Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 230: Lâm thiển y mất tích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ông có thể xem thử, xem tôi có dám hay không!"
Ôn Uyển Thiến đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng quyến rũ.
Hạ Tử Ngang nhất thời không nói gì, mày rậm chau lại, ông cảm thấy Ôn Uyển Thiến hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện này.
Ngay tại lúc ông chuẩn bị thoả hiệp, một giọng nói thanh lạnh như băng ở phía trước người ông truyền đến.
"Anh tôi, Hạ Minh Tứ chỉ sợ cũng không phải chuyện ngoài ý muốn? Phải không dì Ôn tốt của tôi?"
Hạ Minh Duệ từng bước một từ trên cầu thang đi xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sát ý.
Ôn Uyển Thiến hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Minh Duệ sẽ từ trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt không khỏi cứng lại! Sau đó lại khôi phục lại sự âm lãnh.
Ngược lại Hạ Tử Ngang khi nghe được tin này, toàn thân chấn động, không thể tin ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Hạ Minh Duệ. Đáng tiếc ánh mắt Hạ Minh Duệ từ đầu đến cuối đều không có nhìn về phía mình, Hạ Tử Ngang không khỏi đem ánh mắt sắc bén hoài nghi chuyển sang Ôn Uyển Thiến.
Ông rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Ôn Uyển Thiến, sau đó là thoải mái, ngay sau đó là một nụ cười nhẹ nhõm!
"Ồ? Không có chứng cứ thì không nên nói lung tung nha. Nói thế nào tôi cũng là mẹ kế của các người, cho dù tôi nhẫn tâm, cũng không có khả năng giết chết con trai mình chứ?"
Ánh mắt nguy hiểm của Hạ Minh Duệ vẫn dán trên người Ôn Uyển Thiến, tựa hồ muốn nhìn ra chút gì từ trên người người phụ nữ này. Nhưng mà biểu tình vừa rồi của Ôn Uyển Thiến sau một cái chớp mắt bối rối rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẻ mặt thay đổi cực nhanh, khiến cho người ta cảm thấy sự thất kinh vừa rồi của bà tựa hồ chỉ là ảo giác.
"Ha ha... Bà thật sự cho rằng mình làm không chê vào đâu được, không người phát hiện sao? Dì Ôn, bà làm có trời nhìn đó!"
Đột nhiên Hạ Minh Duệ nở nụ cười, nụ cười kia chói mắt như ánh mặt trời, sáng lạn như trăm hoa đua nở, khiến cho người ta quả thực không dời mắt đi được. Nhưng mà nụ cười rực rỡ lúc này lại tiềm ẩn hung hiểm vô cùng lớn.
"Tôi không làm, đương nhiên không sợ!"
Ôn Uyển Thiến ưỡn bộ ngực, vẻ mặt đúng lý hợp tình.
Thấy vậy, Hạ Minh Duệ cũng không nói gì, chỉ đi đến bên người Hạ Tử Ngang, nhìn như vô ý liếc Hạ Tử Ngang một cái, trên thực tế anh căn bản đã nắm rõ tình huống của Hạ Tử Ngang.
"Dì Ôn, đây là muốn làm gì? Bắt cóc sao?"
"Ha ha, ông ấy là chồng tôi, sao tôi lại bắt cóc ông ấy được? Chúng ta chẳng qua chỉ bàn bạc thôi!"
Sóng mắt Ôn Uyển Thiến lưu chuyển, ánh mắt thâm thuý, một khắc cũng không từng thả lỏng nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.
Lúc này Hạ Minh Duệ cũng không còn là cậu ấm quần áo lụa là trước kia, anh của hiện tại đã có công ty Minh Thiên giá trị không kém gì của Hạ thị.
"Đàm phán? Không biết các người đang đàm phán gì?"
Hạ Minh Duệ nhíu mi, hàng mi dài che giấu tất cả cảm xúc giờ phút này, khiến cho người ta cảm thấy áp lực đến khó hiểu.
