Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 25



06.

Sau khi đi vào lớp, Dịch Dao cảm thấy rõ ràng có một mùi hưng phấn khá trước khi đang tràn ngập trong không khí xung quanh. Đến lúc cô mở hộp bút mơi nhớ ra vì nhìn thấy dòng tin hôm qua mình ghi, buổi chiều hôm nay đi tham quan vườn khoa học kỹ thuật.

Thì ra chỉ cần học buổi sáng, toàn bộ nội dun học buổi chiều được thay thế bằng hoạt động tham quan vườn khoa học kỹ thuật. Dịch Dao thở dài nhìn chiếc cặp sách nặng nề đựng đầy sách vở của cả ngày.

Vừa ngồi xuống đã thấy Đường Tiều Mễ đi vào lớp. Dịch Dao nhìn một cá, thấy dưới áo khoác đồng phục của Đường Tiểu Mễ có một chiếc áo khoác khác, dưới váy đồng phục cũng có một chiếc váy khác.

Không cần thiết phải hao tâm tốn sức vì một hoả động tham quan vường khoa học kỹ thuật. Dịch Dao nheeshc miệng cười cười khinh thường, cúi đầu chuẩn bị sách vở của tiết thứ nhất.
Đến lúc tập thể dục giữa giờ, Dịch Dao xin nghỉ, chạy voà nhà vệ sinh kiểm tra thân thể một chút. Phát hiện cũng không có cảm giác gì. Không có máu, cũng không có đau đớn.

Dịch Dao từ phòng vệ sinh đi ra, đứng trước bồn rửa mặt. Cô nhìn chính mình trong gương, da quả thật mịn như sữa chua.

Quay về lớp ngồi một lát, trong phòng học trống trải chỉ có một mình Dịch Dao. Dịch Dao nghĩ buổi sáng uống thuốc đến bây giờ lại không có bất cứ phản ứng nào, thậm chí còn nghi hoặc thuốc có tác dụng hay không. Một viên thuốc bé xíu như vậy, Dịch Dao cũng cảm thấy dường như không đáng tin cho lắm.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy đầy người đứng trong sân thể dục, cứng nhắc mà đều nhịp giơ hai tay lên trời. Dịch Dao cảm thấy hơi đói, thế là đứng dậy xuống lầu, đi đến căng tin của trường.
Bánh bao hay sưa đều quá ngấy, Dịch Dao mua một chiếc màn thầy và một chai nước khoáng, sau đó chậm rãi đi về phòng học.

Tất cả học sinh đều đang tập thể dục giưa giờ trên sân vận động, giọng nữ không hề có sức sống chưa tùng thay đổi trong không gian trên đỉnh đầu vẫn còn kéo dài giọng hô nhịp ,có vẻ rất không hài hoà với âm nhạc sôi nổi háo hức.

Đi được nửa đường thì tiếng nhạc kết thúc, tiếng ồn ào cũng học sinh chaahm rãi từ xa xa truyền đến, như một con thuỷ triều từ từ tràn tới chỗ mình, càng ngày càng ồn ào. Dịch Dao từ đường nhỏ rẽ vào đường lớn có bong cây dẫn đến giảng đường, hoà vào đám đông vô số học sinh.

Xa xa nhìn thấy Tề Minh đi phía trước, dáng người trông rất cao lớn giữa các nữ sinh. Cố Sâm Tương đi bên cạnh Tề Minh , trên tay là một chiếc áo khoác trắng của Tề Minh. Chiếc áo Tề Minh vẫn thường xuyên mặc trong mùa đông, làm cho người mặc to như một con gấu. Có điều không biết là chuẩn bị trả cho Tề Minh hay là Tề Minh vừa cho Cố Sâm Tương mượn.
Thời tiết đã dần nóng lên, không còn cmar thấy lạnh nữa. Hơn nữa buổi sáng đi học cũng không thấy Tề Minh mang theo chiếc áo này, thế nên có lẽ đã trả cho Tề Minh.

