Bình An Trọng Sinh

Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!



Đôi lúc sự đời lại khéo như vậy, hôm nay Bình An cần đến Phương Thị làm một vài thủ tục, mặc dù đã trở thành ứng cử viên cho chức Tổng Giám Đốc, nhưng bên Duy An vẫn còn cần cô quản lý, cho nên cô chỉ có thể nhín chút thời gian chạy qua đây một chuyến.

Thật ra hôm nay cô chỉ tới đây để gặp mặt các thành viên HĐQT, bởi họ ai cũng muốn biết có phải cô thật sự có trong tay nhiều khu đất đang chờ khai thác như vậy hay không. Bây giờ là thời điểm tấc đất tấc vàng, không ai lại không động lòng trước lợi thế đó của cô.

Lúc chuẩn bị quay về, tại đại sảnh công ty ở tầng trệt, cô gặp Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị mới vừa xuống máy bay tới đây.

Bình An khẽ nheo mắt, mặt nở nụ cười điềm tĩnh, cả người tràn đầy tự tin, tất cả vẻ trẻ con ngây ngô trước đây đã bị năm tháng mài mòn rồi dần tan biến. Bây giờ, nhìn cô toát ra khí chất ôn hòa như ngọc, như một viên trân châu thượng đẳng tản ra ánh sáng mượt mà của riêng cô, làm cho người ta nhìn thấy mà không cưỡng nổi liền bị thu hút bởi khí chất trầm ổn thong dong của cô.

Trong nháy mắt Lê Thiên Thần nhìn thấy cô, ánh mắt hắn nhất thời trở nên si dại, nhớ nhung tưởng niệm đã bị chôn sâu tận đáy tâm hồn thật lâu lập tức dâng tràn như gió giật sóng gào. Hắn kích động bước về phía trước mấy bước, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào gương mặt dịu dàng của Bình An, “Bình An, đã lâu không gặp, gần đây em khỏe không?”

Gương mặt xinh đẹp động lòng người của Đỗ Hiểu Mị lập tức tối sầm, lạnh lùng nhìn vẻ kích động trên mặt Lê Thiên Thần.

“Tôi rất khỏe.” Bình An mỉm cười gật gật đầu, mắt như có như không liếc sang Đỗ Hiểu Mị một cái, trong lòng cười lạnh. Cách hai năm, xem ra Đỗ Hiểu Mị còn kiều diễm hấp dẫn hơn so với trước kia, chẳng qua trông ánh mắt ả ta nhìn Lê Thiên Thần cũng đủ biết dính dấp giữa hai người này càng ngày càng sâu rồi.

Ừm, quan hệ giữa hai kẻ này càng phức tạp càng tốt.

“Tối nay có rảnh không? Đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi.” Lê Thiên Thần nhiệt tình mời mọc.

Hắn dường như đã quên chuyện chia tay trong bất mãn ở buổi dạ tiệc từ thiện lần trước. Đáy mắt Bình An nhộn nhạo một nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch, “Không được đâu, lần này anh về đây tôi nghĩ chắc có rất nhiều người đang chờ để tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho anh đó.”

Khóe miệng tươi cười của Bình An dường như có chứa mấy phần giễu cợt, Lê Thiên Thần thấy mà sửng sốt, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chỉ thấy nụ cười này của cô dịu dàng đoan trang như hoa nở. Tim của hắn hoảng hốt đập sai nhịp, tự dưng có cảm giác Bình An trước mắt sao thật xa lạ, “Em sẽ tổ chức tiệc mừng anh về chứ?”

Sắc mặt Đỗ Hiểu Mị hết xanh rồi lại trắng, trong bụng tức giận đến phát run, người đàn ông này có còn nhớ là ả đang đứng ngay sau lưng hắn không vậy? Còn nhớ ả mới chính là người phụ nữ của hắn không vậy?

“Anh Thiên Thần, bạn gái của anh đang mất hứng kìa. Tôi còn có việc, xin lỗi đi trước nhé.” Bình An giễu cợt liếc xéo Đỗ Hiểu Mị một cái, thẳng lưng đi ngang qua bên cạnh bọn họ. Mới đi được vài bước, cô ngừng lại, quay đầu nhìn Lê Thiên Thần nói, “Đúng rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đính hôn, nếu lúc đó có rảnh thì tới dự tiệc đính hôn của tôi nhé.”

Sắc mặt Lê Thiên Thần trở nên trắng nhợt, nhìn Bình An không dám tin, “Em... em sắp đính hôn?”

