Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 99-1: Thụ nghệ hoàng trung 1



Hoàng Trung cũng bỗng dưng cả kinh, lão phản ứng cực nhanh, hét lớn một tiếng, một đao bổ ngang ra, đao nhanh chóng linh hoạt sắc bén vô cùng. “Keng!" một tiếng chói tai nổ vang, lưỡi dao sắc bén bổ vào cán thương.

Mũi thương ở khoảng cách cổ họng Hoàng Trung còn có nửa thước thì bị đánh bật ra. Lúc này, thể lực liền biến thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại, nếu Lưu Cảnh khổ luyện một năm hoặc là hai năm nữa, khi hắn có thể sử dụng thiết thương lớn nặng tám mươi cân nặng, một đao kia liền chưa chắc Hoàng Trung có thể đẩy thiết thương của hắn ra được.

Lưỡi đao bổ trúng cán thương truyền tới lực chấn động thật lớn, nhưng lại khiến hai cánh tay của Lưu Cảnh nhức mỏi. Hổ khẩu tay trái bị đánh văng ra, biến thành một tay chấp thương, thân thể mất đi cân bằng, suýt nữa ngã xuống ngựa, hai ngựa cùng giao qua, chạy như bay mà đi.

Một hiệp này, Hoàng Trung tuy rõ ràng chiếm thế thượng phong, nhưng lão cũng kinh sợ khiến cả người toát mồ hôi lạnh. Lão thật không ngờ thương pháp của Lưu Cảnh quỷ dị như thế, nhìn như con trâu già kéo phá xe bình thường thong thả, nhưng trong thong thả lại giấu diếm sát khí, mũi thương tựa như thiếu một đoạn quỹ tích là chớp mắt đã đến trước cổ họng rồi.

Lão bỗng nhiên ý thức được, đây là Bách Điểu Triều Phượng thương của Triệu Vân, Triệu Vân có thể danh chấn thiên hạ, thương pháp tất nhiên có chỗ hơn người. Hoàng Trung không khỏi âm thầm khen ngợi, quả nhiên là thương pháp đệ nhất thiên hạ, danh bất hư truyền.

Tuy nhiên, nhược điểm của Lưu Cảnh cũng rất rõ, chính là lực lượng quá yếu, hắn vẫn là không chịu được một đao của mình, chỉ có điều thể dựa vào ngựa cực nhanh và thương pháp tinh kỳ, mới có thể giao thủ với mình được một hiệp,. Nếu tái chiến, lão chắc chắn ở trong hai hiệp đánh ngã Lưu Cảnh xuống chiến mã.

- Cảnh công tử, còn muốn chiến không?

Hoàng Trung xa xa cao giọng hỏi.

Lúc này trong lòng của Lưu Cảnh cũng không hề uể oải chút nào, một đao của Hoàng Trung thể lực mạnh mẽ là nằm trong dự liệu của hắn, hắn còn kém xa lắm. Ba tháng khổ luyện mặc dù có tiến bộ, nhưng so sánh với Hoàng Trung, thực lực của chính mình vẫn là bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng về phương diện khác, hắn không ngờ mình có thể chặn lại Hoàng Trung một hiệp; mà khi cùng Triệu Vân luận võ, hắn một hiệp cũng không tiếp được. Việc này hoàn toàn là hắn có kinh nghiệm từ cuộc chiến với Vu Cấm, nếu như chủ động xuất kích, vậy nhất định phải lợi dụng ngựa mình khỏe và thương nhanh chóng, lấy tốc độ tới giết kẻ thù bất ngờ không để phòng. Vừa rồi chẳng phải hắn suýt nữa thành công đó sao?

Tuy nhiên, quả thật không cần phải tiếp tục đánh nữa. Lưu Cảnh bỏ thương lại, xoay người xuống ngựa, quì một gối ôm quyền nói:

- Vãn bối Lưu Cảnh, vui lòng phục tùng nhận thua!

Đây là tiêu chuẩn của lễ luận võ nhận thua.

Hoàng Trung ha hả cười to, cũng xoay người xuống ngựa, tiến lên nâng Lưu Cảnh dậy nói:

- Kỳ thật ngươi cũng không thua, chỉ có điều thể lực hơi yếu. Nếu lực lượng của ngươi có thể tương đương với ta, giữa chúng ta chiến năm mươi hiệp cũng không thành vấn đề.

Dừng một chút. Hoàng Trung lại hỏi:

- Việc học võ, Châu Mục hăn là đã nói với ngươi rồi!?

Lưu Cảnh sớm đã có ý tưởng, không chút do dự quì một gối, ôm quyền nói:

– Ta nguyện theo Hoàng lão tướng quân học tập tiễn pháp!

Hoàng Trung nhịn không được bật cười, tiểu tử này, phản ứng lại rất thông minh, lại muốn theo mình học tập tiễn pháp, việc này cũng không sai, lão gật gật đầu, chăm chú nhìn Lưu Cảnh nói:

- Học tiễn pháp của ta cũng được, nhưng ta có hai điều kiện, ngươi hãy nghe cho kỹ!

