Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 80: Hỏa điệp tung bay



Kỷ Quýnh Giới hoàn toàn bị một màn kia kích thích, hình ảnh hắn ngay cả tưởng tượng cũng không dám đem Cố Hi bỏ vào, lại ở trước mặt mình diễn ra chân thật.

Hắn không thèm để ý tới Ngô Phất Dục, quyết đoán quay người cầm lấy điện thoại, cùng đầu kia dặn dò cái gì đó.

Ngô Phất Dục mơ hồ nghe được vài từ khóa, ví dụ như ‘nhà’, ‘động thủ’ vân vân.

Ngô Phất Dục bị lưu lại tại chỗ, người trong lòng đã sớm rới đi, anh họ hình như bị kích thích quá độ.

Hắn có chút do dự, luôn cảm thấy chuyện này bắt đầu theo hướng phát triển không thể dự đoán được.

Thủ đoạn của Kỷ Quýnh Giới làm cho Ngô Phất Dục nhớ tới có chút sởn cả tóc gáy, Miệng lưỡi nhà họ Kỷ

Kỷ Quýnh Giới thủ đoạn chính là Ngô Phất Dục nhớ tới đều có chút sởn cả tóc gáy, kỷ luật trong miệng người nhà đông đảo, Kỷ Quýnh Giới là con trưởng đích tôn, cho tới nay tiêu điểm tồn tại. Mà e sợ có rất ít người biết, kỳ thực Kỷ Quýnh Giới mặt trên còn có người ca ca, tại tám tuổi năm ấy liền yêu chiết, người biết cũng là giữ kín như bưng.

Lại nói tiếp nguyên trưởng tử còn là một nhân vật thiên tài được trưởng bối yêu thích, tuổi còn nhỏ đạt được một đống giải thưởng không kể hết, đối đãi với người ôn hòa hữu lễ. Hiện tại vừa nói đến nhân vật kiệt xuất nhất thế hệ trẻ, người được người ta say sưa nói, chính là Tạ Lăng đã đưa Tạ gia vào kỷ nguyên mới.

Nhưng nguyên lai con trưởng đích tôn nhà họ Kỷ còn sống, thì tất nhiên cũng có chỗ cho hắn.

Năm đó, hăn đến Kỷ gia làm khác, bởi vì khí hậu không hợp nên nghỉ ngơi một mình trong phòng.

Kỷ gia đang tổ chức yến hội, lúc đó mọi người đều tụ tập trong hoa viề. Trong nhà chính ngược lại rất ít người tới, hắn ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã, nhất thời tò mò mở cửa. Tận mắt nhìn thấy Kỷ Quýnh Giới đẩy ca ca của hắn từ trên lầu xuống.

Khi đó Ngô Phất Dục liền sợ ngây người, hắn trốn ở phía sau khe cửa. Trước tiên là người hầu nghe thấy tiếng ồn ào chạy đến, lại hoảng hốt đi ra ngoài gọi người, trong lúc nhất thười bên ngoài hoảng loạn.

Mà Kỷ Quýnh Giới đây, hắn thừa dịp khoảng trống này, trước tiên xác nhận huynh trưởng mình có tắt thở không. Sau đó, im lặng mỉm cười thả lỏng, Ngô Phất Dục hiện tại còn nhớ rất rõ ràng.

Trước khi người lớn đến, Kỷ Quýnh Giới giống như bị kính hãi quá độ, ở bên cạnh gào khóc.

Không ai nghi ngờ Kỷ Quýnh Giới mới có bảy tám tuổi tâm tư độc ác kia, tất cả dều một lòng kiểm tra thương thế của ca ca hắn.

Ngô Phất Dục vốn không quen thời tiết, nhìn thấy cảnh kia, ngày nào cũng đòi về nhà mình.

Đêm đó, thiếu chút nữa thoát hồn, mấy ngày không nói nên lời.

Chờ Ngô Hàm Thích bận rộn xong mới phát hiện trạng thái dị thường của con trai, mời khắp các danh y, qua nửa năm Ngô Phất Dục mới chuyển biến tốt lên.

Trong lúc này, Ngô Phất Dục đứt quãng dem chuyện nhìn thấy nói cho Ngô Hàm Thích, lại nghe cha mình nói: “Là mầm non.”

Mầm non gì, là tốt hay xấu, Ngô Hàm Thích không nói rõ.

Khi đó Ngô Phất Dục không hiểu, về sau thấy cha vô cùng coi trọng anh họ, Ngô Phất Dục mới xem như đã hiểu.

