Bong Bóng

Chương 52



Mùa xuân, ánh mặt trời nhẹ nhàng lại ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đầu giường. Đỗ Nhược nhẹ nhàng xoay người, gió làm rèm cửa sổ khẽ tung bay, ánh nắng làm cô phải nheo mắt lại.

Cô vừa động đây, Kiều Cận Nam liền sáp lại gần, bàn tay bắt đầu không thành thật

Đỗ Nhược buồn bực lấy cùi chỏ đẩy anh ra, anh lại tách chân cô ra, trực tiếp đi vào. Đỗ Nhược "Hừ" một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, anh lại càng lấn tới, động tác càng mạnh mẽ.

Toàn thân cô như nhũn ra, đầu óc không còn tỉnh táo, đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: "Bố, chị Hoa nhỏ, dậy đi thôi!"

Đỗ Nhược cứng người lại, Kiều Cận Nam giả vờ như không nghe thấy vẫn tiếp tục chiến đấu.

Mặt Đỗ Nhược càng ngày càng đỏ, cô đẩy Kiều Cận Nam một cái, nhẹ giọng nói: "Anh.. Nhanh lên một chút..."

Giọng nói như hờn dỗi trách móc làm không khí càng thêm mờ ám, Kiều Cận Nam còn cố tình nhắc lại: "Nhanh lên một chút?"

Anh ngồi thẳng lưng mạnh mẽ tiến vào: "Được."

"A..." Đỗ Nhược bị động tác bất ngờ của anh kích thích làm cô sợ hãi kêu lên, cô vội vàng lấy tay che lại, thân thể chìm đắm trong cõi mộng.

Kiều Dĩ Mạc cảm thấy chị Hoa nhỏ càng ngày càng đẹp, sắc mặt rạng rỡ, đẹp hơn vườn hoa đào ở vườn trẻ, ánh mắt hạnh phúc, trìu mến.

Nhưng...

Cu cậu liếc nhìn Kiều Cận Nam ngồi bên cạnh Đỗ Nhược, chẳng phải hôm nay bố đi công tác sao? Vì sao còn cùng chị Hoa nhỏ đưa mình đến lớp?

Nếu như bố không ngồi đây, mình nói với chị Hoa nhỏ là không muốn đi học, nhất định chị Hoa nhỏ sẽ đồng ý!

Nhìn vẻ mặt Kiều Dĩ Mạc buồn bực, Đỗ Nhược cười cười nhéo khuôn mặt đang rầu rĩ kia: "Hôm nay đến lớp, ngày mai chị sẽ dẫn em đi vườn thú chơi được không?"

“Được ạ!" Ngay lập tức Kiều Dĩ Mạc hào hứng trở lại, còn tự mình chạy lên xe.

Kể từ khi Hồ Lan làm bảo mẫu, có người chăm sóc Kiều Dĩ Mạc nên cu cậu không phải đến lớp cuối tuần, mà đăng ký thêm một vài môn khác, thứ nhất là thay đổi hoàn cảnh, thứ hai để cu cậu tiếp xúc với nhiều bạn mới, có thể học hỏi thêm kiến thức.

Trong lúc vô tình Đỗ Nhược đưa ra đề nghị này, Kiều Cận Nam cũng đồng ý.

Hai người cùng nhau đi dạo, sáng sớm, không khí mang theo hương vị đặc trưng của cây cỏ đất trời. Kiều Cận Nam vô cùng tự nhiên nắm tay Đỗ Nhược, giọng nói có chút mất mát: "Không chờ anh về rồi ba người cùng đi?"

Đỗ Nhược ngẩn người một lúc liền cười rộ lên: "Chờ anh về rồi đi tiếp cũng được mà."

"Để dì Hồ đi cùng, một mình em chăm thằng bé sẽ rất mệt mỏi." Kiều Cận Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng .

Đỗ Nhược vẫn chưa quen với Kiều Cận Nam dịu dàng như thế này, cô liền ngoảnh đi chỗ khác, đúng lúc ánh mắt quét qua hai chân.

Hôm nay không phải đi làm nên cô đi giày thể thao.

