Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 47: Hăng say chiến đấu



Ngày tháng trôi qua rất nhanh, cho dù mỗi một ngày đều đem lại cho bạn cảm giác ngày dài tựa năm, nhưng thời gian vẫn luôn tranh thủ lúc bạn không để ý len lén trôi đi mất. Kỳ nghỉ đông kéo dài năm ngày, trong lúc bạn còn chưa kịp chớp mắt đã vội vàng bỏ bạn mà đi. Xem ra quyết định không mang đồ đạc về nhà của tôi là chuẩn không cần chỉnh. Sách rất nặng, mang về nhà nếu không đọc thì rất lãng phí sức lực, mà tôi đã biết chắc ngay từ đầu mình sẽ không động đến chữ nào.

Mồng 10 tháng một, toàn thành phố tổ chức kỳ thi thử lần một. Đây là loại tin tức sét đánh ngang tai chúng tôi nghe được khi vừa trở lại trường. Ngày đông lạnh lẽo, nghe được tin này, cả lớp im lặng như tờ, như thể không khí lạnh từ vùng Siberia đột nhiên tràn vào, trong tích tắc không khí trong lớp còn lạnh hơn bên ngoài gấp mấy lần. Qua mấy phút sau, tiếng gào thét hoang dại vang khắp lớp, gần như người người nhà nhà đang nỗ lực oán hận độ bất thình lình của thông tin. Chẳng qua là, trước mỗi kỳ thi bất kỳ đều có rất nhiều người nói “chưa chuẩn bị tốt”, thực ra đối với rất nhiều người này cho dù có thêm rất nhiều thời gian họ cũng không cách nào chuẩn bị tốt, suy cho cùng tâm lý là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

Giáo viên Ngữ văn hù dọa chúng tôi: “Đến cuối cùng, các anh chị ai có thể bay lên trời thì trở thành phượng hoàng, người nào rơi xuống đất thì làm một con gà, vậy cho nên người cười cuối cùng mới là người cười xán lạn nhất.” Ai mà không mong được làm phượng hoàng, ai lại muốn trở thành con gà đáng thương đứng dưới đất? Chẳng qua trên đời này, dù phượng hoàng hay gà cũng đều phải có người làm. Thế mới là hiện thực, tàn khốc, nhưng là lẽ tự nhiên.

“Con gái nếu thi không tốt vẫn còn con đường khác, lấy được một tấm chồng tốt tương lai có thể còn rạng rỡ hơn người học hành giỏi giang!” Cô Ngữ văn đúng là phái phản động, có điều không khó để nhận ra giọng điệu chẳng vui vẻ gì dành cho con gái lớp tôi của cô. Nhưng có lẽ hầu hết những bạn nữ ngồi trong lớp học này không mấy người tình nguyện đi con đường cô nói, nếu không phải dốc sức học tập thế này làm gì?

Môn Ngữ văn của tôi không được xem là tốt, có điều trong lớp cũng là nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng, vậy nên cô Ngữ văn mới không kiếm chuyện với tôi, thật hân hạnh quá. Thật ra, các môn khác cũng thế, ngoại trừ Số học. Trong mắt giáo viên Số học, tôi chính là một cục phiền phức biết đi. Mỗi lần vào thi điểm số của tôi đều giậm chân tại chỗ ở khu vực xém rớt, tần suất xuất hiện của con điểm 89 kinh điển khiến không biết bao nhiêu người thở ngắn than dài.

Từ sau khi không đến thư viện tự học nữa, môn Số học của tôi dường như lại có sự tụt dốc về chất lượng. Gần như mỗi ngày cán sự môn Số học đều gọi tên tôi một lần, bảo tôi lên phòng gặp giáo viên.

