Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 166: Tin tức tuyệt hảo



Trên mặt tuấn tú của Kim Chính Vũ lộ ra vẻ tươi cười, nháy mắt tiêu khí, nóithầm rồi thu hồi điện thoại di động.“Lần này tôi sẽ tha thứ cho em, nhưng emphải đáp ứng tôi một việc.”

“Chuyện gì?” Tiểu tử này khi nào thì lại bắt đầu học cách nói điều kiện vớinàng.

Hắn vi khởi cằm, trong mắt ánh lên một chút tia sáng kỳ dị,“khi tôi từ HànQuốc trở về, em phải làm bạn gái của tôi, theo giúp tôi tham gia các hộitiệc.”

“Không thành vấn đề.” Nàng không chút do dự mà đáp ứng, Kim Chính Vũ ở trongnước không nhiều bạn bè,đại khái là muốn nàng cùng đi tham gia tiệc tùng buônbán linh tinh gì đấy.

“Đúng rồi, Kim Chính Vũ, cậu sáng mai bay a!” sự chú ý của nàng lại chuyểntới chuyện này, Kim Chính Vũ nói là sinh nhật của ba hắn, sẽ là mở một buổi tiệctối long trọng, như vậy Doãn Lạc Hàn sẽ đi sao?

“Ân……”

Kim Chính Vũ đang muốn trả lời,cửa phòng bệnh mở, một gã nam nhân trung niênmặc đồ tây trang màu đen đi đến, hướng tới phía Kim Chính Vũ đang ngồi ở sô pha,đưa tay mở ra di động đưa cho Kim Chính Vũ.“Tổng giám đốc, chủ tịch đánh điện từbên Hàn Quốc tới.”

Kim Chính Vũ sắc mặt lập tức biểu tình, hắn tiếp nhận di động, đi đến bancông tiếp nghe.

Ngồi ở sô pha Mân Huyên chỉ nghe đến một loại âm thanh nói chuyện mà đếnchính mình nghe cũng không hiểu, đoán người trung niên này gọi là chủ tịch chắchẳn là phụ thân của Chính Vũ.

Không quá một hồi, Kim Chính Vũ đi đến, di động giao cho nam nhân trung niên,đối phương nhanh chóng lui ra ngoài.

Kim Chính Vũ ánh mắt không có buông tha, tiếng nói có chút u ám,“Mân Mân, tôimột hồi phải đi .”

“Nhanh như vậy a, không thể cùng nhau ăn xong cơm trưa đã lại đi sao?” Nàngtrong lòng có một chút thất vọng nho nhỏ, lại nhìn đầy thức ăn nóng hổi ở trênbàn, nhiều như vậy một người thế nào nuốt trôi.

Kim Chính Vũ phiết một chút thần, ngữ khí bất đắc dĩ,“Cha tôi gọi điện thoạilại đây,nói tôi lập tức xác định thời gian cụ thể Lạc đi Hàn Quốc.”

“Ách…… vị hôn phu của Chỉ Dao cũng phải đi?” Nàng lo sợ bất an mà nói rakiểu xưng hô này, che dấu tiếng nói vui mừng không thôi. Nàng đoán dược đúngvậy, Doãn Lạc Hàn quả nhiên cũng phải đi Hàn Quốc.

Kim Chính Vũ nhéo khuôn mặt của nàng,“Em đã quên sao? Lạc là anh họ của ta,cha ta là dượng của anh ấy,ông ấy sinh nhật đương nhiên Lạc phải tới thamdự.”

“Nga, là như thế này a.” Nàng bộ dáng giả bộ nhớ tới đến, trên thực tế tronglòng sớm đã mở nhạc mừng thầm, tiện đà làm bộ như thuận miệng vừa hỏi,“vậy chắchắn muốn đi vài ngày? Hẳn là sẽ không lâu lắm, sinh nhật tiệc tối đại khái chínhlà một ngày.”

“Nguyên bản hẳn là như vậy.” Hắn nhún nhún vai,chuyển đến ngữ điệu lạnh nhạt,“Nhưng là tập đoàn Đường Thịnh cùng Với Kim thị chúng tôi có ý hợp tác rấtnhiều hạng mục lẫn nhau. Chúng tôi Kim thị ở Hàn Quốc chủ yếu là kinh doanhkhách sạn cao cấp, Lạc năm kia đã đầu tư vào khách sạn, hợp đồng sắp đến kỳ ,lần này cha tôi đã nghĩ cùng Lạc tiếp tục trao đổi chuyện hợp tác……”

Kim Chính Vũ không hề che giấu, thực sự kể lại, khả năng nàng đã hoàn toànkhông có tâm tư để nghe đi , trong đầu óc đều là sự kiện tốt tên Doãn Lạc Hànkia phải rời khỏi nơi này vài ngày, mỗi ngày làm việc nàng sẽ không bao giờ phảinhìn sắc mặt hắn nữa, có thể tự do thoải mái vài ngày . Còn có Chỉ Dao mỗi lầnđều đến nơi đây nói chuyện cùng nàng, trong lòng áy náy cũng sẽ bởi vậy mà đượcvơi đi.

