Biển Khóc

Chương 7: Bước ngoặc mới



Bảy năm sau…

Người ta nói thời gianlà thứ vô tình nhất vì nó cứ trôi đi mãi mà không bao giờ dừng lại. Tuy nhiên,thời gian đi qua sẽ kéo theo nỗi đau của con người đi theo nhưng cũng để lạitrong lòng họ không biết bao nhiêu vết thương đã từng trải. Ngày mà thời giandừng lại và không trôi đi nữa thì đó là ngày con người rời khỏi thế gian.

Thời gian trôi đi sẽlàm thay đổi mọi thứ, cả con người cũng vậy. Minh chứng cho lời nói đó là em.Em từ một cô bé tám tuổi ngày nào mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ tuổi mườilăm. Với đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao và khóe môi chúm chím, với mái tóc đennhánh dài ngang lưng và làn da trắng mịn màng như sữa, em quả thật có thể làmcho các chàng trai phải điêu đứng khi liếc nhìn. Tuy bề ngoài em thay đổi nhưngphẩm chất bên trong con người em thì mãi mãi vẫn thế. Em vẫn ngây thơ và ngốcnghếch như ngày nào, vẫn bị họ hành hạ mà chỉ biết im lặng chịu đựng chứ khôngdám phản kháng. Và ở tuổi mười lăm này, cuộc đời em sẽ bước sang một trang giấymới.

Em sẽ không ở gian nhàbếp nữa mà sẽ dọn đến một nơi ở mới hơn. Nơi đó tuy không có nhiều người và emsẽ không bị hành hạ thường xuyên như ở gian nhà bếp. Nhưng đó là một nơi mà em không bao giờ muốn đặt chânđến dù chỉ là nửa bước. Đó là nhà hắn.

Hắn năm nay cũng đãmười chín tuổi rồi, phải đi làm nên không có thời gian để dọn dẹp nhà cửa. Vìvậy, hắn muốn tìm một người giúp việc để làm những công việc lặt vặt trong nhànên hắn đã bảo Luck đưa em tới. Em đã rất hốt hoảng khi nghe tin đó, chẳng thàcứ để em làm việc ở gian nhà bếp dù phải chịu bao nhiêu khổ cực em cũng camchịu chứ đừng bắt em phải làm việc ở nhà hắn. Em rất sợ khi ở cạnh một kẻ nhamhiểm và độc ác như hắn nhưng em không có sự lựa chọn thứ hai. Vì đó là mệnhlệnh nên em phải gật đầu đi theo vô điều kiện.

Làm việc ở nhà hắn đồngnghĩa với việc em sẽ chạm mặt hắn thường xuyên hơn và đó là điều mà em khôngbao giờ muốn.

Bảy năm em làm việckhông công cho hắn cũng như ở gian nhà bếp thì từ bây giờ, em sẽ được lãnhlương. Hắn nói sẽ trả cho em ba trăm đô la mỗitháng với điều kiện là em phải làm tốt tất cả các công việc trong nhà. Ba trăm đô đối với em là không nhỏ và từ đó đến giờ em cũngchưa biết lãnh lương là như thế nào. Em chỉ biết là mỗi tháng hắn sẽ trả tiềncho em và em sẽ dành tất cả số tiền mà mình lãnh được để mở một tiệm trà sữanhư mình hằng mong muốn khi ra khỏi đây. Điều đó làm em cảm thấy rất vui nhưngmà… hắn nói sẽ trả tiền cho em với điều kiện là em phải làm tốt TẤT CẢ các côngviệc trong nhà. Như vậy có nghĩa là ngoài các công việc nhỏ nhặt ra thì em phảikiêm luôn việc nấu ăn sao?

Tuy sống ở gian nhà bếpđược bảy năm nhưng em chẳng bao giờ được xớ rớ tới chỗ họ nấu ăn cả. Họ chỉ choem làm những công việc lặt vặt phù hợp với em thôi, và món ăn duy nhất mà em cóthể nấu và ăn được là mì.

- Tôi… không biết nấuăn! - Em đứng trước mặt hắn, thú nhận một cách thật thà đến tội nghiệp.

