Bởi Vì Quân Hôn

Chương 44: Thiên nga nhung (5)



Đến khi Nhan Thấm có thể rời giường thì đã là chuyện rất lâu, rất lâu sau đó, lúc ăn cơm vẫn luôn cảm thấy mọi người đều đang nhìn cô, cô hơi nổi giận, Cố Diễn Sinh cúi đầu cười, ngay cả Cố Ngôn cũng bất giác nở nụ cười. Nhan Thấm nghĩ, không thu thập được Cố Diễn Sinh, chẳng lẽ không thể thu thập Cố Ngôn sao, cô liền vỗ bàn một cái, trực tiếp phát giận nói: “Con lại dám cười, nhìn xem ta trừng trị con thế nào.”

Cố Ngôn sợ Nhan Thấm nhất, cũng yêu quý Nhan Thấm nhất, nhưng khuôn mặt nhỏ nhỏ vẫn không nén được nụ cười, sau đó sợ hãi nói ra một câu khiến Nhan Thấm sụp đổ: “Mẹ... Trên cổ.... Màu đỏ!!!”

Cố Ngôn không hiểu, đó là chuyện bình thường, bởi vì cậu bé chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng nếu như Nhan Thấm không hiểu vậy chính là giả ngu. Mặt cô lập tức đỏ rực, rốt cuộc là Cố Diễn Sinh đau lòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn những người xung quanh một cái, người bên cạnh không dám lỗ mãng, đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chỉ có Cố Ngôn không hiểu chuyện, có điều dưới cái nhìn chăm chú của Cố Diễn Sinh thì cũng bất giác thu lại nụ cười, làm ra bộ dạng một đứa con trai ngoan ngoãn.

Nhưng mà Nhan Thấm thực 囧, rất xấu hổ nha, cúi đầu giả vờ không nghe không thấy. Cố Diễn Sinh cũng không dám cười nàng, ai biết nha đầu này sao lại ngốc nghếch như vậy, anh liền dọi người đem một cái khăn quàng cổ tới, lúc quàng lên giúp cô thì cô nhóc này vẫn còn rất xấu hổ, trên mặt vẫn hồng hồng. Cố Diễn Sinh nhẹ nhàng dỗ dành, nói không ai dám cười cô, đây là một chuyện rất bình thường, là vợ chồng, ai chưa từng làm chuyện như vậy chứ, chỉ là bọn họ khá kịch liệt mà thôi. Vốn là lúc đầu trong lòng Nhan Thấm vẫn còn rất uất ức, Cố Diễn Sinh thực sự chính là một tên khốn, có điều câu nói sau cùng lại khiến cho Nhan Thấm đen mặt, sau đó nói một câu: “Đều là tại anh, em đã nói không muốn, không muốn, anh, khốn kiếp....”

Bởi vì giọng nói quá lớn cho nên người xung quanh dù không muốn nghe cũng nghe được, Cố Diễn Sinh biết Nhan Thấm da mặt mỏng, nhìn thấy bộ dạng này, cho nên anh thành thực nín cười, trên mặt cũng không không dám biểu lộ ra, chỉ ôn tồn dỗ dành dỗ dành. Có điều Nhan Thấm đã không muốn để ý đến anh nữa, ôm mặt chạy lên lầu. Cố Diễn Sinh hết chỗ nói, cô nhóc này.... Chạy lên trên lầu thì thôi đi, vì sao lại đem cả ca-ra-vat của anh đi đây.

Cố Diễn Sinh không có cách nào, đành phải đuổi theo. Cô nhóc này diễn hơi quá rồi, còn khóa cửa lại. Cố Diễn Sinh vừa sốt ruột vừa tức giận, chỉ nghe thấy cô nói anh tự ra bên ngoài trèo vào, không biết cô nhóc kia giở trò gì, đành tìm người đem thang đến, tự mình trèo lên. Được rồi, cô nhóc ở cửa sổ nhe răng trợn mắt cười với hắn, khẩu hình miệng như đang nói đáng đời cái gì đó. Cố Diễn Sinh không những không giận mà còn cười, vươn ngón tay biểu thị 1....2....

Trong nháy mắt Nhan Thấm yếu đi, nhanh chóng mở cái cửa sổ kia ra để cho Cố Diễn Sinh bò vào. Cố Diễn Sinh vừa đặt chân xuống đất đã ôm lấy Nhan Thấm gặm gặm: “Nhóc con, lá gan lớn lên rồi hả? Dám để cho anh lo lắng, nhìn xem anh thu thập em thế nò.” Cố Diễn Sinh liền dùng ca-ra-vat trói tay cô lại treo ở đầu giường. Nhan Thấm rất sợ anh sẽ làm ra chuyện kì lạ gì liền mềm giọng cầu xin anh. Ngược lại, anh không nhanh không chậm, mỉm cười dùng ca-ra-vat trêu chọc cô. Cô thực sự rất sợ, bên dưới vẫn còn đau, nếu lại làm nữa, cô nhất định sẽ chết mất. Cố Diễn Sinh cũng biết điều đó cho nên cũng chỉ trêu đùa cô, không dám thực sự làm tới, chỉ sợ đã rách da chảy máu gì đó nên lấy từ trong tủ ra một vật gì đó, rồi liền nhanh chóng cởi quần Than Thấm ra.