"Cũng đúng! Cậu cũng là người của nhà họ Hạ, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn đòi cổ phần công ty trên tay cha cậu mà thôi, ông sẽ không đem cổ phần công ty kia giao cho cậu!"
Ôn Uyển Thiến gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi kia nhìn ra chút dấu vết.
"Giao cho tôi? Đùa gì chứ? Trên thế giới này mọi người đều biết, Hạ Trí Vũ mới là người thừa kế nhà họ Hạ, còn tôi? Hạ Minh Duệ bất quá là một tên ăn chơi trác táng không đáng mặt, các người nói có đúng không?"
Hạ Minh Duệ buồn cười liếc mắt nhìn Ôn Uyển Thiến, ánh mắt chuyển động, đảo qua Hạ Tử Ngang, quả nhiên thấy trên mặt ông có một tia thẹn thùng cùng áy náy.
Nghe được Hạ Minh Duệ nói vậy, ý cười trên môi Ôn Uyển Thiến thoáng hiện sự sắc bén cùng âm ngoan.
"Tôi mặc kệ cổ phần công ty ở trong tay ai, hiện tại các người cần làm là đem cổ phần công ty giao cho tôi!"
"Tôi sẽ không giao cho bà! Cổ phần công ty cũng không ở trong tay Minh Duệ!"
Nhìn thấy Hạ Minh Duệ không sao, Hạ Tử Ngang mới nhẹ nhõm phần nào, còn về Ôn Hinh ông cũng không tin Ôn Uyển Thiến thật sự sẽ ra tay với cháu gái của mình.
Ôn Uyển Thiến hận đến nghiến răng, không khỏi âm ngoan trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ. Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ cổ phần công ty sớm đã đến tay bà, còn bây giờ?
Bà chỉ để đúng một tên bảo vệ lặng lẽ vào nhà, vốn tính người không biết quỷ không hay bức bách Hạ Tử Ngang giao ra cổ phần, không nghĩ tới Hạ Minh Duệ cư nhiên cũng lén lén mà vào.
Mắt thấy sự tình bại lộ, chính mình cũng đòi không được, bức ép Hạ Tử Ngang đi tới ngưỡng cửa.
Hiển nhiên Hạ Tử Ngang đã biết chân tướng, hiện tại không chừng trong lòng còn đang hận bà, bà nếu lúc này không đi, với tính cách có thù tất báo của Hạ Minh Duệ không biết sẽ đối phó gì với bà, đơn giản rời khỏi chỗ này trước, còn về những chuyện khác sau này sẽ tính cách sau.
Ôn Uyển Thiến đi phía sau lưng tên bảo vệ, một đường cưỡng ép Hạ Tử Ngang ra khỏi cửa, sau đó liền có một chiếc xe màu đen có rèm che xuất hiện. Ôn Uyển Thiến cẩn thận đẩy Hạ Tử Ngang sang một bên, cả người cùng tên bảo vệ nhảy lên xe.
Hạ Minh Duệ nhìn Hạ Tử Ngang lảo đảo ở ven đường, giống như lập tức già đi mười tuổi, ngay cả sống lưng luôn luôn thẳng tắp cũng đã có vài phần gù đi, không giống như ông trùm oai phong trong thương trường ngày xưa. 
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong lòng có cảm xúc gì.
Từ khi về nước, anh một mực lên kế hoạch trả thù Ôn Uyển Thiến. Cũng không phải bởi vì Hạ Trí Vũ đoạt đi sản nghiệp nhà họ Hạ, nói thẳng ra anh thật không cần những thứ này, nhưng nhìn đến bộ dáng nghèo túng của Ôn Uyển Thiến lúc này, anh một chút cũng không cảm thấy khoái trá.
Có điều như vậy còn chưa đủ.
Anh muốn thấy Ôn Uyển Thiến mất đi toàn bộ, chẳng thế thì anh thực có lỗi với anh cả của mình. Còn có Hạ Trí Vũ. Anh hai tốt của anh.