Hắn nhìn em từ trênxuống dưới một lượt rồi nhẹ lắc đầu nhưng hắn không mắng em. Hắn đã biết trước là em không biết nấu ăn rồi,vì ở gian nhà biếp không bao giờ cho những kẻ nghiệp dư đụng tay vào việc nấuăn đâu, mà có cho nấu đi nữa thì cũng phải đợi đến tuổi mười tám.

- Về khoản đó cô khôngcần lo! Đến giờ ăn sẽ có người đem thức ăn tới. Cô chỉ cần làm tốt những côngviệc còn lại là được. - Hắn đã lớn rồi, cũng nên thay đổi cách xưng hô cho lịchsự hơn một chút chứ nhỉ!

Em nghe hắn nói vậy thìmừng rơn, chỉ thiếu điều là nhảy cẫng lên vì vui sướng mà thôi. Em sẽ làm tấtcả các công việc ngoại trừ việc nấu ăn sao? Ôi! Như thế thì còn gì hạnh phúcbằng.

- Cô không cần phải dọndẹp phòng tôi và có một điều cô cần phải nhớ kĩ là dù có chuyện gì xảy ra thìcũng không được phép bước chân vào phòng tôi. Cô nhớ chưa? - Hắn vừa nói vừalàm vẻ mặt nghiêm trọng khiến em phải rùng mình.

- Dạ! - Em ngoan ngoãngật đầu dù không biết nguyên do hắn không cho em vào phòng hắn là gì nhưngtuyệt nhiên em lại không hỏi. Vì em biết biết mình chỉ là đầy tớ thôi nên khôngcó quyền hỏi hay xen vào bất cứ chuyện gì của chủ.

Hắn cho hai tay vàotúi, định bước về phòng thì sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn nói:

- Tôi đã cho ngườichuẩn bị đồ cho cô cả rồi, cô cứ lấy những bộ đó mà mặc, không cần thắc mắc.

Hắn nói xong, liếc nhìnem lần cuối rồi đi vào phòng không đợi em trả lời. Dù hắn không thích em haynói trắng ra là ghét em đến đâu đi nữa thì trong vai trò em là người giúp việcvà hắn là chủ thì hắn phải có trách nhiệm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho em. Nhưngem không đơn thuần chỉ là người giúp việc không đâu, mà em còn là một món đồchơi để cho hắn giải trí trong những lúc buồn bực nữa.

Em đứng ngây người nhìntheo hắn một lúc lâu cho đến khi thân hình cao lớn khuất sau cánh cửa đen kiathì em mới trở về phòng mà hắn đã sai người chuẩn bị cho em. Dù cho hắn có tànđộc như thế nào đi nữa thì em vẫn phải công nhận là hắn rất đẹp trai.

Tóc vẫn để theo kiểuxưa, mái xéo che khuất trán được nhuộm phớt màu nâu hạt dẻ. Đôi mắt đen hơi sâuvà dường như trong đôi mắt ấy chứa một nỗi buồn man mác không thể tả. Sống mũicao và đôi môi đầy gợi cảm có thể làm cho hàng ngàn cô gái phải ngây ngất.Chiếc khuyên tai màu bạc ngày nào hắn đã từng bắt em phải lặn xuống cái hồ sâu1m80 với những viên đá lạnh đang dần tan vẫn còn ngự trị bên tai trái của hắn.Dáng người hắn cao lớn và trông rất là thư sinh. Vì hắn không thích tập thểhình nên không có cái gì gọi là cơ bắp cuồn cuộn và thân hình sáu múi như nhữngngười đàn ông khác. Nhưng đừng nhìn hắn như vậy mà dại dột nghĩ rằng hắn mềmyếu. Không đâu! Hắn tuy không tập thể hình nhưng hắn đã được học võ từ nhỏ đểphòng thân nếu có bất trắc gì khi làm nhiệm vụ. Hắn có làn da ngăm ngăm làmtoát lên vẻ nam tính của một người đàn ông. Nói chung, hắn là một người mà bấtcứ người phụ nữ nào khi nhìn thấy cũng đều chết mê chết mệt và mong muốn hắn làngười đàn ông của riêng mình.



