Bố Y Thiên Kim

Chương 17: Vật lộn



“Này, thư sinh ngốc, ngươi làm sao mà biết ta ở bờ sông?” Tần Châu Ngọc ghé vào trên người hắn, sợ hãi cùng ủy khuất đã sớm trở thành hư không, ha ha cười hỏi hắn.

Đông Sinh trả lời chi tiết: “Ta gặp được Hứa lão đầu, hắn nói ngươi vaytiền hắn vay bất thành liền nhảy sông, cho nên ta tới đây tìm đến.”

Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Hứa lão đầu cũng có thể tin? Ta làm sao cóthể nói nói như vậy? Ta vay tiền nhưng hắn không cho, nên muốn tìm vàingười thả xuống sông để trút giận.” Nàng bĩu môi, có điểm trêu cợt,“Không phải ngươi tin là ta muốn nhảy sông đấy chứ?”

”Không tin.”

”Không tin còn tới nơi này tìm ta?”

”Bởi vì ta tin ngươi sẽ đến bờ sông thả vài người cho hả giận.”

”Ngươi...” Tần Châu Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, một ngụm cắn xuống tai Đông Sinh.

Đông Sinh trốn tả tránh hữu (trái trốn phải tránh) không được, bị nàngcắn vừa đau lại ngứa, hơi thở ấm áp ướt át thổi lên não.Kiểu thân mậtnày làm cho hắn có chút nhịn không được, nhất là có luồng nhiệt lưuthẳng từ não chạy tới hạ phúc.Hắn thầm nghĩ một tiếng không ổn, chạynhanh dùng sức ngăn chặn nữ ma đầu ở trên người hắn làm loạn.

Nào ngờ hắn càng trốn Tần Châu Ngọc càng gắt gao cuốn lấy tai của hắn.Cuối cùng, hai người cơ hồ người đuổi người tránh.Đông Sinh cũng khôngcố được nữa, không cố ý buông nàng ra.Không có chỗ dựa, Tần Châu Ngọcliền ngã xuống dưới. Nhưng Đông Sinh tránh néđã hoàn toàn kích phát ýchí chiến đấu của nàng, Tần Châu Ngọc tóm hắn lại rồi cắn tai hắn.

Đông Sinh ra sức trốn, lại nhịn không được hỏa khí dân lên trong thânthể, muốn trốn, lại dường như luyến tiếc, cơ thể trở nên có chút mêluyến, hai người “vật lộn” đến cuối cùng, bất tri bất giác ngã xuống đất từ lúc nào, nẳm trên đống cỏ lau lùm xùm.

Tần Châu Ngọc cảm thấy thú vị, thấy Đông Sinh chịu bị mình “đánh tới”,nghiêng hẳn người, trèo lên trên người hắn. Hai tay nàng giữ cổ hắn, tỏvẻ hung tợn: “Ngươi có phục hay không?”

Đông Sinh mở to mắt nhìn nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng nàng ẩn ẩn hiện hiện nét ửng hồng, làm cho hắn cảm thấy nàng không thuộc cõi phàm trần. Đông Sinh dùng sức hít mạnh một hơi, kiềm chế bản thân bình tĩnhmà quên mất việc phải trả lời nàng.

Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh bỗng nhiên nghiêm túc, không nói một lời,nàng nghĩ hắn tức giận, có chút phẫn nộ hừ một tiếng. Tần Châu Ngọc định xoay người đứng lên, nhưng lại không cam lòng, thừa dịp hắn không phảnứng, nàng cúi người rất nhanh, hung hăng cắn nốt một ngụm lên tai hắn.Sau đó hừ một tiếng không thú vị, tự đứng lên mang theo tư thái đắc ý,đi về trước.

Chờ nàng đi vài bước, Đông Sinh mới chật vật đứng dậy. Hắn day day bêntai bị nàng cắn —— đây là tai người chứ không phải tai heo nha, nha đầuchết tiệt kia hạ khẩu thật đúng là không nương tay, chắc hẳn cũng ráchda rồi.

Bất quá càng làm cho người buồn bực là... Đông Sinh cúi đầu, nhìn chằmchằm phía dưới của chính mình, nơi đó đã nổi một khối rõ ràng, cũng maylà buổi tối, bằng không đường đường là thư sinh như hắn, thật sự làkhông biết gặp người như thế nào.

Về tới nhà, thân thể Đông Sinh đã bình tĩnh lại.Ngoái lại xem Tần ChâuNgọc, hắn mới phát giác trên trán nàng có một vết đỏ hồng.Hắn lấy hòmthuốc, ấn nàng ngồi xuống rồi lại bôi thuốc cho nàng.

Bởi vì còn đang đắm chìm trong thành công cắn tử thư sinh, Tần Châu Ngọc mặc hắn bôi thuốc, còn ngẩng đầu đắc ý. Đông Sinh thật sự nhìn khôngđược, cười nhạo một tiếng: “Còn tưởng rằng ngươi đánh nhau giỏi lắm, thế mà Thẩm Xuân Hoa một chút thương thế cũng chưa thấy, ngươi ngược lại bị một cái dấu dài như vậy làm như vậy. Thật là mất hết mặt mũi!”

Tần Châu Ngọc vừa nghe, sắc mặt nhất thời đông cứng, từ ghế nhảy dựnglên: “Ta đương nhiên làthắng, ngươi không thấy ta đánh Thẩm Xuân Hoangã trên mặt đất sao? Ta không giống nàng nhưngười đàn bà chanh chua,chỉ biết khóc lóc.” Nói xong, bỗng nhiên ý thức được câu cuối cùng củaĐông Sinh, nàng hét lên một tiếng, chạy đi tìm gương.Nhìn thấy vếtthương trên mặt, hỏa khí vừa bùng lên lại lâp tức dịu đi, lẩm bẩm nói,“Sẽ không trở thành mặt mày xấu xí đi?Ta là cô nương như hoa như ngọc,lão thiên gia cũng sẽ không đành lòng phá đi nhan sắc của ta đâu.”