E rằng so với bản thân, cha càng thưởng thức anh họ như vậy, vì đạt được mục đích, thì không ngại sử dụng bất kì thủ đoạn nào.

Ngô Hàm Thích đối với con trai mình thì không cam lòng áp bức, thấy con trai suýt nữa bị dọa ra tốt xấu, cũng không trách cứ gì.

Mặt khác, Ngô Phất Dục nhát gan, tính cách ngây thơ, cũng có do hắn sơ suất, bởi vậy ngược lại đối với Ngô Phất Dục phi thường áy náy.

Ngô Phất Dục tuổi còn nhỏ sau khi trạng thái tinh thần khôi phục, liền bị ném vào doanh trại giành cho thiếu niên tiến hành huấn luyện đặc biệt.

Chiêu này của Ngô Hàm Thích rất hữu hiệu, mệt mỏi quá độ cùng với nhiệm vụ cường độ cao, bức bách hắn ngay cả sợ hãi cũng quên mất.

Kỷ Quýnh Giới là cái gì, hắn sợ thì làm chó!

Khi đó hắn chỉ có một ý nghĩ, cho dù mệt thành chó cũng không muốn về phe địch ma quỷ kia.

Về phần chuyển Kỷ Quýnh Giới làm, đã sớm bị Kỷ gia chôn vùi, hắn không biết Kỷ gia có biết chân tướng hay không, nhưng trong lòng Ngô Phất Dục, người anh họ này tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm nhất.

Ngô Phất Dục mặc áo choàng tắm nghênh ngang trở về, dọc đường đi bị người ta chú ý. Người khác nhìn bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của hắn, đều hoài nghi có phải của mình quá lớn hay không?

Ngô Phất Dục lười để ý người khác, hắn đang suy nghĩ mấy từ khóa kia, càng nghĩ càng không đúng.

Đại gia hắn, vẫn là nhắc nhở một chút vậy.

Tuy rằng lão yêu tinh không tuân thủ O đạo, hắn cũng vui vẻ nhìn cặp AO này làm ầm ĩ, nhưng thật sự xảy ra chuyện nói không chừng có thể liên lụy đến hắn.

Cẩn thận ngẫm lại, alpha như hắn thật sự không ai bằng, có thể dẹp bỏ hiềm khích trước đó để thành tri kỉ, không hơn không kém.

Lần này, Đường Tăng nên cần phải nhìn thấy vẻ ngoài điển trai của hắn cùng với người xứng đôi đó đi.

Hắn gọi điện cho Vinh Kinh, lông mày như muốn bay lên.

Đang muốn mở miệng, đầu kia truyền đến giọng nữ dễ nghe: Xin chào, số điện thoại hiện tại đang bận, xin gọi lại sau.

Biểu tình lộ liễu dừng lại.

Đang nói chuyện phiếm với người khác sao, quên đi, lát nữa gọi lại.

Đợi ước chừng năm phút, lại gọi lần nữa.

——Xin chào, cuộc gọi bạn thức hiện đã bị tắt.

Ngô Phất Dục không tin liền gọi mấy cuộc.

Cơ hồ tất cả đều là âm báo tương tự, cho tới bây giừo hắn chưa từng gặp qua loại chuyện này, vì vậy nôn nóng ở tại chỗ mà gọi điện.

Nhất định là điện thoại di động hỏng!

Người quản lý đã chứng kiến toàn bộ quá trình, mấy lần biểu hiện thay đổi, mới cẩn thận nhắc nhở: “Thái từ, có thể tôi biết nguyên nhân là gì.”

Ánh mắt sắc bén của Ngô Phất Dục liếc qua.

“Đại khái là số của cậu…bị bỏ vào danh sách đen rồi.”

Sống đến bây giờ, thái tử gia còn chưa bị người ta đưa vào danh sách đen, lập tức nghe không hiểu.

Một hồi lâu mới phản ứng lại ba chữ kia có ý gì, sững sờ nhìn về số điện thoại của Vinh Kinh trên di động.

Vinh Kinh, tại sao phải đối với mình như vậy!?

Trong xe, ánh mắt Quản Hồng Dật phiêu phiêu loạn, đời này hắn lần đầu tiên ngồi xe giá trị vượt qua tám con số, khó tránh khỏi căng thẳng.



Tuy rằng hắn cũng là tiểu phú bà, nhưng cùng vị phía sau kém không phải chỉ một hai điểm, mà là đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy, có vẻ quẫn bách như vậy là sở thích cá nhân à?