“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ cho người đưa thiệp mời cho anh.” Bình An cong cong đuôi mắt, xinh xắn như vầng trăng hình lưỡi liềm trên trời, “Tôi đính hôn, nhất định anh Thiên Thần sẽ đến tham dự phải không?”

Đỗ Hiểu Mị lập tức nở nụ cười rực rỡ, “Chúc mừng em.”

Mắt Bình An thoáng qua một tia giễu cợt, “Cám ơn!” Nói xong, cô nhẹ nhàng bước đi.

Lê Thiên Thần cảm thấy đáy lòng mình như có ai đào đi mất một thứ gì đó, trống rỗng.

“Người ta đi xa rồi, anh còn muốn nhìn theo bao lâu?” Đỗ Hiểu Mị ghen ghét nhìn chằm chằm về hướng Bình An vừa rời đi, nhéo mạnh vào tay Lê Thiên Thần.

Hô hấp của Lê Thiên Thần lúc này khá dồn dập, tay nắm chặt thành hai quả đấm, đốt ngón tay trắng bệch, hắn cứng ngắc quay đầu nhìn Đỗ Hiểu Mị một cái mới chậm rãi thả tay ra, lạnh lùng xoay người, “Đi thôi.”

Bọn họ trước tiên đến gặp Phương Hữu Lợi báo cáo, vừa đúng lúc cũng có vài vị thành viên HĐQT đang ở trong văn phòng của Phương Hữu Lợi bàn bạc.

Lê Thiên Thần để ý thấy, khi hắn bước vào văn phòng, trên mặt mấy vị thành viên vốn từng rất ủng hộ hắn trong việc trở thành Tổng Giám Đốc đều lóe ra tia ngập ngừng.

Hắn hơi khựng trong lòng một chút, nhưng vẻ tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhất nhất chào hỏi từng người, “Chào Chủ Tịch, Lý tiên sinh, Lục tiên sinh, Chu tiên sinh...”

Đỗ Hiểu Mị theo chân Lê Thiên Thần bước vào, cũng mỉm cười gật đầu với bọn họ, khi ánh mắt ả dừng lại trên mặt Phương Hữu Lợi thì chợt lóe lên, nhớ lại người đàn ông này đã từng cự tuyệt ả hết lần này tới lần khác thì một nỗi phẫn hận liền xẹt qua đáy lòng.

“Hai người đến rồi đấy à, sao không nghỉ ngơi trước một chút rồi ngày mai hãy đến công ty.” Phương Hữu Lợi mỉm cười nhìn Lê Thiên Thần hỏi.

“Có một số tài liệu cần giao cho bộ phận nhân sự, chúng tôi cũng không mệt lắm nên quyết định đến đây trước.” Lê Thiên Thần cung kính nói.

Phương Hữu Lợi nhàn nhạt gật đầu, nói với mấy người Lục Vân Đình, “Dừng họp ở đây thôi, kế hoạch mấy ngày tiếp theo cứ làm y như chúng ta vừa bàn.”

Lý Thiệu Hỉ đứng lên, “Được, vậy chúng tôi đi về trước.”

Các thành viên lục tục rời đi, phòng làm việc chỉ còn lại Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, Đỗ Hiểu Mị hiểu ý, quay sang nói với Phương Hữu Lợi, “Chủ Tịch, tôi đi ra ngoài trước.”

Phương Hữu Lợi nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Chú Phương.” Sau khi Đỗ Hiểu Mị rời khỏi, Lê Thiên Thần tiến về phía trước hai bước, nhẹ nhàng kêu một câu.

“Ngồi xuống đi.” Phương Hữu Lợi chỉ vào cái ghế trước mặt hắn, bảo Lê Thiên Thần ngồi xuống, “Chú quả nhiên không có nhìn lầm cháu, hai năm qua cháu thật sự đã làm rất tốt.”

“Cũng nhờ có Chú Phương cất nhắc.” Lê Thiên Thần khách sáo nói.

Phương Hữu Lợi dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lê Thiên Thần, “Bình An mới vừa ra khỏi đây, cháu có gặp nó ở dưới lầu không?”

Mắt Lê Thiên Thần trở nên u ám, nhẹ nhàng gật đầu, “Bình An... thay đổi rất nhiều, giống như đã trưởng thành và trở nên độc lập hơn.”

“Đúng vậy, con gái chú không biết sao lại đột nhiên đổi tính.” Nhắc tới Bình An, chân mày khóe mắt của Phương Hữu Lợi cũng mang ý cười, “Thiên Thần, chắc cháu cũng biết, Bình An cũng có khả năng sẽ trở thành Tổng Giám Đốc.”

