Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 123



Thời hạn năm ngày chẳng mấy chốc mà hết, khi Tần Sở tận mắt chứng kiến bảy tấn lương thực đã được chuẩn bị đầy đủ, vẻ mặt cứng ngắc đến mức không biết là vui hay kinh ngạc. Thật sự gã không muốn Từ Á Ngôn đi mạo hiểm một chút nào, nhưng lời nói ra như nước đổ đi, gã càng không thể nuốt lời trước mặt đệ tức.

Hết cách, Tần Sở chỉ đành sai thật nhiều binh lính đi theo bảo vệ Từ Á Ngôn, còn đặc biệt phái thêm chục ám vệ thân cận đã từng theo gã nhiều năm bảo vệ y an toàn.

Ngày khởi hành, Từ Á Ngôn cuộn kín cả người trong lớp áo lông ngồi trong kiệu, nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía xa xăm khẽ mỉm cười thì thầm.

"Tử Lan, ta đến rồi, lần này ngươi chờ ta."

Trong thành Tây An.

Tần Thời vẫn không hay biết gì về tin tức Từ Á Ngôn sẽ đến đây, trước đó hắn trúng mai phục không may cùng đường nên bị tách biệt khỏi thuộc hạ không thể viết thư đều đặn cho Từ Á Ngôn được, vừa mới trở về hắn đã lập tức báo cho y tin tức bình an, cũng dặn y đừng quá lo lắng.

Sau đó Tần Thời như kẻ điên không ngừng lao đầu vào nghiên cứu bản đồ địa hình xung quanh thành Thanh Giang, từ trước đến nay hắn chưa từng thất bại, lần này thảm hại như vậy khẳng định đã chịu rất nhiều đả kích.

Biết Tần Thời lao tâm khổ tứ nên đám người Cẩm Minh cũng không ai dám làm phiền hắn.

"Vương gia, cũng đã muộn rồi, cả ngày hôm nay người chưa ăn gì... Hay là nghỉ ngơi một lúc đã?"

Tần Thời khẽ cau mày khó chịu vì bị làm phiền, người vừa lên tiếng tên Lạc Chu, chính là cô nương đã ra tay cứu giúp khi hắn bị thương. Lạc Chu sống cùng cha và mẹ trong rừng, nghề chủ yếu là săn bắt nên trong người cũng có chút võ công, tuy vậy nàng ta vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát khiến người ngoài vừa nhìn một cái đã không thể rời mắt.

Nhưng đó chỉ đối với người ngoài thôi, trong mắt Tần Thời vương phi của hắn mới là đẹp nhất, còn những người khác so sánh với y chỉ giống như đang làm nền.

Nghĩ đến vương phi của mình trong lòng Tần Thời mới nguôi ngoai một chút.

Tại sao cô nương này lại theo hắn về đây ấy hả?

Hắn cũng không phải muốn lấy thân đền đáp ơn cứu mạng đâu.

Ai bảo bề ngoài hắn quá xuất sắc làm chi, khiến cô nương nhà người ta nhìn một lần đã rung động. Hơn nữa bởi vì che giấu cho hắn nên cha mẹ của Lạc Chu không may bị binh lính Minh Quốc sát hại, cũng may đúng lúc đó người của hắn đến kịp thời nên hai người mới thoát được một mạng.

Tần Thời cũng đã giải thích rất nhiều lần hắn đã có thê tử, và cũng không có ý định nạp thêm thiếp thất, nhưng Lạc Chu cứ nhất quyết muốn đi theo hắn, nói chỉ cần ở bên cạnh hắn hầu hạ thôi cũng can tâm tình nguyện.

Hiện nay cha mẹ nàng đều không còn ai, cô nương một thân một mình, hơn nữa nơi này đã bị chú ý ở lại sẽ rất nguy hiểm. Tần Thời cũng không thể đối xử vô tình với ân nhân của mình như vậy, nếu không có Lạc Chu ra tay cứu giúp có lẽ giờ này hắn đã đi chầu trời rồi, sao còn có thể đứng ở đây.

Trong lòng Lạc Chu lại nghĩ, nam nhân nào chẳng giống như nhau, huống chi là ở nơi chiến trường hiu quạnh này, chỉ cần nàng đi theo Tần Thời sớm muộn gì hắn cũng để ý đến.

Tần Thời làm sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ nhoi này, hắn lạnh lùng 'ừm' một tiếng rồi nói: "Lần sau đừng tùy tiện vào khi bản vương đang bận."

"Dân nữ biết tội." Lạc Chu hoảng sợ cúi thấp đầu xuống, nhưng trong lòng không cam tâm nghiến răng nghiến lợi.

Nàng ta không tin trái tim Tần Thời sắt đá như vậy!

Nếu để Tần Thời nghe thấy những lời này chắc chắn hắn sẽ phản bác, không phải trái tim hắn sắt đá, mà mọi sự dịu dàng của hắn đều dành hết cho vương phi của mình rồi.

Ngày hôm qua Cố Thương Hàn lại bị trúng một mũi tên của địch, Cẩm Minh thấy gã quá đáng thương nên phụ trách việc thuốc thang, vừa nhìn thấy người đến Cố Thương Hàn đã tỏ vẻ không can tâm hỏi: "Sở tiên sinh đâu rồi?"

"Người ta bận rộn đi theo Dư phó tướng rồi không để ý đến ngươi đâu." Dư phó tướng chính là Dư Thuần, người mà Sở Lâm Vũ luôn âm thầm ngưỡng mộ, lần này Tần Sở hạ lệnh cho mỗi nơi cử ra một phó tướng xuất sắc nhất đến trợ giúp, Dư Thuần vừa hay cũng được lệnh đến tiếp ứng. Vừa nhìn thấy cố nhân Sở Lâm Vũ đã bám theo người ta như cái đuôi, quả thật như lời Cẩm Minh nói không thèm để ý đến ai cả.