Không, rất nhanh tâm tư hắn không còn ở trên xe, nghe âm thanh thỉnh thoảng phát ra từ phúa sau, lại nhìn trợ lý Chu Du bình tĩnh lái xe, ngay cả tay cầm vô lăng cũng ổn định không chút dao động nào

Đằng sau đó như thế nào, anh không hiếu kỳ chút nào sao?

Chu Du phảng phất như biết hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục nghe động tĩnh xung quanh, mắt nhìn tám hướng.

Anh từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, hiện giờ đã vững như núi Thái Sơn.

Kỳ thực hai người ở hàng ghế sau cũng không làm gì, ngay từ đầu ở bãi đỗ xe chờ Quản Hồng Dật tốn chút thời gian, Cố Hi duy trì biểu tình lạnh lùng, nói muốn ngửi mùi hoa cam.

Vinh Kinh quá quen với bộ dáng lạnh lùng lạnh lùng của Cố Hi, cũng không cự tuyệt. Nào ngờ lúc xe sắp khởi động, Cố Hi bất ngờ hôn lên mặt anh, mới có loại âm thanh kia.

Vinh Kinh đối với đồng tử Quản Hồng Dật rung động, cảm giác thấy mình đúng là ác bá bắt cóc O lương thiện.

Anh đều có thể tưởng tượng hoạt động nội tâm của Quản Hồng Dật, đại khái cảm thấy hắn hạ cổ cho Cố Hi.

“Cậu biết mình đang làm gì không?” Vinh Kinh bất đắc dĩ nói.

“Cậu nói gì?” Cố Hi không chút hối cải nào.

Phía sau, Vinh Kinh cách yêu tinh này một chút, dưới mí mắt bạn bè của Cố Hi. Vinh Kinh còn muốn duy trì hình tượng của hai người.

Chỉ là Cố Hi vô cùng hiếm thấy mà không ngừng giở trò, Vinh Kinh tìn cờ đẩy một cái.

Hai người lại nói nhỏ một chút, lại nói nhỏ, không gian trong xe lớn như vậy, vẫn có thể nghe được một ít. Ở giữa hai người tiếp xúc như có như không.

Ngoài cửa xe, là đèn đường, ánh sáng màu vàng cam, không ngừng chiếu vào hai người bọn họ, sóng ngầm phun trào.

Bàn tay đang nắm lấy đã bị Vinh Kinh tách ra, đầu của Cố Hi tựa vào alpha, và ngón tay thì đang nhảy múa trên đùi alpha.

Ở trên bắp đùi tiến gần đến bộ vị quan trọng, gân xanh của Vinh Kinh nổi lên, anh gắt gao nắm chặt lấy bàn tay đang lộn xộn.

“Có muốn tôi ném cậu ra ngoài không?” Không cách nào nhịn được.

“A...”

Chỉ trong mấy giây, đáy mắt Cố Hi đã tràn đầy nước mắt, Vinh Kinh giật mình, ngay lập tức thả lỏng.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ, bảo bối như vậy, ác không được, mắng không xong.

Cậu say rồi, cậu là lớn nhất.

Muốn sờ thì sờ đi, alpha như anh không mất miếng thịt nào, cũng không tính là thiệt, Vinh Kinh không ngừng tự an ủi mình.

Vinh Kinh nhắm mặt, cố gắng lò đi bàn tay đang lộn xộn trên chân mình.

Cố Hi thấy Vinh Kinh từ bỏ phản kháng, nở nụ cười rạng rỡ, giống như mèo ăn vụng.

Nghe thấy Quản Hồng Dật hít vào một hơi, thỉnh thoảng nhìn hai người, Cố Hi dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

Một tay để sau gáy Vinh Kinh, một bên kề sát vào, còn kém mấy centimet nữa là chạm vào môi anh, mùi rượu nhẹ nhàng quấn quýt.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn omega phía trước, nhàn nhạt khiêu khích: “Nhịn lại đi, không phải là của anh nữa.”

Quản Hồng Dật: …

Tôi trêu ai ghẹo ai.

Quản Hồng Dật không dám nhìn nữa, nhưng âm thanh nhỏ bên tai không dứt.

Tiếng thở hổn hển nhẫn nại của Alpha ở trong xe nhỏ hẹp, bắt mắt như vậy. Sắc mắt Quản Hồng Dật đỏ lên, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, muốn hắn và người trợ lý này ở đây nghe hai người sẽ làm gì.

Không thể tưởng tượng tiếp, hắn bắt đầu thấy không thích hợp.

Quản Hồng Dật cùng Chu Du liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ.