Nói đến việc này, gần đây cô chủ nhiệm lại sắp xếp chỗ ngồi, tôi tạm biệt Thang Tuyết Phân, bạn cùng bàn mới là một người học Số học rất giỏi tên Lâm Tịnh Bình. Tôi đương nhiên biết ý cô chủ nhiệm, nói thật, tôi cũng cảm kích cô lắm, chắc vì tôi xuất hiện trong phòng giáo viên cụ thể là trước mặt cô giáo Số học quá nhiều lần? Thực ra cũng mất mặt lắm, học phụ đạo chung với học sinh kém Số học của các lớp khác mà. Nhà trường mở lớp phụ đạo cô ấy còn giúp tôi đăng ký một chỗ, là người duy nhất của lớp Thực nghiệm 1 đăng ký, lại do giáo viên bộ môn đề cử nữa, đúng là khiến người ta câm nín.

Buổi tối các ngày từ 7 giờ đến 7 giờ rưỡi, tôi phải có mặt tại khu phòng học cũ tiếp nhận chương trình phụ đạo, tiện thể tiếp nhận luôn ánh mắt kỳ dị của người khác, có lẽ là kinh ngạc cũng có thể là chê cười, tôi cứ yên lặng làm việc của mình thôi. Hết giờ học một mình quạnh quẽ quay lại lớp, tiếp tục tự học buổi tối. Loại cảm giác này, khó chịu không nói hết được, nhưng tôi không cách nào không lựa chọn phải nhẫn nại.

Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của người nào đó, có lúc là “cố lên”, có lúc là “chúc ngủ ngon”, đọc xong tôi lại cảm thấy toàn thân dồi dào sinh lực.

“Cá ơi, qua uống canh này, mẹ mình mang sang đấy. Cả phòng mỗi người một ít!” Mẹ của Thang Tuyết Phân gần như mỗi tuần đều hầm canh cho cậu ấy, hơn nữa trong phòng ai cũng có phần. Bởi vì chỉ có thể về nhà mỗi tháng một lần, nên người nhà của các bạn khác trong phòng rất thường xuyên mang đồ đến, nói không ghen tỵ là nói gạt, nhưng tôi vẫn chưa ngốc đến nỗi quay sang đòi hỏi bố mẹ mình.

“Canh ngon quá đi! Cảm ơn cô ạ!” Tôi cười hì hì cảm ơn mẹ của Thang Tuyết Phân, vô tình nhìn thấy mớ tóc mai đã nhuốm bạc của cô, là một bà chủ gia đình kỳ thực chẳng dễ dàng gì. Người đàn ông trong nhà gánh vác việc lớn, cô ấy không chỉ phải lo nghĩ chuyện ăn uống cho từng người, mà còn là những công việc vụ vặt không tên nhưng không hề nhỏ thường ngày. Đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không sẽ trở thành một bà chủ gia đình chuyên chức, không phải vì không được thư thả hơn so với đi làm bao nhiêu, mà là biến mình thành một bà nội trợ mặt đầy nếp nhăn, mỗi lần chi tiêu phải cân đo đong đếm chi li, tôi cảm thấy mình sẽ ngạt thở đến chết mất.

“Cá, cháu có ý định đăng ký vào trường đại học nào chưa? ” Mẹ của Thang Tuyết Phân bắt chuyện hỏi tôi.

“Trước mắt là trường ở Quảng Châu, có điều cụ thể là trường nào còn phải xem thành tích học tập ạ.” Mỗi lần nói đến vấn đề này, tôi đều bất giác nhớ đến người nào đó từng nói sẽ thi đại học ở tỉnh khác.

“Tỉ lệ chọi ở Quảng Châu khá cao, nhưng cô nghĩ chắc Cá làm được thôi, đâu như Tuyết Phân nhà cô.” Cô mỉm cười khích lệ tôi.

“Mẹ, người gì suốt ngày đả kích con cái? Con cũng định thi đại học ở Quảng Châu đấy.” Thang Tuyết Phân nhìn mẹ hờn dỗi.