Vậy Tề Minh cho Cố Sâm Tương mượn từ bao giờ?

Dịch Dao đi xa xa phía sau, vô số người từ phía sau vượt qua cô, đến cuối cùng thì Dịch Dao đã tụt lại phía sau cùng.

Xa Xa thấy hình ảnh Tề Minh nghiên đầu nhìn Cố Sâm tương trở nên đặc biệt rõ ràng từ trong đám người đông đúc. Như là có vô số tia sáng từ phía sau hai người hắt lại, hiện ra ánh sáng dịu dàng. Còn Cố Sâm Tương bên cạnh cậu thì đang nheo khoé mắt khẽ cười. không phải nụ cười nở rộ nồng nặc hương thơm như Đường Tiểu Mễ mà là đoá hoa màu trắng thật sự tinh khiết. Ngửi không thấy mùi thơm, nhưng có thể biết rõ là một mùi tươi mát.
Như có một lưỡi dao cạo sắc bén đột nhiên xẹt qua mặt ngoài của trái tim, gần như không thể phát hiện vết thương, cũng không thấy có máy hoặc cảm giác đau.

Đồng thời còn nhớ tới một gương mặt khác giống như đúc.

Miếng bánh màn thầy vừa nuốt vào liền nghẹn ở cổ họng Dịch Dao, thực quản và đường hô hấp đột nhiên bị dây chun buộc chặt, ngay cả hít thở cũng không được. Dịch Dao mở nắp chai ngước khoáng, ngẩng đầu uống mấy ngụm lớn, khuôn mặt đỏ bừng vị nghẹn nước mới chậm rãi khôi phục vẻ trắng xanh. Nước mắt trào ra làm cảnh tượng trước mắt trở nên nhạt nhoà.

Dịch Dao vặn nắp lại, ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bong dáng Tề Minh và Cố Sâm Tương đâu nữa. Dịch Dao đi về phòng học, mới đi được vài bước lại bất ngờ ngồi thụp xuống bồn hoa bên đường, cúi đầu nôn kịch liệt.
Dạ dày bị kéo căng phát đau, màn thầu vừa ăn vào biến thành những cục nhỏ trắng xoá từ trong khoang miệng tuôn ra. Cảm giác buồn noon này làm cho Dịch Dao nôn mửa dữ dội.

Sống lưng và lòng bàn tay cũng bắt đầu toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Cảm giác đau từ bụng truyền đến như âm thanh vang vọng nhiều lần trong khe núi, dẫn dẫn biến than đinh tai nhức óc. Có một chiếc kéo to lớn sắc bén trong khoang bụng nhanh chóng cắt xoẹt xoẹt.

Nỗi sợ haiax như một con sóng lướn nhấn chìm Dịch Dao.

07.

Tiết cuối cùng là tiết thể dục.

Tiếng còi giáo viên thổi lanh lảnh vang vọng trên sân thể dục trống trải. Mang tiếng vang không dài không ngắn khiến sân thể dục vốn đã trống trải lại càng có vẻ tiêu điều hơn.

Xung quanh đường chạy bắt đầu mọc lên vô số cây cỏ nhỏ bé, bầu trời bị gió thổi chỉ còn lại một màu xnah lam sạch sẽ, ánh nắng chiếu xuống dưới không hề bị thứ gì ngăn cản.
Trong thế giới quang đãng, mỗi tấc đất đầu như được phisng đại ngàn vạn lần, những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể hiện lên rõ ràng trước mắt.

Nếu nhìn xuống từ trên không trung , sân thể dục bị chia cắt thành mấy khu vực. một khu vực có lớp đang đá bong, một khu vực có nhóm đang tập chạy trên đường một trăm mét, còn trên đất trống bên hố cát có vài tấm đẹm lướn màu xanh sẫm, các học sinh mặc đồ thể thao màu sác giống nhau đang tập các động tác đơn giản như nhào lộn.

