Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 710: Tấn công mãnh liệt



Phòng bệnh VIP, Thời Hoan gõ cửa bước vào phòng. Sau khi bước vào phòng cô ta trước tiên là tỉ mỉ nhìn xung quanh phòng bênh một vòng, lúc này mới yên lòng xuống.

Tuy rằng cô đã điều tra qua hành trình của Nghiêm Đình, biết Nghiêm Đình vẫn còn đang ngủ thế nhưng mấy ngày hôm nay, cô dường như đều bị ánh mắt xuất quỷ nhập thần của Nghiêm Đinh làm cho dặn vặt ra bóng ma trong lòng chỉ có thể tự mình đến kiểm tra thì cô ta mới yên tâm.

"Em đang tìm cái gì vậy?" Phó Vân Tiêu hoài nghi nhìn Thời Hoan hỏi một câu.

"Hả, không em chỉ là tùy ý xem qua vậy thôi."

"Đúng rồi, chị dâu gần đây có đỡ hơn chút nào không vậy?"

Cô ta nhanh chóng chuyển đề tài dời đi sự chú ý của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu lắc đầu "Vẫn là như cũ vậy, bác sĩ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể quan sát tiếp."

"Ừm..." Thời Hoan cũng đăm chiêu gật đầu, con ngươi hơi đổi không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phó Vân Tiêu cũng không chủ động đi tìm Thời Hoan nói chuyện nữa, nói xong hai câu lại bắt đầu chăm sóc cho Bạch Tô, chơi cùng Bạch Tô.

Lại qua năm phút đồng hồ, Thời Hoan đang suy nghĩ phải nói chuyện gì với Phó Vân Tiêu thì lúc này cửa bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thời Hoan vốn dĩ ngồi thẳng người lên, cảnh giác nhìn ra phía ngoài cửa.

"Mời vào."

Phó Vân Tiêu hướng về phía ngoài cửa bình tĩnh nói.

"Ai là cô Thời Hoan?"

Từ ngoài cửa đi vào một người đàn ông mặc quần áo công sợ xa lạ hai tay trống trơn không biết phía trước có mục đích gì.

"Tôi đây."

Thời Hoan nghi hoặc mà trả lời một tiếng.

Người đàn ông mặc quần áo công sở này vỗ tay ngay sau đó từ ngoài cửa tiến tới một người nâng hoa tươi xếp thành hàng trong aty cầm bó hoa tươi đưa cho Thời Hoan.

Tay của Thời Hoan đều không thể ôm được hết, hoa còn nối liền không dứt không ngừng đi đến tiến vào trong.

"Dừng lại!"

Thời Hoan mau chóng ra lệnh một tiếng.

"Đây là làm cái gì vậy?"

Lông mày của cô ta nhăn lại càng chặt hoàn toàn không biết tình huống này là như thế nào đã bị đưa nhiều hoa như vậy.

Mặt đầy nghi hoặc phát ra câu hỏi nghi vấn.

"Cô Thời Hoan, đây là ông Nghiêm Đình tặng cô hoa hồng ông ấy đã nhận thầu một mảnh vườn hoa hồng, dặn dò chúng tôi mỗi ngày đều phải mang đến tặng cho cô hoa hồng tươi."

Người đàn ông mặc quần áo công sở lễ phép giải thích.

"Đều mang về hết đi, tôi không cần." Nghe thấy cái tên Nghiêm Đình, Thời Hoan ngữ khí đột nhiên lạnh ngắt trên mặt lộ vẻ cự tuyệt hết sức rõ ràng.

"Đây..." người công nhân bắt đầu thấy khó khăn.

"Cô Thời Hoan, nói như vậy chúng tôi không có cách nào báo cáo kết quả cho ông Nghiêm." Người công nhân này bắt đầu giải thích.

"Tôi không quen cái gì mà ông Nghiêm, làm phiền anh chuyển lời lại với anh ta sau này đừng có làm hành động chẳng thể hiểu ra làm sao nữa, tôi không muốn vườn hoa hồng gì cả cũng không muốn mỗi ngày đều tặng hoa cho tôi, tôi chỉ muốn anh ta cách tôi xa một chút."

