Bước Tới Bên Em

Chương 112



Một hàng mười bảy người của Lâm Hi, ngoại trừ bản thân cô, những người còn lại đều mặc âu phục giày da, dáng người cao to, ngay cả hai trí thức không phải vệ sĩ chuyên nghiệp như tiểu Vương, tiểu Đặng cũng đều đeo kính râm, đứng dọc hành lang, khí thế này vô cùng áp đảo, không thể xem thường.

Ngược lại, mười mấy người phía đối diện kia tuy cũng không kém cạnh, nhưng ăn mặc tùy ý, nhìn qua có vẻ lưu manh, so sánh đối lập hai bên, liền phân rõ cao thấp.

Một bên cao lớn, một bên bị áp chế. Một bên vững như tùng, một bên đất bùn rơi rớt …

Nói chung, bất kể phương diện nào bên phía Lâm Hi cũng đều có thể áp chế đối phương!

Nhưng cô không phải người liều mạng, mặc dù đôi lúc cô kích động, nhưng không phải không có đầu óc. Ông nội phải tránh không được vui mừng hay buồn giận quá mức, nếu thật sự náo loạn ầm ĩ ở đây, khiến ông nội tức giận không thở được, đó mới là lợi bất cập hại.

Trong bụng thầm mắng ông ba đồ khốn, tiểu Trịnh đến gần hỏi cô bây giờ nên làm gì, cô suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho chú nhỏ.

Lúc này, Lâm Nghênh Khải không có ở bệnh viện, ông đang trên đường đến đây. Nghe cháu gái nói trước phòng bệnh ông cụ tụ tập mười mấy tên côn đồ, Lâm Nghênh Khải đã làm anh em hơn bốn mươi năm với anh trai mình, còn có gì không rõ, ông cau mày nói:

“ Hi Hi, con đừng vội, chú và thím nhỏ lập tức đến ngay, đừng xích mích với những người đó, dọa tới ông nội không tốt ”.



Nghe thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, Lâm Nghênh Khải nhẹ nhàng động viên mấy câu, sau đó mới lộ ra vẻ mặt mất hứng cúp điện thoại.

Lý Mẫn đang lái xe, đợi chồng mình cúp điện thoại xong, bà liền hỏi:

“ Hi Hi xảy ra chuyện gì sao? ”

Lâm Nghênh Khải oán giận nói:

“ Không biết anh cả nghĩ thế nào, tìm mười mấy tên côn đồ canh giữ trước phòng bệnh ông cụ, Hi Hi không biết làm sao nên gọi điện cho tôi. Haizz, sao anh cả lại so đo với đứa bé như vậy, chuyện này lỡ như ông cụ biết được, còn không chọc cho nguy hiểm tính mạng sao! ”. Xin hãy đọc t𝗿𝙪yện tại ~ 𝗧𝗥Ù𝐌𝗧𝗥𝖴𝒀Ệ N﹒vn ~

Lý Mẫn nghe xong cũng cau mày:

“ Ông gọi điện cho anh cả, bảo anh ấy đừng làm ẩu, tất cả mọi chuyện nên lấy sức khỏe ông cụ làm trọng, chuyện này ầm ĩ ra, còn không phải khiến người ta chê cười sao? "

Lâm Nghênh Khải đành phải gọi điện cho anh trai, nhưng không nghĩ đến ngay cả anh mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, những người đó là thế nào, Lâm Nghênh Hoa nói trong điện thoại:

“ Cho dù tôi muốn dạy dỗ con nhóc đó, cũng không phải ở bệnh viện, trước cửa phòng ông cụ! Có ai ngu vậy không! ”

“ Chuyện đó … Anh cả, nếu như không phải anh sắp xếp, vậy là ai làm? Sẽ không gây phiền phức cho chúng ta chứ? ”

Lâm Nghênh Hoa ở phía bên kia nói:

“ Không đâu, nếu không phải cậu, không phải tôi, thì chắc chắn là Nghênh Trân, cậu đừng xen vào, để tôi gọi điện thoại cho nó, trước hết cậu đến bệnh viện giải quyết con nhóc kia, đừng để nó làm loạn ”



Vì vậy … Đợi đến lúc Lâm Hi nhận được điện thoại của chú hai, biết được người làm ra chuyện vi diệu này không phải ông ba đại gia của cô mà là cô nhỏ …

Thật sự không biết nên nói gì cho phải, xem ra hôm qua cô nhỏ đã bị cô kích động.

