Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 56: Muốn quà gì? Anh...



Nhưng ngay sau đó, Phó Vân Tiêu liền thu lại nụ cười, ổn định lại cảm xúc, tỉnh táo nói, "Tiếp tục cuộc họp."

Tuy nhiên, lần này khá tốt...

Sau khi Phó Vân Tiêu ra ngoài nhận điện thoại quay trở lại, không khí của cuộc họp cũng đã khá hơn nhiều, làm cho các trưởng phòng không cảm thấy quá khó khăn khi xuất hiện các vấn đề.

Cho nên khi các trưởng phòng từ phòng họp đi ra, đều bàn luận ầm ĩ.

"Tổng giám đốc trước đây họp vẫn luôn rất nghiêm khắc, khoảng thời gian gần đây còn một mực nghiêm nghị đến tột đỉnh.

"Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, ra ngoài nhận một cuộc điện thoại liền khá hơn nhiều."

"Đúng vậy, là ai có khả năng làm tổng giám đốc vui vẻ như vậy nhỉ..."

Mộ Vãn Vãn đứng ở trong hành lang trong lúc đi ngang qua nghe được những lời bàn luận sôi nổi của các giám đốc điều hành.

Những lời đó truyền từng chút một vào trong tai cô, thời điểm những giám đốc điều hành kia đi ngang qua, theo bản năng nhìn Mộ Vãn Vãn một cái, sau khi nhận ra Mộ Vãn Vãn, liền gật đầu hướng về phía Mộ Vãn Vãn chào hỏi một tiếng.

Mộ Vãn Vãn lễ phép đáp lại, đến khi những người đó cách xa dần, cô thậm chí còn nghe được những người đó nghị luận, "Là Mộ Vãn Vãn đi, tổng giám đốc có thể là vì cô ấy gọi điện tới? Không phải ngày trước có nghe qua chuyện tổng giám đốc vì Mộ Vãn Vãn mà vứt bỏ một người phụ nữ sao?"

"Đúng vậy, chắc là vậy rồi."

Những lời này, truyền tới tai Mộ Vãn Vãn càng làm cho cô cảm thấy bị chế nhạo.

Nhưng, nụ cười trên mặt cô lại càng thêm tự nhiên.

Cô thậm chí còn tự ngược đãi mình, nghe những người đó nói hết, rồi cô mới hướng tới phòng làm việc của Phó Vân Tiêu phía xa xa.

Phó Vân Tiêu đang ở trong phòng làm việc xem một chồng tài liệu, Mộ Vãn Vãn liền đi vào.

Cô đứng ở trước mặt Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng cười với Phó Vân Tiêu một cái, "Vân Tiêu, hôm nay là ngày gì, anh có nhớ không?"

Khi Mộ Vãn Vãn nói những lời này, Phó Vân Tiêu liếc nhìn lịch trên chiếc đồng hồ điện tử, rồi sau đó trực tiếp nói, "Muốn quà gì?"

"Thời gian... của anh."

Mộ Vãn Vãn đến gần Phó Vân Tiêu, người mềm nhũn dí sát Phó Vân Tiêu, nũng nịu nói.

Phó Vân Tiêu cau mày, tỏ ý với Mộ Vãn Vãn, "Gần đây chiến lược công ty thay đổi, tôi có rất nhiều tài liệu cần phải xem."

"Em biết, cho nên, chỉ tận dụng một chút thời gian ăn cơm của anh thôi, có được không?"

Sợ Phó Vân Tiêu không đồng ý, Mộ Vãn Vãn còn hất mái tóc xinh đẹp tuyệt trần của mình, mới nói tiếp, "Anh cũng cần phải ăn cơm mà."

Thời gian một bữa cơm cũng không cho, có vẻ không hay cho lắm.

Phó Vân Tiêu cụp mắt, nghĩ ngợi, sau đó ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn Vãn, "Cô chọn địa điểm đi."

"Bữa tối, chúng ta đến nhà hàng Ánh Sao ở đường Phúc Tinh được không?"

" Được."

Sau khi Phó Vân Tiêu đồng ý xong, liền quay lại ngồi trên ghế, nghiêm túc làm việc.

Mà trong mắt Mộ Vãn Vãn từ đầu đến cuối đều mang ý cười, cô ngồi ở một bên giống như một người phụ nữ nhỏ vậy, ngoan ngoãn chờ đợi.

...

Bạch Tô về đến nhà liền nằm lên giường ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.

Cô thức dậy rửa mặt, đang chuẩn bị tìm cho mình một chút đồ ăn, liền nhận được điện thoại của Vương Tiểu Đồng.

"Tôi bên này tạm thời có một đứa trẻ mẫu giáo bị ngộ độc thực phẩm, sợ rằng tối nay không thể về ăn cơm được rồi, còn có... Tôi đã sớm đồng ý đưa Bạch Tiểu Bạch đi ăn ở nhà hàng Ánh Sao rồi, cậu đi giúp tôi đi."

"Tôi đã đặt trước rồi, nhà hàng kia cực kỳ khó đặt, cậu đừng lãng phí chỗ của tôi."

Vương Tiểu Đồng biết rõ Bạch Tô có thể sẽ cự tuyệt, bởi vì cô luôn lo lắng Bạch Tiểu Bạch ra cửa sẽ bị nhận ra, cho nên phải nói cho cô cái khó khăn của nhà hàng đó trước, để cho cô tự thu xếp ổn thỏa.

Quả nhiên, lời nói muốn cự tuyệt của Bạch Tô ở bên tai vòng một vòng liền trực tiếp nuốt trở về.