Thời Hoan nhìn người công nhân, lạnh lùng mà dằn dò nói sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, tay vung vung lên, ra hiệu bảo bọn họ mấy người công nhân rời đi.

"Hoa thì để ở đây đi, cô ấy không cần thì tôi lấy."

Chính là lúc này Nghiêm Đình cười hì hì từ bên ngoài phòng bệnh đi vào trong.

"Vậy em thích hoa như thế nào, anh có thể sắp xếp người ta trồng."

Sau khi Nghiêm Đình từ ngoài cửa bước vào thậm chí còn không nhìn Bạch Tô mà trực tiếp bước đến bên cạnh Thời Hoan, đè lên âm thanh nhỏ giọng nói, giọng nói cực kỳ ôn nhu.

"Tôi hoa như thế nào đều không thích, tôi chỉ muốn anh cách xa tôi ra một chút."

Thời Hoan vô tình mà từ chối, tiện tay đem một bó hoa của Nghiêm Đình vứt hết vào thùng rác đồng thời còn giữ khoảng cách với Nghiêm Đình.

"Chuyện này không có khả năng lắm."

Tựa hồ như Nghiêm Đình hoàn toàn không thèm để ý đến hành động của Thời Hoan, Nghiêm Đình đem tinh thần da dặt mày phát huy đến tận cuối cùng, bắt đầu dính chặt lấy Thời Hoan. Kiếm Hiệp Hay

"Tôi đã nói rồi anh rồi, tôi sẽ không thích anh đâu."

Thời Hoan nghiêng đầu lại nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình lặp lại thái độ của mình một lần nữa.

"Em không thích anh vậy thì em thích ai đây?"

Anh cố ý biết rõ rồi mà còn hỏi, ý cười nhẹ nhàng dịu dàng, rõ ràng là muốn bức Thời Hoan phải trả lời.

"Tôi thích..."

Thời Hoan vừa định nói ra cái tên Phó Vân Tiêu nhưng lại nghĩ lại, bây giờ còn chưa đến lúc trọng điểm của cô bây giờ là ngủ với Phó Vân Tiêu sau đó liền sửa lại.

"Tôi thích anh thì liên quan gì đến anh chứ? Hơn nữa tôi bây giờ đã có bạn trai rồi."

Thời Hoan cũng ánh mắt khiêu khích nhìn Nghiêm Đình một cái, cô đối với hành động của mình đổi giọng linh hoạt hết sức hài lòng.

"Vậy anh thích em thì có phải em cũng không thể quản được sao? Anh tin trên thế giới này ngoài anh và em ra, em và ai cũng không phải là yêu thật lòng."

Không thể không nói, phản ứng của Nghiêm Đình thực sự rất nhanh, câu nói này nói ra tựa như Thời Hoan cũng không có cách nào có thể can thiệp Nghiêm Đình theo đuổi sự tự do của anh.

"Anh!"

Thời Hoan tức giận nói không ra lời, hai tay nắm đấm mạnh mẽ siết chặt nhịn không được run rẩy lên.

"Anh yêu em."

Nghiêm Đình vô liêm sỉ nói tiếp

"Anh là đồ đê tiện, đồ cặn bã, đồ khốn nạn, đồ vo lại!"

Bởi vì quá tức giận rồi Thời Hoan bắt đầu nhìn Nghiêm Đình mà lớn tiếng chửi ầm lên.

Nghiêm Đình nhìn biểu cảm rốt ruột của Thời Hoan hai chân hơi cong lên ngồi xổm trước mặt Thời Hoan, cầm lấy một tay của cô hướng vào mặt mình mà đánh.

"Nếu như anh làm không tốt ở điểm nào, em có thể đánh anh, nhưng em tuyệt đối không được tức giận anh sẽ rất đau lòng đó."