Hạ Tử Ngang thật lâu mới phục hồi lại tinh thần. Hoá ra người vợ bầu bạn hai mươi mấy năm lại ẩn tàng sâu như vậy, không chỉ có Hạ Trí Vũ không phải là con ông, mà cả Hạ Minh Tứ....
Hạ Tử Ngang nhắm mắt chậm chạp bước tới trước mặt Hạ Minh Duệ, vẻ mặt có chút phức tạp, thật lâu sau ông mới tìm được giọng nói khàn khàn của mình.
"Cái chết của anh con, thật sự không phải chuyện ngoài ý muốn sao?"
Hạ Minh Duệ trào phúng cong khoé môi, sau một lúc lâu mới nói.
"Ba cảm thấy thế nào?"
Nói xong những lời này cũng không quay đầu lại xoay người đi vào sân nhà mình.
Chỉ để lại Hạ Tử Ngang một người đứng ở nơi đó sững sờ.
Ông cẩn thận hồi tưởng mấy năm trước tới nay ở chung với Ôn Uyển Thiến, quả thật, bà làm rất khá, ngoại trừ việc vô cùng quan tâm đến chuyện công ty. 
Trước kia ông cũng không coi là quan trọng, phụ nữ thôi. Có năng lực cũng không phải chuyện xấu, ông cũng liền tuỳ ý bà ở trong công ty mình chỉ bảo. Thế cho nên sau khi Hạ Minh Tứ mất, Hạ Trí Vũ vốn không có chút tiếng tăm gì cũng dần trở nên nổi tiếng. Ông cũng chỉ cho rằng, con trai trưởng thành, hiểu chuyện rồi.
Lúc đó bởi vì Hạ Minh Tứ là đứa con trai ông đắc ý nhất, cái chết của anh khiến cho ông trong nhất thời bị đả kích lớn, cũng không có nghĩ lại chi tiết sự việc, ngược lại vì vậy đem sự tình đổ lên đầu Hạ Minh Duệ. Nếu không phải Hạ Minh Duệ cả ngày làm xằng làm bậy, kéo Hạ Minh Tứ theo, có lẽ anh sẽ không chết.
Có đôi khi ông từng nghĩ, vì sao người chết không phải là Hạ Minh Duệ, mà lại là Hạ Minh Tứ. Ông trời thật là bất công.
Về sau, ông dần dần tìm được chút an ủi tử trên người Hạ Trí Vũ, dần dần giống như đi ra từ bóng dáng của Hạ Minh Tứ, cũng càng không muốn gặp đứa con trai Hạ Minh Duệ này.
Liền ngay cả việc Hạ Minh Duệ vô cớ biến mất trong ba năm kia, ông cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn đóng băng tất cả tài chính trên người Hạ Minh Duệ.
Mãi đến ba năm sau đứa con trai này trở về, nhìn thấy gương mặt giống y như người vợ đã mất của mình, trong lòng không tránh được thương cảm. 
Hiện giở tỉ mỉ hồi tưởng lại toàn bộ, mới thật sự tỉnh ngộ.
Con lớn nhất của ông luôn luôn làm việc có chừng mực, cũng không uống rượu, cho dù là có đôi khi không chịu được Hạ Minh Duệ nài nỉ, cùng nhau ra ngoài, cũng sẽ không uống rượu. Ngược lại Hạ Minh Duệ ở bên cạnh anh cũng cực kỳ ngoan ngoãn, như thế nào lại uống rượu xảy ra tai nạn xe cộ?
Nghĩ đến, toàn bộ chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn đi?
Nếu hiện tại ông suy nghĩ không rõ tiền căn hậu quả trong này, ông có thể đâm đầu chết cho rồi.
Chỉ là Ôn Uyển Thiến thật là độc ác! Vì gia nghiệp của nhà họ Hạ, lại tính toán hại chết hai đứa con trai của ông, may mắn Minh Duệ còn sống.
Mấy năm nay, nó đã sống rất khổ sở phải không?
