Bộ Đồng Phục Của Quý Ông

Chương 8



Việc chuẩn bị bữa trưa bị bỏ dở do một sự cố nho nhỏ - các vật liệu nấu ăn trong tủ lạnh đã cạn kiệt, Úc Duệ phải tạm thời ra ngoài để mua.

Vì đang hơi vội và có Tạ Lê theo sau, nên Úc Duệ không đi xa để đến chợ chuyên môn mà đi xuống tầng hầm siêu thị đối diện khu phố.

Đúng là cuối tuần, trong siêu thị có nhiều cặp đôi hoặc cặp vợ chồng đang mua hàng, còn lại là những người mua hàng một mình — Úc Duệ và Tạ Lê , hai đại soái ca điển trai sóng vai đi trong siêu thị, trở thành một cảnh đẹp nổi bật.

Tỷ lệ nhìn lại đạt đến 100%.

Vòng quanh khu vực trái cây và rau củ, Úc Duệ đã cảm thấy khó chịu vì quá nhiều người quấy nhiễu, bắt đầu ghét bỏ liếc nhìn Tạ Lê đang cà lơ phất phơ đút tay vào túi quần bên cạnh.

“Cậu có thể...đứng xa một chút không?"

"Hửm?" Không biết là nghe rõ hay giả vờ không nghe rõ, Tạ Lê lại dính sát vào cậu hơn.

Hai bác gái lải nhải với gương mặt đầy nụ cười khi đi qua họ.

"Ai da, cô nhìn hai anh em này tốt quá."

"Đúng, còn đồng lòng đi mua rau củ nữa."

"Hai đứa cháu trai của tôi cứ chạm vào nhau là như gà chọi ấy, nếu có thể hóa giải mâu thuẫn như cả hai đứa này thì tôi sẽ cầu nguyện cho chúng nó."

"Đúng vậy. Trông hai chàng trai trẻ này còn khá năng động nữa."

"Chỉ là cậu bên phải lùn hơn một chút."

"Không lùn, nhìn sơ qua có vẻ một mét tám lận."

"Nhìn người bên cạnh ấy, gần một mét chín rồi."

"Chẹp chẹp, đúng là, so với đó thì lùn một chút thật."

Úc Duệ: "........”

Nụ cười ôn hòa mà Úc Duệ thường đặt trên mặt sau khi ra khỏi nhà đột ngột dừng lại, Dừng lại trong hai giây, cậu xoay chiếc xe đẩy siêu thị vào hướng khác.

Tạ Lê: “Cậu không xem phía này à?"

"Túi rác nhà bếp hết rồi, đi phía kia."

Tạ Lê nghe lời theo sau.

Để tránh những bác gái trong khu vực trái cây và rau củ, Úc Duệ kéo xe đẩy đi một đoạn đường xa. Khi quay trở lại, cậu nhìn sang người bên cạnh.

Tạ Lê đang lười biếng cúi đầu ngáp một cái.

Quầng thâm dưới mắt hắn càng ấn tượng hơn bởi nước da trắng lạnh trên khuôn mặt điển trai dễ khiến người ta ngoái nhìn. Ánh mắt lơ đãng, một vẻ không hứng thú đối với bất cứ điều gì, tóc rối tung lên. Dù sa vào trạng thái uể oải như vậy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của khuôn mặt này.

Từ khuôn mặt mà nói, thế giới này thật không công bằng.

Úc Duệ mỉa mai nghĩ, rồi quay đầu lại. Cậu hoàn toàn quên rằng nếu theo lý thuyết này, cậu cũng thuộc vào nhóm người khiến người khác cảm thấy "không công bằng".

"Tại sao cậu lại ở trong quán cà phê internet đó?"

"Ừm," Đáy mặt Tạ Lê dấy lên làn sóng, hắn quay mặt đi, “Cậu cũng tò mò về chuyện của tôi à?"

“Nhất thời buồn chán, cậu có thể không nói."

"Làm thêm."

"Làm thêm trong quán cà phê internet à?"

"Thế sao, lớp trưởng kỳ thị quán cà phê internet à?" Tạ Lê cười không đúng đắn.

Úc Duệ nhăn mày, "Công việc trong quán cà phê internet chủ yếu là vào buổi đêm phải không?"

"Ừm."

"Vậy nên ban ngày cậu mới luôn ngủ như vậy,?"

"Ừm."

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của người này, Úc Duệ không rõ lý do mà cảm thấy bực mình, cậu cố gắng kiềm chế, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. "Với thành tích của cậu, cậu có thể chọn công việc bán thời gian nhẹ nhàng hơn."

"Ví dụ như?"

