Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 27: Linh quan độ tiếu chi ngộ hiểm Tam tương quán lực cầm bạn tặc



Ùm! Ùm!... Nước sông nhẹ nhàng đập vào bờ đê.

Sóng nước lăn tăn, trăng mỏng như tơ liễu.

Trên bến đò Linh Quan, bảy tám chiếc thuyền màu đen nằm sát bên nhau không ngừng nhấp nhô do bị nước sông đưa đẩy.

Có một chiếc thuyền chẳng biết chở người chết nào mà trên cột buồm có treo một chiếc khăn tang màu trắng. Dưới khăn tang có treo một cái đèn bão,ánh đèn lúc có lúc không, nhấp nhô theo từng trận ba đào, trông giốngnhư một ngọn đèn ma giữa không gian mờ mịt. Trên đầu thuyền có một người đang ngồi xếp bằng. Trên tấm ván ở phía đầu thuyền, có một ly rượu đặtchỏng đầu xuống, phía trên có hai chiếc đũa gác chéo nhau, bầu rượu đặtđối diện với đầu đũa. Trên khoang thuyền có năm, sáu hán tử mạnh khỏenằm ép sát xuống, trong tay bọn họ cầm sẵn cương đao, hai mắt nhìn chằmchằm về bến đò. Những chiếc thuyền gần đó cũng có binh sĩ mai phục, bọnchúng đều là những tên mạnh khỏe do Bảo Khởi Báo tuyển chọn. Bọn chúngcải trang thành cướp biển, theo La Hán Trùng ẩn núp tại đây đã nhiềungày.

Hôm nay La Hán Trùng truyền lời đến: tối nay Tam Tương võquán Tiếu Chi sẽ đến, ai bắt sống được Tiếu Chi, đoạt lấy chiếc hộp trên mình cô, thưởng cho năm trăm lượng bạc. Tục ngữ có câu "Có tiền muatiên cũng được." Vào lúc này, bọn binh sĩ đều hăm he muốn thử xem sao.

Người ngồi tại đầu thuyền đương nhiên là La Hán Trùng, hắn phát hiện nơi bếnđò có bóng người lúc ẩn lúc hiện, bèn gõ nhẹ lên ván ba tiếng. Bọn binhsĩ nghe xong liền lấy khăn che mặt lại.

Tiếu Chi quả nhiên đã đến.

La Hán Trùng nghĩ Bảo Khởi Báo đã tính toán chuẩn xác. Hắn nghe được tintối nay nữ nhi của Tiếu Trường Đình là Tiếu Chi sau canh ba sẽ mangchiếc hộp lên thuyền thương thảo, bảo hắn chuẩn bị thật kỹ, bắt được côsẽ chắc chắn lấy được chiếc hộp. Hiện tại chưa tới canh ba, vị cô nươngnày quả thật đến rồi. Lần này hắn nhất định lấy được chiếc hộp một cáchbí mật, không để lộ chân tướng. Nếu quả như trong hộp chính là châu báucủa Khánh thân vương, đương nhiên không thể đụng đến, mà phải mang đếncho vương gia và đổ mọi tội lỗi lên đầu cho Bảo Khởi Báo. Còn nếu đúngnhư những hoài nghi của Bảo Khởi Báo, Tam Tương võ quán Tiếu Trường Đình là vây cánh của bọn trường mao , thì trong hộp chính là tình báo vềquân sự của bọn tặc đảng tóc dài, La Hán Trùng gã sẽ tóm được đầu công,sau này trừ được bọn phản tặc, triều đình luận công ban thưởng, chứcquan của hắn sẽ suông sẻ, đầu sẽ gắn hoa linh .

Chỉ trong khoảnhkhắc, chỉ thấy bóng đen nọ từ bờ sông nhảy vọt lên cao vài trượng, nghe"bùm" một tiếng, đã hạ người xuống thuyền, chiếc thuyền chỉ hơi lúc lắcmột chút. Tiếng động nhỏ như vậy, nếu như La Hán Trùng không ngồi tạiđầu thuyền thì khó mà phát giác. Hắn thầm kêu lên:

"Khinh công giỏi thiệt!"

Mặt của La Hán Trùng được che kín nên Tiếu Chi không thấy được, chắp tay về La Hán Trùng nói:

"Tại hạ là nữ nhi của Tam Tương võ quán Tiếu Trường Đình, phụng lệnh phụ thân đến đây thương thảo việc giao hàng."

La Hán Trùng ung dung đứng dậy, phất tay áo, mắt lướt qua khắp người Tiếu Chi, bấy giờ mới chắp tay nói:

"Tại hạ họ La, tên Trùng, phụng mệnh chủ công đến đây nhận hàng. Chỉ bởi vìtrên Tương Xuân lâu xảy ra chuyện bất ngờ nên thương thảo không thành,theo ước định với Tiếu quán chủ, tại hạ đã ngồi chờ trên thuyền này mấyngày rồi."

'Thật phiền La tráng sĩ quá!" Tiếu Chi từ từ móc chiếc hộp từ trong ngực ra: "Thỉnh La tráng sĩ kiểm tra hàng."

