Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 182: Ngủ trong lòng Phó Vân Tiêu



Đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ của Phó Vân Tiêu, quan sát biểu cảm lúc này của Bạch Tô.

Bạch Tô không nhịn được cau mày, sau đó đem tài liệu đưa cho Phó Vân Tiêu, bĩu môi, "Đây không phải là người yêu tôi."

Phó Vân Tiêu khẽ nhếch khóe môi, nói, "Đó không phải là người yêu em, vậy tại sao lại hủy cuộc hẹn của tôi, và có thời gian đi ăn cơm cùng người đàn ông khác."

Bản thân Phó Vân Tiêu chính là người trời sinh có năng lực bức người, những lời nói lúc này của Phó Vân Tiêu, như đang hăm dọa người khác vậy.

Bạch Tô liền trực tiếp nhìn Phó Vân Tiêu một cái, "Tôi không muốn cùng anh ăn cơm."

"Tôi tưởng anh Phó muốn cùng tôi nói về chuyện liên quan tới vấn đề nuôi dưỡng Bạch Tiểu Bạch, tôi cảm thấy vấn đề này đối với tôi mà nói cũng không phải là một tin tức tốt, cho nên, tôi không muốn gặp, muốn trốn tránh, tổng giám đốc Phó có thể thông cảm cho tâm trạng của tôi không?"

Sau khi nghe Bạch Tô nói xong những lời này, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên không nói nữa.

Hắn không trả lời cô, hắn chỉ dùng đôi mắt đẹp thâm sâu làm người khác cảm thấy thần bí nhìn cô, nhìn cô... Sợ hãi.

Bạch Tô cố ý bước tới, cả người dựa vào ghế sofa, thả lỏng, mặc kệ Phó Vân Tiêu.

Một lúc lâu sau, Phó Vân Tiêu mới nắm chặt quả đấm, nói với Bạch Tô, "Tránh xa Lâm Lập một chút."

Giọng nói này có chút dịu dàng.

Nói một cách chính xác thì đã hòa hoãn hơn rất nhiều rồi.

Vừa nãy Bạch Tô và Phó Vân Tiêu còn đang căng thẳng, bỗng nhiên bị Phó Vân Tiêu dịu dàng nói như vậy, cô cảm thấy có chút khó đỡ, hơi sững sờ trong giây lát.

Cô cắn cắn môi, gật gật đầu với Phó Vân Tiêu, nói một câu, " Được, tôi biết rồi."

"Cảm ơn."

Cuối cùng, cô vẫn nói với Phó Vân Tiêu một câu cảm ơn.

Phó Vân Tiêu trực tiếp cho cô một ánh mắt không vui.

Hắn ghét lời cảm ơn của cô.

Nhưng, lúc này hắn đã không còn thời gian cùng Bạch Tô nói chuyện nữa rồi, Lâm Đạt đã ngượng ngùng gõ cửa để nhắc nhở Phó Vân Tiêu để Phó Vân Tiêu đi họp.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô một cái, cùng Bạch Tô nói, "Em ở đây chờ tôi, tôi họp xong sẽ quay lại đây cùng em tiếp tục nói chuyện."

Đợi anh chán chết mất!

Bạch Tô vừa định nói những lời này, nhưng Phó Vân Tiêu đã đi rồi.

Cô cũng không thể nói được nữa.

Từ trước đến giờ, thời gian họp của Phó Vân Tiêu cũng sẽ không quá lâu, bởi vì từ trước đến giờ Phó Vân Tiêu luôn là người chú trọng hiệu suất, cho nên, Bạch Tô định ngồi ở trên ghế chờ Phó Vân Tiêu một lát.

Ngồi chờ lại cảm thấy nhàm chán, cô lấy từ trên giá sách của Phó Vân Tiêu một quyển sách để đọc.

Mấy ngày này, thật ra thì từ khi mẹ của Bạch Tô qua đời, chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt lắm, mỗi ngày cô đều nằm ở trên giường từ rất sớm, nhưng rất khuya mới có thể chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ chập chờn, đến nỗi một chút tiếng động nhỏ cũng có thể đánh thức cô, cô luôn mơ những giấc mơ mà khi tỉnh dậy cô chẳng thể nhớ nổi, nhưng khi tỉnh lại là gối sẽ ướt.

Nhưng... Ban ngày Bạch Tô lại giả vờ làm một người bình thường.

Vốn dĩ Vương Tiểu Đồng giúp cô chăm sóc Bạch Tiểu Bạch lâu như vậy, cô cũng đã vô cùng cảm kích rồi.

Nếu như trạng thái của cô không tốt, với giao tình của cô và Vương Tiểu Đồng, cô ấy nhất định sẽ lại đứng ra giúp cô chăm sóc Bạch Tiểu Bạch.

Bạch Tô không muốn gây thêm phiền toái cho Vương Tiểu Đồng, liền cứng rắn chịu đựng, ban ngày làm bộ như rất tích cực đưa Bạch Tiểu Bạch đi học, buổi tối làm xong thức ăn chờ mọi người trở về cùng nhau ăn cơm.

Ngay cả khi ở một mình, cô cũng cố gắng làm mình suy nghĩ đến những chuyện tích cực.