Căn phòng mà hắn đã saingười chuẩn bị cho em tuy không lớn và rộng như căn phòng lúc trước mà em từngở khi còn sống bên cạnh ba mẹ nhưng em vẫn rất thích nó. Tuy căn phòng không cógì đặc biệt nhưng nó mang một màu trắng tinh khôi mà em yêu thích. Màu trắngtượng trưng cho sự trong sáng và thuần khiết, vì em là một người có tâm hồnngây thơ và thánh thiện nên màu trắng là màu rất hợp với em.

Trong phòng có đầy đủmọi thứ cần thiết và không thiếu bất cứ thứ gì. Lúc này, em nghĩ là thời gianđã làm thay đổi con người hắn nên hắn mới đối xử tốt với em như vậy. Nhưng emđâu biết được bên trong con người hắn đang nghĩ gì? Hắn đối xử tốt với em nhưvậy cũng chỉ vì em là người làm của hắn mà thôi, còn về sau này hắn đối xử vớiem như thế nào thì thời gian sẽ trả lời cho em biết.

Con người em là nhưthế, thấy sao thì nghĩ vậy. Em không muốn nghĩ xấu cho ai hết, đơn giản mộtđiều vì em không phải là người xấu.

Em bước đến cái tủ quầnáo lớn màu nâu rồi mở ra xem thử. Dù có nghe hắn nói từ trước là đã chuẩn bị đồcho em nhưng em lại không ngờ là nó nhiều đến vậy. Em đưa tay sờ vào nhữngchiếc váy có đủ màu sắc mà em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mặcvào. Một cảm giác mềm mại khi những ngón tay em men theo đường eo của chiếc váymàu xanh ngọc đang xâm chiếm cả bàn tay. Em dời tay sang những bộ pijama đượctreo kế bên, những bộ đồ kiểu này em đã mặc quen từ lúc còn ở gian nhà bếp rồinên không có gì đặc biệt. Chắc hắn cũng biết điều đó nên chuẩn bị cho em nhữngbộ pijama là nhiều, còn những chiếc váy mà em cho là đắt tiền kia chỉ là số ít.Chưa kể đến những đôi giày cao gót, búp bê và dép thường nằm ở phía dưới quầnáo, chắc em cũng không có cơ hội mang chúng đâu. Vì bây giờ em đâu còn thíchhợp với những thứ xa xỉ ấy nữa. Em chỉ có thể chạm vào mà không dám thử dù chỉmột lần.

Em thở dài rồi đóng tủlại, vừa lúc đó có tiếng chuông cửa nên em vội chạy ra mở. Thì ra là Lina đemđồ ăn tới.

Em vừa thấy Lina đẩy xethức ăn vào thì em liền vội nép sang một bên để nhường đường. Lina mở nắp rarồi đặt từng món ăn còn nóng hổi và thơm phức lên bàn. Xong xuôi, Lina đẩy xera nhưng không quên trao cho em một cái nhìn sắc lẹm. Vì đây là nhà Zin nên nênLina chỉ có thể làm vậy với em thôi chứ không dám làm gì hơn.

Em hơi cúi đầu tránh điánh nhìn không mấy thiện cảm kia cho đến khi Lina đi khỏi. Em đóng cửa lại rồiđi vào sắp xếp lại chỗ thức ăn cho ngay ngắn, vừa mắt.

Cạch!

Hắn từ trong phòng bướcra, tay không quên chỉnh trang lại chiếc cà vạt và quần áo lại cho thẳng. Em ngước lên nhìn hắn được vài giây rồi lạicúi xuống, vì em không muốn mình bị dao động bởi con người có sức hút mãnh liệtkia. Hắn mặc một bộ vest Mattana màu xám trơn kết hợp với áo sơ mi trắng bêntrong và một chiếc cà vạt màu cà phê được thắt ngay ngắn ở cổ áo. Vì tính hắnkhông thích bị gò bó nên cái cà vạt được nới hơi lỏng. Chân mang một đôi giàytây được đánh bóng rất kĩ lưỡng. Tóc thì vẫn để như cũ nhưng được chải lại gọngàng hơn trước. Hơn hết, trên người hắn còn toát ra một mùi hương thơm dễ chịucủa loại nước hoa Hermes đắt tiền. Trông hắn chẳng khác gì một chàng công tửhào hoa khiến bao cô nàng phải say đắm.