La Hán Trùng không kiềm nỗi vui mừng, chìa tay đón lấy, chẳng ngờ Tiếu Chi đột nhiên rút lại, cười hỏi:

"Xin hỏi tráng sĩ, chủ nhân của món hàng này là ai?"

La Hán Trùng không lấy được hàng thì vừa tức vừa giận, cô bé này vậy màgiảo hoạt thiệt! Nhưng mà La Hán Trùng tính cách gian xảo. Hơn nữa những năm gần đây, hắn thường giao thiệp với bọn lục lâm hảo hán trên chốngiang hồ nên càng gian giảo hơn. Hắn chẳng động thanh sắc đáp lời:

"Chủ hàng? Tiếu quán chủ không có nói cho cô biết à?"

Tiếu Chi đang định hồi đáp, đột nhiên nghe thấy trên khoang thuyền có tiếngđao kiếm chạm nhau, cô cảnh giác nắm lấy chuôi kiếm, chuẩn bị ứng phóbất ngờ. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra lại nhanh, La Hán Trùng nhảy vọt người lên, năm ngón tay phải xòe ra, ra chiêu "Hùng kê trác túc" chụplấy chiếc hộp, tả thủ ra chiêu "Thôi sơn điền hải" đánh thẳng vào ngựcTiếu Chi.

"A!" Tiếu Chi buông tay xuống, đẩy chiếc hộp sang mộtbên, từ trên đầu thuyền bay xéo lên, nhưng đến giữa không trung thì thân hình cô chợt biến đổi, lộn người thay đổi lực đạo, đồng thời rút kiếmra, hàn quang vụt sáng, Bích Tiêu Kiếm múa nửa vòng, thừa thế đâm vào cổ tay La Hán Trùng. La Hán Trùng khen hay, lánh người tránh khỏi thếkiếm. Tiếu Chi chân vừa chạm đất, mười tên che mặt từ các thuyền sớm đãnhảy qua, bao chặt lấy cô. Đối mặt với mười tên hung thần ác sát che mặt này, Tiếu Chi vô cùng cẩn trọng, người thủ trung bình tấn, đưa kiếmhoành ngang trước ngực, nhãn quang nhanh chóng quét qua tứ phía. Cô suynghĩ nên xuất thủ từ phương hướng nào để tìm ra lổ hổng. Nhưng đối thủmạnh như lang sói, tuy bọn chúng võ nghệ không cao cường cho lắm nhưngthân thể đều cường tráng, không có ai yếu cả, vì vậy thối lui nhịpnhàng, phối hợp chặt chẽ, thật khó đối phó...

La Hán Trùng đoạtđược chiếc hộp vào tay thì vô cùng cao hứng. Chiếc hộp thần bí này cuốicùng là có chứa "hàng" gì, hắn vội vàng xé giấy niêm phong ra để nhìnvào chiếc hộp. Năm ngón tay hắn giữ chặt lấy bìa hộp rồi vận lực, "bụp"một tiếng, chiếp hộp được mở ra, trong bóng tối hắn cố trợn trừng haimắt lên để nhìn, bất giác hắn ngây người ra: nguyên lai trong chiếc hộprỗng tuếch, nào có quái gì đâu!Chắc chắn là con nha đầu này giở trò!

Đã từng trãi qua nhiều sóng to gió lớn thì sao có thể để lật thuyền ngaytrên dòng sông nhỏ này được. La Hán Trùng nghiến răng giận dữ, gân xanhtrên cổ nổi cả lên, vết thương trên khuôn mặt giống như một con độc xànhỏ đang nhúc nhích. Hắn rút Truy Hồn Độc Kim Châm từ bên hông ra, nhãnquang nhìn về bến đò nơi mà bọn binh sĩ đang đánh nhau kịch liệt vớiTiếu Chi. Vào lúc này, Tiếu Chi như đang bị con rắn quấn chặt, bị bọnbinh sĩ che mặt bức bách đến bên cạnh bậc thang lên xuống nơi bến đò.Phía sau bậc thang là vách núi thẳng đứng, hai bên trái và phải đều làdốc, Tiếu Chi khó có thể thi triển khinh công để vọt lên dốc đó vì khingười vọt lên dốc thì chẳng có gì yểm trợ thì tất sẽ bị ám khí hoặc cung đả thương. Nhìn thấy Tiếu Chi giống như cá nằm trong chậu, sắp sửa bịbắt, không cần La Hán Trùng phải đích thân ra tay. Hắn ra lệnh cho bọnbinh sĩ phải bắt sống Tiếu Chi, không được làm thương hại đến tính mạngcủa cô. Đợi bọn chúng mang cô lên khoang thuyền, hắn muốn thưởng thức tư vị của cô nương vừa xinh đẹp vừa chua ngoa này... nghĩ đến đây, trênmặt La Hán Trùng hiện lên nụ cười dâm ô. Lúc này bọn binh sĩ đã kéo khăn che mặt xuống, ba mặt vây lấy Tiếu Chi, ép cô lùi dần, nhả ra toànnhững lời tục tĩu dâm ô.