Nghĩ đến suýt chút nữa ông rơi vào cảnh mất từng đứa con một, nhịn không được chảy xuống nước mắt hối hận.
Lúc Hạ Tử Ngang khó khăn ổn định lại tâm tình, trở vào biệt thự, lại không phát hiện thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ.
Mà 3 năm qua ông cũng chưa một lần bước vào phòng Hạ Minh Duệ, lần đầu đi vào cảm thấy có chút xúc động. Nhìn căn phòng của con trai vừa xa lạ lại quen thuộc, nhịn không được thiếu chút nữa rơi lệ, nhớ đến năm đó ông ăn to nói lớn rốt cuộc thành lập ra công ty Hạ thị lớn như vậy, giờ lại không phân rõ thị phi, căng thẳng với con trai đến như vậy.
Nhưng điều khiến ông thất vọng đó là Hạ Minh Duệ không hề ở trong phòng.
Hạ Tử Ngang chậm rãi ngồi ở trong phòng khách của Hạ Minh Duệ, thâm sâu thở dài một hơi, may mắn ông còn không gây nên sai lầm lớn, còn nhiều thời gian, ông sẽ bù đắp lại thật tốt.
Hạ Minh Duệ cầm hồ sơ trực tiếp tới công ty, sau đó gần tới thời gian tan làm, nghĩ tới thân thể Lâm Thiển Y mấy ngày nay không thoải mái, cũng không trì hoãn, tự mình đi siêu thị mua mấy món đồ ăn Lâm Thiển Y thích.
Trên thực tế anh cũng không phải là cậu ấm mười ngón tay chưa dính nước, lúc ở nước ngoài mò mẫm lăn lộn, anh cũng luyện được một tay đầu bếp giỏi, chỉ là chưa từng có cơ hội biểu hiện.
Nghĩ đến Lâm Thiển Y, khoé miệng Hạ Minh Duệ không dừng được nhếch lên. May mắn, anh gặp cô.
Đêm nay liền cho cô sung sướng một phen, nghĩ tới ông lớn như anh trước giờ chưa từng tận tay xuống bếp, Hạ Minh Duệ mang theo tâm tình sung sướng dọc theo đường đi, bước nhẹ đến ấn chuông cửa nhà mình. 
Đáng tiếc anh đợi hồi lâu, cũng không thấy có người ra mở cửa, không khỏi ở trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lâm Thiển Y ngủ thiếp đi? Không đến mức đó chứ? Anh đã bấm chuông tới tận mười lần rồi. 
Hạ Minh Duệ cau mày nhìn thoáng qua bao lớn bao nhỏ trên tay, trong lòng cực kỳ không vui.
Anh đã quyết định tự mình xuống bếp, vẫn còn không nhanh ra mở cửa cho anh? Thuận tiện tặng anh một cái hôn nhiệt tình hoặc là ôm gì gì đó.
Đợi hồi lâu, không thấy có người ra mở cửa, Hạ Minh Duệ áp chế tức giận trong lòng, không thể không buông đồ trong tay ra, tự mình nhập mật mã, lúc này mới đi vào.
Vừa vào cửa, Hạ Minh Duệ liền trầm mặt, lạnh lùng nói.
"Lâm Thiển Y, lăn ra đây!"
Mới cưng chiều chút đã lên mặt rồi! Thật là loạn mà!
Nhưng mà anh gọi hồi lâu cũng không có người đáp lại.
Lúc Hạ Minh Duệ lật hết khắp chỗ phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh, ngay cả ban công cũng kiểm qua một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lâm Thiển Y. 
Hạ Minh Duệ nổi giận, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thiển Y.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
Hạ Minh Duệ mất bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú giăng đầy mây đen, ngay cả đồ ăn mua về lúc tâm tình vui vẻ cũng bị anh đá văng đi. 
Gọi điện thoại không được, Hạ Minh Duệ còn tưởng rằng Lâm Thiển Y có thể là ra ngoài mua đồ ăn chăng? Liền mạnh mẽ áp chế lửa giận, suy nghĩ muốn cho cô ngạc nhiên, cố ý rửa tay, đi vào phòng bếp.
