Biển Và Em

Chương 33: Chấp niệm



Nỗi nhớ chực trào trong trí óc cùng với sự hoài nghi như ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô. Mặc Nghiên Dương chưa từng cho tình yêu là một thứ gì đó khắc khổ, chỉ cho rằng mình có thêm một niềm vui to lớn, một người còn hơn là tri kỉ. Thế nhưng, đến bây giờ, khi phải trải qua, cô mới thật sự nhận thức được rằng mình đã quá xem nhẹ chuyện này rằng cô đã quá xem nhẹ thứ noron tình yêu ẩn chứa trong mình. Trong hai năm dài đằng đẵng, không một ngày nào cô quên đi bóng hình của hắn rằng đôi lúc hắn chính là động lực để cô cố gắng những ngày bố cô còn ở doanh trại. Thứ cảm xúc nhớ nhung khi chia xa rồi lại háo hức để biết từng thứ một của đối phương thật biết cách dằn vặt cô.

Mặc Nghiên Dương chậm chạp ngồi dậy, khoanh chân rồi ngồi thiền. Cô học thiền để điều chỉnh lại tâm trạng của mình nhưng sao lần này lại lâu đến như thế, rõ ràng là đã ngồi tận nửa tiếng đồng hồ rồi cơ mà. Rõ ràng là chẳng thể thoát ra được nhưng vẫn cố gắng. Có lẽ là não cô bị úng rồi, có lẽ là vậy.

Nghiên Dương bần thần bước xuống tầng. Mặc Thần vẫn luôn ngồi dưới đó vì hắn tin rằng cô gái mạnh mẽ ấy sẽ trở lại những tiếc rằng đó chỉ là niềm tin của hắn mà thôi. Một cô gái yếu đuối, đôi mắt vô hồn bước xuống tầng như hoàn toàn đạp đổ niềm tin cỏn con của hắn.

"Ta thà không thôi miên cô còn hơn, nhìn thấy cô rõ ràng phải thật buồn, phải khóc ra để giải tỏa nỗi lòng còn hơn. Nhìn cô như vậy còn khó chịu hơn nữa. Rõ ràng là nên khóc nhưng lại chẳng có biểu cảm gì."

"Mặc Thần, anh có thể tạm thời khóa phần kí ức này của tôi được không?"

"Yên tâm. Nếu như nó ảnh hưởng đến việc anh tìm hiểu về gia tộc anh ấy tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm mà. Dù phải đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Xin anh đấy." Chưa kịp để cho Mặc Thần kịp suy nghĩ thì Mặc Nghiên Dương đã vội tiếp lời.

Có lẽ đây chính là chấp niệm của con người. Yêu không được, bỏ cũng không xong, như con bướm lảng vảng trong cầu não. Vốn dĩ cái thứ đơn giản chỉ hai chữ tình yêu đó là một cuộc hợp tác quy mô lớn, nếu may mắn thì là cả đời nếu không may thì cũng chỉ là chốc lát. Rốt cục khi tất cả kết thúc, chí ít phải có một người đau thì đó mới là tình yêu.

* * *

"Giám đốc, hôm nay có một buổi lễ lớn giữa các công ty do bên Thiên Ngạn tổ chức. Tuy rằng cô không thích mấy vụ tiệc tùng này nhưng lần này là của bên có ý nghĩa quan trọng đối với chúng ta. Bắt buộc phải đi."



"Được rồi, được rồi. Vậy thư ký Kim chuẩn bị đồ cho tôi đi. Tôi đi là được rồi đúng không?"

Đêm trăng tròn đã đến lúc đẹp nhất. Trên con thuyền sang trọng với đầy đủ thứ lấp lánh mà chỉ cần ánh trăng đó soi chiếu thôi cũng lấp lánh hơn cả những vì sao, sáng rọi cả một khu vực. Rồi bỗng chẳng ai còn trầm trồ trước những vì sao nữa mà lại nhìn lên một cô gái, chiếc váy cô còn rực rỡ hơn cả những ánh sao chỉ có thể lấp lói kia. Thật là hoàn hảo. Nước da trắng ngần cùng với đôi xương quai xanh phải khiến cho bao người ngưỡng một kia đúng là khiến mọi ánh nhìn phải bị thu hút vào. Dù rằng bữa tiệc yêu cầu tất cả đều phải đeo mặt nạ những thứ đó vốn dĩ cũng chẳng thể khiến người ta hết nhìn theo thân hình tuyệt diệu đó.

"Thư ký Kim, cô có phải chọn sai dresscode rồi không? Sao nhiều người nhìn tôi vậy."

"Tôi sao có thể chọn sai được chứ, cô nhìn đồ những cô gái khác trên thuyền xem. Có lẽ là vì giám đốc quá xinh đẹp rồi. Trước giờ chưa bao giờ thấy giám đốc mặc váy cả. Tôi liền cả gan cho giám đốc mặc, không ngờ lại đẹp đến như vậy. Có lẽ nên cho giám đốc mặc nhiều hơn rồi."

Hai người họ liền nhanh nhanh chóng chóng bước vào sảnh chính của con thuyền này. Đúng thật là vô cùng xa hoa tráng lệ. Cô nhanh chóng đến chỗ phục vị lấy một ly vang đỏ rồi dạo quanh khu vực trung tâm. Rất nhanh chóng thôi, một người đã đến chỗ cô để trò chuyện rồi. Đúng là cô vô cùng có sức hút. Cứ hết người này đến người khác đến để nói chuyện với cô thôi. Chỉ để nói chuyện với nhau thôi.

Cô cũng không hề khó tính mà nhanh chóng cười nói và nói chuyện với họ. Được một lúc thì bữa tiệc cũng đến phần chính. Chủ tịch bên Thiên Ngạn cũng bắt đầu phần chính của bữa tiệc. Chủ tịch bên đó – Yết Minh Thiên nói ra lý do mình tổ chức bữa tiệc là vì muốn mừng sinh nhật lần thứ hai mươi cho đứa con gái nhỏ của gia đình. Rồi sau đó con gái của ông ấy cũng bước ra, lớp mặt nạ tuy chưa được mở nhưng cũng không thể phủ nhận là vô cùng xinh đẹp, một chín một mười với cô, người vốn không quan tâm gì mấy đến những thứ bên trên nói.

"Và điều quan trọng hơn cả cũng là lý do chính khiến tôi tổ chức bữa tiệc sinh nhật này chính là.."

* * *

Hì hì, xin lỗi mọi người do có việc bận nên cả tháng nay lặn mất tích nhé. Sang tháng sau mình sẽ chăm chỉ hơn! Cảm ơn moi người vì đã đọc!"