Tiếu Chi tuy ở vào tình thế gian nannhưng bọn binh sĩ được lệnh không đả thương cô, chỉ cần chiếm được địathế, tìm lấy cơ hội sơ hở thì vẫn còn có khả năng đào thoát khỏi machưởng của họ La kia. Cô thấy bọn binh sĩ đến gần, vội nhảy lên bậcthang, trên cao nhìn xuống, Bích Tiêu Kiếm trong tay hết đâm bên tả rồihữu, bạch quang bay lượn, kiếm phong vù vù. Đồng thời, hai chân tại bậcthang hết đá, dậm, ngoặc, rồi quét... như hai con rồng quấn lấy cột, vôcùng mạnh mẽ, bọn binh sĩ không tài nào đến gần được. Cô cảm giác bậcthang dưới chân hơi nhúc nhích, rõ ràng là chưa kết chặt với đất trênbờ. Thế là cô đột nhiên nhảy ngược về sau, dựa vào vách đá, hữu cước vận khởi mười hai thành công lực, cố sức đạp xuống bậc thang, bậc thangliền bị lật lại, ầm ầm lăn xuống. Bọn binh sĩ lo tấn công chính diện,chẳng đề phòng Tiếu Chi ra chiêu này, trốn chẳng kịp, có vài tên bị đálăn đè lên, tay chân bị chặt đứt.

"Ây da!"

"Mẹ ơi!" Tiếng gào thét rên la tứ phía.

Trận thế của bọn binh sĩ lập tức đại loạn. Tiếu Chi lợi dụng cơ hội, sửchiêu "Hạn địa bạt thông", vận khởi khinh công thượng thừa, vọt lên dốcđá.

La Hán Trùng thấy Tiếu Chi thoát khỏi vòng vây bèn phóng lêndốc đá, định quăng võng bắt lại. Trước tình thế cấp bách, hắn bèn vungtay lên, một đạo kim quang từ tay bay ra "vù, vù, vù" thẳng về bối huyệt của Tiếu Chi. Tiếu Chi vừa mới lên tới dốc đá, chân còn chưa đứng vữngthì đã nghe tiếng ám khí từ sau bắn tới, bất giác hoảng sợ. Biết rõ khóbề tránh né, cô vội nghiêng người qua một bên, Bích Tiêu Kiếm ra chiêu"Tô tần bối kiếm" chặn về phía sau.

"Keng! Keng!" Hai mũi ám khíbay trúng vào thân kiếm. Nhưng mà cùng lúc đó cô cảm thấy vai trái đaudữ dội. Cô thầm kêu "Không ổn!" Ám khí đâm trúng vào da thịt vẫn chưathấy đau nhưng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, ắt hẳn là vật cực độc.

Tiếu Chi hơi chậm lại, bọn binh sĩ ào ào vọt lên dốc đá, lại vây chặt lấycô. Lúc này, La Hán Trùng chen lên phía trước, chiêu "Độc xà đáng đạo"với thế kiếm chặn ngang lối thoát của Tiếu Chi. Hắn nhìn Tiếu Chi cườilạnh:

"Tiếu cô nương, cô đã trúng Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm của ta, muốn sống hãy ngoan ngoãn giao chiếc hộp thật ra đây!"

Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm? Tiếu Chi đầu như phát nổ, mắt như thấy sao. Phụthân bị trúng độc châm là do La Hán Trùng bắn ra, cô nghiến răng nghiếnlợi hỏi:

"Ngươi là La Hán Trùng? Phụ thân của ta bị ngươi..."

La Hán Trùng kéo khăn che mặt xuống, vỗ tay cười nói:

"Ha ha... không sai, ta chính là thị vệ của Thái Hòa điện La Hán Trùng.Tiếu Trường Đình ban đêm ló đầu ra khỏi thành, không nghe khuyên nhủ nên bị kim châm của ta bắn chết. Cô nương là người thông minh, sẽ khônggiống Tiếu Trường Đình không thức thời vụ đó chứ? Ngươi theo bổn đạinhân lên thuyền, ta sẽ "trị thương" cho..."

Bọn binh sĩ nghe vậy cười thật lớn: "Ha ha ha! Đại nhân! Sau khi người 'trị thương' rồi thì giao lại cho tôi 'trị' một tí nghe!"

Tiếu Chi phải chịu đựng ô nhục như vậy, toàn thân run cả lên, phun nước miếng vào mặt La Hán Trùng: "Phì! Cẩu tặc tử!"

La Hán Trùng chẳng thèm né tránh, để cho nước miếng bắn vào vết thươngtrên mặt. Hắn sờ vào chỗ đó, xong rồi đưa lên mũi ngửi, cười mỉm nói:

"Thơm quá! Thơm quá!"

Bọn binh sĩ lại có thêm một trận cười nghiêng ngã.