“Dù là cháu hay là Bình An thì cũng giống nhau cả mà, chúng cháu đều vì Phương Thị mà dốc sức. Chú Phương, chú cứ yên tâm, nếu như Bình An được chọn, cháu nhất định sẽ hết lòng phụ trợ.” Lê Thiên Thần khiêm tốn nói thế, nhưng mà nội tâm lại khá chua chát. Nếu bàn về tư cách, kinh nghiệm và tài năng, hắn tự thấy mình thích hợp hơn Bình An, ai mà ngờ chỉ vì Bình An là con gái của Phương Hữu Lợi nên lại có cơ hội cạnh tranh cùng hắn ta.

Phương Hữu Lợi hài lòng cười cười, “Cháu có thể nghĩ được như vậy thì rất tốt, dù sao cũng là làm việc cho công ty mà.”

Lê Thiên Thần cúi đầu giấu đi vẻ tối tăm trong mắt, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn, “Cháu mới vừa nghe Bình An nói sắp tới sẽ đính hôn, nhưng cô ấy cũng không nói rõ ràng cho cháu biết là thế nào. Chú Phương, Bình An còn nhỏ như vậy, sao đã vội vã đính hôn thế?”

“Hừ!” Phương Hữu Lợi không vui lắm, hừ một tiếng, “Con gái lớn không giữ được, Nghiêm Túc cầu hôn với nó thì nó dễ dàng đáp ứng ngay. Mà cũng vì sức khỏe của bà ngoại con bé không được tốt, muốn nhìn thấy Bình An đính hôn mới hài lòng, nên đành phải chiều theo ý bà vậy. Hai ngày nữa sẽ tổ chức một lễ đính hôn đơn giản, cháu nhất định cũng đến nhé.”

Quả nhiên là Nghiêm Túc... Lê Thiên Thần phát hiện hô hấp mình trở nên có chút khó khăn, thở dốc hai cái mới ngăn được nỗi đau nhói nơi đáy lòng, “Nghiêm Túc là Tổng tài Tập đoàn Nghiêm Thị cũng tuấn tú lịch sự mà chú, đứng chung với Bình An thật là trai tài gái sắc đó. Chú Phương, chú có một người con rể tốt.”

Khóe miệng Phương Hữu Lợi bất giác khẽ nhếch lên, “Có được hay không về sau mới biết được, dù sao Bình An thích là được.”

Khóe miệng Lê Thiên Thần giần giật, “Đúng vậy ạ.”

“Được rồi, cháu hẳn cũng đã mệt rồi, sớm về nghỉ ngơi một chút đi. Sáng mai tới họp sớm.” Phương Hữu Lợi nói.

“Dạ!” Lê Thiên Thần đứng lên, nghiêng người chào tạm biệt Phương Hữu Lợi, chậm rãi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy Hồng Dịch Vũ bước từ văn phòng của anh ra, chuẩn bị bước vào thang máy xuống tầng dưới.

Thấy Lê Thiên Thần đi ra từ văn phòng của Phương Hữu Lợi, Hồng Dịch Vũ cũng không cảm thấy kinh ngạc, gật đầu ra dấu chào hỏi với hắn.

“Chào trợ lý Hồng.” Lê Thiên Thần bước nhanh về phía trước, cùng anh sóng vai đi về phía thang máy.

“Chào Lê tiên sinh, anh vẫn khỏe.” Hồng Dịch Vũ khách sáo cười nói.

Hai người khách sáo chào hỏi nhau, sau đó lặng yên bước vào thang máy.

Di động của Hồng Dịch Vũ vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, điện thoại của Bình An gọi tới. Khóe mắt anh liếc Lê Thiên Thần một cái, ấn phím nhận, nhỏ giọng nói vào điện thoại, “Bình An, có chuyện gì?”

Bên kia truyền đến thanh âm trong veo của Bình An, “Anh Hồng, em mới vừa gặp Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị ở sảnh công ty, bọn họ có đi gặp những thành viên HĐQT khác không?”

“Ừm, không có.” Hồng Dịch Vũ nhẹ che điện thoại nói.

Thanh âm của Bình An bên kia nhỏ xuống, “Anh giúp em nhìn xem, Lê Thiên Thần có hẹn gặp với các thành viên kia không nhé.”

“Được!” Hồng Dịch Vũ trả lời ngắn gọn.

“Lê Thiên Thần đang ở bên cạnh anh.” Bình An hỏi mà như khẳng định.

“Anh sẽ y theo lời em mà làm.” Hồng Dịch Vũ nở nụ cười.