Cô nhóc này bên trong mặc là màu hồng, có viền tơ, điều này có nghĩa là áo lót phía trên nhất định cũng là màu hồng. Anh nuốt một ngụm nước miếng, sợ mình quá thú tính liền tự lắn mình một cái. Nhan Thấm khóc a, làm sao có thể chịu nổi bị phi lễ thế này, lúc này vẫn còn là ban ngày mà lại bị cái gì kia, cảm thấy Cố Diễn Sinh quá xấu xa, mình thực ủy khuất sau đó liền khóc, khóc vô cùng lớn. Cố Diễn Sinh dỗ thế nào cũng không ngừng liền ôn tồn nói: “Bảo bảo ngoan, anh chỉ bôi thuốc giúp em mà thôi, chỉ sợ bị xước da, sẽ đau đó.... Bảo bảo... Ngày hôm nay anh sẽ không chạm vào em.” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng lại là: trước tiên dỗ cô ấy như vậy, buổi tối lại nói sau, dù sao nói dối cô cũng đã không ít rồi, không sợ a.

Nhan Thấm ngây ngốc tin: “Em tự làm.”

Cố Diễn Sinh vừa nhìn cô lau nước mắt, quá nửa là không sao nữa thì lá gan lại lớn lên: “Cái này không được, bảo bảo, em tự thoa sẽ không đều. Anh và em đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, vẫn là anh hiểu nhất, em chẳng lẽ không tin chồng em sao, ngoan nha.”

Trong lòng Nhan Thấm thầm nói: Kẻ không đáng tin nhất chính là anh đó! Anh chính là một tên khốn nạn, ai muốn tin anh chứ. Sắc lang, lưu manh... Sau đó một đống lời thô tục vô thức từ miệng cô phát ra...

Tuy rằng trong lòng dậy sóng nổi gió nhưng khi nhìn thấy động tác ra vào dịu dàng của Cố Diễn Sinh, lộn xộn bôi thuốc cho cô, không thể phủ nhận, thực sự đã tốt hơn rấy nhiều, Nhan Thấm liền tin tưởng Cố Diễn Sinh. Cho đến buổi tối, Nhan Thấm lại trải qua một buổi tối đầy khoái cảm. Cố Diễn Sinh nói một câu: “Thoa thuốc, chính là để sử dụng tốt hơn.” Nếu không phải là lúc đó Nhan Thấm không có sức lực, nhất định sẽ mở miệng mắng to: “Mẹ nó! Chết tiệt!!!! Ai muốn cho anh sử dụng tốt hơn chứ, anh là tên khốn kiếp, sau này lão nương còn tin anh thì nhất định sẽ ly hôn với anh.

Cố Diễn Sinh đoán được Nhan Thấm đang nghĩ gì, chỉ là không vạch trần, sau đó ôn nhu mỉm cười, dùng lực ôm lấy cô: “Bảo bảo, là muốn một lần nữa sao?”

Sau đó Nhan Thấm liền yếu thế lại rồi: “Cố Diễn Sinh.... Em... Em thực sự rất hưởng thụ... Em ... Em thực sự rất yêu anh...” Sau khi nói xong chính cô cũng cảm thấy giả tạo... Lời nói dối này quá rõ ràng rồi, ngay cả bản thân cô cũng không nghe nổi nữa, có điều Cố Diễn Sinh từ trước đến nay nổi tiếng thông minh nhưng sau khi nghe xong lại vô cùng hưởng thụ, vẻ mặt đó, dáng vẻ đó, nhìn qua đều thấy đang vô cùng hưởng thụ. Nhan Thấm không dám vạch trần, không thể làm gì khác hon là yên lặng ôm gối tự mình ngủ.

Trước khi ngủ, bên tai đột nhiên cảm thấy ấm áp, sai đó nghe thấy anh nói: Nhan Thấm, anh yêu em.

Nhan Thấm nhắm mắt lại, mỉm cười, vốn không định nói gì nhưng phát hiện người bên cạnh không hề có ý muốn ngủ, dường như là đang chờ câu trả lời, cô liền nhấp môi nói: “Ừm... Em cũng vậy....” Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, không hiểu sao Cố Diễn Sinh cảm thấy khóe mắt mình ươn ướt... Một câu nói này, chỉ vì một câu nói này, coi như có làm nhiều chuyện hơn nữa, tiêu hao nhiều tâm huyết hơn nữa cũng vẫn cảm thấy đáng giá.

