Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1092



Chương 1114

Đúng lúc này, một ngọn lửa bùng lên, là Lục Vân ra tay.

Ngón trỏ chỉ ra, linh hỏa xuất hiện, nháy mắt đã hóa thành một trường kiếm bằng lửa, đâm về phía Hồn Vô Cực.

Linh hỏa xẹt qua, thiêu đốt số hồn lực mà Hồn Vô Cực phóng ra ngoài, phát ra âm thanh xèo xèo, đồng thời còn có mùi cháy gay mũi.

“Linh hỏa?” Trên mặt Hồn Vô Cực có vẻ kiêng kị, sương đen quanh thân nó lập tức thu lại.

Lục Vân thấy vậy thì rất vui mừng, thì ra có thể dùng được thật!

Trước kia hắn cho rằng đối phó với đám U Hồn này, chỉ có đạo pháp là hữu dụng nhất, nhưng lần trước đụng phải Hồn Nghiệp lại thấy tác dụng không lớn lắm.

Tuy rằng U Hồn tộc có dáng vẻ như âm hồn, nhưng lại không phải âm hồn.

Vì vậy Lục Vân đột nhiên nảy ra ý tưởng sử dụng linh hỏa để công kích, không ngờ Hồn Vô Cực thật sự kiêng dè nó.

Ai nói không tiêu diệt được U Hồn tộc? Hôm nay ông đây diệt nó luôn!

Lục Vân tiếp tục sử dụng trường kiếm linh hỏa để công kích.

Hồn Trường Thánh đã suy yếu đến mức gần như trong suốt lộ ra vẻ phức tạp, khóc không ra nước mắt.

Cái thứ đầu bóng lưỡng này, trên người có linh hỏa sao lại không lấy ra sớm một chút chứ!

Đây chắc chắn là khắc tinh của U Hồn tộc.

Chỉ có điều Hồn Trường Thánh không hiểu, sao một người lại có thể mang theo linh hỏa trên người chứ?

Nhìn dáng vẻ Lục Vân hiện tại, linh hỏa kia hình như bắn ra từ ngón trỏ của hắn, lẽ nào hắn cũng giống Hồn Vô Cực, dung hợp được hài cốt của Thần Thi tộc?

Cơ thể Thần Thi tộc rất mạnh, chỉ cần trái tim bất diệt là coi như không chết. Vì vậy mỗi bộ phận trên cơ thể nó, nhất là xương cốt đều cực kì đáng quý.

Cánh tay trái của Hồn Vô Cực chính là như thế.

Đồng thời, thi hài của Thi Thần tộc che giấu được hơi thở của U Hồn tộc rất hiệu quả, đây cũng là lý do Liễu Yên Nhi không thể cảm giác được hơi thở của U Hồn tộc trên người Tiêu Vô Hải.

“Lại là thằng Thiên Sáp Vương vướng chân vướng tay, hôm nay ngươi và Hồn Trường Thánh cùng nhau mai táng dưới ngục giam Long Hồn này đi!”

Hồn Vô Cực cảm nhận được uy hiếp từ linh hỏa, hơi căm tức, rất sáng suốt thu hồi hết hồn lực vào cơ thể.

Nó biết dù hồn lực có mạnh, đối mặt với linh hỏa cũng không thể phản kháng được.

Đã vậy thì dùng cách của người tu luyện để đánh nhau đi.

Sương đen xung quanh hoàn toàn biến mất, Hồn Vô Cực điều khiển cánh tay trái của nó, đập mạnh ra ngoài, ánh sáng trắng lóe lên, thật sự ép linh hỏa lui ra được mấy phần.

Lục Vân ngạc nhiên: “Đây là hài cốt của Thần Thi tộc ư? Quả nhiên không tầm thường.”

Nhìn ánh sáng trắng có thể đẩy lùi linh hỏa kia, Lục Vân cũng không ngờ được, chỉ là bây giờ hắn không suy nghĩ được gì nhiều, ánh mắt đột nhiên run lên, thu hồi tất cả linh hỏa.

Ngón trỏ của Lục Vân nháy mắt đã đỏ đến mức bỏng rát, bên ngoài ngón tay được một lớp lân giáp màu đỏ hồng mờ mờ bao phủ lên, chân khí hội tụ lại, hóa thành một ngón tay cực kì mạnh mẽ, đánh một chiêu ra.