Nhóm Lâm Hi ở một bên, đối diện cũng có một nhóm khác đứng ngẩn người ra, tuy hai bên không ai nhìn tới ai, nhưng việc giằng co không tiếng động này vẫn khiến bệnh viện hết sức chú ý. Hơn nữa, đây là tầng mười hai, khu vực phòng bệnh của cán bộ, người ở nơi này không có tiền thì chính là có quyền, dù sao cũng không phải người bình thường.

Lúc này, hai nhóm người hệt như xã hội đen bày ra dáng vẻ đàm phán thương lượng ở đây, nhìn sao cũng không ổn!

Vì vậy bệnh viện đã điều một giám đốc lên, đi theo sau là một nhóm bảo vệ, hơn nữa còn có bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, nhân viên y tế bốn phía đứng xem, tạo thành một vòng tròn dày đặc xung quanh.

Lâm Hi: …

“ Đây là bệnh viện, là nơi chữa bệnh cứu người, nghiêm cấm đánh lộn ẩu đả, cố tình gây chuyện, mọi người hãy mau giải tán đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát ”.

Vị giám đốc mập mạp hơn năm mươi tuổi nói chuyện rất khí thế, hơn nữa bên cạnh ông ta còn dẫn theo hơn hai mươi bảo vệ, tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, không hề sợ cái ác!

Lâm Hi thật sự cảm thấy rất xấu hổ, mười sáu người bên cạnh đều có đeo kính râm, ít nhất còn có cái che chắn, cô ngay cả mắt kính cũng không có, bị người ta vây quanh đuổi đi như vậy, thật là lần đầu tiên trong đời.

Có điều cô không thể nào để mình bị thiệt thòi được, tuyệt đối không thể để người ta đuổi ra ngoài, nếu không sau này làm sao đến bệnh viện được! Vì thế cô gái nhỏ bắt đầu dốc sức phát huy tài năng, vô cùng đáng thương nhìn vị giám đốc đó:

“ Cháu đến thăm ông nội, bọn họ không cho vào, cháu cũng không biết làm sao, chú à, hay là chú giúp cháu được không? ”

Phải biết rằng, đây chính là thời đại lật mặt, mọi người đều là sinh vật cảm tính, vốn trời sinh luôn đồng tình với kẻ yếu, Lâm Hi lớn lên tựa đóa sen trắng, xinh đẹp trong vắt tinh khôi, thanh âm nói chuyện vừa mềm mại vừa dịu dàng, không lẳng lơ nịnh hót, vừa nhìn thấy đã biết ngay là một đứa trẻ tốt, một cô bé ngoan.



Đơn giản mà nói, khuôn mặt cô rất đáng yêu. Ông chủ giám đốc cũng không phải là người ngồi không, lớn tuổi như vậy, không thể nào bị hai ba câu vu vợ của cô gái nhỏ lừa bịp.

Nhưng bất đắc dĩ dáng vẻ cô gái này rất đáng yêu, tuy bên cạnh là mấy người cao lớn vạm vỡ, nhưng đều mặc âu phục giày da, nhìn qua biết ngay là vệ sĩ, còn phía đối diện, không phải áo thun chính là quần đùi, trên tay còn có hình xăm, rõ ràng là côn đồ phần tử bất lương. Nên ông chú giám đốc liền trực tiếp thiên vị trong lòng.

Bệnh viện không cấm vệ sĩ, mà chỉ cấm côn đồ!

Vì vậy trước khi ông chú giám đốc lửa đạn rời đi, ông đặc biệt dùng những từ rất chính nghĩa nhìn đám côn đồ nói:

“ Các cậu đang làm gì, đứng canh chừng ở đây có ý gì, đi mau đi mau, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. ”

Dù sao hiện tại, ai gặp phải kẻ xấu, cũng đều mở miệng mang cảnh sát ra uy hiếp. Mục đích để dọa những kẻ yêu ma quỷ quái, có thể thấy mấy chú cảnh sát vẫn rất được lòng dân!

Mười mấy tên côn đồ này đúng là do Lâm Nghênh Trân sắp đặt, bà ta nghĩ, con bé chết tiệt Lâm Hi kia không phải dẫn người ngang ngược đùa giỡn, không coi ai ra gì sao?

Hừ hừ, tìm vài tên vệ sĩ, ai làm không được, vì thế bà ta gọi điện cho cậu em bên chồng, kể qua loa sự việc, rồi tập hợp mười hai người tới, không phải Lâm Hi dẫn theo sáu người sao, bà ta tìm mười hai người, nhiều gấp đôi đấy! Đến lúc đó hù chết con nhỏ kia!