Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 60: Anh nghĩ ra mình muốn ăn gì rồi



Những ánh nắng bắt đầu xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống mặt đất tạo nên những hình dạng thú vị, chiếc siêu xe màu đen bóng loáng của Hàn Vũ Hi dừng lại trước cổng nhà cũ của Bạch Uyển Đình. Dưới không gian se lạnh, Bạch Uyển Đình khoác lên người chiếc áo choàng dày cộm, đôi chân thon dài từ từ bước xuống xe, cảnh tượng trước mắt làm cô có chút bất ngờ.

Đôi tay nhẹ nhàng tháo chiếc kính râm tối màu trên mặt xuống, trước mắt cô, những vòm hoa tươi được xếp dày đặc trước cổng nhà, trên đó là những dòng chữ: “Bạch Thiên, mong ông an nghỉ.”

Khóe môi của Bạch Uyển Đình cũng cong lên một nụ cười hạnh phúc, đến cuối cùng thì ba cô cũng được hưởng những sự đối đãi tử tế này, chỉ tiếc là hơi muộn một chút. Bạch Uyển Đình nhìn sang Hàn Vũ Hi đã đứng bên cạnh từ lúc nào, anh đưa cho cô một đóa hoa cúc trắng lớn, hai người cùng nhau bước vào nhà.

Trong không gian phòng khách rộng lớn, Bạch Uyển Đình bước vào, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngạc nhiên vì căn nhà khang trang đã lâu không có người ở nhưng không có lấy một chút bụi nào. Hàn Vũ Hi không nói gì, chỉ đứng đằng sau khẽ cong môi cười, Hàn Vũ Hi đã không nói cho Bạch Uyển Đình biết rằng, anh đã đặc biệt cho người dọn dẹp căn nhà này mỗi ba ngày một lần, vì anh biết thế nào Bạch Uyển Đình nhớ nhà cũng sẽ chạy về nơi này.

Bạch Uyển Đình khẽ cởi chiếc áo choàng bên ngoài ra, thuận tay vắt lên ghế sô pha, hôm nay cô diện một chiếc áo sơ mi trắng dáng rộng cùng chiếc váy bó sát để lộ đường cong quyến rũ. Cô đem bó hoa cúc trắng trên tay, đi đến cẩn thận cắm vào chiếc bình thủy tinh rồi đặt xuống chiếc bàn. Bạch Uyển Đình khẽ liếc mắt qua Hàn Vũ Hi đang ngồi nhìn cô không rời mắt rồi cất giọng: “Có được hôm nay, em cũng phải cảm ơn anh. Hôm nay anh muốn ăn gì? Em sẽ đích thân nấu để cảm ơn anh.”

Hàng chân mày sắc bén của của Hàn Vũ Hi khẽ nhướng lên như để suy nghĩ, một lúc sau anh mới đáp lời bằng trọng trầm ấm: “Để anh nghĩ đã, vẫn chưa nghĩ ra.”

Cảm giác nhẹ nhõm này quả thật Bạch Uyển Đình chỉ muốn chìm đắm trong nó, cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị khiến đường nét hoàn hảo hiện ra rõ rệt không thể phủ nhận, cô bất giác bị ngây người bởi hình ảnh đó, rồi nhanh chóng trở về thực tại.

Bạch Uyển Đình mang một tách trà nóng, cẩn thận đặt lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Vũ Hi, dưới góc độ này cô có thể nhìn ngắm khuôn mặt của anh một cách gần nhất, một lúc sau mới nhẹ nhàng cất giọng: “Có phải anh đã yêu em trước khi em yêu anh không?”

Đôi môi mỏng của Hàn Vũ Hi khẽ cong lên ý cười, anh chỉ chậm rãi nói: “Em đúng là biết chọn, lần đó giả vờ say rượu chạy thẳng lên giường của anh, nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm.”

Nhớ lại lần đầu đó, Bạch Uyển Đình có chút ngại ngùng, đôi má xinh đẹp bất giác đỏ bừng lên, cô liên tục lắc đầu: “Không phải, lúc đó em say thật mà, em không có giả vờ.”

Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng đáng yêu của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi không nhịn được mà mỉm cười: “Cho anh mượn sổ hộ khẩu.”

Đôi mắt của Bạch Uyển Đình mở to ra, có chút bất ngờ, cô thầm nghĩ mượn sổ hộ khẩu, không lẽ nào Hàn Vũ Hi muốn cùng cô đi đăng ký kết hôn sao? Vẻ bối rối liền hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Uyển Đình, hàng loạt câu hỏi liền hiện lên trong đầu của cô. Liệu như vậy có sớm quá không? Lấy chồng như vậy có gọi là sớm không?

Thấy Bạch Uyển Đình ngồi thừ ra, Hàn Vũ Hi khẽ hắn giọng nói thêm: “Không cho anh mượn sao?”

Lúc này Bạch Uyển Đình mới trở về hiện thực, cô lập tức đáp lời: “Được… được chứ, anh ở đây chờ em, để em lên phòng tìm.”

Nói rồi, Bạch Uyển Đình bước chân đi thẳng lên phòng ngủ của cô, cánh cửa mở ra, mọi thứ vẫn y như ngày xưa, chiếc giường với tông màu đỏ sẫm, bình hoa trên bàn vẫn còn tươi màu hoa mới, mùi hương nhè nhẹ của cúc trắng thoang thoảng khắp phòng làm Bạch Uyển Đình trở nên có chút dễ chịu. Cô đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng mở nó ra đón những ánh nắng dịu dàng vào căn phòng.

Chưa kịp định thần thì tiếng bước chân tiến đến phòng cô ngày càng gần, Bạch Uyển Đình vội quay lưng nhìn ra phía cửa, chỉ thấy bóng dáng của Hàn Vũ Hi nhanh chóng đi đến, không nói lời nào liền đưa tay ôm cô vào lòng, đôi môi không chần chừ chiếm lấy đôi môi đỏ hồng của cô, từng hơi thở dồn dập của anh cô đều cảm nhận được.

Mùi hương đặc trưng ma mị của Hàn Vũ Hi bắt đầu quay quanh lấy đầu óc của Bạch Uyển Đình mang theo một sự quyến rũ chết người. Chiếc lưỡi cứng rắn của Hàn Vũ Hi mạnh mẽ xâm chiếm khoang miệng của cô, không khoan nhượng mà tách đôi môi đỏ sớm sưng đỏ của cô ra, đón lấy sự ướt át, ấm nóng bên trong. Đôi tay của Hàn Vũ Hi không ngừng ôm siết lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Bạch Uyển Đình, không chịu để yên mà từ từ di chuyển xuống đôi mông căng tròn, làm cơ thể Bạch Uyển Đình khẽ run lên.

Một lúc sau, lý trí quay về Hàn Vũ Hi mới nhẹ nhàng trở lại, nhưng đôi mắt của anh đã trở nên đục ngầu, giọng nói trầm mang theo sự ham muốn mãnh liệt, xuyên qua đôi tai của Bạch Uyển Đình như một dòng điện cao áp: “Anh nghĩ ra… mình muốn ăn gì rồi.”