Nhưng dây thần kinh căng thẳng đó sẽ chùng xuống vào đêm khuya, chạy ra nói cho cô biết việc ngủ đáng sợ như thế nào, cô căn bản không thể ngủ được.

Cô vẫn là một người bị nỗi buồn quật ngã!

Kết quả, Bạch Tô cho là chiều hôm nay cô sẽ ở trong phòng làm việc này của Phó Vân Tiêu nhàm chán đọc sách lại nhàm chán chờ Phó Vân Tiêu, nhưng cô cũng không ngờ, cô cầm một quyển sách đọc chưa được hai hàng chữ cơn buồn ngủ liền đánh tới, ngay cả cô cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bởi vì Phó Vân Tiêu biết Bạch Tô đang chờ mình, liền đem cuộc họp tiết kiệm được một giờ đồng hồ, vốn dĩ cuộc họp phải mất hai tiếng rưỡi, nhưng hắn đã giải quyết tất cả mọi thứ trong vòng một tiếng rưỡi.

Ngay cả những giám đốc điều hành thường đi cùng Phó Vân Tiêu trong các cuộc họp đều rất kinh ngạc, sao hôm nay tổng giám đốc Phó lại làm việc hiệu suất cao như uống thuốc kích thích vậy?

Nhưng, đẩy nhanh hiệu suất là điều mọi người trong cuộc họp đều rất thích!

Vừa ra khỏi phòng họp, Phó Vân Tiêu liền vội vàng trở lại phòng làm việc của mình, Lâm Đạt đi đằng sau Phó Vân Tiêu, bởi vì trong thời gian nghỉ giữa giờ, cô cần phải đem vài tài liệu đến cho Phó Vân Tiêu xem.

Kết quả, vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện Bạch Tô đang cuộn mình trên sofa ngủ thiếp đi, trên đầu đặt một quyển sách dày《 vinh quang và mơ ước 》, mà cả người cô cuộn lại như rất bất an.

Trong nháy mắt, bước chân Phó Vân Tiêu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn chỉ đưa tay chỉ về phía bàn làm việc tỏ ý muốn Lâm Đạt đem những tài liệu kia đặt lên trên bàn làm việc.

Lâm Đạt chỉ có thể làm theo, đem tài liệu đặt lên trên bàn làm việc, sau đó liền rón rén rời khỏi phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, mặc dù lúc này gương mặt cô vẫn trắng nõn như trước kia, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được sắc mặt cô không được tốt lắm, thậm chí còn kém sắc hơn so với hắn, một người suốt ngày ở trong phòng làm việc và trải qua những cuộc họp dài đằng đẵng.

Không biết người phụ nữ này gần đây đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đi từ từ đến bên cạnh Bạch Tô, cởi áo khoác ra đắp lên người Bạch Tô, động tác vô cùng dịu dàng, sợ sẽ đánh thức Bạch Tô.

Rất may, Bạch Tô không có bất kỳ phản ứng nào.

Ngay khi Phó Vân Tiêu thu tay lại, muốn quay lại bàn làm việc xem tài liệu, thì Bạch Tô không biết nằm mơ nằm mơ thấy cái gì, bỗng nhiên bắt đầu nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Phó Vân Tiêu vội vàng ngưng động tác, vươn tay bắt lấy tay Bạch Tô, nói một câu, "Đừng sợ."

Một câu nói này, như một liều thuốc an thần dành cho Bạch Tô vậy, cô thực sự đã ngừng khóc, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.

Phó Vân Tiêu muốn rời đi để xem tài liệu, nhưng tay không rút ra được.

Nó bị Bạch Tô giữ rất chặt.

Hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng dậy, cẩn thận vươn tay ra hồi lâu mới chạm được những tài liệu kia, sau đó cầm lấy, ngồi ở bên cạnh Bạch Tô xem tài liệu, cho Bạch Tô ngủ ở trên đùi của mình.

Thẳng đến khi cuộc họp tiếp theo sắp bắt đầu, Lâm Đạt gõ cửa đi vào thông báo cho Phó Vân Tiêu đi họp, nhưng, cô vừa vào đến cửa, bỗng nhiên sửng sốt một chút khi nhìn thấy cảnh tượng lúc này.

"Cái đó... Tổng giám đốc, cuộc họp."

Lúc này, Bạch Tô đang nằm ở trên đùi Phó Vân Tiêu ngủ, Phó Vân Tiêu vì chiều theo Bạch Tô, mà cả người dựng thẳng đứng.

" Ừ."

Phó Vân Tiêu gật đầu một cái, bảo Lâm Đạt nhẹ nhàng qua sắp xếp tài liệu, rồi hắn mới thử từ từ động đậy một chút, lần này Bạch Tô đã buông tay Phó Vân Tiêu ra. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh ngủ.

Phó Vân Tiêu lại đi họp.

Cuộc họp này kéo dài hai giờ đồng hồ, Bạch Tô vẫn đang ngủ.

Sau đó, Phó Vân Tiêu lại đi họp thêm một cuộc họp nữa, trở lại, Bạch Tô vẫn còn đang ngủ.

Nhưng dường như cô ngủ càng ngày càng thả lỏng hơn.

Phó Vân Tiêu lại ở công ty tăng ca, Bạch Tô vẫn đang ngủ.