Tiếu Chi lúc này đây chẳng còn thèm đếm xỉa đến việc sống chết nữa, cô chỉhận là không thể đâm một kiếm xuyên qua người tên dâm tặc này. Cô độtnhiên vọt về phía trước một bước, sử chiêu "Độc xà xuất động" với tất cả sức lực còn lại đâm vào yết hầu của La Hán Trùng. Nhưng do vai cô đãtrúng độc châm, nay dùng lực quá độ nên cảm thấy xây xẩm mặt mày, ngườikhông trụ vững, lảo đảo té ngã. La Hán Trùng cười lạnh, phất tay mộtcái.

"Keng!" Bích Tiêu Kiếm rớt khỏi tay của Tiếu Chi.

"Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách La mỗ ta khôngkhách khí. nếu không giao chiếc hộp ra, ta sẽ sờ khắp mình mẩy ngươi cho mọi người cùng thưởng thức!" Nói xong, đôi mắt dâm tặc của hắn chămchăm nhìn vào bộ ngực của cô, đưa tay về "Nhũ phong huyệt" của cô.

Tiếu Chi muốn lách người tránh né, tiếc rằng độc tính của kim châm bộc phát, toàn thân vô lực, động đậy một chút cũng không xong.

Cô nhắm mắt lại, kêu lên tuyệt vọng.

Một đạo hàn quang mang theo tiếng xé gió lăng không bay tới.

"Hưởng Kim Tiêu!" La Hán Trùng vội vàng thu hồi tay lại, vai trầm xuống, dùng"Ô quy súc đầu" tránh kim tiêu. Nào hay ở phía sau lưng có một luồngbạch quang do kiếm tạo ra xẹt tới. La Hán Trùng không kịp chống đỡ, phải dùng "Lại lư đả cổn" lăn mình ra xa.

Nguyên người mới đến chính là Phương Cảnh Thu. Gã lớn tiếng chửi:

"Cẩu tặc tử, dám làm hại sư muội ta à!"

Kiếm trong tay như giao long xuất thủy đâm về phía La Hán Trùng. Lúc này bọn binh sĩ chỉ nhớ đến phần thưởng năm trăm lượng, chẳng quản gì đến sốngchết của La đại nhân, vội vàng chạy đến bên người Tiếu Chi để lấy chiếchộp mà nhận thưởng. Trong lúc nguy cấp, lại có một đạo nhân ảnh từ trênvách đá nhảy xuống, hoành kiếm bảo vệ Tiếu Chi, kêu lên:

"Sư muội đừng sợ! Sư ca đến cứu muội đây!"

Tiếu Chi cố gắng mở mắt ra:

"Chánh Khanh, là huynh à? Muội..." Nói chưa xong, đầu đã ngã vào ngực của Tống Chánh Khanh, chẳng còn biết gì nữa cả.

Nguyên lai Phương Cảnh Thu phóng tiêu cảnh báo cho Tiếu Chi biết có Thanh binh mai phục ở bến đò Linh Quan, bảo cô mang đến Đấu Lạp Các. Tiếu Chi hoài nghi Phương Cảnh Thu giả trá, lại thêm chẳng tin tưởng Tống Chánh Khanh cho nên một mình đến bến đò Linh Quan xem thực hư như thế nào, quảnhiên đã trúng phải mai phục.

Tống Chánh Khanh đẩy lùi bọn binhsĩ, sờ vào hông của Tiếu Chi thì chẳng thấy chiếc hộp đâu, hắn bèn cõnglấy cô, quay sang nói với Phương Cảnh Thu: "Sư muội đã trúng phải độcchâm, tính mệnh ngàn cân treo sợi tóc, ta cứu muội ấy trước, ngươi đoạnhậu theo sau!"

Phương Cảnh Thu chẳng hồi đáp, gã một mặt ngăn thế công như điên cuồng của La Hán Trùng và bọn binh sĩ, một mặt quan sáthướng đi của Tống Chánh Khanh.

Gã đến Đấu Lạp Các nhưng chẳngthấy Tiếu Chi đâu, đoán chừng là cô không tin mình nên vội vàng đến bếnđò Linh Quan để thương thảo việc giao hàng. Khi gã vừa đến thì gặp ngaylúc Tiếu Chi đang trong tình huống nguy cấp nên vội vàng phóng Hưởng Kim Tiêu để cứu lấy sư muội, chẳng ngờ Tống Chánh Khanh từ đâu lại xuấthiện, mang Tiếu Chi chạy đi. Gã nhận định Tiếu Chi vẫn chưa nhìn rõ âmmưu của Tống Chánh Khanh, một khi chiếc hộp rơi vào tay Tống ChánhKhanh, gã làm sao ăn nói với sư phụ? Làm sao có thể giao hàng cho chủnhân của nó? Quyết không để Tống Chánh Khanh chạy mất! Phương Cảnh Thunghĩ đến đó, khí lực lập tức gia tăng, kiếm trong tay ra chiêu "Cuồngphong tảo lạc diệp". Nghe tiếng keng kẻng vang lên, cương đao của haitên binh sĩ bị đánh bay đi, La Hán Trùng bị đẩy lùi hai bước. Gã thừathế quát lên: "Tránh ta thì sống, cản ta thì chết, xem tiêu đây!" Kimtiêu phát ra vù vù liên tục, nó là loại ám khí cực độc thì thử hỏi có ai mà không sợ? La Hán Trùng vội vàng lăn người xuống đất. Hai tên binh sĩ định né tránh nhưng không kịp, tiêu trúng ngay yết hầu, lập tức hồn duđịa phủ. Phương Cảnh Thu lần theo dấu vết, truy đuổi Tống Chánh Khanh.