Khi anh đem đồ ăn làm xong xuôi lên, Lâm Thiển Y vẫn như cũ không có dấu hiệu trở về, Hạ Minh Duệ không khỏi sốt ruột.
Không có lý a, ra ngoài lâu như vậy, bình thường nên gọi điện thoại xin phép mình một tiếng chứ?
Hạ Minh Duệ vừa cẩn thận kiểm điểm lại chính mình một phen, có vẻ như dạo gần đây hai người cũng không giận dỗi? Cho nên Lâm Thiển Y hẳn là không rời nhà ra ngoài chứ?
Hạ Minh Duệ nghĩ nghĩ liền gọi cho Lâm Na cùng Trần Hi, nhưng hai người đều bày tỏ không ở cùng Lâm Thiển Y.Tìm kiếm với từ khoá:  
chapter content

chapter content

chapter content

chapter content

     
chapter content

chapter content

 2 phút trước
chapter content


chapter content

 Re: [Hiện đại] Boss đại nhân, xin dừng bước - Ỷ Thiên Ngữ - Điểm: 31
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
CHƯƠNG 231: QUÝ KHIẾT
Không nghĩ ra Lâm Thiển Y đi nơi nào, trong lòng Hạ Minh Duệ nôn nóng bất an, nhưng mà lại không biết chỗ Lâm Thiển Y có thể đi.
Bực bội, Hạ Minh Duệ sốt ruột uống một ngụm nước, sửa sang lại cà vạt, lúc này mới lấy chìa khoá trên bàn, vội vã đi ra cửa.
Anh không biết đã trễ thế này Lâm Thiển Y sẽ đi nơi nào, chỉ lái xe lang thang trên đường. Cũng không biết vì sao Hạ Minh Duệ lại lái xe tới Công Thể, đó là quán bar Lâm Thiển Y thỉnh thoảng sẽ tới.
Ôm tâm trạng có khả năng tìm thấy Lâm Thiển Y ở đây, Hạ Minh Duệ mang khuôn mặt lạnh lùng đi vào trong.
Trong quán bar, chỗ nào cũng đầy ắp người cuồng hoan, từng trận tiếng nói tiếng cười, Hạ Minh Duệ cũng không để ý tới, chỉ vừa đi vào trong vừa nhìn ngó chung quanh, ý định tìm kiếm bóng dáng Lâm Thiển Y, nhưng mà đi hơn nửa vòng vẫn không phát hiện thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Hạ Minh Duệ không khỏi dừng ở quầy bar, tiện tay gọi một ly Whisky, cầm trong tay tao nhã uống một ngụm.
Không nghĩ tới từ lúc Hạ Minh Duệ đi tới quầy bar đã bị một đám người phụ nữ ngồi ở phía đối diện chú ý tới.
Mấy thiếu nữ ăn mặc hoặc xinh đẹp hoặc tao nhã, vài người tập trung tại một chỗ, hiển nhiên tạo thành một cảnh đẹp lộng lẫy.
Khiến cho người ta không thể không chú ý chính là những cô gái hoạt bát thanh thuần này mang trên người hơi thở cao quý tao nhã, hoàn toàn khác xa so với những cô gái lúc nào cũng trang điểm loè loẹt muôn hình muôn vẻ thường xuyên ở trong này.
Bọn họ ở cùng một chỗ líu ríu thảo luận những đề tài mà mỗi người cảm thấy hứng thú, có điều không khó nhìn ra vài người trong số họ xuất thân nổi trội.
Trong đó nổi bật nhất chính là cô gái hoạt bát xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái quần short. Toàn thân cô tràn ngập sức sống khoẻ mạnh như ánh mặt trời, làm cho tâm tình người ta nhịn không được mà bay bổng theo nụ cười trên mặt cô.
