Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 123: Mưa gió ở Sài Tang



Bành Trạch, đại doanh thủy quân Giang Đông, nơi này vẫn là căn cứ địa quân Giang Đông tiến quân Kinh Châu, là hồ nước sóng biếc vạn khoảnh nương theo dòng Trường Giang, từ phía chín nhánh sông lớn phía nam chảy tới hội tụ ở hồ này. Bởi vậy nơi này về sau còn gọi là Cửu Giang.

Bành Trạch vốn chỉ là một trấn, nhưng từ mấy năm trước, Tôn Kiên bắt đầu vượt sông đánh Lưu Biểu, nơi này liền trở thành trọng địa của đại doanh thủy quân Giang Đông. Bành Trạch trấn cũng dần được mở rộng. Hiện giờ đã có gần nghìn gia đình, xây dựng cải tạo thành bao quanh có thể được thăng cấp lên huyện.

Cách trấn Bành Trạch khoảng hai dặm về phía đông, cạnh hồ lớn có một tòa quân doanh nằm trên mảnh đất rộng hơn một nghìn mẫu, đây là đại doanh thủy quân Giang Đông, có thể chứa hơn năm vạn đại quân, nhưng trước mắt chỉ có gần hai vạn người. Trên mặt hồ mấy trăm con thuyền chiến vẫn buông neo.

Từ số lượng chiến thuyền và số quân sĩ là nhìn ra được, hiện giời là thời kỳ đình chiến của quân Giang Đông. Giống mùa thu năm trước, Trương Vũ, Trần Tôn ở Giang Hạ tạo phản, quân Giang Đông hô ứng, khiến nhân số đại doanh Giang Đông ở Bành Trạch tăng vọt lên bốn vạn người, chiến thuyền hơn hai nghìn thuyền. Quân Giang Hạ đặc biệt khẩn trương, đại chiến hết sức căng thẳng, nhưng quân Kinh Châu đúng lúc dập tắt cuộc tạo phản của Trương Vũ. Quân Giang Đông cuối cùng không phát động tấn công.

Cho nên thám tử Giang Hạ sẽ thông qua tra xét số lượng thuyền tăng giảm trong hồ ở Bành Trạch để phán đoán xu hướng quân cơ của Giang Đông. Hai tháng nay, quân Giang Đông liên tục giảm binh, chứng tỏ quân Giang Đông đã vào thời kỳ đình chiến.

Ở trong đại trướng trong quân doanh, Lỗ Túc Phó Đô Đốc thủy quân Giang Đô, đang cùng Từ Thịnh Biệt Bộ Tư Mã trao đổi bước hành động tiếp theo. Lỗ Túc tuổi chừng ba mươi, là người quận Đông Thành, làn da hơi đen, mày kiếm mi nhỏ, râu dài chừng một thước, có vài phần vẻ đẹp của chòm râu ……..

Lỗ Túc gia nhập vào quân Giang Đông thời gian chưa lâu, chỉ hơn một năm. Liền đó được đồng hương Chu Du đề cử với Tôn Quyền, rất được Tôn Quyền trọng dụng. Gã chủ trương lợi dụng cơ hội quân Tào bình Hà Bắc, công diệt Kinh Châu, thống nhất phía nam, tích trữ lực lượng cùng quân Tào đối kháng. Phương án của gã nhận được sự ủng hộ của Tôn Quyền. Tháng 9 năm trước đã bổ nhiệm gã là Phó Đô Đốc thủy quân Giang Đông.

Nhưng mùa thu năm trước, Trương Vũ, Trần Tôn ở Giang Hạ phản loạn. Lỗ Túc lập tức sẵn sàng ra trận chiến đấu. Nhưng bởi vì Lưu Biểu quyết đoán phái Lưu Bị tiêu diệt quân phản loạn, đại quân Hoàng Tổ tập hợp ở Sài Tang khiến Lỗ Túc không tìm được cơ hội. Hơn nữa mẹ của Tôn Quyền bệnh nặng, quân Giang Đông cuối cùng buông tha kế hoạch tấn công Giang Hạ.

Mà vào nửa tháng trước, quân Tào phát động chiến tranh Tân Dã, chấn động Kinh Châu. Lúc này, Tông Quyền phát ra cấp lệnh, mệnh cho Lỗ Túc phá được Sài Tang, lấy Sài Tang làm bàn đạp tấn công Giang Hạ.