Vinh Kinh phát hiện, sau khi Cố Hi uống sau, trạng thái tỉnh không liên tục.

Cậu có thể trong chốc lát lạnh như sương tuyết, lúc thì nhu nhược kiều mị, giống như thiếu nữ quyến rũ.

Lúc này, Cố Hi ngơ ngác nhìn cảnh đêm thành phố ở bên ngoài.

Trên đường, có một cặp bố mẹ dắt hai con đi dạo. Cậu bé ngồi trên vai bố và hét lên đầy phấn kích, còn bé gái thì được mẹ nắm tay, nhảy nhót.

Hình ảnh đời thường binh thường kia, gọi lên khiếm khuyết và những tiếc nuối bị chôn vùi trong góc khuất. Cố Hi nhỏ giòng nói: “Tôi muốn về nhà.”

“Hả? Nhà, nhà nào?”

“Về nhà….về nhà…về nhà.”

Cặp mắt Cố Hi vô thần, lẩm bẩm lặp lại.

Vinh Kinh nhớ trong nguyên tác, chữ nhà này, tình cờ xuất hiện lúc Cố Hi độc thoại.

Số lần rất ít, bởi vì ít mới làm cho người ta nhớ như in.

Đa số là sau khi chịu nhiều kích thích của đám tra công, luôn dùng từ này đề an ủi mình.

Đoạn ký ức và tình cảnh chân thực đan xen, chua xót dâng lên trong lòng.

Nhà, đối với Cố Hi mà nói, có ý nghĩa phi thường, đó là sự tồn tại khác biệt nhất và khao khát nhất.

Vốn là bị Vinh Kinh thành công tách ra. Nhìn thấy thế, Vinh Kinh cũng không chần chữ nữa, lại đem người tới ấn trên vai, Cố Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Vinh Kinh hơi có lỗi với Quản Hồng Dật, vốn là dự dịnh trước tiên đưa hắn về trước. Quản Hồng Dật có chút thụ sủng nhược kinh, nam thần trong lòng thân thiết, lễ độ như vậy. Nhưng hắn không vỡ mộng mà thậm chí còn động tâm hơn.

Ngoại trừ việc chưa bắt đầu yêu mà đã thất tình, đặc biệt đau lòng.

Ngay khi lái xe đến dưới lầu căn hộ cao cấp nơi Cố Hi sống, nhận được một cú điện thoại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



Qua kính cửa sổ phía trước, Vinh Kinh đột nhiên nhìn thấy tầng Cố Hi đang ở, khi hai người phía trước vừa mở cửa, lớn tiếng quát ngưng lại: “Nằm xuống!”

Nói, nghiêng người ôm Cố Hi.

Oành!

Một tiếng nổ lớn, ngọn lửa cuồng bạo xuyên thủng kính phòng ngủ, vỡ tan tành. Ngọn lửa cứ thế lao ra bên ngoài, thiêu rụi mọi thứ trong nhà gần như ngay lập tức.

Cú va chạm cực lớn làm mấy xe bên cạnh rung lên, sau khi ù tai ngắn ngủi kết thúc, tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi bị nổ, ngọn lửa kèm theo khói đen, điên cuồng nhảy nhots trước mắt bọn họ.

Có thứ gì đó, trong bóng tối khết thành từng nhóm bay ra, đôi cánh huỳnh quang bay lượn trên không, từng tia lửa nhỏ điểm điểm trên bầu trời.

Khủng bố đến cực điểm, cũng đẹp tới cực điểm.

Một cn bướm bay về hướng này, và đậu trên tay Quản Hồng Dật đang nắm chặt cửa xe.

Quản Hồng Dật mở tay ra nhìn, con bướm bay ra khỏi ngọn lửa toàn thân màu đen, và đuôi thì được trang trí bằng màu đỏ rực lửa.

Trên cánh, có dấu về hoa hồng được sơn bằng phốt pho, màu đỏ chói.

Đó chính là hỏa điệp, một loại sinh vật gần như tuyệt chủng trong thế giới tiểu thuyết này. Được nuôi dưỡng nhân tạo từ phòng thí nghiệm cấp S.

Do giá trị dược liệu của nó, cùng như rất đẹp, khi bay vào ban đêm, đôi cánh sẽ rơi xuống bột phấn màu đỏ, giống như đom đóm dính máu.

Trong mắt không ít người yêu thích thú cưng, là vật nuôi thuộc về tầng lớp thượng lưu, mỗi một con đáng dáng ngàn vàng.

Hoa văn hùng quang trên cánh bướm lửa là do người tạo ra.

