Biển Và Em

Chương 28: Cô ấy vốn dĩ không phải yêu, là các người ép cô ấy thành yêu



Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nghiên Dương thấy mình đã bị gọi dậy rất sớm để bước vào một căn phòng vô cùng tối, chỉ có một ánh nến le lói đầu phòng.

"M* nó, tối vãi." Nghiên Dương buột miệng chửi thề.

Cô rất ít khi chửi thề vì cô dù gì cũng là con nhà gia giáo nhưng trong đây thực sự rất tối, nỗi sợ năm xưa như dội lại trong tâm trí cô, đầu óc Nghiên Dương như quay cuồng, mắt rõ ràng rất sáng lại nhưng lại như không thấy gì. Vì vậy, cách duy nhất để giải tỏa nỗi lo sợ, căng thẳng đang căng tràn trong trí não là nói ra. Cái tối trong phòng như đang dần dần bao lấy cô và căn phòng này, Mặc Nghiên Dương có lẽ cũng sẽ chẳng thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Cô sờ tay vào trong túi quần, lấy chiếc bật lửa ra, xếp gọn đống giấy vụn trong phòng lại một góc rồi thắp sáng chúng lên. Ánh sáng xanh ấy như bao trọn căn phòng, bóng tối như bị lấn át đến không thể kháng cự nên đành đầu hàng. Sáng thì đúng thật là có nhưng sao lại cay mắt quá thể. Thực sự là rất cay mắt, nhưng Nghiên Dương không có khả năng quan tâm nhiều đến vậy, cô trong giây phút đó chỉ biết rằng nếu như không dập tắt cái tối tăm trong căn phòng này thì người chết là cô.



"Đúng là con đã thông minh hơn rất nhiều đó Mặc Nghiên Dương."

"Không hẳn là như vậy đâu. Đó là bản năng sinh tồn mà thôi. Nói đi, tại sao lại đưa tôi tới đây?" Cô không nhìn lại, mắt vẫn vô định hướng về đống lửa.

"Có lẽ đã quá lâu để con nhớ rồi Nghiên Dương, đây là phòng thôi miên."

"Có lẽ là quá lâu rồi tôi chưa vào lại căn phòng tẩy não này rồi."

Mặc Nghiên Dương nhếch môi cười rồi đứng dậy, quay lưng lại nhìn người đàn ông đang mặc bộ vest đen. Rõ ràng là cô đã không muốn đối mặt với nó đến như vậy nhưng đến tận sau khi đã có đủ dũng khí rồi, ánh mắt ấy vẫn vô cùng đáng sợ, vẫn bức người như xưa.



Cô nhanh chóng đi đến chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống. Chiếc ghế quen thuộc này lâu lắm rồi cô chưa ngồi nhưng có lẽ nếu được mong ước thì cô nguyện không ngồi vào nó suốt đời. Ngồi xuống đó, một dòng điện nhẹ nhàng lan khắp cơ thể cô, Nghiên Dương gần như sắp mất hoàn toàn lý trí rồi. Ngay lúc đó, cô nhớ về nguồn năng lượng Mặc Thần cho mình rồi lại loay hoay giải phóng nó. May thay, trước lúc cơ thể cô không bình thường, Mặc Nghiên Dương đã kịp khống chế đại não.

"Nghiên Dương, con đang quay trở về quá khứ của bản thân, con thấy gì nào?"

Vì đang thoát khỏi thôi miên nên cô gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, Nghiên Dương đành bịa một thứ vui vẻ của cô khi còn rất nhỏ. Đó là lần duy nhất cô được đi công viên, mẹ cô – người phụ nữ với mái tóc nâu dài đến chân xoăn lọn sóng, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mua cho cô một cây kẹo bông gòn màu hồng, vị ngọt gắt ấy trong giây phút đó lại thật ngon, ngon đến nỗi dù bây giờ cô có mua lại thì cũng chẳng thể mua lại được nữa. Có lẽ bởi vì đó là dư vị nơi quá khứ - một vùng trời đã bị chính những người tạo ra kéo mây đen che khuất, "xóa sổ" nó ra khỏi thế giới ký ức.

"Nghiên Dương, con nhớ sai rồi. Hôm đó, ta đã b*n ch*t người đi đường để con và mẹ có một không gian riêng tư nhất. Con hiểu chưa." Còn chưa đợi cô kịp hân hoan trong dòng cảm xúc, bố cô đã hất một gáo nước lạnh vào cô.

Một dòng điện xoẹt qua thân thể cô. Không đau, không hề đau, chỉ tê dại đến phát điên. Thì ra, thì ra đó là tẩy não. Thì ra dù cô cố nhớ cũng không thể tìm được những kí ức vui vẻ cùng bố mẹ ngoài điều ban nãy cô vừa nghĩ tới. Hóa ra là vậy, hóa ra tất cả là do tẩy não.

Bố cô rời đi, Nghiên Dương cũng bị bỏ lại trong bóng tối nhưng lần này, không còn cái rợn người, run rẩy đến lẩy bẩy vì sợ bóng tối nữa mà chỉ có sự phát điên của vị thiếu nữ đó. Nghiên Dương cười như điên dại. Tại sao lại tẩy não cô, tại sao lại phải làm vậy? Tại sao phải xóa tất cả những ký ức vui vẻ của cô đi? Là tại vì sao phải đối xử với cô như vậy?

Cô không phải quỷ dữ, cô không hại ch*t mẹ của của mình. Tất cả đều không phải do cô làm mà. Cô chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện nhưng cô rất thương mẹ mà, cô không bao giờ để mẹ buồn cả. Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Mặc Nghiên Dương nghĩa là đại dương đẹp đẽ. Đó là thứ mà mẹ cô thích nhất, cũng là thứ cô thích nhất nhưng tại sao rõ ràng là thứ cả hai người đều thích, tại sao bố cô lại không thích? Rõ ràng ông ấy cũng đã từng vui vẻ đối xử tốt với cô nhưng tại sao bây giờ lại như vậy, rõ ràng cô chỉ là một thiếu nữ trong sáng thuần khiết, tại sao lại ép cô trở thành yêu?

Mặc Nghiên Dương cũng không được lâu liền ngã khuỵu xuống mà ngất đi do cơ thể đã không thể chịu được nữa. Cũng đúng thôi, đã có quá nhiều cú sốc trong ngày hôm nay rồi.