Từ nơi này bắt đầu, Lỗ Túc liền thực hiện kế giảm binh, đại doanh thủy quân Bành Trạch không ngừng đi về hướng đông, khiến chiến thuyền đại doanh thủy quân giảm còn chưa tới bốn trăm chiếc. Đây đã là ranh giới cực hạn đối với số lượng chiến thuyền trong thủy quân.

Lỗ Túc khẽ vuốt râu cười nói:

- Theo tin tức do bọn thám tử đưa ra, kế giảm binh của chúng ta rõ ràng rất hiệu quả. Tám nghìn thủy quân thủy quân Sài Tang đóng tại Hoàng Hà đều đã rút khỏi Hạ Khẩu. Hiện nay quân Sài Tang đóng lại chỉ còn hơn sáu trăm người.

Kế đến là Biệt Bộ Tư Mã Từ Thịnh. Gã còn khá trẻ, chỉ tầm 24 ~ 25 tuổi, thân cao tám thước hai, tướng mạo oai hùng. Từ Thịnh cũng là đại tướng Tôn Quyền cực kỳ yêu thích. Tuy rằng chức quan của gã không cao, nhưng lần này Tôn Quyền lại lệnh riêng cho gã làm chủ tướng tấn công Sài Tang.

Từ Thịnh nhướn mày:

- Thủy quân của Hoàng Tổ vì sao không rút lui về Võ Xương mà lại lui về phía Hạ Khẩu?

Lỗ Túc cười ha hả nói:

- Đây chính là một hiện tượng thú vị. Trong một tháng, quân đóng ở Hạ Khẩu chỉ có ba nghìn, mà quân đóng ở Võ Xương là mười lăm nghìn, lại thêm tám nghìn quân ở Sài Tang. Trọng điểm phòng ngự của Hoàng Tổ rõ ràng đặt ở phía đông, nhưng từ tháng trước, Hoàng Tổ bắt đầu tăng binh về phía Hạ Khẩu. Hiện tại binh lực ở Hạ Khẩu đã đạt mười lăm nghìn người, mà binh lực Võ Xương chỉ có mười ngàn người. Từ tướng quân không rõ ý tứ trong đó sao?

Từ Thịnh trầm tư một lát hỏi:

- Chẳng lẽ phòng ngự của Hoàng Tổ đặt ở phía tây?

Lỗ Túc gật đầu:

- Chính xác ra, y phòng bị Lưu Biểu. Nghe đồn từ ba năm trước y và Lưu Biểu đã bắt đầu có mâu thuẫn, từ đầu năm nay mâu thuẫn càng lúc càng nghiêm trọng. Chỉ e Hoàng Tổ bắt đầu có xu thế nắm giữ binh tự lập.

- Nhưng hiện tại chẳng phải y vẫn tự lập sao?

- Hiện tại y chỉ là bán tự lập. Quân đội Giang Hạ bị y khống chế, quan viên Giang Hạ do y đề cử, nhưng trên danh nghĩa y vẫn là thần tử của Lưu Biểu. Lưu Biểu vì duy trì loại quan hệ lệ thuộc này, hàng năm vẫn phải trả một số tiền lương cho y.

Vấn đề hiện tại là, Lưu Biểu muốn thu hồi quân quyền Giang Hạ, không muốn cho Hoàng Tổ tiếp tục độc lập như vậy nữa. Hoàng Tổ nghe chừng cũng ngửi được chút ý vị, bởi vậy mới muốn tụ binh ở Hạ Khẩu.

Từ Thịnh dường như nghĩ tới điều gì, gã cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, mới nói:

- Nếu như vậy, chúng ta nên “tọa sơn quan hổ đấu” mới đúng. Chờ bọn chúng giết nhau lưỡng bại câu thương, chúng ta làm ngư ông đắc lợi. Nếu chúng ta tiến công Giang Hạ quá sớm, ngược lại sẽ khiến nội đấu Kinh Châu tan mất. Đô đốc nghĩ sao?

Lỗ Túc âm thầm tán thưởng, khó trách chủ công đặc biệt thưởng thức Từ Thịnh, quả nhiên suy nghĩ rất có tính chiến lược. Người này thực đáng là tướng tài một phương, chủ công hẳn muốn gã đến trấn thủ ở Sài Tang.

Lỗ Túc cười cười nói:

- Ta đã viết thư gửi chủ công, hy vọng chủ công trì hoãn tấn công Giang Hạ, chờ Giang Hạ nội loạn. Nhưng Sài Tang nhất định phải đánh hạ trước, để làm bàn đạp cho chúng ta tấn công Giang Hạ. Đây cũng là đại kế đã định của chủ công, chúng ta nhất định không thể không chấp hành.