"Dạy kèm hoặc hướng dẫn học thêm ngoài giờ. Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu liên hệ, tôi có một số mối ở đó."

"Vậy cậu cũng làm công việc đó à?"

"Ừm."

"Vậy tôi có thể cùng cậu dạy cùng một học sinh không?"

"..." Úc Duệ nhìn Tạ Lê như nhìn một thằng đần, "Cậu nghĩ có thể sao?"

Tạ Lê bất ngờ mất hứng, "Thế thì thôi."

"Nhưng công việc đó nhẹ nhàng hơn trong quán cà phê internet rất nhiều."

"Dạy trẻ con học hành? Tôi chọn quán internet."

"..."

"Hơn nữa, không phải ai thành tích tốt đều thích hợp để dạy học sinh." Tạ Lê nảy ra một suy nghĩ, nụ cười của hắn biến thái và đáng đánh đòn.

Dưới ánh mắt đề phòng của Úc Duệ, hắn cúi đầu ghé vào tai cậu, "Hạng hai lớp?”

“……”

Úc Duệ vô cảm liếc hắn cái.

Tạ Lê cụp mắt xuống, không lùi cũng không tránh, cười như không cười.

Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả sự co rút của đồng tử nhau cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Úc Duệ vốn là đáp lại sự khiêu khích của Tạ Lê, không chịu nhận thua, nhưng xét đến độ mặt dày, cậu không thể địch lại Tạ Lê, cho nên dưới ánh mắt quỷ dị của người qua đường, cậu không thể trụ được quá mười giây, Úc Duệ lùi lại nửa bước.

"... Có bệnh."

Không biết cậu đang chửi Tạ Lê hay chửi chính mình.

Cậu không nhìn thấy, chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Tạ Lê đã từ từ kiềm chế những cảm xúc và ham muốn không thể kìm nén vào trong đáy mắt.

Có lẽ quá khó khăn, đến mức ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy nỗi đau khó chịu.

Sau đó, hắn mới lấy lại sự bình tĩnh.

Úc Duệ thoát khỏi tình huống ngượng ngùng đó, "Gánh nặng học tập lớp 12 sẽ tăng gấp đôi. Cậu suy nghĩ lại về việc làm thêm, sau đó trả lời tôi."

Tạ Lê quay đầu, nhìn chằm chằm vào Úc Duệ trong hai giây, cười. "Lớp trưởng, cậu có phải đối xử với ai cũng như vậy, tỏ ra mình phải chịu trách nhiệm không?”

Úc Duệ bỗng ngạc nhiên.

Tất nhiên, cậu không phải vậy.

Trên thực tế, điều mà cậu sợ nhất là rắc rối, cậu không bao giờ tự nguyện can thiệp vào bất cứ điều gì không liên quan đến mình hoặc không mang lại lợi ích cho bản thân.

Ngay cả vai trò làm lớp trưởng, mà cậu đã quen thuộc từ cấp 2, cũng vậy. Lý do mà cậu đảm nhận trách nhiệm chỉ có một - nếu không phải là cậu đảm nhận, thì cậu vẫn sẽ phải dành thời gian và sức lực để chịu trách nhiệm cho những sai lầm và hiệu suất thấp của các ban cán bộ lớp. 

Trên thế giới này, ngoại trừ Tạ Lê, cậu không quan tâm đến ai khác.

Còn đối với Tạ Lê, có lẽ chỉ là không muốn nợ ơn người khác.

Úc Duệ nhăn mày suy nghĩ.

Khi cậu định thần lại, Tạ Lê đã biến mất.

Úc Duệ bình tĩnh dừng lại, ánh mắt quan sát những người qua đường xung quanh.

Rất nhanh, cậu đã chú ý đến hai cô gái trông giống như học sinh trung học đang nhìn về phía một dãy kệ nào đó thì thầm nói giỡn.

Úc Duệ đẩy xe qua đó.

Quay vào giữa kệ hàng, Úc Duệ nhìn thấy Tạ Lê đang đứng ở giữa, tay cầm một mặt hàng nào đó, có vẻ hơi suy tư.

Úc Duệ tiến gần nhìn xem.

Tạ Lê đang cầm một chiếc tạp dề nhà bếp. Nhưng so với các sản phẩm cùng loại xung quanh, điều đặc biệt ở chỗ...

Vật trong tay Tạ Lê, trong suốt.

Nghĩa là, ngoại trừ màu sắc ở các góc, còn lại hoàn toàn bằng nhựa trong suốt, nếu đeo vào còn có thể biết mình đang mặc quần áo gì.

Trong lòng Úc Duệ không khỏi sôi lên một loại cảm giác kỳ quái, đột nhiên nhìn thấy Tạ Lê quay đầu lại.