Từ sau khi Hạ Minh Duệ đi vào nơi này, liền bị bọn họ chú ý tới.
Ấn tượng đầu tiên người đàn ông này cho người ta chính là đẹp trai. Vô cùng đẹp trai. Quả thực đẹp trai đến ngây người. Nhất là vẻ mặt lạnh như băng của anh, không có biểu tình gì, cùng mấy người đàn ông vừa rồi tuỳ tiện đến gần hoàn toàn không giống nhau.
Anh tựa hồ đang tìm người nào đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người phụ nữ bởi vì một chút cơ duyên khéo chẳng may đi đến trước mặt anh, lại bị người đàn ông này không dấu vết tránh né.
Thật là thú vị! Hiện tại loại đàn ông giữ mình trong sạch như vậy thật sự gặp không nhiều.
Quý Khiết không khỏi thấy hứng thú, trong tay bưng một ly cổ cao, thật lâu chưa hồi phục lại tinh thần.
Mấy năm nay, cạnh mình cũng xuất hiện quá nhiều người đàn ông muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không ai có thể để cho cô động tâm lớn đến vậy. Khi mới vừa thấy người đàn ông này, lòng của cô liền không có lý do xao động một phen.
Trong khoảnh khắc Quý Khiết ngây người, không biết bên cạnh cô gái nào lại đẩy vai cô một cái.
"Thất thần làm gì? Thích thì nhích? Mấy năm nay lại chưa thấy cậu dùng loại ánh mắt này nhìn một người đàn ông!"
Quý Khiết bị người đẩy như vậy, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiếm thấy nổi lên một rặng mây hồng, đáng yêu cáu kỉnh liếc nhóm cô gái ồn ào bên cạnh.
"Xùy, nói cái gì vậy! Tớ ngay cả người đàn ông này là ai cũng không biết, tuy nói bộ dáng đẹp, ai biết là người thế nào? Có khi lại là một người đàn ông hèn hạ dã man cũng không chừng!”
“Ngưng, nếu cậu không tiến tới, vậy chúng tớ đi nha? Quản anh ta là loại đàn ông gì làm gì? Bộ dáng đẹp trai như vậy, chị em chúng tớ... nhiều năm cũng chưa thấy qua một người!"
"Tuỳ thích!"
Nghe xong lời nói của mấy người chị em xung quanh, Quý Khiết tức giận hừ một tiếng, trong lòng có chút không cam lòng. Rất không dễ dàng gặp phải một người vừa mắt, chẳng lẽ cô cứ như vậy không công buông tha?
Lúc Quý Khiết đang định đánh giá cẩn thận người đàn ông kia, lại phát hiện người đã không thấy nữa.
Thật sự là kỳ quái.
Quý Khiết không khỏi cùng mấy người xung quanh trong lòng nghi hoặc, nhưng bọn họ tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ.
Cũng không phải Hạ Minh Duệ đi nơi nào khác, mà là mặc dù anh không tìm thấy Lâm Thiển Y nhưng lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc, Ôn Hinh.
Lúc Hạ Minh Duệ phát hiện Ôn Hinh, Ôn Hinh đã uống tới khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm đỏ. Khi cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không khỏi vui mừng.
"Anh Duệ? Thật là anh sao? Không phải em nằm mơ chứ?"
Ôn Hinh run rẩy vươn tay xoa khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Minh Duệ, đáng tiếc lại bị Hạ Minh Duệ không dấu vết né tránh.
Trong lòng Ôn Hinh bỗng thấy mất mác, đang chuẩn bị nói chút gì, Hạ Minh Duệ lại mở miệng trước. Bộ dáng lo lắng như vậy khiến cho lòng cô đau xót, rượu cũng tỉnh được vài phần.
"Ôn Hinh, em có thấy Lâm Thiển Y không?"
Ôn Hinh ngơ ngẩn nhìn người mình yêu sâu đậm trước mặt, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
"Anh Duệ, trong lòng anh chỉ có mỗi một mình Lâm Thiển Y thôi sao? Vậy còn Ôn Hinh? Anh, không cần Ôn Hinh nữa ư?"
