Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 167: Vì cái gì?



-------------------------------

“Hảo!” Sam Ngữ Yên cũng không phải là người tốt, cô cùng Ôn Hướng Dương là nên tính rõ ràng.

Lần đầu tiên thấy Ôn Hướng Dương, cô là thích Ôn Hướng Dương, đó là lần đầu tiên cô minh bạch, vì sao nam nhân cô thích mười mấy năm sẽ thích kiểu trang điểm nữ sinh như vậy, bởi vì trang điểm nữ sinh làm trên người mang vẻ đáng yêu, hấp dẫn sự chú ý của người nhìn. Nhưng sau đó thì sao? Chuyện của cô, Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Hân là phát triển đến bây giờ loại tình trạng này như thế nào, chính cô đều không thể nói rõ.

“Vậy thì đến thương trường câu lạc bộ quyền anh.” Ôn Hướng Dương đề nghị nói: “Dùng phương thức của cô giải quyết.”

Sam Ngữ Yên không nghĩ tới Ôn Hướng Dương sẽ nói như vậy, Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi cũng không nghĩ tới Ôn Hướng Dương sẽ nói như vậy, Mai Thiến nghe được đáy mắt có nùng liệt vui sướng khi người gặp họa.

“Hướng Dương, không được, không thể, cậu căn bản sẽ không……” Nghiêm Hân vừa định nói chuyện, đã bị Ôn Hướng Dương ngăn trở lại: “Tiểu Hân, cậu không tin tớ sao?”

“Hướng Dương, không được!”

“Không có gì không được.” Ôn Hướng Dương đi đến trước mặt Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi, duỗi tay liền ôm hai người một chút, sau đó, cô xoay người hướng Sam Ngữ Yên nói: “Đi thôi, chúng ta lên lầu.”

Sam Ngữ Yên cũng trầm mặc. Nhưng là, nghĩ đến nam nhân cô thích kia, nghĩ đến việc phát sinh năm đó, cô thật sự hận, nếu là không phát tiết ra cô sẽ vừa thấy đến Ôn Hướng Dương, liền khó chịu như là hít thở không thông. Năm người lên lầu, cùng nhau vào câu lạc bộ quyền anh, Sam Ngữ Yên từ nhỏ đã luyện tập quyền anh, toàn bộ Nam Đức thị là nữ tuyển thủ quyền anh duy nhất, mà Ôn Hướng Dương lại chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Nghiêm Hân lo lắng an toàn của Ôn Hướng Dương, chẳng những tìm vài người bảo an đến còn đem huấn luyện câu lạc bộ quyền anh lại đây, tùy thời chuẩn bị cứu người. Lý Lam Hi nhìn đến Nghiêm Hân quan tâm tới Ôn Hướng Dương, cô vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, nhưng đối Nghiêm Hân đã không còn có xa cách như mấy ngày trước đây, còn đi theo Nghiêm Hân cùng nhau bận lên bận xuống. Sam Ngữ Yên nhìn hau bằng hữu của Ôn Hướng Dương, lại xem Mai Thiến một bên chỉ biết kêu cô giáo huấn Ôn Hướng Dương, ánh mắt của cô ảm đạm vài phần.

“Tiểu Hân, Tiểu Lam, đợi chút mặc kệ phát sinh chuyện gì, không có tớ đồng ý, các câu không thể đi lên!” Ôn Hướng Dương nói, tầm mắt dừng lại ở trên người Lý Lam Hi: “Tiểu Lam, đợi chút giúp tớ nhìn tiểu Hân.”

“Bắt đầu đi!”

Trọng tài, tuyển thủ theo thứ tự thay trang phục, bước lên lôi đài, theo tiếng còi vang lên, trận đấu quyền anh bắt đầu. Đây là quyền anh không có trì hoãn. Không đến năm phút đồng hồ Ôn Hướng Dương đã bị đánh bò ba lần, cũng bò dậy ba lần. Sam Ngữ Yên ra tay, từng quyền đánh trúng điểm yếu hại, Ôn Hướng Dương tránh cũng không thể tránh, bị đánh ngã một lần lại một lần…… Thời gian vẫn luôn ở liên tục, hết lần này đến hết lần khác. Sam Ngữ Yên đem Ôn Hướng Dương đánh tới mặt mũi bầm dập, khóe miệng đều chảy máu.

Đánh tới mức đứng ở dưới đài Nghiêm Hân khóc lóc kêu to: “Không cần đánh nữa, Hướng Dương, đủ rồi!”

Đánh tới lúc Sam Ngữ Yên nhìn lại Ôn Hướng Dương lần nữa giãy giụa bò dậy, rốt cuộc không hạ thủ được nữa. Sam Ngữ Yên đứng ở trên đài, nhìn lại không đánh, mới vừa đứng lên lại tự động ngã xuống bên cạnh Ôn Hướng Dương.

Chỉ hỏi một câu: “Vì cái gì?”

Ôn Hướng Dương ngã vào trên lôi đài, ánh mắt phóng lên trời, phun ra một ngụm máu, có chút gian nan mở miệng nói: “Lúc sáu tuổi, ngươi chính là như vậy giúp tôi cùng tiểu Hân đem nam sinh khi dễ chúng ta đánh chạy, ngươi nói ngươi lớn lên về sau, muốn trở thành tay quyền anh, giúp chúng ta đem nam sinh khi dễ chúng ta đều đánh chạy.”

“Hướng Dương!” Nghiêm Hân nghe nói như thế, rốt cuộc nhịn không được, cô xông lên đài ôm Ôn Hướng Dương khóc khàn cả giọng rống lên.

Lý Lam Hi cau mày nhìn Sam Ngữ Yên liếc mắt một cái, cũng chạy đi lên. Sam Ngữ Yên đứng ở tại chỗ, lùi lại vài bước, có chút không xong đỡ lôi đài bên cạnh.

Ôn Hướng Dương được Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi nâng lên, lại lần nữa bò lên, cô nhìn Sam Ngữ Yên, kéo kéo khóe miệng: “Khi đó, tôi cùng tiểu Hân đều cho rằng chúng ta lại tương ngộ sẽ mãi là bằng hữu.”