Nụ cười rất... "quen thuộc".

“Cậu có mặc quần áo không?"

"...Gì?"

Úc Dụê không chắc chắn liệu tai mình có vấn đề hay không.

Tạ Lê thay đổi lời, “Vào bếp không đeo tạp dề à?”

Dù không biết Tạ Lê đang nghĩ gì vào lúc này, nhưng trực giác của Úc Dụê nói rằng mình không muốn biết câu trả lời. Cậu đẩy xe với vẻ mặt vô cảm: "Không mặc."

"Tsk. Thật tiếc."

"..." Cậu tiếc cái rắm.

"Thật không mặc à?"

"Không, mặc."

"Được, lần sau vậy."

Tạ Lê đặt chiếc tạp dề trong suốt trở lại với sự tiếc nuối rất rất lớn.

Không biết vì sao, Úc Duệ đột nhiên muốn quay lại đấm vào đầu của người này cái.

.

Khi Tạ Lê và Úc Duệ mang theo trái cây và rau quả mua từ siêu thị về, họ thấy một số người lớn tuổi đang tụ tập ở hành lang tầng hai, đang nói chuyện với nhau với tiếng thở dài.

Tạ Lê còn chưa có phản ứng, sắc mặt Úc Duệ lại có chút thay đổi. Cậu đưa chiếc túi cho Tạ Lê, không thèm giải thích mà đi đến chỗ trưởng lão gần nhất hỏi: “Bà Trương, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Duệ? Cuối cùng con đã về rồi, mau lên nhìn xem! Ba con lại mắc nợ, bị mấy bọn côn đồ đánh đuổi về đây, bọn chúng mới lên lầu đây thôi!

“"Xin lỗi bà Trương, lại làm phiền mọi người rồi."

"Ôi, không sao đâu, đâu phải lỗi của đứa nhỏ như con. Muốn trách thì trách ba con không chí tiến thủ..."

Úc Duệ xin lỗi xong, nhanh chóng bước lên lầu.

Tạ Lê đã suy luận được một số điều từ cuộc trò chuyện lúc nãy, lúc này hắn nhăn mày, nhờ vào đôi chân dài hắn nhanh chóng bắt kịp: "Làm sao vậy?”

Tuy bước chân Úc Duệ rất nhanh, vẻ mặt cũng không hề hoảng sợ, tựa hồ đã trải qua rất nhiều lần. Nghe Tạ Lê hỏi xong, cậu quay đầu lại nói: "Việc này không liên quan đến cậu."

"Tôi sẽ lên với cậu."

“……Được rồi.”

Úc Duệ không có ý định tranh cãi với hắn, vội vàng gật đầu.

Hai người nhanh chóng đến trước cửa nhà Úc Duệ.

Cửa sắt mở rộng, mấy thanh niên kiêu ngạo đứng ngoài cửa, có người đứng dựa vào tường, có người ngồi trên lan can, vừa cười vừa chửi, giọng nói vang vọng khắp hành lang.

Cho đến khi có người nhìn thấy Úc Duệ và Tạ Lê đi lên lầu.

"Này, con trai của nhà đó tới rồi."

"Mẹ kiếp, cuối cùng cũng trở lại. Ông đây chờ lâu muốn chết.”

"Để nó bù đắp tổn thất tinh thần cho đi. "

“Hahaha……”

Trong tiếng cười, Úc Duệ đi từng bước một vào giữa rồi dừng lại.

“Xin lỗi,” Thiếu niên mỉm cười ôn hòa, “Các người có việc gì không?”

“Đừng giả ngu, ông đây không mua lời giải thích -- ba mày nợ bọn tao rất nhiều. Tục ngữ nói, "ba nợ con trả", nếu ba mày không trả nổi thì mày phải gánh trách nhiệm đó.

“Đúng đúng đúng, lấy tiền!”

Ánh mắt của Úc Duệ quét qua nhóm người, ngay sau đó quay lại, cậu cười nhạt, "Úc Tùng Sinh không phải mượn tiền từ các người, các người đang thu tiền cho người khác sao?"

Một vài thanh niên sửng sốt  hai giây trước khi nhận ra Úc Tùng Sinh mà Úc Duệ đề cập chính là ba của cậu. Tên cầm đầu cười trêu ghẹo và nói, "Thật thú vị.”

“Dù cho bọn này không phải là chủ nợ, nhưng chủ nợ là bạn của bọn tao — Bọn tao thu tiền với sự đồng ý của hắn. Nếu mày đưa tiền ra, bọn tao sẽ trả cho mày một giấy nợ có chữ ký và dấu tay của ba mày, thế là xong!"