“…… Cho nên anh ấy lần này khả năng là sẽ đi một tuần ……”lỗ tai của nàng tựđộng loại bỏ mọi ý nghĩ, cuối cùng bắt được những lời này.

Thấy nàng vẻ mặt trầm tư biểu tình, Kim Chính Vũ tạm dừng một chút, khôngkhỏi hỏi ,“Mân Mân, em đang nghe sao?”

“Ân, tôi đang nghe, cậu cứ tiếp tục nói.” Nàng hoang mang không ngừng , tronglòng sớm mở nhạc vui mừng, một tuần thời gian thật tốt quá, so với nàng dự đoánthời gian còn dài hơn một ít.

“Không có, tôi nói xong rồi.” Hắn vắt hai tay, đôi mắt thâm tình dừng lạitrên khuôn mặt của nàng, trong giọng nói có chút tính trẻ con.“Mân Mân , tôi đihai tuần, em đã nói em sẽ nhớ tôi.em sẽ gửi thư cho tôi, tôi có thời gian rảnhsẽ gọi điện cho em.”

“Tôi nói sẽ liên lạc với cậu, đương nhiên sẽ giữ lời nói.” Nàng miệng đầy đápứng,“Nhưng là nơi này tôi không có máy tính, không thể gửi thư , nếu không tôiđến lúc đó sẽ gửi tin nhắn cho cậu……”

“Đương nhiên là có phương tiện để gửi thư.” Hắn trêu tức cười cười, thân thủchỉ hướng bên bàn trà.

Nàng thế này mới chú ý tới trên bàn trà có một chiếc máy tính bản màu bạc, điqua thấy, mặt trên rõ ràng chữ macbookpro tiếng Anh, là loại máy tính bản tốtnhất vừa mới ra.

“Đây là cho tôi ?” Nàng chỉ vào chóp mũi của chính mình, không thể tin đượchỏi .“Vì cái gì?”

“Tặng đồ cho nữ nhân mình thích còn cần lý do sao?” Hắn từ chối cho ý kiến,trên mặt xẹt qua một chút ý cười.“địa chỉ hòm thư tôi đã đặt trên mặt bàn, đừngquên gửi thư cho tôi.”

Như vậy gì đó nàng không thể hiểu, thà rằng gọi điện thoại quốc tế đường dàicho hắn, nàng cũng quyết sẽ không hội nhận cái này, ngẩng đầu vừa định cự tuyệt,lại phát hiện trong phòng còn lại mỗi một mình nàng.

Hắn rất hiểu biết cá tính của nàng, biết nàng sẽ không nhận, cho nên thừa lúcnàng không chú ý thời mà rời đi.

Gặp lại hắn hẳn là chuyện của hai tuần sau , nàng ngồi ở sô pha nhìn máy tínhbản loang lanh kia, nghĩ đến hắn nói câu kia “Tặng đồ cho nữ nhân mình thích còncần lý do sao”, khóe miệng lướt qua vài tia cười sáng lạn.

“Oa! Đúng là phong phú nha!” Một câu tán thưởng nhất thời đã kéo suy nghĩ củanàng lại, không cần ngẩng đầu đều biết người nói là Chỉ Dao.

“Mân Mân, này nhất định là Kim Chính Vũ an bài .” Chỉ Dao nhìn chằm chằm trênbàn cơm đầy thức ăn phong phú, như là thấy cái gì giống trong bảo tàng mà hưngphấn.“Xem ra chúng ta bốn người hôn lễ ngày đó không xa đâu!”

“Chỉ Dao, cậu nghĩ đến cũng nhiều quá!” Chỉ Dao lúc nào cũng đem chuyện nàynói tại miệng, thực làm nàng không có biện pháp. Mân Huyên bất đắc dĩ phe phẩyđầu, đi đến bàn ăn,“Nhiều thức ăn như vậy, mình một người ăn không vô, cùng nhauăn đi.”

“Được.” Chỉ Dao không khách khí ngồi xuống, hai người bắt đầu hưởng dụng bữatrưa phong phú.