Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 109: Đau đớn bất ngờ



Giản Quân Dịch chậm rãi ngồi xuống ghế, sớm có một nữ giúp việc bưng khay đưatới một ly cà phê, hắn nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm, giương mắt hỏi Chỉ Dao, “Hôm nayem cùng Lạc Hàn làm sao vậy?”

Chỉ Dao đang lấy một muỗng nhỏ bánh ngọt, nghe đến đó, đôi mắt sáng ngời chợtbuồn thiu, “Anh à, anh không biết Lạc ca ca hủy bỏ party đêm nay, anh ấynói…”

“Chỉ Dao, em phải nghe nói, biết không? Chuyện này Lạc đã nói qua với anh,anh cảm thấy này không có gì, chờ vài ngày nữa nó trở về làm cũng như nhau.”

“Anh, anh là cùng Mân Mân thương lượng trước à, nói đều giống nhau như đúc.”Chỉ Dao tuy đã không còn tức giận Doãn Lạc Hàn, nhưng vẫn nhịn không được lộ rabất mãn nho nhỏ.

Tầm mắt Giản Quân Dịch quét qua Mân Huyên, trong mắt có vẻ tán dương, “Xem raem kết bạn với một người có ý nghĩ bình tĩnh.”

Mân Huyên mím môi lễ phép cười cười, không khỏi bắt đầu đoán rằng, những lờinày của hắn có phải có ý khác không, ví như hắn ám chỉ phương diện công việc.Hắn không nhắc tới chuyện nàng đi phỏng vấn xin việc ở tạp chí trước mặt ChỉDao, là hắn không nhận ra nàng, hay là hắn xem thấu tâm sự của nàng.

“Đương nhiên rồi anh, ánh mắt chọn người của em luôn rất chuẩn.” Chỉ Dao giấukhông được tự hào, “Nhớ rõ lúc ấy em mới vào tiết học, tất cả bạn học đều đinịnh bợ lấy lòng em, chỉ có cô ấy là một người ngồi ở góc sáng sủa đọc sách, khiđó em nghĩ, cô gái này thực đặc biệt, kết bạn với cô ấy cũng sẽ không giốngnhững bạn học kia dụng tâm kín đáo. Nhiều năm qua đi, sự thật chứng minh ánh mắtcủa em rất đúng…”

Chỉ Dao cẩn thận kể cho Giản Quân Dịch thời điểm hai người quen biết, MânHuyên cúi đầu không nói, yên lặng ăn kem trong đĩa, tim lại không thể khống chếmà không ngừng phát run, nàng không biết nên nói cái gì, nói chính xác hơn, nàngcảm thấy mình đang chột dạ hốt hoảng, muốn dùng gì đó bổ khuyết tất cả.

“Tiểu thư, có người muốn gặp cô.” Thanh âm của nữ giúp việc truyền vàotai.

Chỉ Dao ngừng nói chuyện, Mân Huyên cũng ngừng động tác trong tay, nhất thờitầm mắt của ba người đồng loạt bị tiếng bước chân thu hút. Khuôn mặt như đượcbàn tay của Thượng đế điêu khắc, dáng người thon dài tinh tráng, hai phiến môihơi nhếch, không chút nào che dấu hơi thở cao ngạo cùng lạnh thấu xương.

Chỉ Dao hét lên một tiếng kinh hãi, thân hình nhỏ nhắn như chim nhỏ bay vàolòng Doãn Lạc Hàn, “Lạc ca ca, sao anh lại tới đây? Không phải nói chiều nàyphải bay sao? Em cứ nghĩ anh đã bay đi Nhật Bản rồi.”

“Không có, sao có thể đâu.” Hắn mở choàng hai tay đón lấy Chỉ Dao, khuôn mặtlạnh lùng nháy mắt nở nụ cười sủng nịch “Công chúa nhỏ của anh vì anh thất ướcmà tức giận, đương nhiên anh phải tới an ủi em rồi.”

Mân Huyên đột nhiên cảm thấy chính mình không thở nổi, rõ ràng có bánh ngọttrong miệng, nhưng nàng chính là cảm thấy mình sững lại, ngực hơi hơi đauđớn.

Nàng không rõ chính mình vì sao lại thế, dùng sức vỗ vỗ ngực, hành động nàyđổi lấy mọi người nhìn chăm chú.

“Em có khỏe không?”

Giản Quân Dịch nhìn chiếc chén thủy tinh trống trơn trước mặt nàng, nhanhchóng đem tách cà phê hắn chưa động đến đẩy sang.