"Đúng rồi, sau khi ăn xong ở nhà hàng Ánh Sao, cậu phải dẫn Bạch Tiểu Bạch đi đến khu vui chơi."

"Những thứ này tôi đều đã đồng ý với Bạch Tiểu Bạch rồi, cậu đừng làm nó thất vọng."

" Được."

Vương Tiểu Đồng nói xong câu này liền trực tiếp cúp điện thoại, chưa tới hai phút, Bạch Tô liền nhận được phiếu giảm giá của Vương Tiểu Đồng gửi tới, cô chỉ có thể nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó trang điểm.

Bởi vì nhà hàng Ánh Sao cách chỗ ở của Bạch Tô có chút xa, cộng thêm việc nhà hàng này quá nổi tiếng, đi muộn sẽ không có chỗ đỗ xe, cho nên, Bạch Tô đi thẳng đến nhà trẻ đón Bạch Tiểu Bạch, đem cô bé thả vào chiếc Polo nhỏ của mình, mang Bạch Tiểu Bạch đi đến nhà hàng Ánh Sao.

Kết quả, khi cô đến nơi, đã bắt đầu phải xếp một hàng dài.

Điểm đặc biệt của nhà hàng Ánh Sao là có thể ở trên tầng thượng ngắm sao, nhưng bọn họ đã mời nhà thiết kế tạo một cảnh rất đặc biệt, toàn bộ sàn nhà cũng đều được vẽ như một bầu trời sao, khi đi vào, sẽ giống như cả người đang ở trong biển sao vậy.

Các cặp đôi vô cùng yêu thích.

Ngoài ra, bên cạnh lại là khu vui chơi, lại còn có rất nhiều gia đình tới đây ăn cơm, làm cho nhà hàng Ánh Sao vốn nổi tiếng lại càng thêm khó đặt chỗ.

Bạch Tô đưa Bạch Tiểu Bạch đi xếp hàng, Bạch Tiểu Bạch cũng đã rất hưng phấn rồi, Bạch Tiểu Bạch vừa chạy vòng vòng quanh Bạch Tô, vừa nói, "Mẹ, khu vui chơi buổi tối có bắn pháo hoa không nhỉ?"

"Không có đâu."

Bạch Tô kéo tay Bạch Tiểu Bạch đi về phía trước mấy bước, sau đó nói, "Chút nữa ăn cơm ở nhà hàng Ánh Sao xong, con muốn chơi gì ở khu vui chơi nhất?"

"Con muốn ngồi vòng đu quay khổng lồ!"

Bạch Tiểu Bạch mặt đầy hưng phấn, nói.

"Không được, con còn nhỏ, vòng đu quay không thích hợp để trẻ con chơi, chút nữa cho con đi ngồi vòng quay ngựa ngỗ có được không? Nó cũng giống vòng đu quay khổng lồ, đều quay vòng vòng mà."

Bạch Tô giải thích.

Lúc này, cô chú ý tới sau lưng có một cậu bé hé miệng cười.

Thằng bé đẹp trai sáng sủa, vóc người thẳng tắp, so với Bạch Tiểu Bạch cao hơn một cái đầu, ánh mắt sáng trưng đang nhìn Bạch Tiểu Bạch.

"Bạch Tiểu Bạch, mẹ cậu thật thú vị, vòng quay ngựa gỗ là quay theo chiều ngang, vòng đu quay là quay theo chiều dọc, mà lại cảm thấy giống nhau, chỉ số thông minh của cậu có phải di truyền từ mẹ cậu không?"

Bạch Tô thấy thằng bé mở miệng, cũng nhìn về phía thằng bé.

Mà Bạch Tiểu Bạch vừa nghe xong liền đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn cùng thằng bé lý luận, "Lương Giải Ý, cậu không nên nói lung tung, ai nói chỉ số thông minh của tôi không cao, mẹ tôi... tôi, mẹ... Chỉ số thông minh của mẹ tôi so với tôi còn cao hơn! Không đúng, chỉ số thông minh của tôi so với mẹ tôi còn cao hơn!"

Bạch Tiểu Bạch nói rất gấp, kết quả lại làm cho nụ cười của Lương Giản Ý càng thêm sâu hơn.

Bạch Tô không nhìn Lương Giản Ý còn tốt, vừa nhìn một cái, cô liền phát hiện, người đưa Lương Giản Ý tới là Lương Vân Trạm!

"Đại ca?"

Bạch Tô nghi hoặc nhìn Lương Vân Trạm.

Lương Vân Trạm hơi hướng về phía Bạch Tô gật đầu một cái, cười một chút.

"Đứa bé này là?"

Thật ra thì hắn đã nghe được Bạch Tiểu Bạch đang gọi Bạch Tô là mẹ, nhưng... Hắn biết, Phó Vân Tiêu hình như không có con, cho nên hắn vẫn nên hỏi một chút.

Lương Vân Trạm hơi lớn tuổi, dĩ nhiên là biết giữ mặt mũi cho người khác, đồng thời cũng chú ý đến sự riêng tư của người khác.

"Là con của anh cả nhà tôi!"

Bạch Tô liền vội vàng giải thích.

"A, đến chúng tôi rồi, chúng tôi phải mau đi vào thôi."

Bạch Tô hướng về phía Lương Vân Trạm nói một câu, liền vội vàng đi vào cửa.

Chẳng qua, cô vừa mới vào cửa, Mộ Vãn Vãn cùng Phó Vân Tiêu liền bước xuống xe.