Trên tay hắn đang mộtxấp tài liệu để chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.

Hắn đi lướt qua em ratới cửa mà không nói một lời nào cả, xem em như người vô hình. Em thấy vậy nênngẩng đầu lên, hỏi khi tay hắn vừa chạm đến nắm cửa:

- Thiếu gia! Ngài khôngăn sáng ạ?

Hắn không quay lại nhìnem nhưng vẫn trả lời:

- Tôi không ăn! Cô đóithì cứ tự nhiên!

Rồi hắn bỏ đi.

Em đứng nhìn theo hắnmột lúc lâu rồi nhìn xuống bữa ăn sáng thịnh soạn mà gian nhà bếp đã chuẩn bịcho hắn. Nhìn những dĩa thức ăn tỏa hương thơm phức thì đột nhiên bụng em lạicồn cào. Nó bắt đầu kêu lên những tiếng “ọt... ọt” để báo cho em biết là nóđang đói nên cần em "nạp năng lượng". Em ôm bụng và không suy nghĩnhiều liền ngồi vào bàn, bới cơm vào chén rồi lấy đũa gắp một miếng cá chiênlên ăn thử.

- Ngon quá!

Vừa nhai nhồm nhoàmmiếng cá trong miệng em vừa thốt lên đầy thích thú. Sau bao nhiêu năm ăn cơmtrắng với rau thì đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng ăn. Bây giờ em không cầnbiết và quan tâm đến bất kì thứ gì hết, em chỉ cần biết là mình phải ăn no đểcòn có sức mà làm việc. Vì đây là ngày đầu tiên em làm việc ở nhà hắn nên khôngthể lơ là được.



Tại phòng họp

- Sao rồi? Các người đãcó thông tin gì mới chưa?

Hắn đặt xấp tài liệulên bàn rồi ngồi vào ghế, đưa mắt nhìn một lượt bamươi tám người có máu mặt trong Leaders rồi hỏi bằng một giọng nói lạnh tanh.

Mọi khi có cuộc họp nàoquan trọng cha hắn cũng đều có mặt nhưng hôm nay ông lại không đến, vì ông muốnđể hắn tự mình chủ trì các cuộc họp cho quen dần để sau này khi thừa kế chức vụthì hắn sẽ dễ làm việc hơn.

Về phần hắn, không thấycha trong cuộc họp lần này đã khiến hắn có thể thoải mái hơn khi nói chuyện,chứ có ông hắn không thể nào tập trung vào công việc được vì ông cứ nhìn hắnmãi. Nhưng hôm nay hắn thực sự cảm thấy thoải mái trong căn phòng đầy ắp ngườinhư thế này.

- Thưa thiếu gia! Ngườicủa tôi cho biết là ở Portland có một tiệm vàngmới khai trương nên nhập từ Canadavề rất nhiều vàng quý giá. Tôi nghĩ chúng ta phải mau chóng tập hợp các nhânviên lại để thi hành nhiệm vụ. - Một người đàn ông tuổi trung niên đứng lênthông báo thông tin, vừa nói ông vừa nhìn xuống tờ báo cáo mà mình đã sai ngườiđi do thám. Tuy ông lớn tuổi hơn hắn nhưng với vai trò là cấp dưới nên ôngkhông được phép vô lễ hay có những cử chỉ thiếu tôn trọng đối với hắn.

Hắn nghe ông nói thếthì nhẹ gật đầu rồi mở xấp tài liệu mà mình đã thu thập từ trên mạng ra xem,nhìn sơ qua một lượt rồi nói:

- Nhưng trước hết chúngta phải cho người đi do thám xem có bọn cớm nào lảng vảng quanh đó không đã. Vụlần trước ở Columbiabây giờ vẫn chưa lắng đâu, rất có thể bọn CIA và FBI đã nhập cuộc rồi nên chúngta cần phải cẩn thận hơn.

Hắn vừa dứt lời thìnhững cuộc bàn luận ở phía dưới bắt đầu vang lên. Họ đang cùng nhau bàn bạc đểđưa ra quyết định đúng đắn cho vụ việc lần này.