Từ Thịnh lập tức chắp tay thi lễ:

- Ty chức tuân mệnh!

Lỗ Túc lại khẽ mỉm cười:

- Nghe nói Đào gia đang cử hành lễ mừng thọ, tân khách tụ hợp, lúc này kỳ thật chính là thời cơ tốt nhất.

...................

Lưu Cảnh ngồi thuyền chậm rãi tiến gần bến tàu Sài Tang. Sài Tang cách Trường Giang không xa, chỗ gần nhất chỉ tầm trăm bộ, cùng cung tên là bắn được vào lòng sông.

Lúc này bến tàu Sài Tang dường như đặc biệt hỗn loạn, các con thuyền chuẩn bị cập bờ đã xếp hàng đến ngoài mấy dặm. Dựa vào tốc độ này, muốn vào bờ ít nhất phải hơn một canh giờ nữa.

- Đây là có chuyện gì?

Lưu Cảnh không hiểu hỏi chủ thuyền:

- Bến tàu Sài Tang vẫn thường tắc như vậy sao?

Chủ thuyền cũng không hiểu sao, ông ta liên tục lắc đầu nói:

- Trước đây chưa từng hỗn loạn như vậy, đến liền trực tiếp cập bến. Ta đến Sài Tang không biết bao nhiêu chuyến, hôm nay là lần đầu tiên như vậy. Công tử chờ một chút, ta hỏi thăm xem sao.

- Ta cũng đi!

Hầu Ngũ tựa như con khỉ nhỏ, lập tức nhảy sang một con thuyền khác, chạy về phía trước. Khả năng trên nước của nó rất tốt, cùng thuyền viên sống hai ngày, nó tựa như là một con khỉ nước rồi.

- Cảnh công tử, lẽ nào vì Đào phủ chuẩn bị tiệc thọ ư?

Từ Thứ chậm rãi đi lên phía trước nói.

Lưu Cảnh lắc đầu:

- Ta cảm thấy không giống. Đào phủ không thể để ảnh hưởng đến vận tải đường thủy như vậy. Gia tộc bọn họ gần đây không mấy nổi danh.

Hắn từ vô số con thuyền trong đám thuyền trên bến tàu, chỉ thấy mấy chục binh lính võ trang đầy đủ, tựa như hung thần ác sát gào thét lệnh cho thuyền dừng lại kiểm tra. Cho dù là thuyền đến chúc thọ Đào gia cũng không ngoại lệ. Đây rõ ràng là không cho Đào gia mặt mũi.

Lúc này, chủ thuyền đã trở lại, luôn miệng nói:

- Công tử, phiền toái rồi!

- Thế nào?

Lưu Cảnh nhíu mày hỏi.

- Nghe nói Hoàng Dũng suất lĩnh mấy trăm quân sĩ ở trên bến tàu điều tra, mỗi thuyền đều phải kiểm tra, bởi vậy mới chặn thuyền lại. Cũng không biết bọn họ điều tra cái gì, nghe nói tình hình như vậy kéo dài đã ba ngày rồi.

- Hoàng Dũng?

Lưu Cảnh ngẩn người, trong lòng hắn lập tức trào lên một suy nghĩ, đây không phải muốn điều tra mình chứ!

Mặc dù cảm thấy ý nghĩ này hơi hoang đường, nhưng trực giác nói cho Lưu Cảnh, việc Hoàng Dũng điều tra có thể liên quan đến mình. Lúc này, từ xa truyền đến âm thanh Hầu Ngũ:

- Công tử!

Nó chạy trên một con thuyền khác, thuyền kia đang lái hướng về phía này. Trên đầu thuyền hiện ra lá cờ Đào gia, Hầu Ngũ nhảy lên thuyền lớn, cười hì hì nói:

- Công tử, bọn họ đang tìm người, cho nên ta đưa họ tới.

Đứng đầu thuyền là một lão già ngoài năm mươi, bộ dáng mập mạp trắng trẻo. Lưu Cảnh nhận ra người này, chính là đại quản gia hãng buôn Đào thị Phàn Thành. Ông ta cũng nhận ra Lưu Cảnh, tiến lên cười ha hả chắp quyền thi lễ:

- Phụng mệnh gia chủ đặc biệt tới đón tiếp Cảnh công tử.