Bình An thầm thì vào điện thoại, “Thiệt là, sợ bị anh ta nghe thấy hả, được rồi, không nói nữa, em cũng bận rồi.”

Hồng Dịch Vũ cúi đầu mím chặt khóe miệng, không gian thang máy nhỏ như vậy, thật đúng là dễ dàng nghe được thanh âm của cô trong điện thoại.

“Dường như cảm tình giữa anh và Bình An rất tốt đấy nhỉ?” Lê Thiên Thần lạnh lùng hỏi Hồng Dịch Vũ.

“Hửm? À, cô ấy coi tôi như bạn.” Hồng Dịch Vũ nhẹ nhàng nói.

Đáy mắt Lê Thiên Thần hiện lên vẻ lo lắng, mặt trầm xuống nói không ra lời. Chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà sao tất cả đều thay đổi đến mức khiến hắn cảm thấy xa lạ thế này?

Hai ngày sau, ngoại trừ đến dự họp tại Tổng Công Ty, báo cáo lại các thành tích cũng như quy hoạch tương lai của công ty chi nhánh, Lê Thiên Thần càng tất bật gặp gỡ và mời cơm từng thành viên HĐQT không ngừng.

Đỗ Hiểu Mị một tấc cũng không rời hắn ta, hai người cùng đến cùng đi, chẳng bao lâu là toàn bộ công ty ai cũng biết bọn họ ân ái vô cùng, không khác gì vợ chồng son.

Sau khi Bình An tìm hiểu được bọn họ nói gì với những thành viên của HĐQT, cô liền hoàn toàn yên tâm trở lại. Lê Thiên Thần chỉ có thể hứa hẹn những điều tốt đẹp mà hắn SẼ làm sau khi nhận được chức Tổng Giám Đốc, trong khi lợi thế của cô là thực tế trước mắt, giữa hắn và cô chênh lệch quá xa.

Cô an tâm chờ đợi buổi lễ đính hôn của cô.

Buổi lễ đính hôn của họ cũng không mời nhiều người đến tham dự, cô và Nghiêm Túc đã thương lượng qua, không nhất định cứ phải tổ chức long trọng mới chứng minh tình yêu giữa họ chắc như vàng ròng, chỉ cần mời bạn thân và gia đình của hai bên, mọi người cùng nhau chúc mừng là được rồi.

Nghiêm Lôi Hải cha của Nghiêm Túc khác hẳn với tưởng tượng của Bình An. Cô cứ tưởng tính cách của Nghiêm Lôi Hải có lẽ không thua kém bao nhiêu so với Nghiêm Túc, nhưng sau khi gặp mặt mới vỡ lẽ ông là một người tính khí không tốt lắm, nhanh mồm nhanh miệng.

Còn Ôn Nguyệt Nga lại dùng mặt lạnh để đối đãi với Bình An.

Đối mặt với vẻ lạnh lùng bất mãn của Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Túc chỉ cười nhạt, “Hôm nay tôi tới đây không phải để trưng cầu ý kiến của ông, mà chỉ thông báo với ông một tiếng là tôi sẽ đính hôn. Sau này ngày chúng tôi kết hôn, ông có tới hay không là chuyện của ông, tôi đã làm hết trách nhiệm của một người con rồi. Vậy nhé, không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.”

Lúc ấy, Nghiêm Lôi Hải giận đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, “Bất hiếu! Trong mắt mày có còn coi tao là cha hay không.”

Nghiêm Túc khẽ mỉm cười, “Đương nhiên là có, nếu không thì tôi cần gì phải dẫn vợ chưa cưới của tôi tới gặp ông.”

Ôn Nguyệt Nga ngồi bên cạnh lập tức quát lớn, “Nghiêm Túc, sao anh lại nói chuyện với ba anh như vậy. Ba anh cũng là quan tâm đến hôn sự của anh đấy thôi. Anh là Tổng tài của Nghiêm Thị, hôn nhân đại sự không phải là trò đùa.”

“Ở trong mắt mấy người mới là trò đùa, chứ với tôi mà nói lại là chuyện quan trọng nhất đời.” Nghiêm Túc nhàn nhạt nói, “Chúng tôi còn phải đến gặp ông nội bà nội. Tạm biệt.”

Từ đầu đến đuôi, Bình An hoàn toàn không có cơ hội mở miệng nói bất kỳ cái gì, chỉ là vào cửa chào một tiếng bác trai...

Có hơi 囧囧 kỳ kỳ nha! Còn chưa vào cửa mà hình như đã không có quan hệ hài hòa với ba chồng tương lai rồi.