Đây là cảnh cáo của Kỷ Quýnh Giới, hắn phải nói cho Cố Hi biết cậu vĩnh viễn không trốn được.

Cố Hi ở trong nguyên tác, từng vài lần nỗ lực chạy trốn. Có một lần sau khi chạy trốn, vừa mới rời đi không bao lâu, biệt thự bỗng nhiên có hỏa hoạn, hỏa điệp bay đầy trời. Mỗi con đều có màu hoa hồng, khiến Cố Hi bị sốc ngay tại chỗ gần như ngất xỉu.

Cố Hi rõ ràng có thể trốn thoát, nhưng trong nguyên tác cậu bị ptsd nặng. Cho dù cách lối ra không xa, nhưng cậu không nhúc nhích được, linh hồn tuyệt vọng từng bước hướng về cái chết.

Đe dọa hỏa thiểu là nội dung trong nguyên tác.

Theo một cách khác, nó lại xuất hiện, chỉ ở một vị trí khác, cốt truyện vẫn đang tự sửa chữa.

Nhà Cố Hi đã bị cháy.

Khi Cố Hi cố gắng kéo cánh tay của Vinh Kinh ra và nhìn ra ngoài, lại bị Vinh Kinh đột ngột nâng đầu cậu.

“Đừng nhìn.”

Không đáng giác để cậu liếc mắt nhìn.

Dùng tay che lại đối mắt của Cố Hi, lông mi trong lòng bàn tay Vinh Kinh phớt qua.

Cố Hi nắm lấy tay Vinh Kinh, cũng không dùng lực nhiều, nhưng Vinh Kinh lại cảm giác được Cố Hi chống cự.

Không thể nhìn được Alpha trước mắt, Cố Hi bắt đầu hoảng loạn. Mãi đến khi Vinh Kinh bỏ tay ra, Cố Hi mới nhìn thấy ánh sáng lần nữa, thậm chí chăm chú nhìn mọi người.

Cố Hi dọc đường gây rỗi, lúc này đột nhiên im lặng.

Ánh lửa và bóng đen bay lượn qua hai người họ.

Vinh Kinh để Chu Du trước tiên giải quyết nó, nhưng Cố Hi bị thu hít bởi động tĩnh này, nhìn sang.

Vinh Kinh thấy thế, giơ tay lên, ngón tay xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng.

Thuận lợi dời tâm tư của Cố Hi.

Dục vọng trong lòng, cùng với nỗi thương tiếc không muốn Cố Hi lại bị thống khổ bao phủ.

Nghiêng người cúi xuống, tiếp theo như tiếng sét đánh không kip che tai, che lên đôi môi hơi mở ra của Cố Hi.

Nụ hôn ngây ngô và không thuần thục.

Một người chỉ đơn thuần dán vào, một người giống như đang bối rối không nhúc nhích.

Họ không biết làm thế nào để đi sâu hơn.

Hai trái tim đang đập, nhưng ngày càng nhanh hơn.

Ở kẽ hở bên trong, giọng nói dịu dàng đến tận cùng của Vinh Kinh.

“Không, đừng nhìn, nhìn tôi.”

Cố Hi mở to mắt, trong tròng mắt phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của Vinh

Ánh mắt Cố Hi không dám chớp, giống như chớp mắt thì người trước mắt sẽ biến mất không thấy. Hơi thở quen thuộc làm cho cậu không có chút kháng cự nào.

Ngoài xe, hỏa điệp bay lượn, hồng quang đầy trời, tinh hỏa phiêu đãng.

Bên trong xe, ôn nhu triền miên, giống như không người.

Toàn bộ quá trình dán vào nhau không quá hai, ba giây, thành công lừa gạt Cố Hi. Sau đó, Vinh Kinh cũng không làm ra chuyện gì nữa.

“Xin lỗi…” Vinh Kinh có chút khó có thể đối mặt với Cố Hi.

Ngón tay Cố Hi chậm rã trèo lên ngực nam nhân, ở chỗ tim đập, nhẹ nhàng ấn một cái.

Cậu không phát ra âm thanh, lại dùng khẩu hình chấn động Vinh Kinh.

Cậu đang nói: Nhà.

Trái tim Vinh Kinh đập thình thịch.

Hóa ra, cậu nói nhà, vẫn luôn chỉ là…tôi

Thời khắc này, một cú sốc chưa từng có.

Cũng chính vào lúc này, Cố Hi đã vượt qua vô số chướng ngại vật, phá tan trở ngại, bén rẽ vào trái của Vinh Kinh.