Tống Chánh Khanh mang Tiếu Chi sau lưng, chạy như bay, lòng vô cùng đắc ý,Phương Cảnh Thu đã bị La Hán Trùng cầm chân, quả bất địch chúng, nhấtthời khó lòng mà thoát thân, nói không chừng còn táng mạng trong tay LaHán Trùng là đằng khác. Lần này cứu được sư muội, nhất định sẽ làm chocô tín nhiệm, đợi cô ấy tỉnh lại rồi sẽ hỏi xem chiếc hộp giờ ở đâu...sau đó nên... Hắn càng nghĩ càng đắc ý, đột nhiên nghe mấy tiếng vèo vào vang lên, Hưởng Kim Tiêu từ sau lưng lăng không bay tới. Hắn tuy biếtmình mang Tiếu Chi ở sau lưng, Phương Cảnh Thu tất sẽ không dám bắn,nhưng vẫn khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn lại, PhươngCảnh Thu cầm kiếm rượt theo, phía sau lưng Phương Cảnh Thu là ánh đuốcchập chờn, bọn quan binh cũng đang vội vàng theo gót. Tống Chánh Khanhmắt đảo liên tục, lớn giọng nói:

"Phương Cảnh Thu, bọn quan binh đang theo sát lưng ngươi, ngươi mau đoạn hậu, phải mau cứu sư muội mới được!"

Phương Cảnh Thu đương nhiên chẳng thèm để ý, tiếp tục rượt theo. Tống ChánhKhanh trên lưng mang người, nên chạy chẳng nhanh bằng Phương Cảnh Thu,chỉ trong chốc lát thôi là gã đã có thể bắt kịp.

"Sư huynh, đại địch trước mắt, ta và ngươi nên đẩy lùi quan binh trước."

Phương Cảnh Thu lạnh lùng hỏi:

"Những kẻ truy đuổi sau lưng ta đều che kín mặt mày, ăn mặc theo kiểu thổ phỉ, sao ngươi biết đó là quan binh?"

"Ta..." Tống Chánh Khanh nhất thời cứng họng, nhưng gã nhanh chóng khỏa lấp:"Nếu không phải quan binh thì ai dám cản đường chúng ta ngay bến đò.Ngươi xem, phía trước lại có bọn binh sĩ trên biển cản đường nữa kìa..."

Phương Cảnh Thu nhìn về phía xa, quả nhiên là một nhóm người tay cầm đuốc, chiên trống đập um xùm, lớn tiếng hô:

"Bắt trộm đi!" Trước sau đều thọ địch, ngoại trừ liều mạng một phen thìchẳng còn kế sách nào khác nên trường kiếm trong tay gã đã sẳn sàng,chuẩn bị liều thân tác chiến.

Lúc này, một chiếc tiểu thuyền độtnhiên từ trong bóng tối xuất hiện trên mặt sông. Đứng tại đầu thuyền làmột ngư ông, tay cầm một cây chổi dài, đang từ từ cập bờ. Người vừa đếnnói với sang Phương Cảnh Thu:

"Mau lên thuyền!"

"Phương bá bá!" Người vừa đến chính là Phương Chiêu Khiết, Phương Cảnh Thu hết sực ngạc nhiên và mừng rỡ. Lúc này Tống Chánh Khanh đanh định quay ngườichuồn đi, Phương Cảnh Thu nhảy vọt đến bên cạnh hắn, mũi kiếm kề sátlưng, quát:

"Lên thuyền!"

Tống Chánh Khanh không biết làm sao đành phải chụp lấy cây chổi của Phương Chiêu Khiết.

Phương Chiêu Khiết sau khi chia tay với Tiếu Trường Đình, trở về Tứ Xuyên,phát động tổ chức Thiên Địa Hội kháng Thanh, phối hợp chặt chẽ với TháiBình quân. Lần này đến Tam Tương liên lạc, phụng mệnh tiếp ứng Tiếu Chitrên sông, chỉ thấy cây chổi điểm một cái, tiểu thuyền đã ra đến giữasông...

"Tặc tử lên thuyền trốn rồi!"

"Giết hết bọn chúng!"

"Phóng tiễn! Mau phóng tiễn!"

Trên bờ sông, tiếng đồng la, tiếng gào thét chửi bới cùng tiếng cung hòathành một khối. Những ngọn đuốc thông trên tay bọn binh sĩ chiếu rõkhuôn mặt xanh lè của La Hán Trùng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắttóe lửa, chẳng biết làm sao chỉ đành nhìn bóng chiếc thuyền từ từ xakhuất.

Nhờ Phương Chiêu Khiết tiếp ứng mà Tiếu Chi và Phương Cảnh Thu thoát khỏi tay của bọn quan binh.

