Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 656: Xinh đẹp trong sáng



Các phóng viên đưa ra nhiều câu hỏi, câu trả lời của Bạch Tô và Phó Vân Tiêu cho những câu hỏi đến con kiến cũng không chui lọt được, các phóng viên không có cách nào khó thể tìm ra những kẽ hở tình cảm để khai thác.

Hơn nữa, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô vì để tránh bị nghi ngờ nên khi ở trên sân khấu là hoàn toàn không có giao lưu với nhau.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tất cả các phóng viên đều tập trung lại, bắt đầu thảo luận về phát hiện tình cờ quan trọng này, đó chính là: Phó Vân Tiêu và Bạch Tô có thể thực sự đã ly dị rồi!

Sau khi trả lời hết những câu hỏi của phóng viên, Bạch Tô cảm thấy có chút mệt mỏi, nên đi vào nhà vệ sinh trước, sau đó thấy xung quanh resort trồng rất nhiều hoa anh đào, lúc này là mùa hoa anh đào nở, hồng phấn như thiếu nữ, vô cùng xinh đẹp.

Cô không thể không dừng bước, bắt đầu tỉ mỉ ngắm hoa anh đào.

Sau khi trả lời các câu hỏi của phóng viên, Phó Vân Tiêu vốn định quay trở về công ty theo kế hoạch ban đầu, khi anh đi ra ngoài, anh cũng nhìn thấy những hoa anh đào rực rỡ nở rộ từ xa.

Hoa anh đào rất đẹp, dáng vẻ đứng ngắm nhìn hoa anh đào của Bạch Tô còn xinh đẹp trong sáng hơn, Phó Vân Tiêu khẽ kêu thư ký đậu xe chờ anh một chút, sau đó anh bèn cất bước đi về phía Bạch Tô.

“Tiếp theo không có kế hoạch làm việc sao?”

Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Bạch Tô và hỏi.

Bạch Tô vốn đang đếm số lượng cánh hoa trên một đoá hoa anh đào giống như một đứa trẻ vậy, đếm rất nghiêm túc, sau khi nghe thấy giọng nói của Phó Vân Tiêu, khẽ sửng sốt, cô quay người lại, kinh ngạc nhìn lấy Phó Vân Tiêu: “Có công việc chứ, nhưng cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”

Bạch Tô khẽ gật đầu và nói với Phó Vân Tiêu.

Ánh mắt lại quay về phía hoa anh đào, cô cẩn thận quan sát lất từng cánh hoa của hoa anh đào, vô cùng nghiêm túc.

Gió xuân lướt nhẹ qua mặt, ánh mặt trời chiếu rọi, Phó Vân Tiêu quan sát kỹ dáng vẻ của Bạch Tô, cũng không rời đi.

Hai người họ đứng ngắm hoa anh đào một hồi dưới ánh mặt trời chiều.

Dáng vẻ trộm được phù sinh nửa ngày nhàn.

Vừa tận hưởng được một lúc, đột nhiên Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn thấy có một phóng viên đã vội vã đi qua đây.

Bạch Tô khẽ sửng sốt, cô sợ hãi nhanh chóng giữ khoảng cách với Phó Vân Tiêu, cau mày nhìn Phó Vân Tiêu.

“Đằng kia có phóng viên.”

Phó Vân Tiêu liếc nhìn một cái về phía phóng viên, bèn nhíu mày rồi vội vàng rời đi.

Sau khi ngắm hoa anh đào thêm một lúc, Bạch Tô cũng vội vàng rời đi.

Công việc hiện tại rất bận rộn, trên căn bản Bạch Tô phải bận đến ban đêm mới rời khỏi công ty, bởi vì quá mệt mỏi, nên thư ký sẽ lái xe đưa cô về nhà.

Bạch Tô vừa mới lên xe, thư ký liền đưa điện thoại của mình cho Bạch Tô, đồng thời nói với Bạch Tô bằng giọng điệu đùa cợt: “Tổng giám đốc Bạch, cô và tổng giám đốc Phó đã lên tin tức rồi, có lẽ resort của chúng ta sẽ nổi tiếng đấy.”

Bạch Tô khẽ nhíu mày: “Resort này khai trương hiển nhiên đã thu hút rất nhiều người đến quảng bá, nổi tiếng không phải là điều rất bình thường sao?”

Bạch Tô thản nhiên nói.

Cuối cùng thư ký cũng kiên quyết cho Bạch Tô xem điện thoại, khi Bạch Tô nhận lấy điện thoại, chỉ nhìn thoáng qua liền sững sờ.

Cô hiểu ý của thư ký rồi!

Sự nổi tiếng của resort! Đó không phải là sự nổi tiếng của cái gì mà quảng cáo khai trương.

Cô và Phó Vân Tiêu những năm nay đã rất kín tiếng, ít khi lên tin tức giải trí, lần này lại là tin tức giải trí, có dòng tiêu đề lớn: Nghi có rắc rối trong hôn nhân! Tình cảm của Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã rạn nứt.

Bên dưới giống như nhìn hình kể chuyện vậy, để lại một đống hình ảnh.