Lưu Cảnh không nói lời nào, chăm chú lắng nghe. Hoàng Trung chậm rãi nói:

- Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, cho nên điều kiện thứ nhất, ta chỉ dạy ngươi tiễn pháp, nhưng cũng không phải sư phụ ngươi.

Lưu Cảnh cười khổ, Triệu Vân không phải Sư phụ hắn, Ngọc Chân nhân lại ngại lòng hắn không đủ từ bi, không muốn thu hắn làm đồ đệ. Hiện tại Hoàng Trung còn nói quân từ không đoạt thứ người khác yêu thích, vẫn là không chịu nhận hắn làm đồ đệ..

Lưu Cảnh yên lặng gật gật đầu. Hoàng Trung thấy hắn đáp ứng, lại nghiêm nghị nói:

– Ta nói điêu kiện thứ hai, theo ta học tiễn đồng nghĩa là một quá trình khắc khổ luyện tập trường kỳ. Nếu ngươi theo Hoàng Hán Thăng ta học được tiễn pháp, vậy nhất định phải kiên trì, nhất định phải luyện thành thần tiễn.

- Nếu ngươi muốn bỏ dở nửa chừng, cũng có thể, nhưng nhất định phải đáp ứng ta cả đời không thể dùng tiễn. Nếu ta phát hiện ngươi sử dụng tiễn pháp thấp kém phá hư tên tuổi của ta, ta sẽ dùng một mũi tên phế đi cánh tay của ngươi, cho ngươi cả đời không thể dùng tiễn. Ngươi có chịu không!?

Lưu Cảnh trầm tư một lát, rốt cục thận trọng gật gật đầu. đáp: – Ta đáp ứng!

Nói xong, trong lòng Hoàng Trung như gương sáng, lão chậm rãi gật đầu, bảo:

- Tốt lắm, ngươi đi theo ta!



Lưu Cảnh đi theo Hoàng Trung vào sau trướng. Đây là trướng của Hoàng Trung, bên trong trưng bày các loại binh khí, đều là Hoàng Trung nhiều năm giành được đổ cất giữ. Bọn họ đi đến trước cung giá, trên cung giá đặt ít nhất hai mươi bộ cung tiễn.

- Học tập bắn tên đầu tiên là chọn một cây cung tốt. Có người nói phải từ cung tiễn bình thường để luyện, ta thì không cho là như vậy! Rất nhiều người đã dưỡng thành thói quen dùng cung kém, tương lai muốn thay đổi sẽ rất khó. Cho nên ta vẫn chủ trương chọn cung luyện tiễn, là việc cần giải quyết đầu tiên.

Hoàng Trung nói xong, từ trên giá cung gỡ xuống một cây cung đưa cho Lưu Cảnh, bảo:

- Ngươi thử xem cái chuôi điêu cung này, là người Việt chế tạo, tốn thời gian ba năm, lực lượng chỉ có bát đấu, thích hợp với ngươi.

Lưu Cảnh tiếp nhận cung, giơ cung bắn vào khoảng không, chỉ nghe "BENG!" một tiếng vang của dây cung, trong đại trướng lập tức vang lên nhưng tiếng động ong ong. Hoàng Trung cười cười, đưa cho hắn một cái lẫy cò sừng trâu, bảo:

- Cái này đeo lên ngón cái, nếu không dây cung dễ dàng cắt tay.

Lưu Cảnh biết thứ này, đây là ban chỉ, bình thường dùng sừng hoặc là ngọc làm thành. Thấy ngón cái tay trái tay phải của Hoàng Trung đều mang ban chỉ, trong lòng không khỏi khẽ động, hắn hỏi:

- Lão tướng quân có thể trái phải khai cung sao?

- Đó là đương nhiên! Bình thường người đại tướng đều có thể trái phải khai cung, người có tài bắn cung cao tuyệt như Lã Bố, không chi tay trái tay phải khai cung, còn có thể một cung bốn mũi tiễn.

- Lão tướng quân có thể một cung bốn mũi tiễn không?

Lưu Cảnh tò mò hỏi.

Hoàng Trung lắc đầu, nói:

– Ta nhiều nhất có thể một cung bắn ba mũi tên thôi, mà cũng chỉ có thể kéo được cung hai thạch. Nhưng nghe nói Lã Bố có thể kéo được cung ba thạch, thể lực thiên hạ có một không hai.

Kỳ thật ba tháng này Lưu Cảnh ở doanh trong lúc rảnh rỗi cũng luyện tiễn, hiểu biết không ít kiến thức bắn tên phổ thông cơ bản. Tuy nhiên cách dạy cung thuật trong quân, so với lời nói của Hoàng Trung dường như có vài điểm bất đồng.

- Tạ nghe người ta nói luyện cung trước tiên phải luyện bộ cung, bộ cung thuần thục, sau mới luyện kỵ cung, đều nói bộ cung là cơ sở.

Hoàng Trung nhướn mày: - Ai vậy nói?

Lưu Cảnh vẻ mặt có chút xấu hổ, đáp:

- Giáo đầu cung binh trong quân đều nói như vậy...