° ° °

"Sư muội, sư muội! Muội tỉnh, tỉnh..."

TiếuChi vô cùng mệt mỏi, như tỉnh mà không phải tỉnh. Bờ vai cô đau nhói,trong mình vô cùng khó chịu. Nghe loáng thoáng có người gọi mình, thanhâm như từ một nơi nào xa thẳm... Tiếp đó cô lại cảm thấy có người ra sức lay vai cô. Cuối cùng Tiếu Chi cũng mở mắt. Cô thấy một đôi mắt chứađầy lo âu. Chiếc thuyền để tang ở bến đò Linh Quan, bọn người bịt mặtmai phục, ánh mắt dâm tà của La Hán Trùng, ác chiến trên dốc núi, bảnthân không may trúng phải độc châm, Tống Chánh Khanh lăng không baytới... những sự việc đó lần lượt hiện ra trong đầu cô. Cô nhìn vào đôimắt đó đầy cảm kích, nhẹ nhàng nói:

"Sư ca, là huynh cứu muội?"

"Đúng vậy!" Tống Chánh Khanh đến sát bên tai Tiếu Chi, khẽ giọng nói:

"Muội trúng độc châm, là ta cứu muội đó. Sư muội, chiếc hộp ở đâu? Ngàn vạnlần không thể để nó rơi vào tay ác tặc. Muội hiện thọ thương, để sư cahoàn thành di mệnh của sư phụ cho! Nói cho huynh biết chiếc hộp hiện giờ ở đâu?"

"Chiếc hộp ở... ở..." Tiếu Chi cảm thấy choáng váng, chỉ mới được một nửa. Lúc này, Phương Cảnh Thu vén màn bước vào, hỏi:

"Ngươi đang làm gì đó?"

"Không... không làm gì cả, nhìn không được à?" Tống Chánh Khanh lúng ta lúng túng lùi qua một bên.

Sau khi bị Phương Cảnh Thu ép lên thuyền, bảo kiếm, đồ đạc của hắn đều bị tịch thu.

Phương Chiêu Khiết thấy Tiếu Chi hôn mê bất tỉnh nên vội vàng lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc màu đen nhét vào miệng cô. Đây là viên thuốc củaThiếu Lâm phương trượng đưa cho Phương Chiêu Khiết có khả năng cứu mạng, giải được bách độc. Nhưng Truy Hồn Đoạt Mệnh Châm là một loại ám khícực độc nên sợ viên thuốc này không thể giải được hết chất độc, dướitình thế cấp bách, Phương Cảnh Thu đành phải áp dụng phương pháp cực kỳnguy hiểm, dùng miệng để hút hết những máu độc nơi vết thương của TiếuChi ra. Gã cúi xuống bờ vai của Tiếu Chi, hút lấy từng chút, phun ranước miếng xanh lè. Sắc mặt Tiếu Chi từ từ hồng hào trở lại, nhưngPhương Cảnh Thu thì đầu óc quay cuồng, cảm thấy buồn nôn, mặt sưng phùlên.

Tiếu Chi mở mắt, lờ mờ thấy cái gì đó giống như đầu quáivật, chẳng biết từ đâu đến? A, thì ra là khuôn mặt của Phương Cảnh Thu,làm sao lại sưng phù đến như vậy? Hồi nãy cô lờ mờ cảm thấy có người cúi xuống vai mình hút máu, thì ra là Phương Cảnh Thu mạo hiểm hút lấy chất độc. Cô nhớ lại mình chẳng tin lời của Phương Cảnh Thu, đuồi hắn rakhỏi võ quán, đến nỗi trúng mai phục tại bến đò Linh Quan mà bị thụthương. Xem ra Phương Cảnh Thu là người tốt. Còn Tống Chánh Khanh thìsao? Hắn cũng xuất hiện lúc ta nguy cấp rồi cứu ta. Xem ra hai vị sưhuynh này cãi vả nhau đều bắt đầu từ đố kị. Hiện tại ta bị trọng thương, có hoàn thành di mệnh của phụ thân hay không là trông cậy vào bọn họ.Sau khi tỉnh dậy, Tiếu Chi lại lo lắng cho những ngày sắp đến. Cô cố sức đứng dậy, nói với giọng ngắt quãng:

"Các huynh... không nên cãi nhau... đều là người một nhà. Nghe đây, chiếc hộp muội giấu tại... Tam Tương võ quán."

"Sư muội!" Phương Cảnh Thu vội vàng ngăn cô lại: "Đừng nói nữa! Muội vẫn còn chưa khỏe!"

"Không, muội nhất định nói cho các huynh... chiếc hộp ngàn vạn lần cũng khôngthể để rơi vào tay tặc tử, bọn huynh mau đến lấy... nó nằm dưới viêngạch ngay tấm thảm ở linh đường của võ quán đó..."