Ngày hôm sau, cảnh xuân tươi đẹp, Cố Diễn Sinh nói là muốn đi ra vùng ngoại ô đạp thanh gì đó, Cố Ngôn nói muốn cắm trại, sau đó đề nghị muốn ngủ của Nhan Thấm đã bị vờ như không có... Nhan Thấm run rầy trong gió, mẹ nó!!!!! Có cần phải hãm hại nhau như vậy hay không!! Tối hôm qua các ngươi đều ngủ ngon, đương nhiên có tinh thần, vậy còn lão nương!!!! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó a a a a a a!!!! Sau đó là một chuối rít gào.

Là do Cố Diễn Sinh lái xe, vốn là Nhan Thấm còn lo lắng, có điều nhìn thấy hơn một tháng nay anh đã rất tốt cho nên không tiên nói gì. Lúc Cố Diễn Sinh lái xe được một nửa đoạn đường thì quay đầu nhìn Nhan Thấm, cô thích nhất là ngủ ở trên xe. Trước đây, khi anh dẫn cô ra ngoài chơi cô đều vừa bước lên xe đã ngủ, xe dừng thì tỉnh, cho nên anh tận lực lái xe chậm một chút, để cho cô ngủ an ổn hơn. Có điều bây giờ cô lại không ngủ khiến cho anh hơi kinh ngạc, lúc đó lại nhìn thấy cô kiên trì kể cho Cố Ngôn nghe một số chuyện, khi đó anh tỉnh ngộ, đại khái, người làm mẹ đều như vậy.

Đầu óc Cố Ngôn vốn không tốt nhưng mà Cố Diễn Sinh phát hiện Cố Ngôn rất nhạy bén với con số, đúng là có thể dùng từ phi thường để hình dung. Tâm tư Cố Diễn Sinh khẽ động, một người vợ như vậy, một đứa con trai như vậy, coi như trước kia không vui vẻ nhưng sau này sẽ càng ngày càng hạnh phúc.

Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi tanh tanh, cô nén cảm giác nuồn nôn xuống. Cố Ngôn đã ngủ thiếp đi rồi, Nhan Thấm nhìn sau gáy Cố Diễn Sinh, có hai cái xoáy. Nghe mẹ nói, người có hai xoáy đều không phải người tốt lành gì, Nhan Thấm mím môi cười, sau đó, trong bóng tối, đồng tử biến thành màu máu, như một đóa hoa sắc vi nở rộ, vô cùng sinh đẹp, từ ngực của một người chậm rãi nở sau đó từ từ lan ra...

Cô ngẩng đầu nên, phảng phất có một giọt nước mắt lăn xuống rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơn. Dường như, chính là như thế này, hoặc là nói, chỉ có thể như thế này, là ai không buông tha cho ai, là ai tính kế ai, coi như năm tháng không thể tĩnh lặng, nhưng nhân sinh, hẳn là đều bình ổn.

Cuối cùng Nhan Thấm cũng không chống lại cơn buồn ngủ được, lúc cô nhắm mắt lại, trong mắt Cố Diễn Sinh có thứ gì đó lướt qua, thực sự là quá nhanh, nhanh tới nỗi chính anh cũng không kịp phản ứng. Cố Diễn Sinh nắm chặt vô lăng trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt, thu lại nụ cười. Lời nói của tất cả mọi người vẫn còn văng vẳng bên tai, Nhan Thấm đã ở bên cạnh mình, nếu như, nếu như không xảy ra chuyện này thì sẽ tốt thế nào, có đúng không, Nhan Thấm.

Nơi đạp thanh là một nơi rất đẹp, cỏ lau đung đưa, còn cao hơn đầu người, còn có các kiểu cầu gỗ, không đến nỗi lạc đường. Cố Diễn Dinh nói là đến xem mặt trời mọc cho nên hôm nay ở lại đây. Cố Ngôn đã ngủ, ngay cả nước miếng cũng chảy ra, Nhan Thấm cũng không buồn ngủ, sau khi thu xếp cho Cố Ngôn xong thì Cố Diễn Sinh đang tựa vào cửa hút thuốc lá, sương khó mờ mịt, Nhan Thấm giận dữ: “Anh thật to gan,dám hút thuốc.”

Cố Diễn Sinh lập tức dập thuốc, vẻ mặt thành khần: “Em đừng tức giận... Anh chỉ là hút một chút mà thôi, anh cho là em còn ở bên trong một lúc, cho nên mới ra ngoài hút một chút, đừng giận, đừng giận, anh không hút, không hút, mấy ngày nay em có thấy anh hút sau. Miệng chu cao như vậy làm gì, còn chu lên nữa anh sẽ hôn em đó, đừng có không tin, thực sự hôn đó, anh hôn đây....” Trong giọng nói đều là ý cười giống như đang trêu đùa.

Nhan Thấm nghiêng đầu đi: “Không nói chuyện với anh nữa.” Dáng vẻ ngạo kiều khiến cho người ta thực muốn cắn một cái.