Thật ra Cố Thương Hàn chỉ không muốn Cẩm Minh thay thuốc cho mình chứ không phải thật sự để ý đến Sở Lâm Vũ, lại nhìn thấy bộ mặt khó chịu của Cẩm Minh không hiểu sao trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, nhưng mà gã cũng không muốn đi sâu thêm lạnh nhạt muốn cướp thuốc trên tay Cẩm Minh:

"Để ta tự làm."

"Cho dù ngươi có chứng khiết phích thì ta cũng không bẩn đến mức khiến ngươi khó chịu!" Cẩm Minh có chút lớn tiếng làm Cố Thương Hàn ngây ngốc thu tay về, nửa lời không dám nói thêm.

Gã không hề có ý đấy...

Cẩm Minh bực dọc tháo băng gạc trên người Cố Thương Hàn xuống, gã bị thương ở bả vai, vết thương không nặng nhưng do không xử lý kịp thời nên bị nhiễm trùng trông khá đáng sợ, Cẩm Minh ghét bỏ nói: "Động một chút là bị thương, từ bao giờ ngươi trở nên vô dụng như vậy?!"

Cố Thương Hàn mím môi lười chấp nhặt với hắn.

Nhưng im lặng lại khiến không khí ngột ngạt một cách kỳ lạ, khi nói chuyện với Sở Lâm Vũ gã vẫn luôn rất nhiệt tình, sao chỉ với hắn mới lạnh nhạt? Rõ ràng hai người quen nhau lâu như vậy rồi cơ mà?!

Tâm tình của Cẩm Minh thoáng chốc xuống dốc không phanh, nhưng vẫn ủ rũ bắt chuyện: "Nghe nói kinh thành đã phái người đưa lương thực đến rồi."

Cũng may chỉ cần là chủ đề trong quân doanh thì Cố Thương Hàn không bao giờ ngó lơ hắn. "Tầm bao lâu thì đến nơi?"

"Thư gửi đến từ bảy ngày trước." Cẩm Minh nhẩm tính: "Nếu không có gì thay đổi có lẽ mai là đến."

Từ Á Ngôn thật không thể ngờ ở Tây An còn lạnh hơn gấp nhiều lần ở kinh thành, tuyết rơi kín cả đường đi, có đoạn ngay cả xe ngựa cũng không nhúc nhích nổi. Suốt đoạn đường vất vả nhưng may mắn không gặp phải bão tuyết, khổ cực nhiều ngày cuối cùng đoàn vận chuyển quân lương cũng đã đến nơi an toàn.

Sắc mặt Từ Á Ngôn không tốt cho lắm, Cao sư phụ nói y cần phải nghỉ ngơi để không động đến thai nhi, cho dù rất muốn đi gặp Tần Thời luôn nhưng nhóc con trong bụng y hình như giận rồi, liên tục làm loạn đạp bụng y như cái trống, Từ Á Ngôn hết cách, y không muốn nghỉ nhưng cũng phải cho đứa nhóc này nghỉ trước.

Cẩm Minh không ai khác chính là người ra tiếp đoán đoàn người vận chuyển lương thực, vừa nhìn thấy người đến là Từ Á Ngôn, hắn hết trợn mắt rồi há miệng nửa ngày cũng không thốt nên lời.

Từ Á Ngôn mỉm cười giọng hơi yếu ớt nói: "Ngoài lương thực ra ta còn mang theo cả thịt và áo ấm đấy, ngươi mau phân phát cho các huynh đệ đi."

"Vương phi!" Cẩm Minh giờ mới hết xúc động thốt lên: "Quả thật là vương phi thật sao? Sao người lại đến đây được vậy?!"

Từ Á Ngôn rất mệt nên chỉ mỉm cười đáp lại có lệ, y ngập ngừng nói: "Vương gia ở trong quân doanh chứ? Ngươi đi báo với hắn một tiếng bảo hắn đến gặp ta được không?"

"Dạ!" Nào cần để y nhờ vả, Cẩm Minh đã nhanh nhảu chạy bay về phía doanh trại của Tần Thời.

Không may lúc Cẩm Minh đến Tần Thời đang nổi giận, bao nhiêu bản đồ đầy vết mực bị hắn ném la liệt dưới đất, Tần Thời mệt mỏi ngả người ra sau ghế, tròng mắt hằn lên toàn là tơ máu, nhìn thấy cảnh này Cẩm Minh hiếm khi cũng cảm thấy sợ sệt ấp úng nói:

"Vương gia, đoàn chuyển lương thực đến rồi..."

"Sắp xếp cho họ chỗ ở là được, chuyện này cũng cần phải nói với ta?" Tần Thời không kiên nhẫn đuổi người: "Không có chuyện gì nữa thì đi ra."

Cẩm Minh nói: "Nhưng mà có người muốn gặp vương giá á."

"Không gặp." Từ trước đến nay quan vận chuyển lương thực luôn được ưu ái, có khi còn phải lấy lòng để khi họ trở về bẩm báo có thể nói tốt cho họ vài câu trước mặt hoàng thượng. Nhưng Tần Thời là ai cơ chứ? Người đến lấy lòng hắn còn không kịp, làm gì có ai bắt hắn đi gặp mặt bao giờ.

Cẩm Minh hơi nghẹn họng: "Nhưng mà người đó là..."

"Là ai cũng không gặp!" Tần Thời thực sự nóng nảy: "Không thấy ta đang bận hay sao? Ra ngoài!"

Cẩm Minh: "..." Này là vương gia đuổi ta đi đấy, cái gì ta cũng không biết đâu.