Một quả bong đá nảy vài cái sau đó lăn thẳng vào bụi cỏ, trong đám người đồng loạt vang lên tiếng than vãn. Sau đó một nam sinh từ giữa sân chạy tới nhặt bong. Lớp ồm hôi lấm tấm trên trán cậu trở nên rất sáng dưới ánh mặt trời.

Dịch Dao ngồi trên bậc thềm cạnh sân thể dục. Sau sự sợ hãi lúc trước, Dịch Dao cũng không dám có bất cứ hoạt động mạnh nào nữa, chon en lấy lý do đau bụng kinh xin giáo viên thể dục cho nghỉ, dù lúc này đã không còn bất cứ cảm giác không thoải mái nào, cơn đau như cả người bị xé ra của một tiếng trước đã hoàn toàn biến mất.
Mùa xuân lúc nào cũng là mùa ấm áp. Không khí được ánh nắng sưởi ấm, gió thổi qua mặt như dùng máy sấy tóc sau khi tắm.

Dịch Dao nheo mắt trước ánh sáng mạnh, thế là nhìn thấy Cố Sâm Tây mặc áo phông màu trắng trong đám nam sinh đang đá bong. Cậu vừa để mất bong trong chân, xem ra có vẻ hơi ảo não, có điều lập tức lại tăng tốc chạy theo quả bong.

Dịch Dao nhìn thấy Cố Sâm Tây, nhưn không gọi mà chỉ yên lăng nhìn. Chiếc áo phông màu trắng của cậu như một tấm gương phản quang dưới ánh sáng chói loà.

Dịch Dao thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn quả bong của mình trước mặt. Gió thổi rối vài lọn tóc, cố áo dụng rất vững vàng trong gió.

Thực ra cũng không phải một người thân quen nhưng vẫn hơi cảm thấy đau lòng. Có điều nghĩ từ góc độ khác thì cũng may à không phải người thân quen, nếu người hôm qua bắt gặp mình là Tề Minh thì còn đau lòng gấp chục lần. nhưng nếu thật là Tề Minh thì mình đâu đau lòng, có thể giải thích rất thoải mái, thậm chí không cần giải thích, cậu ấy cũng có thể biết tất cả.
Dịch Dao suy nghĩ miên man, đưa tay dụi mắt. Bên cạnh có một người ngồi xuống.

Dịch Dao quay sang nhìn, một nửa bên mặt của Cố Sâm Tây nằm trong ánh sáng, một nửa tan vào trong bong tối. Mồ hôi từ mái tóc phía trước chảy xuống từng giọt. Cậu cầm cổ áo phông phe phẩy, long mày hơi nhíu lại.

Dịch Dao đưa chai nước khoáng trong tay mình cho cậu. Cố Sâm Tây không nói gì, đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu uống ừng ực hết sạch nửa chai nước còn lại.

Dịch Dao nhìn trái khế trên cổ Cố Sâm Tây chạy lên chạy xuống, rồi úp mặt vòng lòng bàn tay đặt trên gối bật khóc.

Nam sinh chuẩn bị luyện tập thể thao, nữ sinh nghỉ ở chỗ cách đó không xa, chờ các nam sinh tập xong sẽ đến lượt minh.

Tề Minh giúp giáo viên chống hai tấm đệm lên nhau để luyện taaho các động tác nguy hiểm hơn. Lúc cúi người kéo đệm nghe thấy các bạn học cùng lớp gọi tên mình. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy nam sinh đang cười xấu xa, chu mỏ chỉ về một phía. Tề Minh quay đầu nhìn theo, thấy Cố Sâm Tương đứng bên cạnh, trên tay cầm hai chai nước khoáng.
Trong tiếng ồn ào của đám nam sinh xung quanh, Tề Minh mỉm cươi hơi xấu hổ. Cậu chạy tới chỗ Cố Sâm Tương, hỏi: “ Sao cậu lại ở đây?”

