Bổ Thiên Ký

Chương 49: Mật báo



Bách Hủy thấy vị vương gia kia ngạc nhiên như vậy, trong lòng càng vui mừng. Cô ta hơi ngẩng đầu, chiếc cằm thon gọn, sóng mắt lưu chuyển, càng thêm phần quyến rũ.

Ngụy Nam Tâm cảm nhận được sự3thất thổ của bản thân. Ông ta hắng giọng một cái, đem chén trà để trên bàn, trầm giọng nói: “Vinh Tuệ Khanh là đồng hương của Đại Ngưu thì liên quan gì đến tàn dư Ma giới?”

Bách Hủy sắp1xếp câu chữ rõ ràng, nhanh chóng kể như thật: “Chúng con không dám gạt đại nhân. Lúc trước Vinh Tuệ Khanh được Đóa Linh phu nhân mời đến làm khách ở sơn trang Đóa Linh. Kết quả Đóa Linh3phụ nhân dẫn sói vào nhà, không chỉ bản thân chịu kết cục vùi mình trong biển lửa, mà sơn trang Đóa Linh cũng khó thoát kiếp nạn. Vinh Tuệ Khanh có thể toàn vẹn chạy ra từ sơn trang3Đóa Linh. Không chỉ như vậy, nàng ta còn bị trọng thương, ở nhà chúng con điều dưỡng hơn một tháng mới có chuyển biến tốt hơn. Đại nhân, người nghĩ thử xem, sơn trang Đóa Linh bị yêu nhân9Ma giới tiêu diệt, mà Vinh Tuệ Khanh cũng là người còn sống duy nhất. Tung tích của yêu nhân Ma giới này chắc chắn ở trên người Vinh Tuệ Khanh.”

Ngụy Nam Tâm đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Bách Hủy, cúi đầu nhìn gương mặt cô ta, tiếp tục hỏi: “Làm sao ngươi biết nàng ta được Đóa Linh phu nhân nhận làm khách? Các ngươi làm sao biết tung tích yêu nhân Ma giới ở trên người nàng ta?”

“Nghe chính nàng ta nói ạ.” Bách Hủy ngước mặt lên 45 độ, tà tà nhìn Ngụy Nam Tâm, nhẹ nhàng chuyển chủ đề: “Đại nhân, Vinh Tuệ Khanh là đồng hương của Đại Ngưu ca, Đại Ngưu ca của con vô cùng thân thuộc với Vinh Tuệ Khanh. Hơn nữa Vinh cô nương đã ở nhà chúng con hơn một tháng rồi, rất nhiều điểm kỳ quái. Đúng không, Đại Ngưu ca?” Câu cuối cùng lại hỏi Đại Ngưu.

Đại Ngưu luôn trầm mặc mới khẽ gật đầu: “Quả thực kỳ quái. Mặc dù nàng ta nhìn giống như đúc với Tuệ Khanh muội muội, nhưng nói năng hành động luôn cảm thấy không giống với trước đây.”

“Đại nhân, Đại Ngưu ca là người hiểu Vinh Tuệ Khanh rõ nhất trên đời. Đến huynh ấy còn nói Vinh Tuệ Khanh thay đổi, không giống với trước đây. Vinh Tuệ Khanh này chắc chắn có vấn đề. Nói không chừng đến cha mẹ nàng ta sống lại cũng không nhận ra con gái của mình. Vốn dĩ chúng con chỉ âm thầm nghi ngờ, hôm nay nhìn thấy các thị của ba đại môn phái, chúng con mới bừng tỉnh. Nói không chừng Vinh Tuệ Khanh này đã bị yêu nhân Ma giới chiếm lấy thân thể rồi...” Bách Hủy thử thăm dò nói. Cô ta có linh cảm, mặc dù vị vương gia này nhìn như bình tĩnh, nhưng đối với Vinh Tuệ Khanh, thật ra có một sự quan tâm đặc biệt.