Ông ta cũng lên thuyền của Lưu Cảnh, lại thấp giọng nói:

- Nơi này lên bờ không tiện, mời đến một bến tàu khác của Đào gia.

Con thuyền bập bềnh, hai chiếc thuyền liền rời khỏi bãi thuyền dày đặc, đi theo thuyền Đào gia nhằm hướng đông chạy tới.

- Hoàng Dũng quả thật chính là nhắm vào công tử. Nghe nói Hoàng Xạ ở Tương Dương bị công tử đánh bại, Hoàng Tổ nổi giận đem Hoàng Xạ đánh một trận. Mà Hoàng Dũng là em trai gã lại nổi giận lôi đình, công khai tuyên bố muốn giết công tử.

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:

- Hoàng Tổ chấp thuận để con của lão giết ta sao?

Triệu quản sự lắc đầu:

- Việc này cụ thể không biết. Tuy nhiên Hoàng Tổ cũng ở Sài Tang, con của y ở bến tàu công khai điều tra công tử, hiển nhiên chiếm được sự đồng ý ngầm của phụ thân. Đương nhiên, Hoàng Tổ sẽ không thừa nhận, lão sẽ chỉ nói mình quản giáo chưa nghiêm.

Lưu Cảnh bỗng nhiên ý thức được, mâu thuẫn giữa Hoàng Tổ và Lưu Biểu đã căng thẳng tột độ rồi. Lưu Cảnh hắn đường đường là cháu của Châu Mục, Hoàng Tổ cũng dám dung túng cho con mình công khai lùng bắt, có thể thấy được Hoàng Tổ căn bản không để Lưu Biểu trong mắt. Ở Giang Hạ, Hoàng Tổ chính là vua một cõi.

- Đào gia không điều đình cùng Hoàng Tổ sao?

Lưu Cảnh cảm thấy có phần không tin nổi. Lão nhân Đào gia mừng thọ, Hoàng Dũng lại đúng lúc này quấy rối, không để cho Đào gia mặt mũi, Đào gia lẽ nào khoanh tay đứng nhìn?

Triệu quản sự thở dài:

- Sao có thể không thương lượng. Sáng hôm qua gia chủ đã tìm Hoàng Tổ, Hoàng Tổ phái người đi bảo Hoàng Dũng dừng lại nhưng gã căn bản không nghe. Gã nói trừ phi đem cửu nương gả cho gã, nếu không gã nhất định phải giết Cảnh công tử. Hoàng Tổ còn nói, đây là vấn đề tình cảm nam nữ, y không thể can thiệp được. Ôi chao! Rõ ràng là y cố ý dung túng, muốn phủ đầu công tử mà.

Lưu Cảnh mày chau thành vòng. Hắn từng nghe Đào Trạm nói qua, Hoàng Dũng vì muốn có được nàng, không từ thủ đoạn làm điều xằng bậy, còn đả thương quản gia Đào gia. Lần này hiển nhiên do Hoàng Xạ thêm mắm dặm muối nói điều gì với gã, mới khiến tên ngu xuẩn này nổi điên như vậy, còn muốn giết chết mình.

Cho dù đem hết thảy mọi việc quy kết cho sự ngu xuẩn hung bạo của Hoàng Dũng, nhưng vẫn khiến Lưu Cảnh cảm thấy khó chịu. Ngày đầu tiên hắn đến Sài Tang, không ngờ lại phải né tránh Hoàng Dũng.

Đào gia ở Sài Tang có hai bến tàu chuyên biệt, một gần bến tàu quan binh, đã bị binh lính của Hoàng Dũng chiếm lĩnh, bao vây chặn lại tất cả các tàu để kiểm tra. Một nơi khác cách đó hơn ba dặm, là một bến tàu rất nhỏ, một năm trước đã ngừng sử dụng. Trên bến tàu vứt đầy vỏ thuyền nhỏ, cho nên giờ đây chỗ này vắng ngắt, chỉ có vài người trông coi ở đó.

Đào gia đã có chuẩn bị đặc biệt, dời đến một nơi cập bến, Lưu Cảnh liền muốn dẫn ngựa lên bờ.

Đúng lúc này, phương xa truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập, một tên đại tướng trẻ tuổi mang theo hơn hai trăm lính nhằm bên này hăm hở chạy tới. Triệu quản gia sắc mặt đại biến, nhìn phía xa hoảng sợ hô:

- Cảnh công tử, Hoàng Dũng giết đến rồi!