Có những lúc tôi cực kỳ hâm mộ hai mẹ con cậu ấy không chuyện gì không thể nói với nhau. Chẳng biết những gia đình ở nông thôn có phải gia đình nào cũng giống như nhà tôi, bình thường chẳng mấy khi để ý đến Ngày của ba Ngày của mẹ, tuần nào cũng gọi điện thoại về nhà nhưng chẳng khi nào nói chuyện với mẹ được quá ba phút, chủ yếu là tôi nói khi nào sẽ về nhà, mẹ dặn nhớ giữ gìn sức khỏe học hành chăm chỉ đại loại thế. Có những lúc muốn nói gì đó, lại chẳng biết nên nói gì. Những lời ngọt ngào quan tâm khiến tôi thấy quá mồm mép không thể bật ra khỏi miệng, thế nên lần nào cũng bỏ cuộc giữa chừng.

“Chúng ta tiếp tục lật sách đến trang 123, sự di chuyển của vật thể…..” ài, tôi lại mất tập trung rồi.

Không để ý thầy Vật lý đang thi triển “mưa bong bóng thần công” trên bục giảng, tôi lén lút mở sổ nhật ký, lật xem từng trang, cuối cùng viết vào trang mới nhất tâm trạng của ngày hôm nay. Dạo này tôi suốt ngày hoang tưởng mình của một năm sau, tôi vỗ vỗ hai má, sau đó gấp quyển nhật ký lại, lấy vở Số học vừa mượn của bạn cùng bàn mới ra, cẩn thận ghi chép từng bài tập.

“Reng reng reng…” Với những người đang cắp sách đến trường, chuông báo hết tiết vĩnh viễn là loại âm thanh vui vẻ nhất. Tiết học vừa kết thúc tôi liền bị kéo ra ban công. Thời tiết năm nay có chút phức tạp, rõ ràng đang là ngày xuân, thế mà vẫn còn lạnh lẽo, mấy đứa con gái chúng tôi thì lại thích hết tiết kéo nhau tụ tập ngoài ban công hoặc ngoài hành lang nói chuyện, điều chỉnh tâm tình. Ngẩng đầu nhìn ban công tòa nhà B đối diện, phát hiện cả khu chẳng có lấy một người bước ra, cũng khó trách, lạnh thế này, nào có mấy người giống đám ngốc chúng tôi dù đứng co ro chịu lạnh cũng không chịu đi vào.

“Thi thử sắp tới môn Số học của Cá nhất định phải qua nhé!” Tịnh Bình bây giờ lăn lộn thân thiết với tôi rồi. Nỗi khổ của tôi dĩ nhiên cậu ấy cũng hiểu được.

“Tiếng Anh của cậu cũng phải được 90 điểm!” Nếu nói Số học là thiên địch của tôi, thì môn tiếng Anh của Tịnh Bình cũng thảm hại y chang vậy.

“Còn môn Ngữ văn của Hồng Huy, lần này đừng 80 điểm nữa đấy!” Người nào cũng có điểm yếu của mình, Hồng Huy cũng không phải mới chỉ bị cô Ngữ văn chỉnh một hai lần.

“Vậy đến lúc đó, ai không qua môn thì phải mời ăn nhé!” Những hứa hẹn như thế này, có thể chỉ là lời nói vui, nhưng cũng là động lực để cố gắng, bởi vì nó cũng là một kiểu khích lệ.

“Được thôi, bọn mình cùng nhau tiến bộ.” Thực ra chúng tôi đều biết, mỗi một người ngồi trong lớp học này, đều là đối thủ cạnh tranh của mình, tỉ lệ thi vào đại học ban Xã hội của các lớp ban này ở Trường số 3 mỗi năm đều rất ổn định, chúng tôi là lớp Thực nghiệm ban Xã hội, nghĩa là chúng tôi là những người có nhiều hy vọng nhất, có điều không thể nào mỗi một người trong lớp đều thi đậu, cho dù là ngựa ô hay là con ngựa rơi lại sau cùng, dù vai nào cũng phải có người đến diễn. Làm người cười đến cuối cùng, ai mà không muốn?

…….