Ngụy Nam Tâm nắm chặt tay, mím môi. Lẽ nào đây là nguyên nhân kính Lưu Quang không chiếu ra Vinh Tuệ Khanh? Cô bé đã bị yêu nhân Ma giới chiếm thân xác, vì vậy liên hệ với kính Lưu Quang bị chặt đứt? Có lẽ Vinh Tuệ Khanh thật sự đã chết, Vinh Tuệ Khanh hiện tại là bị yêu nhân Ma giới chiếm thân xác?!

Bất kể kết quả nào, ông ta chỉ cần Vinh Tuệ Khanh chết là được. Người này phải chết, dù cái xác không hồn cũng không được, cơ thể phải bị tiêu diệt. Ai nhập vào cô bé, ai cũng phải chết, bất kể yêu nhân Ma giới hay là Tiên nhân trên trời...

“Nói có lý, nàng ta giờ ở đâu?” Ngụy Nam Tâm trong lòng đã có chủ ý, chắp tay sau lưng, trên cao nhìn xuống hỏi.

Bách Hủy đờ người, môi mấp máy, ngập ngừng, có chút xấu hổ cúi đầu nói: “Nàng ta... nàng ta... vừa mới châm lửa, thiêu rụi nhà chúng con, bản thân thì chạy trốn rồi.”

Ngụy Nam Tâm vô cùng thất vọng. Ông ta cười lạnh, phất tay áo đi về chỗ ngồi của mình: “Các ngươi đang giỡn với ta sao?!”

“Không! Không phải ạ! Đại nhân! Ngài nghe con nói, chân của nàng ta bị thương rồi, lại vào ban đêm. Cửa thành đã đóng, nàng ta không trốn thoát được đâu. Đại nhân chỉ cần...” Bách Hủy bắt đầu hiến kế cho Ngụy Nam Tâm.

Ngụy Nam Tâm hơi khép mắt, một lát sau mới gật đầu, hướng về phía phòng bên cạnh ra lệnh: “Các ngươi đi qua bên kia giúp họa sĩ phác họa tranh, để ta nhìn xem, Vinh Tuệ Khanh này có dáng vẻ như thế nào.”

Bách Hủy với Đại Ngưu sang phòng bên cạnh, giúp họa sĩ vẽ chân dung.

Một mình Ngụy Nam Tâm quay về phòng mình, lấy kính Lưu Quang ra nhìn lần nữa, vẫn không thấy hình ảnh của Vinh Tuệ Khanh. Ông ta có chút bán tín bán nghi với lời của Bách Hủy và Đại Ngưu. Ông ta biết rất rõ, yêu nhân Ma giới mà bọn họ điều tra lần này, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng là có thực thể. Tuyệt đối không phải linh hồn cần chiếm đoạt thể xác.

Nhưng Bách Hủy và Đại Ngưu nói chính xác Vinh Tuệ Khanh là chạy ra từ sơn trang Đóa Linh, mà sơn trang Đóa Linh thực sự đã xảy ra đại nạn. Nhìn từ điểm này, Vinh Tuệ Khanh không thoát khỏi liên quan.

Hơn nữa, Ngụy Nam Tâm vô cùng muốn biết, Vinh Tuệ Khanh này có đúng là con của Quản Phượng Nữ thật hay không. Nếu quả thật là cô bé, nó vẫn là một đứa trẻ, làm thế nào thoát khỏi thiên la địa võng do ông ta bày ra ở Dốc Lạc Thần. Hơn mười mấy người thuộc hạ của ông ta hao tổn ở đó, Vinh Tuệ Khanh vẫn còn sống sờ sờ, thật sự quá quỷ dị rồi.

Lại nghĩ đến Quản Phượng Nữ, ánh mắt Ngụy Nam Tâm lạnh đi.

Vinh Tuệ Khanh nhất định phải chết, bằng không hậu họa khó lường.