Tuy là tổ chức lúc nàocũng thành công tốt đẹp khi làm nhiệm vụ nhưng cũng không thể vì thế mà chủquan được. Dạo gần đây Cục cảnh sát truy nã tội phạm đã liên hệ với FBI và CIAđể họ nhập cuộc nên tình hình ngày càng trở nên gắt gao. Trước khi làm nhiệm vụcần phải cho người đi do thám để tránh khỏi vướng vào vòngvây của cảnh sát.

Cuộc họp kéo dài trongba mươi phút rồi kết thúc. Mọi người đều lần lượt ra về. Họ đã lên kế hoạchxong về vụ cướp lần này ở Portland.

Hắn sắp xếp lại chỗ tàiliệu của mình rồi đi về phòng làm việc.



Cạch!

- Anh Zin ơi!

Em đang quét dọn nhàcửa cho sạch sẽ thì nghe có tiếng mở cửa và tiếng gọi nửa quen nửa lạ của ai đócất lên. Em bỏ cây chổi lông gà lên bàn rồi chạy ra xem thử.

- Ơ…

Em khá ngạc nhiên khinhìn thấy người vừa gọi tên hắn, gương mặt này làm sao em có thể quên được? Emcòn nhớ lần đầu gặp cô khi em đang lau sàn hành lang ở trước cửa gian nhà bếp,lúc đó cô đã không ngần ngại mà đạp đổ công sức lau dọn của em. Chưa hết, saulần đó mỗi khi có chuyện gì không vui cô cũng đều tìm đến em để trút giận. Choem ăn mấy cái tát tay rồi nắm tóc em lôi vào phòng, hùa với bọn người của Emihiếp đáp, đánh đập em không thương tiếc. Nếu lúc đó không có Liz thì em khôngbiết mình có còn sống được tới bây giờ không nữa.

Một cô gái có gương mặtchẳng khác gì mỹ nhân, diện trên mình một chiếc váy màu hồng phấn và mái tócđược búi cao gọn gàng, trên người còn tỏa ra một mùi hương thơm sang trọng vàquý phái. Trông cô quả thật là xinh đẹp!

Jane từ ngạc nhiênchuyển sang tức giận khi nhìn thấy em - ngườimà cô không bao giờ ưa. Cô đã ghét em từ lúc em còn ở gian nhà bếp rồi, nay lạigặp em ở nhà Zin nữa nên nỗi ghét em của cô ngày càng tăng thêm. Cô tức giậnnắm lấy tóc em, giựt mạnh ra đằng sau. Em vì bị bất ngờ và đau nên đã “á” lênmột tiếng. Jane nghiến răng, trợn trừng mắt nhìn em rồi hỏi:

- Ai cho phép mày ởđây?

- Dạ! Là thiếu gia bảo tôitới đây làm. - Em vừa trả lời vừa tìm cách gỡ tay Jane ra nhưng khổ nỗi cô nắmchặt quá nên em không tài nào gỡ được.

Jane nghe thấy hai từ“thiếu gia” ngọt ngào được phát ra từ miệng em thì cô càng nổi điên hơn. Tạisao Zin lại bảo em đến đây? Phải chăng… hắn đang có tình ý gì với em?

Những câu hỏi mơ hồhiện lên trong đầu Jane làm cho cô cảm thấy tưng tức trong lòng. Zin không thểnào thích con nhỏ nghèo hèn này được, vì quy định trong Leaders không cho phépvà vì Zin là của cô, LÀ CỦA MỘT MÌNH CÔ THÔI!

Chẳng nói chẳng rằngJane nắm dựng tóc em lên, vung tay tát vào mặt em một cái thật đau làm em ngãquay xuống nền. Chưa hả giận, cô đẩy em nằm dài ra nền rồi ngồi lên người em,tát tới tấp vào hai bên má của em. Thế mà em lại không một lần chống trả vì emkhông thể, người trước mặt em là một tiểu thư danh giá, còn em chỉ là một kẻ hạđẳng nghèo hèn, nếu em chống cự chẳng khác nào em tự chuốc họa vào thân.

Thế là một cuộc ẩu đảđã xảy ra ngay tại nhà hắn. Một người đánh, một người chịu đựng, một người hả hêvì trút được cơn giận, còn một người đang khóc vì những cái tát đau điếng màngười kia “ban tặng”. Một nụ cười xuất hiện trên môi của ai đó đang đứng trướccửa nhìn vào mà không mảy may giúp đỡ và người đó không ai khác ngoài hắn.