Nói xong trên mặt của Nghiêm Đình còn lộ vẻ mặt quan tâm.

Quả thực bị tức đến sắp chết rồi!

Người đàn ông này rốt cuộc là cấu tạo gì, từ bé từ lời tâm tình bên trong đều gạt hay sao? Nhiều lời như vậy!

Thời Hoan một giây phút cũng không thể ở đây nữa liền quay đầu trực tiếp ra cửa rời đi.

"Em thấy Nghiêm Đình và Thời Hoan ở bên nhau thì thế nào?"

Sau khi hai người rời đi, Phó Vân Tiêu hỏi Bạch Tô một câu thế nhưng Bạch Tô trong tay vẫn còn đang chơi trò chơi xếp gỗ cũng không trả lời anh.

Phó Vân Tiêu không để ý chút nòa dừng lại một chút nói tiếp: "Anh cảm thấy hai người bọn họ nếu mà ở bên nhau thì thực sự rất hợp nhau, Nghiêm Đình thoạt nhìn thấy có chút xốc nổi một chút thế nhưng anh ta lại rất có tâm, da mặt cũng đủ dày cũng đầy đủ tố chất thông mình mà Thời Hoan nhìn thì rất ngấm ngầm chịu đưng, thực ra trong xương cốt em ấy cất giấu một con dã thú, tính cách hai người này thực sự là vừa vặn bổ sung cho nhau."

Anh ấy giống như đang nói chuyện với Bạch Tô, lại giống như là tự mình độc thoại, không cần ai trả lời.

Kể từ sau khi Nghiêm Đình tỏ tình với Thời Hoan bắt thận phận của người bạn trai loại này mà xung quanh hiện tại.

Thời Hoan đi bar nhé, Nghiêm Đình lấy thân phận là bạn trai bao cả hiện trường, khiến cô ta và bạn bè của cô ta suồng sã chơi.

Thời Hoan đi ăn cơm Nghiêm Đình vẫn theo cô vào quán cơm sau đó bao hết các bàn xung quanh, có phải là qua đó chúc rượu ăn cơm.

Thậm chí ngay đến cả Thời Hoan đi siêu thị mua đồ cũng đều tình cờ gặp Nghiêm Đình.

Thời Hoan bắt đầu rơi vào nghi hoặc mặc dù xem ra Nghiêm Đình theo đuổi tình yêu là hợp tình hợp lý, nhưng hệ thống bài võ theo đuổi con gái bình thường nhõng nhẽo đòi hỏi đều như vậy thế nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Biệt thự vùng ngoại ô thành phố A Nghiêm Đình theo dõi cả một ngày, vừa về đến nhà.

"Cậu chủ uống nước."

Quản gia sau khi rót cho Nghiêm Đình một cốc nước, đứng ở bên cạnh không có ý muốn rời đi.

"Sao vậy?"

Nhiều năm như vậy, Nghiêm Đình cũng sớm hiểu rõ phong cách hành sự của Quản gia rồi, tình huống như hiện tại nhất định là ông ta có lời muốn nói.

"Cậu chủ đối với Thời Hoan có hứng thú không ạ?"

Quản gia nhìn Nghiêm Đình hỏi ra thắc mắc.

Dựa theo lô gic thông thường Nghiêm Đình chắc chắn sẽ không thích người con gái như Thời Hoan thế nhưng mấy ngày nay Nghiêm Đình hôm nào cũng đều ở trạng thái thám sát và bị giám sát, khiến quản gia không khỏi có chút hoài nghi cho rằng là Nghiêm Đình đã trải qua quá nhiều rồi, loại hình này cũng xảy ra thay đổi.

"Đương nhiên không phải."

Nghiêm Đình cúi đầu uống mọt ngụm nước nhìn quản gia lúc này mới nói tiếp "Tôi tiếp cận Thời Hoan có một mục đích, chính là để tìm lý do theo dõi cô ta, tránh để Bạch Tô phải chịu nguy hiểm."

Nghiêm Đình hướng về phía thư ký giải thích.