Theo bản năng cô khom lưng xuống nhưng động tác người bên cạnh còn nhanh hơn, cực kỳ tự nhiên ngồi xổm xuống, động tác thuần thục thắt lại dây giày giúp cô.

Mắt Đỗ Nhược thấy cay cay.

Đúng lúc Kiều Cận Nam ngẩng đầu lên, cô liền chớp mắt hai cái: "Cảm ơn. Hôm nay... gió thật to."

Kiều Cận Nam nhướng mày: "Lại bụi bay vào mắt?"

Đỗ Nhược có chút lúng túng liền cúi đầu xuống đầu, Kiều Cận Nam cưng chiều vuốt vuốt tóc cô, vòng tay ra ôm hông cô cùng bước vào trong xe.

"Có muốn tiễn anh ra sân bay không?" Lên xe Kiều Cận Nam liền nhìn đồng hồ, đột nhiên nói.

Đỗ Nhược suy nghĩ một lúc: "Anh đi công tác, em đi tiễn anh thì không được hay lắm."

Kiều Cận Nam không nói gì, nhẹ nhàng đạp chân ga, đột nhiên quay lại hỏi cô: "Hôm nay em định làm gì?"

Đỗ Nhược thành thật trả lời: "Đi thăm Tiểu Phong, đã lâu rồi em không gặp nó."

Kiều Cận Nam vẫn chưa chịu đi: "Vậy anh đưa em đi."

Trường của Đỗ Hiểu Phong nằm ở trung tâm thành phố, cho dù là sáng sớm, người người ra vào rất náo nhiệt.

Đỗ Nhược hẹn gặp mặt vào 10h sáng, không ngờ Kiều Cận Nam muốn đưa cô đi. Cô sợ anh trễ thời gian làm thủ tục, nên vừa tới nơi cô liền xuống xe:”Tạm biệt, lên đường bình an.”

Kiều Cận Nam dừng xe ở ven đường, cô vẫy tay chào tạm biệt anh, đi chưa được mấy bước, liền bị anh gọi lại.

"Đỗ Nhược." Giọng của anh luôn lạnh như băng.

Cô quay đầu lại, anh từ từ nhếch môi, đáy mắt cũng lóe lên nụ cười âm thầm.

Đỗ Nhược bất đắc dĩ nhìn anh, khom lưng cho anh một nụ hôn tạm biệt.

Bởi vì đã hẹn trước, Đỗ Nhược liền gọi điện cho Đỗ Hiểu Phong, kết quả là mấy cú đều không bắt máy. Cô dạo quanh khuôn viên cũng nhàm chán liền dứt khoát tới thẳng túc xá. Cô quen thuộc đường đi vì lúc Đỗ Hiểu Phong mới vừa nhập học nên cô thường xuyên tới đây, sau này công việc ổn định nên cũng giảm bớt.

Mở cửa là một thanh niên vóc người nhỏ gầy, vừa thấy Đỗ Nhược liền đẩy mắt kiếng, "Chị là... chị gái của Đỗ Hiểu Phong?"

Đỗ Nhược cũng có chút ấn tượng với cậu bé này, cười nói: "Đúng vậy, chị tìm Tiểu Phong."

Đối phương sửng sốt một lúc, không biết nên nói như thế nào: "Tiểu Phong... Bây giờ không có ở đây."

Đỗ Nhược sững sờ.

"Nếu không chị vào trong phòng ngồi đợi bạn ấy." Cậu mở cửa phòng ngủ, để Đỗ Nhược đi vào: "Có lẽ... Phải rồi... Đi ra ngoài chạy bộ..."

Một phòng có bốn người, coi như chỉnh tề, vị trí của Đỗ Hiểu Phong rất sạch sẽ. Đỗ Nhược ngồi một lát, Đỗ Hiểu Phong cũng trở về.

"Chị, sao sáng sớm đã tới rồi?" Đỗ Hiểu Phong đầy mồ hôi, trên tay còn cầm bữa sáng, cười hì hì nói: "Em đi mua đồ."

Đỗ Nhược nghi ngờ liếc em trai một cái, hơn một tháng không thấy, em của cô càng đẹp trai hơn.