Úc Duệ không bị áp lực từ thái độ của đối phương.

Dường như cậu còn không chú ý đến sự uy hiếp từ nhóm người kia, nụ cười vẫn tươi sáng và vô hại.

"Liệu tôi có thể xem giấy nợ không?"

"C*c, nhãi ranh mày coi bọn tao ngu à? Nếu tao đưa ra mày xé mất thì sao?"

"Vậy chụp bức ảnh để tôi xác nhận."

"..." Một vài thanh niên liếc nhau một cái, có người lật điện thoại để bắt đầu thao tác.

Nửa phút sau, một tấm ảnh chụp vội vàng được đặt trước mặt Úc Duệ.

Úc Duệ nhìn xuống, cười khẽ.

Tên cầm đầu ngay lập tức tức giận, “Mày cười cái gì! Có trả tiền không?"

"Xin lỗi, nhưng giấy nợ này không đầy đủ cấu trúc, có thể cần phải được chứng nhận và quyết định tại tòa án để có hiệu lực pháp lý."

"Mày… mày có ý muốn lừa bọn tao và trốn trả nợ phải không?"

"Nếu anh không tin lời tôi, chúng ta có thể gọi điện hỏi cảnh sát."

“Mày đang đe dọa tao à? Mày còn muốn sống ở đây hay không!?"

“Tôi có muốn hay không, tôi nói không tính, anh nói cũng không tính - Chủ nhân của cái nợ này thì còn được. Anh đưa thông tin liên lạc của hắn cho tôi, số nợ là bao nhiêu, cách trả như thế nào, tôi sẽ tự mình thảo luận với hắn ta.”

“……”

Một số thanh niên đã thay đổi sắc mặt.

Cho đến lúc này, họ mới lần lượt nhận ra dù người đứng trước mặt vẫn là cậu thiếu niên trông có vẻ như ánh mặt trời vô hại, nhưng không biết từ khi nào, quyền kiểm soát tình hình đã dần dần trượt sang phía cậu.

Thiếu niên không chỉ kiên quyết từ chối trả nợ, mà ngay lúc này còn không chịu thỏa hiệp, họ đang bị đẩy vào tình thế khó xử, và đáng tiếc là họ không tìm ra lý do trực tiếp để động thủ - nếu như thiếu niên thực sự muốn trả nợ mà bị họ làm hỏng việc, như đối phương đã nói, thì người thực sự gặp rắc rối là chủ sở hữu tấm giấy nợ này.

Chỉ vài phút ngắn ngủi đã nắm bắt chính điểm chủ chốt và kiểm soát tình thế, cái nhìn của một số thanh niên hướng về Úc Duệ trở nên kỳ cục.

Nhưng tiền công nhận nợ cũng không phải là ít, vì vậy có người trong số họ vẫn không chịu lòng. Thanh niên đứng bên phải Úc Duệ nghiêng đầu một chút, một ý nghĩ nảy ra.

"Nếu tao không nhầm, mày còn có một cô em gái. Mày biết mình còn trẻ, không sợ gặp chuyện, cũng không lo ngại em gái mày có thể gặp chuyện ngoài ý muốn khi đi đường hay không? Một tiểu cô nương bé nhỏ như vậy, nếu vô tình làm trầy mặt thì..."

Chưa kịp nói xong.

Nụ cười ôn hòa của thiếu niên dường như vẫn còn trên khuôn mặt, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu bất ngờ nổi giận.

Không ai kịp phản ứng.

Khi họ hoàn hồn lại, người vừa mở miệng đã bị cậu thiếu niên đè chặt lên bậc thềm sắc nhọn đầy bụi.

Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt, ánh mắt âm u, đường viền từ bên hàm đến cằm cứng nhắc như một lưỡi dao sắc có thể cắt thương người.

Cậu bóp chặt cổ họng của đối phương, làm cho người đó rên lên "ồm ộp" trong cơn đau đớn.

“Mày, mày làm gì vậy!" Một số người cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

Không thấy một chút nụ cười nào trên khuôn mặt Úc Duệ.

Cậu ngẩng lên, xung quanh đôi mắt u ám có những sợi mạch máu mờ nhạt. Khuôn mặt của thiếu niên trở nên bình tĩnh đến mức gần như lạnh nhạt, giọng điệu cũng giống như có chứa những mảnh vụn băng.

Cậu bóp chặt thanh niên đang giãy giụa trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn những người còn lại.

Nhưng ánh mắt và giọng nói khàn khàn của cậu khiến ai nghe cũng rùng mình:

"Nếu em gái tao xảy ra chuyện, thì bọn mày, và cả tao… đừng nghĩ đến việc được sống– Được chứ?”