*****

phòng cách vách, Đại Ngưu và Bách Hủy cùng họa sĩ phác họa chân dung nấn ná đến gần sáng, mới vẽ ra hoàn chỉnh chân dung Vinh Tuệ Khanh. Ngụy Nam Tâm vừa thấy, không cần nghi ngờ nữa, chính là con gái của Quản Phượng Nữ. “Tốt, các ngươi có công báo cáo, sẽ được trọng thưởng. Người đâu!” Ngụy Nam Tâm phân phó: “Đi lấy hai viên Tẩy Tủy Đan lại đây, tặng cho hai vị này đem về.” Tẩy Tủy Đan là đồ tốt đối với tu sĩ cấp Luyện Khí, giúp bọn họ loại bỏ những tạp chất trong cơ thể, nâng cao tu vi cấp Luyện Khí nhanh chóng. Thông thường chỉ có đệ tử của đại môn phái mới có thể ăn Tẩy Tủy Đan. Chỉ là đối với tham vọng muốn làm đệ tử nội môn ba đại môn phái của Đại Ngưu và Bách Hủy mà nói, phần Tẩy Tủy Đan này là quá ít rồi.

“Đại nhân, các thị của ngài không phải nói nếu có thể cung cấp manh mối về yêu nhân Ma giới thì có thể trở thành đệ tử nội môn ba đại môn phái sao?” Đại Ngưu không nhịn được, hỏi ra tiếng.

Ngụy Nam Tâm nhếch miệng cười, mắt phượng hẹp dài liếc khinh thường, lấy hai viên Tẩy Tủy Đan xanh biếc từ tay hạ nhân bên cạnh, để trên bàn. Ông ta nói với Đại Ngưu và Bách Hủy: “Các ngươi đừng xem thường Tẩy Tủy Đan này. Đây là Tẩy Tủy Đan thượng phẩm do Luyện Đan Sư ngũ phẩm của Vạn Càn Quán luyện thành. Đem thị trường, một viên có thể bán hơn vạn linh thạch.”

Cấp bậc của Luyện Đan Sư phân thành cửu phẩm, nhất phẩm là thấp nhất, cao nhất là cửu phẩm. Hiện nay ở nước Đại Sở Luyện Đan Sư cấp cao nhất chỉ đến ngũ phẩm, chính là ở Vạn Càn Quán. Đạn dược thượng phẩm của Luyện Đan Sư ngũ phẩm luyện thành tuyệt đối là giá trị liên thành. Trong lòng Bách Hủy ổn định lại một chút, tươi cười nhận Tẩy Tủy Đan từ Ngụy Nam Tâm, theo sau truy hỏi: “Chúng con tin tưởng đại nhân, một lời nói ra tứ mã nan truy. Chắc chắn sẽ cho chúng còn cơ hội để làm đệ tử nội môn ba đại môn phái, có đúng không ạ?”. Ngụy Nam Tâm thu lại nụ cười, chắp tay sau lưng: “Nếu bắt được Vinh Tuệ Khanh, ta nhất định xem xét việc tiến cử các ngươi trở thành đệ tử nội môn ba đại môn phái...” Bách Hủy và Đại Ngưu hơi thất vọng rời khỏi quán trọ Vinh Thăng, quay về nhà mình chờ tin tức.

***

Sau khi chạy thoát khỏi nhà của Bách Hủy và Đại Ngưu, Vinh Tuệ Khanh nhất thời không biết đi đâu. Cô vào thành Vĩnh Chương cùng với La Thần, còn có Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Sau khi đến đây thì gặp được Đại Ngưu, sau đó vẫn luôn ở nhà Đại Ngưu và Bách Hủy dưỡng thương. Tối hôm nay là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà của Đại Ngưu.

Bốn phương mờ mịt, đường xá vắng vẻ. Vinh Tuệ Khanh đứng ở cuối đường, nhìn ánh trăng sáng chiếu rọi khắp nẻo đường. Phố xá xung quanh yên ắng, dường như nghe thấy cả tiếng ngáy ngủ của những người đang ngủ say trong nhà.

Trên thế giới này, một người có mái ngói che đầu là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu.

Do dự và hoang mang của Vinh Tuệ Khanh đều in vào trong mắt Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nhỏ cái đầu ra từ trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh, kêu chít chít hai tiếng. Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn Tiểu Hoa, thấy nó vươn móng vuốt nhỏ của mình, chỉ vào con đường phía trước, giống như biết được bọn họ nên đi đâu vậy.