"Chị ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi." Đỗ Nhược nhìn em trai bắt bắt đầu ăn sáng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phong, Chị thấy giường em còn mới tinh, hình như đã lâu không sủ dụng. Em có chuyện giấu chị phải không?"

Đỗ Hiểu phong cười híp mắt nói: "Không có mà, tại em thích sạnh sẽ thôi!"

Đỗ Nhược thở dài: "Em đã lớn rồi, chị cũng không quản nhiều. Gần đây em có về thăm mẹ không?"

Đỗ Hiểu Phong gật đầu: "Bây giờ mẹ sống rất tốt, gần bạn bè người thân, thường xuyên đi đánh bài hoặc khiêu vũ, tinh thần cũng tốt hơn trước."

"Đúng rồi, bây giờ chị còn ở nhà bạn đúng không? Chị không định chuyển đi sao?"

Ánh mắt Đỗ Nhược liền lóe lên.

"Chị sắp chuyển đi rồi."

***

Chủ nhật Đỗ Nhược dẫn Kiều Dĩ Mạc chơi vườn thú, đột nhiên buổi chiều bắt đầu mưa, vì vậy cô lại thằng bé dạo trung tâm mua sắm.

Trong hai tiếng đồng hồ, cô liền mua sáu bộ quần áo cho thằng bé, đủ các loại đồ chơi, về sau cô và Dì Hồ không xách nổi, cô mới nhận ra mình mua sắm rất nhiều.

"Chị Hoa nhỏ, hôm nay không phải sinh nhật em mà." Lúc bố không có ở đây cu cậu mới được uống đồ lạnh:"Cho nên chị không cần mua nhiều cho em đâu."

Đỗ Nhược cười nói: "Vậy thì Dĩ Mạc sinh nhật lúc nào?"

Kiều Dĩ Mạc không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Ngày 18 tháng 2!"

Đỗ Nhược ngẩn người, ngay sau đó phục hồi lại tinh thần: "Em và Hà Kiều Kiều sinh cùng ngày?"

Kiều Dĩ Mạc gật đầu liên tục.

"Vậy thì em thích quà gì, chị tặng trước cho em."

"Muốn..."

Đương nhiên là muốn có mẹ, nhưng lời chuẩn bị nói ra, Kiều Dĩ Mạc lại ngượng ngùng nuốt xuống, dì Hồ luôn thúc giục phải gọi "Mẹ Hoa nhỏ", thật xấu hổ…

"Muốn bên cạnh chị Hoa nhỏ!" Kiều Dĩ Mạc vội tìm lý do khác.

Đỗ Nhược cười cười nhéo cái má lúm đồng tiền kia.

Lúc này mới là tháng tư, không biết đến tháng hai sang năm, Kiều Dĩ Mạc còn nhớ tới cô hay không?

Đỗ Nhược vẫn mua thêm vài bộ quần áo, dựa theo vóc dáng thằng bé, chắc đến sang năm có thể mặc vừa.

Thành phố này, nếu có một thứ cô không nỡ rời xa, thì đó là Kiều Dĩ Mạc.

Hai ngày sau, cô vẫn đi làm, đưa Kiều Dĩ Mạc đi học, cùng chơi trò chơi, dỗ thằng bé ngủ, thỉnh thoảng nói chuyện với Kiều Cận Nam. Ngày xuất phát vào thứ tư, cô không cầm theo bất cứ đồ đạc nào, chỉ đem theo giấy tờ cần thiết cùng mấy bộ quần áo, đặt trong một va ly nhỏ. Cô vẫn trang điểm như mọi hôm, phối hợp quần áo, nhân lúc Hồ Lan đưa Kiều Dĩ Mạc đi vườn trẻ, cô đặt chìa khóa xe trên bàn uống nước, đi thẳng tới sân bay.

Trước khi vào cửa an ninh, cô ném sim cũ vào thùng rác đổi một cái mới, sau đó liền nhắn tin: "Hi Hi, mình sắp lên máy bay rồi."

Đáng lẽ cô nên rời đi sớm hơn.

Có một số việc càng ngày càng lấn sâu, khó có thể quay lại như lúc ban đầu. Giống như năm đó cô yêu Hà Khâm Sinh, còn bây giờ cô đã yêu Kiều Cận Nam đến quên mất bản thân mình.