Tiếu Chi lờicòn chưa dứt, Tống Chánh Khanh đã dùng "Ngọc miêu tham huyệt" nhảy lênkhoang thuyền, vỗ một chưởng vào lưng Phương Chiêu Khiết vốn đang ngồi ở đầu thuyền, nhún người vọt lên bờ. Phương Cảnh Thu vừa mới chạy ra,thấy Phương Chiêu Khiết gục xuống mạn thuyền, miệng trào máu tươi, bènvội vàng đỡ ông dậy. Phương Chiêu Khiết nghiêm nghị nói: "Đừng lo chota! Mau truy đuổi tên tặc tử, không để cho hắn chạy thoát!"

"Phương bá bá, nhờ người đưa sư muội đến Đẩu Lạp Các giùm" Phương Cảnh Thunghiến răng, chân đạp xuống, tiểu thuyền đột nhiên chao đảo, gã bắnngười về phía bờ sông.

° ° °

Vào lúc này, ánh sáng ban mai mờ nhạt, sươn mù lượnlờ. Sương mù tựa khói bay lơ lửng, bao phủ khắp cả phố lớn ngõ nhỏ ởTrường Sa thành. Do quan binh cấm đi lại ban đêm nên hiện tại trên đường chẳng có lấy một bóng người, Trường Sa thành chìm đắm trong tĩnh mịch.Phương Cảnh Thu vội vội vàng vàng đi trong sương mù. Phía trước chẳngthấy tung tích của Tống Chánh Khanh đâu cả nên muôn phần lo lắng. Hiệntại, gã khẳng định sư phụ liều mạng để bảo vệ chiếc hộp không phải là do Song Long dạ minh châu, mà rất có khả năng đó là cơ mật của Thiên ĐịaHội, vì để mê hoặc mọi người nên cố ý làm như vậy. Gã tuy chẳng biếttrong hộp đựng tin tình báo quan trọng nhưng thấy Thái Bình quân xemtrọng như vậy, đặc biệt phái người đến tiếp ứng, nhất định là vật vôcùng quan trọng. Chiếc hộp ngàn vạn lần không được để lọt vào tay củaTống Chánh Khanh, sự thật tên này chính là gian tế của tên Bảo Khởi Báo. Việc giao hàng ở Quan Đế miếu, thương thảo ở Tương Xuân lâu đều do hắntiết lộ tin tức, đến nỗi sư phụ trúng phải độc châm, ôm hận nơi cửutuyền. Tại bến đò Linh Quan, hắn thông đồng với La Hán Trùng tạo ra cáibẫy, dục cầm tiếu Chi để bức lấy chiếc hộp. Hiện hắn đã biết nơi giấuchiếc hộp, phải vội vã giành trước hắn mới được. Nếu mà để cho hắn lấyrồi chạy đi, hoạt động của Thái Bình quân sẽ thất bại, người già ngườitrẻ ở Tam Tương sẽ phải chịu sự đàn áp. Phương Cảnh Thu càng nghĩ cànglo lắng, chạy nhanh như sao xẹt về hướng Tam Tương võ quán.

Đếnvõ quán thấy đại môn đóng chặt, Phương Cảnh Thu leo qua tường rồi đi vào linh đường. gã sử chiêu "Yến tử lược thuỷ" nhẹ nhàng nhảy lên bậc thềm, áp sát vào vách, nhìn trộm qua khe cửa, thấy Tống Chánh Khanh đang quay lưng về đường môn, khom lưng di chuyển cục gạch dưới thảm sang một bên.

Lại thấy nơi lưng của hắn có gì đó nhô lên, chiếc hộp đã rơi vào tay hắn.

"Bình!" Phương Cảnh Thu đạp cửa xông vào, kiếm thủ sẵn trong tay. Gã chẳng thèm nói nhiều, ra chiêu "Ngạ hổ phác dương" đánh về Tống Chánh Khanh đểđoạt lấy chiếc hộp. Đột nhiên nghe "rầm" một tiếng, một cái lưới chụpxuống, toàn thân Phương Cảnh Thu bị trói chặt, bảo kiếm rơi xuống đất.Phương Cảnh Thu cả kinh thất sắc, định vùng vẫy thì tấm lưới đột ngộtđược kéo lên, trói chặt Phương Cảnh Thu giữa không trung.

Tống Chánh Khanh lấy chân đạp cơ quan của tấm lưới, xoay người cười khoái trá:

"Phương Cảnh Thu, Ngươi đâu ngờ đến chiếc lưới này phải không? Ta vốn biếtngươi sẽ đuổi theo nên đã giăng lưới sẵn chờ ngươi từ lâu rồi."

Phương Cảnh Thu thầm trách mình sao quá nôn nóng vì chiếc hộp, đến nỗi phảitrúng ám toán của tặc nhân, hối hận thì đã muộn. Gã lớn tiếng la: "Người đâu!"

"Ha ha ha! Đừng phí sức vô ích. Những tên tráng đinh trung thành của bọn ngươi sớm đã bỏ trốn, còn lại đều là người của ta. Bọn họ canh tại hậu viện, nếu không có lệnh của ta thì bọn họ chẳng ra mặtđâu."

Phương Cảnh Thu chửi:

"Phản tặc vô sĩ!"