“Kết quả thi thử tuần trước đã có rồi, tôi tin cả lớp cũng đã xem qua. Từ lần thi thử toàn thành phố vừa rồi, điểm số dự kiến ban Xã hội của các trường đại học trọng điểm quốc gia là 560 điểm, các trường 2A là 535 điểm, các trường 2B là 512 điểm[1], các em có thể tham khảo, chuẩn bị tâm lý.” Cô chủ nhiệm cầm bảng thành tích trong tay, phân tích tình hình trước mắt với chúng tôi: “Trong lớp chúng ta, đạt được mức điểm 560 có 12 bạn, mức điểm 512 có 42 bạn, điểm số dự kiến lần này tương đối dễ thở, hơn nữa đề thi đã được các thầy cô trong trường đích thân sửa bài, điểm trung bình sắp tới sẽ có. Vì vậy, những bạn nào đạt điểm cao nên cẩn thận tính toán, với những bạn điểm số chưa được như ý tốt nhất nên bắt đầu suy nghĩ xem cần sử dụng khoảng thời gian còn lại như thế nào để cải thiện được thành tích của mình.”

560 điểm á? Tôi liếc xuống điểm thi mình vừa chép lại, 567 điểm, hơi bị miễn cưỡng nhỉ? Có điều lần này đã phát huy vượt quá bình thường rồi, xem thành tích chói mắt môn Số học kìa: 112 điểm, lần sau chắc tôi chẳng có may mắn như thế này nữa.

“Bảng tuyên dương đã được dán trên thông báo của trường, những bạn đạt được mức điểm trúng tuyển của từng ban đều có tên trên đó, cả lớp có hứng thú thì xuống xem.” Bảng tuyên dương? Đi chụp hình kỷ niệm chắc? Tôi sa mạc lời.

Sau khi tan học.

“Cá, đi xem bảng tuyên dương đi!” Từ sau khi ngồi cùng bàn với Tịnh Bình, ngày nào tôi cũng ăn cơm tối với cậu ấy, sau đó đến sân thể dục dạo một vòng, cuối cùng mới quay về lớp tự học. Những ngày tháng không đi thư viện, tôi nhận ra dường như quỹ thời gian của mình bỗng trở nên thong thả rất nhiều. Thật là bất an!

“Được được được, đi ngay!” Sau khi dạo hết sân thể dục, Tịnh Bình liền kéo tôi đến trước bảng thông báo, lúc này không có nhiều người lắm, vừa nhìn tôi đã thấy ngay tên của người nào đó.

Điểm số nổi bật ban Tự nhiên: hạng 5: La Trạc kiệt, 591 điểm.

591, con điểm quá khủng. Tôi nhìn tiếp xuống dưới, phát hiện những cái tên xuất hiện ở đây đều rất chói mắt. Một lát sau đã tìm thấy tên của mình. Điểm số nổi bật ban Xã hội: hạng 8: Dung Dung, 567 điểm. Ha ha, phát huy vượt quá bình thường chẳng qua cũng chỉ ngấp nghé bên bờ thế này thôi, xem ra số phận của tôi được 2A là cùng.

“Cá ơi, tên cậu bắt mắt ghê nha!” Tịnh Bình chỉ vào tên tôi, “tìm giúp xem mình nằm đâu vậy.” Cậu ấy tiếp tục đưa mắt tìm. Danh sách dự kiến vào trường hạng hai được công bố theo kiểu bảng kê, người vừa đông vừa chật, chen vào thật không dễ dàng.

“Tìm thấy rồi, hạng 28! Con số may mắn đó.” Tôi chỉ vào gương của bảng thông báo.

“Phải chi lần này là thật thì tốt biết mấy!” Tịnh Bình cảm thán.

Sao tôi lại không hy vọng đây là kết quả thi đại học chứ, nụ cười lần này ai biết sẽ duy trì được bao lâu? Chiến đấu đến giờ phút cuối cùng thì có thể thật sự nở nụ cười sao?

[1]: Cách xếp hạng trường đại học ở Trung Quốc là trường trọng điểm (được Bộ Giáo dục công nhận), trường hạng hai, hạng ba… “2” trong truyện là chỉ trường hạng hai. “2A” là trường đại học hạng 2 công lập, chất lượng giáo dục tương đối tốt, học phí rẻ. “2B” cũng chỉ trường hạng hai nhưng theo hình thức dân lập, học phí cao hơn và chất lượng kém hơn 2A.