Mặc dù bây giờ đang là mùa xuân, nhưng ở thành phố H vẫn còn tuyết rơi. Lúc xếp hành lý cô không để ý, lên máy bay mới phát hiện ra chiếc khăn này Kiều Nam tặng cho cô.

Cô do dự có nên vứt bỏ hay không, cuối cùng cô vẫn cất vào trong túi.

Trên đó vẫn còn lưu giữ những ký ức tốt đẹp.

Lên máy bay cô mới nhận ra quyết định của mình là chính xác.

Nhưng vừa lên máy bay, không biết nên nói hữu duyên, hay là nên nói do người sắp đặt.

Hà Khâm Sinh ngồi hàng thứ hai bên cạnh cửa sổ, không biết do mệt mỏi ngủ quên hay chỉ giả vờ, Đỗ Nhược không biết, nhưng đầu anh lệch hẳn sang một bên.

Thật là... trùng hợp

Chẳng phải anh luôn ngồi ghế hạng nhất sao?

Chắc là trùng hợp?

Sau lần nói chuyện trước, anh không xuất hiện trước mặt cô. Hơn nữa, chuyện cô tới thành phố H có rất ít người biết

Mặc dù trong lòng Đỗ Nhược có chút thấp thỏm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi máy bay hạ cánh, cô chờ mọi người đi hết rồi mới chậm rãi xuống máy bay. Mãi cho đến đi ngồi trên xe taxi, cô không chạm mặt Hà Khâm Sinh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lên xe taxi cô liền gọi cho Trình Hi Vi: "Hi Hi, mình đang trên xe. Hai người đang ở đâu?"

Trình Hi Vi nói tên một nhà hàng: "Cậu nói với bác tài, chắc chắn sẽ biết nơi này.”

Bạn thân sáu năm không gặp, nên hai người vô cùng kích động. Nghe thấy Trình Hi Vi đã tới, Đỗ Nhược mang theo hành lý chạy thẳng tới phòng ăn.

Ở thành phố H tuyết vẫn đang rơi, từng bông lại từng bông phất phơ trong không trung.

Trình Hi Vi đặt một phòng ở trên lầu hai, Đỗ Nhược vào cửa liền đặt hành lý và túi xách sang một bên, lúc nhìn thấy Trình Hi Vi, mắt cô có chút cay cay.

Sáu năm gặp lại cố nhân, dường như cô quay trở về những năm tháng còn ở Pháp .

Trình Hi Vi cũng kích động như cô không nói một lời. Hai người ôm nhau thân thiết một lúc lâu, Đỗ Nhược mới nhìn Tô Niệm ngồi bên cạnh.

Bạn trai Trình Hi Vi sáu năm trước.

Sáu năm trước mười tám tuổi, bây giờ đã là hai mươi bốn, vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, so với sáu năm trước càng thêm thâm trầm, nội liễm.

"Martin, đã lâu không gặp."

Tô Niệm khách sáo đứng dậy, bắt tay chào hỏi.

"Mình tới phòng vệ sinh, hai người chờ một chút." Đỗ Nhược vẫn thân thiết nắm tay Trình Hi Vi.

Lúc xoay người rời đi, cô mới len lén lau nước mắt.

Sáu năm trước cô từng khuyên Trình Hi Vi "Chia tay Tiểu tiên nhục", sáu năm sau gặp lại, cô ấy đã lấy chồng, bên cạnh vẫn là người ấy.

Nhìn hai người họ, cô mới nhận ra rằng tình yêu vẫn tồn tại.

Đỗ Nhược ổn định lại cảm xúc mới ra ngoài, vừa mới đi được vài bước liền ngây ngẩn cả người.

Mới vừa rồi bàn ăn còn hai chỗ trống, Trình Hi Vi ngồi đối diện Tô Niệm, vậy mà lúc này có thêm hai người nữa một trái một phải. Bất ngờ không phải là Hà Khâm Sinh cô vừa gặp trên máy bay, mà là Kiều Cận Nam đáng lẽ ra đang đi công tác London.