Càng nói càng uỷ khuất, cô không khỏi cắn chặt cánh môi mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đây là anh Duệ nói sẽ bảo vệ mình cả đời ư? Đây là anh Duệ nói vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ mình ư?
"Ôn Hinh, rốt cuộc em có gặp qua Lâm Thiển Y không?"
Hiển nhiên, Hạ Minh Duệ không có để ý tới biểu tình của Ôn Hinh, trước mắt, trong lòng anh chỉ nghĩ tới Lâm Thiển Y.
Ôn Hinh thu hồi thần sắc bi thương muốn chết trên mặt, hít một hơi thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh một chút.
"Buổi chiều em có gặp cô ấy, chúng em cùng uống cà phê, sau đó cô ấy nói phải về nhà. Chẳng lẽ cô ấy không ở nhà sao?"
Ôn Hinh hồ nghi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hạ Minh Duệ. Khuôn mặt kia đã từng biểu lộ sự quan tâm đối với cô giờ phút này trong lòng nghĩ tới hoàn toàn không phải là cô.
"Đúng vậy, cô ấy không có trở về, cho tới giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Nếu em thấy cô ấy, nói cô ấy gọi điện cho anh!"
Nói xong cũng không chờ Ôn Hinh phản ứng, tự nhiên xoay người bỏ đi.
Ôn Hinh há miệng thở dốc, câu nói muốn anh lưu lại bị nghẹn ở trong miệng, cổ họng nghẹn ngào.
Có phải chỉ khi Lâm Thiển Y biến mất, anh Duệ mới có thể trở lại là anh Duệ mà trước kia cô quen biết hay không?
Chỉ là sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, trên mặt cô cũng không khôi phục lại sự điềm đạm đáng yêu, ngược lại một vẻ lạnh lùng.
Buổi chiều sau khi Lâm Thiển Y tạm biệt Ôn Hinh xong, đang trên đường về, đi ngang qua một con hẻm hẻo lánh liền bị một người bịt mặt từ phía sau che miệng, sau đó gáy đau đớn, mất đi ý thức.
Lúc cô một lần nữa tỉnh lại lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, hơn nữa hai tay hai chân bị trói, trên miệng còn quấn băng dán.
Cô im lặng đánh giá toàn bộ căn phòng lúc này, không thể phủ nhận phòng này rất lớn, bày trí đơn giản sạch sẽ. Hiện giờ cô đang nằm ngang trên gường lớn.
Đỉnh đầu là đèn chùm thuỷ tinh vĩ đại, người bắt cóc mình chắc cũng thuộc dạng giàu có.
Nhưng là ai chứ? Cô lại không đắc tội với người nào? Chẳng lẽ là Hứa Hạo Trạch?
Lâm Thiển Y giật mình ớn lạnh, bóng ma ngày trước bị Hứa Hạo Trạch bắt cóc nổi lên trong lòng. Cô bị trói không cách nào nhúc nhích, cũng không biết bản thân hôn mê bao lâu, càng không biết Hạ Minh Duệ có phát hiện mình đã mất tích chưa.
Sau một lúc sợ hãi trong lòng, Lâm Thiển Y nghĩ nếu mà là Hứa Hạo Trạch, vậy anh bắt cô làm gì? Chẳng lẽ là vì không có tiền?
Ánh mắt Lâm Thiển Y tối sầm lại, miễn cưỡng cựa quậy tay chân, lại phát hiện mình bị trói thật chặt, thậm chí có chút mất cảm giác.
Cô muốn chạy trốn, nhưng trong phòng ngay cả một lưỡi dao cũng không có, càng miễn bàn sợi dây thừng đang cột chính mình rồi.
Lúc này cô vừa đói lại vừa mệt, lại thêm trong lòng khủng hoảng, có chút không biết phải làm sao, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y nghe được tiếng cửa phòng mở ra. Cô không khỏi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.