Cố Sâm Tương cười cười, nói: “ nhìn thấy cậu cũng đang trong giờ thể dục nên cầm chai nước tới”.

Tề Minh cầm lấy một cahi nước, sau đó vặn nắp đưa trả cho cô, rồi càm lấy chai nước còn lại trên tay cô, mở ra uống vài ngụm.

Cố Sâm Tương lấy khăn trong túi ra, hỏi: “ Có lau mồ hôi không?”

Tề Minh hơi đỏ mặt, xua tay liên tục nói không cần không cần.

Sau khi cứi đầu nói vài câu, cậu vẫy tay chào Cố Sâm Tương rồi chạy về.

Giáo viên thể dục trẻ tuổi cũng không nhịn được true chọc vài câu, Tề Minh cười đùa nói giáo viên không nghiêm túc, mọi người hi hi ha ha tiếp tục lên lớp.

Còn ĐườngTiểu Mễ vốn nên chú ý tới cảnh này thì lại không đặt sự chú ý tại đây, mà nhìn Dịch Dao đang ngồi ngoài sân cùng nam sinh mặt mũi sáng sủa mặc áo phông trắng bên cạnh, biểu cảm chẫm rãi biến mất trong ánh mặt trời.
Đến tận lúc mấy nữ sinh tới kéo đi mua nước, Đường Tiểu Mễ mới lập tức khôi phục vẻ mặt tươi như hoa, hơn nữa lúc một nữ sinh chỉ Dịch Dao xa xa hỏi tại sao cô ấy không phải học, Đường Tiểu Mê thoải mái trả lời: “ À, bạn ấy phải dưỡng thân thể mà.”

Một nữ sinh khác cười nói với giọng the thé: “ Chắc là đau bụng kinh ấy mà, hì hì”

Đường Tiểu Mễ khẽ cười, nói: “ Đau bụng kinh? Chắc bạn ấy cũng muốn lắm.”

“Gì cơ?” Giọng the thé hơi nghi hoặc, không hề hiểu ý của Đường Tiểu Mễ.

“Không có gì, mau đi mua nước đi, tớ sắp chết khát rồi”

08.

“ Cái dán trên thông báo là thật á?” Cố Sâm Tây mắt nhìn sân thể dục, cố gắn gỏi với gương mặt thật bình thản.

“Giả” DỊch Dao quay sang nhìn mặt cậu. Góc cạnh hơn khuôn mặt thanh tú của Tề Minh, đường nét sắc bén đến mức khiến người khác cảm thấy có chút hung dữ.
“Thế cậu đến cái nơi quỷ quái đó làm gì?” Giọng nói trầm thấp, hết sức áp chế, không có tức giận.

“Cậu có muốn nghe không?” Dịch Dao cúi đầu nhìn bóng của mình và Cố Sâm Tây treen khoảng đất trống phía trước bậc thềm.

“Tùy cậu” Cố Sâm Tây hơi thiếu kiên nhẫn, xua tay không nói tiếp nữa. Một lát sau, cậu quay sang nhìn mặt Dịch Dao, nói nghiêm túc : “ Cậu nói đi, tớ muốn nghe một chút xem”

09

Thực ra trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là tin tưởng.

Có lúc bạn sẽ vô cớ tin tưởng một người mà bạn không hề quen. Bạn sẽ nói với người đó rất nhiều chuyện, thậm chí những chuyện này bạn còn không nói với bạn bè thân thiết nhất bên cạnh mình.

Có lúc bạn cũng vô cớo kông tin một người đã cùng bán chung sống sớm chiều, dù bạn và người đó đã cùng chia sẻ vè bảo vệ vô số bí mật, nhưng lúc này nhìn mặt người đó, bạn lại cảm thấy không tin.
Chúng ta sống trong thế giới phức tạp như vậy, bị lôi kéo bởi những chuyện không bao giờ lặp lại, cũng không hề có quy tắc giống như số Pi, mù quáng lặn lội tận cùng thế giới.