Tống Chánh Khanh quay quay chiếc hộp trong tay, đắc ý nói:

"Chửi đi! Chửi nữa đi! Hôm nay ngươi đã chết trước mắt, ta nói thật cho ngươi hay cũng chẳng sao. Bức họa mà sư phụ giấu tại hậu các lâu là do talấy, sau khi đến Trường Sa phủ thì sư phụ chẳng tín nhiệm ta nữa, nhưngBảo đề đốc lại phong cho ta là "Du Kích", ta sớm đã trở thành thủ hạ của Bảo đề đốc đại nhân. Bảo đại nhân hoài nghi Tiếu Trường Đình và ngươilà thành viên của Thiên Địa Hội nên bảo ta điều tra nghe ngóng, tìm bằng cứ thật xác thực. Hiện tại hộp đã nằm trong tay ta, ta sẽ mở ra để xemcoi trong đó có chứa cái quái gì. Nếu như đây đúng là tin tình báo củabọn tóc dài, ta sẽ mang cả nó và ngươi cho Bảo đại nhân để thỉnh cônglĩnh thưởng, còn nếu như đó là hàng của Khánh thân vương thì ta sẽ đưangươi về Tây Thiên để giao hàng cho vương gia. Sau đó đợi khi sư muộitrở về, chẳng biết rõ ất giáp như thế nào, ta sẽ nói ngươi bị bọn quanbinh giết chết. Quán chủ Tam Tương võ quán chắc chắn sẽ thuộc về ta. Haha ha..." Tống Chánh Khanh cười nghiêng cười ngửa, hắn đặt chiếc hộp vào tay, vận khởi công lực định mở hộp ra.

"Vèo!" Một đạo kim quangtừ cửa sổ bắn tới, Tống Chánh Khanh cảm thấy phía sau có tiếng gió, vừamới né tránh thì "Khúc trì huyệt" nơi tay trái đã bị trúng ám khí, tayđau buốt dữ dội, chiếc hộp rơi xuống đất. Hắn vội vàng dùng tay chụp lại thì một đạo nhân ảnh từ ngoài cửa sổ phóng xuống. Người còn chưa chạmđất thì đã dùng hai ngón tay điểm vào "Đại chuy huyệt" nơi gáy của TốngChánh Khanh thật mạnh. Tống Chánh Khanh la lên một tiếng, ngả ngửa rađất ngay lập tức. "Đại chuy huyệt" sau gáy là nơi giao nhau của ba đốcmạch: mình, chân và tay. Người đến xuất hiện thật đột ngột, vận hết toàn thân công lực điểm vào huyệt của Tống Chánh Khanh thì làm sao hắn không té ngã cho được?

Phương Cảnh Thu thấy người vừa đến là Thiếu đà chủ Thiên Địa Hội Chu Thiên Minh thì bất giác cả mừng:

"Chu đại ca!"

Chu Thiên Minh nhặt lấy chiếc hộp lên, sau đó dùng mũi chân hất bảo kiếmcủa Phương Cảnh Thu lên, tả thủ vung lên, dây trói lập tức bị chặt đứt,lưới bị xé tan nát. Phương Cảnh Thu nhảy người ra khỏi lưới, quay sangChu Thiên Minh, chắp tay nói: "Thật vô cùng xấu hổ! Nếu đại ca khôngtương cứu kịp thì mạng của đệ coi như đã xong!"

Chu Thiên Minh nói:

"Ta tại Đấu Lạp Các đợi hoài không thấy đệ quay trở lại, nghĩ chắc đã cóchuyện rồi nên bèn vội vàng chạy đến võ quán, chẳng ngờ đệ trúng ám toán của bọn tặc tử."

Phương Cảnh Thu liếc mắt nhìn Tống Chánh Khanhđang nằm co rút trên mặt đất, nhớ tới sư phụ bị thảm tử, sư muội trúngđộc châm, bản thân suýt chút bị độc thủ, tất cả đều do tên tặc tử nàygây ra. Trong cơn giận dữ, gã giơ bảo kiếm lên, Chu Thiên Minh vội vàngngăn lại: "Chậm đã! Tên tặc tử này chắc biết rõ nội tình của Bảo KhởiBáo, lưu hắn lại rồi giao cho Thiên binh thẩm vấn cặn kẽ!"

Phương Cảnh Thu tìm lấy một cái bao bố, mở thắt lưng của Tống Chánh Khanh rarồi trói hắn thật chặt bỏ vào bao bố, chừa lấy một lỗ trên bao bố chohắn thở. Hai người khiêng bao ra ngoài.

Lúc này từ hậu viện truyền lại tiếng bước chân của bọn tráng đinh. Phương Cảnh Thu khẽ nói với Chu Thiên Minh:

"Đừng làm kinh động bọn họ." Chu Thiên Minh nhún người vọt qua tường. PhươngCảnh Thu vận khởi công lực, đưa chiếc bao bố nặng có hơn trăm cân quađầu tường, Chu Thiên Minh nhẹ nhàng tiếp lấy. Lúc này đây, trời đã dầndần sáng, hai người khiêng chiếc bao đi dọc theo những con đường, hướngĐẩu Lạp Các mà bước.