Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 159: Kẹp ở giữa hai nữ nhân



Tần Toa chỉ là hướng Ôn Hướng Dương giải thích, giải thích qua đi lúc sau cô đến biệt thự cùng Ôn Hướng Dương làm nghiên cứu chế tạo bánh kem mới nhất, liền lái xe trở lại quán cà phê của cô.

Ôn Hướng Dương nhìn Tần Toa làm bánh kem ăn ngon miệng Hương vị thuần khiết, cô nghĩ nghĩ, đem bánh kem đóng gói tốt, phân biệt tặng Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi gọi điện thoại cho từng người, hẹn các cô đến làng du lịch gần bờ biển gặp mặt.

Nghiêm Hân cùng Lý Lam Hi nhận được điện thoại của Ôn Hướng Dương, liền đem mọi chuyện trong tay bỏ, trước tiên hẹn đi.

Hai người đều có xe, thế cho nên người tới trễ nhất, đảo thành Ôn Hướng Dương.

“Hướng Dương.” Lý Lam Hi cùng Nghiêm Hân hai người đối với đối phương còn không phải rất quen thuộc, hai người gặp mặt, cũng chỉ là gật gật đầu, lúc này, thấy Ôn Hướng Dương tới, hai người đều trăm miệng một lời kêu ca.

Lý Lam Hi nghe được Nghiêm Hân cùng cô cùng nhau kêu, cô nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái, có chút không cao hứng.

Mấy năm nay, cô đối với ai đều nói năng lỗ mãng, người khác nói cô cao lãnh, khó ở chung, độc miệng, cô hoàn toàn không ngại. Cô không tin bất luận kẻ nào, cô cũng không có bất luận bằng hữu nào, nhưng mạc danh liền ở chung hướng Ôn Hướng Dương có cảm giác an toàn,thời điểm bảo hộ cô, còn lôi kéo cô cùng nhau chạy trốn, cô liền đối Ôn Hướng Dương có hảo cảm.

Lại sau, Ôn Hướng Dương chẳng những không tham tiền của cô, không giống những người khác bởi vì thân phận của cô nịnh nọt cô, còn đương cô là bằng hữu giống nhau, giúp cô trả tiền mua giày, mua vé vào cửa, mua nước.

Cô liền đối chính mình nói, phải tin tưởng một lần. Cô ấy cũng nghĩ không ham bất cứ thứ gì của cô, chỉ là bởi vì thích cô, mới thiệt tình chân ý đối với cô làm bằng hữu.

Chính là, cô chỉ có một mình Ôn Hướng Dương là bằng hữu, Ôn Hướng Dương lại còn có bằng hữu khác.

Cô không cao hứng.

Ôn Hướng Dương nhìn ra Lý Lam Hi hơi hơi cong cái miệng cùng ngạo kiều đừng quá khứ đầu.

Cô cũng coi như có chút hiểu biết tâm lý Lý Lam Hi.

Cô đi tới chỗ Lý Lam Hi trước tiên.

Lý Lam Hi nhìn đến, trên mặt lại có vẻ tươi cười.m

Ôn Hướng Dương nhìn Lý Lam Hi tính trẻ con như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, cũng may Nghiêm Hân tuy rằng ngoài miệng cũng sẽ nói nói, nhưng trong xương cốt từ trước đến nay là người biết săn sóc, chưa bao giờ sẽ cùng cô so đo này nọ.

Ba người tìm nghỉ ngơi không có ai an vị ngồi xuống, Ôn Hướng Dương đem bánh kem mở ra, đưa Lý Lam Hi cùng Nghiêm Hân mỗi người một khối.

Tự nhiên là đưa cho Lý Lam Hi trước, Lý Lam Hi nhìn đến, cười càng vui vẻ, còn cố ý khiêu khích nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái.

Nghiêm Hân: “….”

Nghiêm Hân cũng là lần đầu tiên nhìn người tính trẻ con đến như vậy, cô nhìn thấy bộ dáng Lý Lam Hi khiêu khích mồm to ăn bánh kem, cô đều nhịn không được nở nụ cười.

Lý Lam Hi thấy Nghiêm Hân chê cười chính mình, cô hung tợn liền trừng mắt nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái, chỉ là ăn một miếng, cô ngừng lại, nhìn phía Ôn Hướng Dương nói: “Hướng Dương, bánh kem này là chính cậu tự làm sao?khiến tớ nhận thấy hương vị bánh kem giống như một người tỷ tỷ đã làm.”

“Ách……” Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, vội vàng nói: “Tôi là đi ngang qua một tiệm cà phê, nghe nói chỗ đó bọn họ bánh kem ăn ngon,nên mua riêng.”

“Quán cà phê? Chẳng lẽ là quán mà người tỷ tỷ kia của tớ mở ra?” Lý Lam Hi hiến vật quý dường như nói: “Chúng ta lần sau cùng đi a, có tớ ra mặt, cam đoan không cần tiền, đến lúc đó cậu có thể tận tình ăn uống, không cần cảm tạ tớ.”

Lý Lam Hi nói, nhìn Nghiêm Hân liếc mắt một cái, nâng cằm nói: “Ân, tôi, xem cô là bạn Khuê mật của Hướng Dương, cô cũng cùng nhau đến đây đi. Không cần cảm tạ tôi.”m

Nghiêm Hân l mục đích tới là khảo sát, Nghiêm Khắc yêu cầu cô điều tra Lý Lam Hi, nhưng có thể tra ra tư liệu thế nhưng thiếu sót đến đáng thương.

Nếu là người phát ngon của nhãn hiệu, như vậy tính cách cùng hình tượng người phát ngôn tượng cũng là phạm vi khảo sát phạm cao nhất.

Nghe nói như thế, Nghiêm Hân lần đầu cố ý dùng ngữ khí không có thiện ý mở miệng nói: “Tôi không tính toán cảm tạ cô.”