“Tiểu Hoa, người biết tối hôm nay chúng ta nên đi đâu sao?” Vinh Tuệ Khanh thình lình hỏi.

Tiểu Hoa gật đầu mạnh, tiếp tục chỉ móng vuốt về phía trước.

Vinh Tuệ Khanh cắn môi, đi theo hướng mà Tiểu Hoa chỉ.

Đi qua đường lớn, quẹo phải vào một con hẻm nhỏ. Lúc này nếu là một người thường đi đến, sẽ nhìn thấy cuối đường là một bức tường, cho thấy đường này là ngõ cụt.

Nhưng Vinh Tuệ Khanh dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hoa, thì nhìn thấy cuối đường có một cánh cửa.

Đẩy cửa đi vào, bên trong là một con đường lớn phồn hoa. Mặc dù đã về đêm, nhưng hai bên đường đèn đuốc vẫn sáng trưng. Tiểu Hoa kêu chít chít, chỉ Vinh Tuệ Khanh đi đến một cái tiểu viện nằm ở ngã tư. Vinh Tuệ Khanh gõ cửa. Một lúc sau, mới có người mở cửa, hùng hổ hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, ai không có mắt, muộn như vậy còn đến gõ cửa thế?”

Cửa viện mở ra, Vinh Tuệ Khanh thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp, cao hơn mình một cái đầu đứng bên trong cánh cửa. Người phụ nữ không những béo mà còn mặc vải gấm nhiều màu, khiến cho thoạt nhìn cả người mập hơn gấp mười lần so với thể trọng thật của bà ta.

Bà ta như một ngọn núi gầm giương nanh múa vuốt bổ nhào lại đây.

“A! Ngươi cái tên tiểu yêu mệnh đoản này, ngươi còn biết quay về à! Thật sự làm lão nương ta nhớ ngươi

muốn chết!” Người phụ nữ to béo kia kêu một tiếng, nhiệt tình giang hai tay với Vinh Tuệ Khanh, như thể chuẩn bị ôm cô.

Vinh Tuệ Khanh giật mình, lùi về phía sau mới phát hiện mình đã hiểu nhầm rồi. Người phụ nữ mặc dù to béo, nhưng thân thể vô cùng linh hoạt, hai cánh tay duỗi ra, liền đem Tiểu Hoa trên vai Vinh Tuệ Khanh ôm vào lòng, hai tay ra sức ôm chặt. Thì ra đối tượng người ta thể hiện tình cảm là Tiểu Hoa.

Vinh Tuệ Khanh cười ngượng ngùng, hỏi thăm: “Tiểu Hoa là của nhà cô...” Vinh Tuệ Khanh không dám nói ra hai chữ “thú cưng”.

Tiểu Hoa dựa vào lòng người phụ nữ, kêu chít chít cả buổi.

Người phụ nữ giơ tay, đánh vào mông Tiểu Hoa, lộ ra bàn tay tròn trịa: “Biết rồi! Ngươi chỉ biết đem phiền phức đến cho lão nương.” Nói xong, nhìn Vinh Tuệ Khanh từ trên xuống dưới, cười đến thịt trên mặt rung rinh: “Đáng thương thật, thật sự quá gầy rồi. Đến đây, đi vào với ta, hôm nay tạm ngủ ở đây trước đi.”

***

Vinh Tuệ Khanh ở đây vài ngày, vết thương trên đùi đã sắp khôi phục hoàn toàn, muốn làm chút việc phụ giúp, không muốn ở đây ăn không ở không.

Người phụ nữ liền hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Cháu muốn làm gì đó?”

Vinh Tuệ Khanh nói muốn làm mấy chuyện nữ công gia chánh con gái thường làm, người phụ nữ lắc đầu: “Những việc này không cần cháu làm, việc trong nhà cũng không nhiều.”

Vinh Tuệ Khanh nghĩ vẫn nên ra ngoài xem sao, không muốn tiếp tục bị động trốn ở đây, cô đánh bạo hỏi: “Cháu biết coi tướng số, muốn bày một cái sạp xem tướng số, tranh thủ kiếm chút tiền phụ giúp đại nương, được không ạ?”