Ngữ khí Đông Sinh không có chút xem thường nào: “Yên tâm, ngươi bịthương ngoài da, lão thiên gia sẽ không để ngươi mặt mày xấu xí, hắn sợ ngươi lại tới làm phiền hắn.”

Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, mới thoáng yên tâm.

Một lát sau, Đông Sinh bỗng nhiên nghiêm túc mở miệng: “Tiểu Hoa, chúng ta tới xin lỗi Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm.”

Tâm tình Tần Châu Ngọc vừa mới tốt lên, nghe thấy lời này của hắn lậptức nổi cơn: “Dựa vào cái gì? Cũng không phải ta động thủ trước.”

Đông Sinh thở dài, có chút bất đắc dĩ, lại có chút thấm thía: “Mặc kệ ai đúng ai sai, bọn họ là láng giềng ở nơi này, nếu ngươi không tự kiểmđiểm, sợ là họ sẽ ngược đãi ngươi.”

”Không đi, dù sao ta không đi.” Tần Châu Ngọc lắc lắc đầu, rõ ràng tỏ ý cự tuyệt.

”Tiểu Hoa...” Đông Sinh sâu kín mở miệng gọi nàng, nhưng cũng chỉ là gọi nàng.

Tần Châu Ngọc hơi hơi quay đầu, tà nghễ liếc mắt một cái, thấy hắn khẩncầu lại có ánh mắttai oán. Rốt cục hơn nửa ngày mới khẽ cắn môi, hungtợn mở miệng: “Muốn đi xin lỗi cũng có thể, bất quá ngươi đáp ứng ta một yêu cầu.

Đông Sinh trong lòng mừng thầm, vội hỏi: “Yêu cầu gì vậy?”

”Về sau ngươi không được cho phép Thẩm Xuân Hoa qua lại.”

”Vì sao?”Đông Sinh khó hiểu, hắn vẫn không rõ vì sao nàng chán ghét Thẩm Xuân Hoa như vậy.

Tần Châu Ngọc dựng thẳng lông mi, đuôi mày khóe mắt đều là oán giận:“Ngươi đừng nói cho ta ngươi không biết Thẩm Xuân Hoa có ý với ngươi?Người ta đã tính tới việc làm nương tử tốt của ngươi. Ta chán ghét nàng, không thích nàng làm nương tử của ngươi.”

Này... Đông Sinh thật đúng là không hiểu toàn bộ, tuy rằng hắn biết Thẩm Xuân Hoa đối với hắn có một chút ý tứ, nhưng làm sao ngờ được lại muốnthành nương tử hắn. Nghe Tần Châu Ngọc nói như vậy, mới hiểu được sơ sót của chính mình, hắn gật gật đầu: “Nếu quả thật giống như ngươi nói, tasẽ cùng Thẩm Xuân Hoa nói rõ ràng, dù sao ta đối với nàng hoàn toànkhông có ý tứ này.”

Tần Châu Ngọc nghe xong lời này, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “Ngươithực sự không có ý gì với nàng? Vậy sao ngươi còn thân thiện như vậy với nàng?”

Đông Sinh buông tay: “Mọi người là hàng xóm, thân thiện một chút cũngkhông có gì đáng trách, ta vớiTam thẩm còn càng thân thiện hơn nữa.”

Tần Châu Ngọc phủi tay một tiếng, không cho là đúng.

Đông Sinh thấy bộ dáng này, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy ngươi tại sao vô duyên vô cớ chán ghét Thẩm Xuân Hoa?”

”Chán ghét thì chán ghét, tại sao phải có vì sao.”Hiển nhiên vấn đề nàychính Tần Châu Ngọc cũng không biết rõ đáp án, nàng đứng lên, ác thanhác khí mở miệng, “Không phải là muốn đi chịu tội sao?Còn không mau đi,chẳng lẽ đợi người ta đi ngủ mới qua?”

Đông Sinh ngẫm lại, đi lên trước đuổi kịp nàng.

Hai người đi tới cửa, Tần Châu Ngọc bỗng nhiên quay đầu, oán hận nhìn chằm chằm Đông Sinh: “Ta còn có một yêu cầu.”

Đông Sinh sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Không phải nói chỉ có mộtyêu cầu sao?” Nhưng thấy thái độ hầm hầm của nàng, vội vàng tiếp lời,“Đi, ngươi nói đi.”

Tần Châu Ngọc khẽ cắn môi: “Về sau không cho phép ngươi gọi ta là TiểuHoa, ta không muốn bị gọi cùng một cái tên với Thẩm Xuân Hoa.”

Đông Sinh thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy, gắng nhịn cười: “Tên gọingươi không phải như Thẩm Xuân Hoa, ngươi là Hoa trong như hoa nhưngọc.”

Tần Châu Ngọc lườm hắn một cái: “Vậy sao ngươi không gọi ta là TiểuNgọc?.” Nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy tên này rất hay, vì thế khóe miệng cong lên, “Đổi, về sau ngươi gọi ta Tiểu Ngọc, như hoa như ngọc.”

Đông Sinh không nói gì thở dài, thì ra nàng không chỉ mãnh liệt, tùy hứng, còn như vậy... Tự kỷ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiêu đề rất thuần khiết, nội dungcàng thuần khiết. Lâu Chủ đang buồn bực quá ~~ cho nên để cho nam chủtiếp tục thuần khiết đi ~~