Tấm đầu tiên chính là Bạch Tô sau khi bước xuống xe, Phó Vân Tiêu rõ ràng đang đợi Bạch Tô, sau đó Bạch Tô bước tới, hai người cũng không có nhiều giao lưu.

Tiếp theo là Phó Vân Tiêu và Bạch Tô cùng nhau ở trên sân khấu trả lời câu hỏi của phóng viên, nhưng mỗi một câu hỏi do phóng viên đặt ra, cũng không ai muốn trả lời, mà sẽ toàn nói tới hoạt động kinh doanh của resort.

Vì vậy, hai tấm hình này bị phóng viên gán lên những từ không có giao lưu, thờ ơ, lạnh lùng với nhau suốt cả quá trình, bị người ta nhận định rằng có thể đã bước vào giai đoạn không muốn quan tâm nhau.

Tiếp đến, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đã xảy ra chuyện gì ở dưới gốc cây hoa anh đào được chụp lại, rồi vội vã chia tay, mọi người đều đang nghi ngờ, trong mối quan hệ này, Phó Vân Tiêu rõ ràng tỏ ra chủ động, còn Bạch Tô lại tỏ ra xa cách, điều này cho thấy có thể Phó Vân Tiêu ở bên ngoài đã làm chuyện gì có lỗi với Bạch Tô, bây giờ đang cầu xin sự tha thứ của Bạch Tô.

Bạch Tô nhìn lấy khả năng biên soạn tin tức của những phóng viên này, đúng là bị những người này làm cho kinh ngạc.

Rõ ràng chỉ là một vài tấm hình, hơn nữa, cô cũng không nói ra bất cứ điều gì liên quan đến tình cảm của họ, kết quả lại vô cớ bị gán lên những danh hiệu này.

Bạch Tô có một cảm giác sụp đổ.

Cô đưa điện thoại cho thư ký, bất lực nhìn lấy thư ký và nói rằng: “Thôi kệ đi, những chuyện vớ vẩn như vậy thì đừng tiêu tao tâm trí của tôi nữa, dù sao thì tôi cũng đã kiệt sức với những công việc cần xử lý thường ngày rồi.”

Bạch Tô bất lực thở dài.

Thư ký mỉm cười, bắt đầu lái xe rời khỏi, nhưng khi đưa Bạch Tô về biệt thự, thư ký phát hiện biệt thự của Bạch Tô tối om, cô ta không nhịn được lại hỏi Bạch Tô: “Tổng giám đốc Bạch, cho nên bây giờ cô cũng không có ở chung với tổng giám đốc Phó nữa ạ?”

Nghe thấy thư ký hỏi vậy, Bạch Tô thực sự không nhịn được cười.

“Cô cũng cho rằng tôi và Phó Vân Tiêu có rắc rối trong hôn nhân sao?”

“Có chút giống.”

Bạch Tô cười bất lực: “Được rồi, cô mau lái xe về nhà đi, tôi xuống xe nghỉ ngơi đây, không cần phải lo lắng về chuyện tình cảm của tôi.”

Nói xong, cô xuống xe và đi vào trong nhà.

Khi vừa mới vào cửa, mở đèn, thì nhận được điện thoại của Vương Tiểu Đồng, Vương Tiểu Đồng ở đầu dây bên kia lo lắng nói: “Bạch Tô, cậy bây giờ với Phó Vân Tiêu rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Bạch Tô hơi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại: “Không có chuyện gì cả.”

Bạch Tô nói: “Tiểu Đồng à, bây giờ tớ rất mệt, tớ muốn đi ngủ.”

“Tớ biết, xảy ra nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cậu hẳn rất mệt mỏi, ngày mai tớ hẹn cậu và chúng ta sẽ từ từ nói chuyện vào ngày mai nhé!”

Vương Tiểu Đồng an ủi và nói với Bạch Tô.

“Ngoan nào, đi ngủ trước đi.”

Nói xong, Vương Tiểu Đồng bèn cúp máy.

Sau khi Vương Tiểu Đồng cúp máy, Bạch Tô càng cảm thấy bất lực.

Nhưng cô đã quá mệt mỏi, cô đi tắm và ngủ một giấc, bởi vì mệt mỏi nên không biết Phó Vân Tiêu về lúc nào.

Sáng hôm sau, khi Bạch Tô tỉnh dậy, nhìn sang chiếc gối và chiếc chăn bông bên cạnh chưa hề được đụng đến mới biết, Phó Vân Tiêu thực ra không có về.

Bạch Tô khẽ cau mày, ra khỏi giường và chuẩn bị đi làm như thường ngày, kết quả, khi cô vừa mới ra khỏi giường, phát hiện trong điện thoại của mình cũng có một đống tin nhắn “quan tâm”, đều là hỏi về tình hình lúc này của mình và Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống của mình sắp bị đảo lộn bởi đám người xa lạ này rồi.

Cô bất lực cầm điện thoại lên và mở weibo ra, chuẩn bị gửi một tin nhắn nói rõ ra, suy nghĩ hồi lâu mới gửi ra một tin: Mọi chuyện đều ổn.