Hắn đã về từ lúc lâu rồinhưng khi định vào trong thì thấy cảnh Jane đang đánh em nên hắn quyết địnhđứng trước cửa để xem “kịch” hay.

Hắn cứ tưởng là em sẽđánh trả một khi không còn chịu đựng được nữa nhưng hắn đã lầm. Em vẫn cắn răngchịu đựng mặc dù những cái tát mà Jane tát em không nhẹ. Hắn lắc đầu, khôngbiết trong đầu em thực sự đang nghĩ gì nữa.

Đến khi hai má em bịJane tát cho đỏ tấy lên và nước mắt em cũng đã rơi ướt đẫm hết cả gương mặt thìhắn mới “mở lòng thương” mà đẩy cửa mở ra hẳn rồi đi vào.

- Đủ rồi đó Jane! - Hắnchụp lấy tay Jane ngay khi cô vừa giơ lên định tát em thêm cái nữa.

Jane nghe thấy tiếnghắn thì vội quay mặt lại, rời khỏi người em và đứng dậy. Nhìn hắn bằng ánh mắttóe lửa, cô chỉ vào em đang ngồi co ro khóc thút thít ở một góc rồi lớn tiếnghỏi:

- Anh giải thích cho embiết chuyện này là sao? Tại sao anh lại kêu nó đến ở chung với anh chứ?

Không vội trả lời câuhỏi của cô, hắn bỏ xấp tài liệu lên bàn, đưa tay cởi cáiáo vest và chiếc cà vạt ra rồi quăng xuống ghế. Hắn ngồi xuống, đưa mắt nhìn emkhoảng một đến hai giây rồi lại nhìn gương mặt đang đỏ ngầu vì tức giận củaJane. Hắn nhún vai trả lời như chẳng có chuyện gì quan trọng:

- Chẳng có chuyện gìhết! Anh chỉ bảo cô ta đến đây làm người giúp việc cho anh thôi. Em đừng có suynghĩ lung tung.

Jane nghe hắn nói thếthì cũng hơi xiêu lòng nhưng cô vẫn hỏi lạicho chắc chắn:

- Có thật là như vậykhông?

- Thật mà! Em không tinanh sao? - Hắn gật đầu rồi dang rộng hai tay ra. - Lại đây với anh!

Jane mỉm cười rồi chạyđến sà ngay vào lòng hắn, nói với giọng nũng nịu nhưng vẫn còn mang tính hờntrách:

- Đương nhiên là em tinanh! Nhưng em không muốn nó ở chung nhà với anh đâu! - Jane lắc đầu rồi giả vờkhóc thút thít. - Hức! Lỡ sau này anh yêu nó thì sao?

- Không có chuyện đóđâu! Cô ta chỉ là người giúp việc của anh mà thôi!

Nói rồi hắn đặt lên môiJane một nụ hôn, Jane hơi bất ngờ với hành động thân mật mới có lần đầu này ởhắn nhưng cô vẫn vui lòng đáp trả. Hai người họ mảimê chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào mà bỏ mặc em bơ vơ ở một xó. Vì emgục mặt xuống nên không nhìn thấy được hai người kia đang hạnh phúc như thế nàotrong khi em thì đang đau khổ, và cũng chính vì vậy nên em mới không thể biếtđược là hắn đang nhìn em. Hắn nhìn em không phải vì lo lắng cho em mà vì nhìnem như vậy hắn mới cảm thấy vui và hả dạ.

Em ngồi đó, nước mắtvẫn lăn dài không ngừng. Có ai cho em biết đây là lần thứ bao nhiêu em khóc vàbị đánh đập rồi không? Tại sao… tại sao em không làm gì sai hết mà hết ngườinày đến người khác lại giẫm đạp lên người em như thế? Chẳng lẽ em sinh ra ngoàilàm việc thì em còn là một món đồ chơi để cho họ trút giận hay sao?

Em chỉ mới đến nhà hắnlàm ngày đầu tiên thôi mà đã bị như vậy rồi thì những ngày tiếp theo em sẽ chịunhững áp bức gì nữa đây?