Còn về phần cái bà Ôn Nguyệt Nga kia, chẳng qua là mây trôi thôi, có quan hệ tốt với bà ta hay không cô cũng chẳng thèm quan tâm.

Mẹ của Nghiêm Túc là Vu Tố Hà không có ở Trung Quốc, có muốn cố ý chạy tới chào bà thì cũng không kịp, Nghiêm Túc chỉ có thể thưa chuyện với bà qua điện thoại.

Vu Tố Hà đã được nghe Nghiêm lão phu nhân kể về Bình An, nên mặc dù còn chưa gặp mặt mà bà đã cảm thấy hết sức thích cô, nhưng bởi vì có chút chuyện vẫn chưa xử lý xong nên không kịp về dự lễ đính hôn, đành về trễ một chút.

Cho nên hôm nay tham dự buổi lễ này, trừ bạn thân và đồng nghiệp của Bình An, thì cũng chỉ có bạn bè của Nghiêm Túc, đều là những người mà Bình An đã gặp qua.

Phương Hữu Lợi cũng mời toàn bộ các thành viên HĐQT Công ty tới dự.

Mặc dù lễ đính hôn cử hành rất khiêm tốn, nhưng hai người cũng không cố ý giấu giếm, cho nên bên phía báo chí vẫn có bài đăng về buổi lễ này.

Phương Thị cùng Nghiêm Thị kết thông gia, đó là tin tức nóng hổi hấp dẫn khiến nhiều người phấn chấn.

Sau khi tin tức được truyền ra ngoài, cổ phiếu của hai công ty đều tăng không ít.

Thật ra, Phương Hữu Lợi đồng ý hôn sự của Bình An và Nghiêm Túc còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hình tượng của Nghiêm Túc sẽ giúp ích rất nhiều trong việc Bình An trở thành Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Phương Thị.

Rất có khả năng là những thành viên HĐQT đó sẽ cảm thấy rằng Bình An vẫn còn chưa đủ tư cách làm Tổng Giám Đốc, nhưng có Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi này làm hậu thuẫn, dễ gì còn ai dám đắc tội?

Hai ngày gần như chỉ chớp mắt là đã trôi qua.

Buổi lễ đính hôn được tổ chức tại vườn hoa trong biệt thự Phương gia, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, vườn hoa được bài trí giản lược, hoàn toàn là phong cách của Bình An. Cũng bởi vì có vẻ đơn giản nên mọi người mới có thể thoải mái cười đùa, không khí nhẹ nhàng vui vẻ.

Viên lão phu nhân ngồi trên xe lăn, mắt rưng rưng nhìn Bình An và Nghiêm Túc trao đổi nhẫn đính hôn.

Đường Sâm là người điều khiển chương trình.

Đêm nay, bầu trời đêm đầy ánh sao lấp lánh, sân cỏ trong vườn hoa được ánh đèn chiếu sáng một màu ấm áp, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên trên mặt đôi nam nữ đang chăm chú nhìn lẫn nhau, nữ nhân vật chính thì xinh đẹp động lòng người, nam nhân vật chính thì cao lớn đẹp trai, nhìn từ góc nào cũng thấy đây là một đôi trời sinh.

Hai người trao đổi nhẫn xong, Nghiêm Túc cúi đầu hôn lên môi Bình An, dán vào môi cô, anh nhỏ giọng dịu dàng nỉ non, “Anh yêu em, nữ hoàng của anh.” Thanh âm trầm thấp chỉ đủ cho mình Bình An nghe được, cô tức thì rơi nước mắt như mưa.

Cảm tạ trời cao đã để cho cô gặp được Nghiêm Túc, cũng để cho cô lại một lần nữa tin tưởng vào tình yêu.

Lê Thiên Thần đứng ở một góc tối âm u nhìn hai người đang ôm nhau, đầu quả tim như bị một bàn tay to nắm chặt mà vặn xiết lại, nặng nề thở dốc mấy cái.

Tối hôm qua, hắn còn mơ một giấc mơ, mơ thấy hôn lễ của hắn và Bình An. Giấc mơ rất chân thật... Hắn gần như cho là mình thật sự đã từng kết hôn với Bình An.

Sau khi tỉnh lại, thì ra chỉ là một giấc mộng.

Trong hoa viên tiếng vỗ tay vang lên sôi nổi, một bóng dáng yểu điệu tao nhã từ cổng vòm kết hoa đi tới, mỉm cười nhìn Bình An và Nghiêm Túc.

“Chị Vận?” Đứng ở bên cạnh, Kỷ Túy Ý kinh ngạc vui mừng gào to một tiếng.