“Mân Mân, cậu có nặng lắm không?” Chỉ Dao thân thiết hỏi.

Mân Huyên vội vàng uống một ngụm lớn cà phê, cảm giác trong miệng cũng thôngthuận hơn, ngượng ngùng đỏ mặt, xua xua tay nói: “Không có việc gì, mình khôngsao.”

Ngượng quá! Cảm giác bị ba luồng ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm làm cho nàngchỉ muốn chui xuống đất, hơn nữa lại còn trước mặt hai người đàn ông nữachứ.

Phát hiện có một ánh mắt phức tạp dừng trên người mình, nàng không tự giácnâng lên mắt, ánh mắt hắn lại tức khắc dời đi, nhìn Chỉ Dao trước mặt.

Hắn thân mật vén sợi tóc trước trán Chỉ Dao, in xuống một nụ hôn, “Chỉ Dao,anh phải đi rồi, đuổi theo chuyến bay kế tiếp, bảy ngày sau anh trở về bồithường em, tổ chức một bữa tiệc long trọng.”

Mân Huyên cúi mặt chìn chằm chằm bánh ngọt đằng trước. Lại là đi công tác bảyngày, những lời này như là cố ý nói ra, có thể là hắn vội vàng đi công tác,không kịp nói riêng với nàng, như bây giờ nói bóng nói gió cho nàng nghe sao?Không khỏi nhớ tới lần trước hắn đi công tác cũng đã nói lời uy hiếp mình, hìnhnhư hắn lo lắng lúc hắn không ở nàng sẽ chạy trốn.

“Lạc ca ca, em đưa anh.” Chỉ Dao ngọt ngào cười, nắm lấy tay Doãn Lạc Hàn, điđược mấy bước lại quay đầu, “Mân Mân, hôm nay cậu lần đầu tiên tới nhà mình,trước không cần đi, ở lại dùng bữa tối. Mình đi tiễn Lạc ca ca xong lập tứcquay lại, nếu nhìn không thấy cậu, mình sẽ tức giận đó.”

Mân Huyên cười trừ, “Ừ, cậu đi đi.”

Dù sao đều đã đến đây, chỉ cần Doãn Lạc Hàn không ở nơi này làm cho nàng xấuhổ, nàng nghĩ mình có thể ở nơi này đợi cho bữa tối qua đi.

Phút chốc, lưng chợt lạnh, tầm mắt kia lại dừng trên người nàng, lần này cũngkhông ngẩng đầu, nàng hơi nghiêng mặt, tóc mái dài qua mắt, che đi một ít cảmxúc.

Phút chốc trong không khí yên lặng lại, nàng lẳng lặng xúc bánh kem trongđĩa, mãi đến khi cái đĩa không còn gì mới thôi. Nàng thở dài, vừa ngẩng đầu lênđã thấy một đôi mắt mỉm cười.

Giản Quân Dịch thế nhưng còn chưa đi, nàng mất tự nhiên nở nụ cười, khôngbiết nên nói cái gì, vì hóa giải xấu hổ, cái thìa trong tay nàng vô tình chọcnát mảnh vụn bánh trong đĩa. Nhìn trộm hắn một cái, nhưng mà hình như hắn rấtthích cười.

“Tôi là người công tư rõ ràng, tôi hy vọng Lăng tiểu thư cũng là.”

Ý tứ trong giọng nói hắn không thể rõ hơn. Chắc là hắn nghĩ đến hôm nay nàngxuất hiện ở trong này vì nàng cố ý nói cho Chỉ Dao nàng xin việc ở tạp chí, nàngđột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười sạch sẽ không tỳ vết vẫn xuất hiện trênmặt hắn như cũ, dường như câu nói kia là nàng nghe nhầm, mà không phải do chínhmiệng hắn nói ra.

“Hình như anh hiểu lầm gì đó rồi.” Nàng hoàn toàn bị chọc giận bởi câu nóikích thích kia, cơn tức bốc lên hầm hập, ” Trên thực tế, lúc tôi hưởng ứng lệnhtriệu tập thì không biết tạp chí kia thuộc về Giản thị các anh. Nếu là anh cảmthấy tôi làm như vậy là có ý, hoặc là cho rằng tôi sẽ nhắc tới trước mặt ChỉDao, sau đó nếu anh phải đặc biệt thu nhận tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi có thể camđoan trước mặt anh, tôi tuyệt đối không tiến vào tạp chí một bước.”