Cậu từng tin rằng tớ là một người tồi tệ xấu xa.

Cũng như cậu ấy từng tin rằng tó là một con điếm rẻ tiền.

Thế nhưng tỏng thế giới phức tạp mà thay đổi thất thường như số Pi đó, tớ chậm rãi sống hết cuộc đời của mình.

Thực ra rất nhiều lúc, tớ cũng không tin tương bản thân mình.

Mùa xuân thúc giục tất cả các hạt giống từ dưới đất nảy mầm mọc lên. Lỳ thực sắp chui từ lòng đất lên còn có rát nhiều rất nhiều thứ mà chúng ta chưa bao giờ ngờ đến.

Chúng di chuyển bên ngoài tầm của chúng ta, lại cắm rễ sâu ở trung tâm thế giới của chúng ta.

10

“của ai?” giọng Cố Sâm Tây rất mơ hồ, ngột ngạt trong lòng ngực phát ra.
“cái gì?”

“ Tớ nói đứa bé đó, của ai?” Cố Sâm Tây nâng cao giọng, vẻ mặt hung dữ.

“Một người tớ biết trước kia” Dịch Dao cúi đầu, trên mặt óc cảm giác nóng bừng như phát sốt. Truy๖enDKM.com

“Một thằng khốn nạn” Cố Sâm Tây đứng lên dùng sức nén cái chai không trong tay ra ngoài lề sân tập. cái chai biến mất giữa một bãi cỏ nhấp nhô.

Dịch Dao ngẩng đầu, nhìn thấy ngực Cố Sâm Tây nhấp nhô vì thở mạnh.

Nước mắt lại rơi tách tách xuống nền xi măng màu trắng dưới chân.

“ Thế bảng thông báo là chuyện gì?” Cố Sâm Tây quay đầu lại

“Không bieetsm cỏ thể là Đường Tiểu Mễ làm, nó vẫn luôn ghét tớ. Nhưng chữ trên tờ khám bệnh đó không phải của nó, chữ nó đẹp hơn nhiều” Dịch Dao dùng tay lau nước mắt trên khoé mắt: “ Mà cũng không biết được, có thể là nó nhờ người khác viết hộ”.
“CÓ thể, chuyện một trăm dồng lần trước cũng là nó nói với tớ”.

Cố Sâm Tây lại ngồi xuống, hai chân dang ra duỗi thẳng về phía trước: “ Nhưng tại sao nó ghét cậu như vậy?”

“ Bời vì nó thích Tề Minh, mà nó cho rằng Tề Minh thích tớ”.

“ Tề Minh là ai? “ Cố Sâm Tây nhìn về phía đám học sinh lớp Dịch Dao.

“ Người đang đứng bên cạnh giáo viên, giúp giáo viên ghi chép” Dịch Dao đưa tay chỉ Tề Minh cho Cố Sâm Tây.

“ À, tớ gặp rồi” Cố Sâm Tây cười lên: “ Mi thanh mục túc, chị gái tớ biết cậu ấy. Con gái các cậu ai cũng đều thích dạng người này”

Cô Sâm Tây bật cười khinh thường.

Dịch Dao đang định nói gì đó, Cố Sâm Tây đã đứng dậy phủi quần: “ Tớ sắp hết giờ học rồi, nói chuyện sau nhé.”

Sau đó cậu chạy về phía đám người trên sân thể dục, hcieesc áo phông trắng bị gió thổi căng phồng như phải phát ra âm thanh ào ào. Cậu giơ tay áo lên, cũng không biết là lau trán hay lau mắt, sau đó chạy rất nhanh vào trong đám bạn đang đá bong, trở thành một điểm trắng nho nhỏ, khó mà phân biệt với vô số bóng người màu trắng khác.