Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2758: Tôm tép nhãi nhép hát tuồng (2)



Văn Thành Đồ cảm thấy trống ngực mình đập nhanh hơn, lúc này hắn đã ý thức được Cố Tắc Viêm muốn nói gì. Hắn nhìn bộ dạng chờ đợi của Cố Tắc Viêm, hắn không khỏi cảm thấy rất thoải mái. Hắn nâng bình trà lên châm nước cho Cố Tắc Viêm, sau đó cười lớn nói: - Đúng vậy, chủ tịch Cố, đừng nói là anh không quen nhìn những kẻ thích ném đá xuống giếng, ngay cả Văn Thành Đồ tôi cũng không thể nào cho bọn họ làm bừa bãi được.

- À, tôi lại cảm thấy bí thư Văn ngài rất có khả năng, rất có năng lực. Cố Tắc Viêm cười cười rồi trầm giọng nói: - Bí thư Văn, anh là người có năng lực và đức hạnh vượt qua vô số người trong ban ngành Mật Đông, tôi cảm thấy nếu bí thư rời khỏi cương vị công tác thì ngài là nhân tuyển tốt nhất để tiếp nhận trọng trách. Tỉnh Mật Đông của chúng ta dưới sự dẫn dắt của ngài sẽ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Văn Thành Đồ đã sớm có chuẩn bị với lời nịnh hót của Cố Tắc Viêm, thế nhưng lúc này nghe vào tai mà không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng. Dù sao thì người nào cũng muốn tiến lên, ai không muốn mình được người khác khẳng định?

Hơn nữa Cố Tắc Viêm cũng không phải là người thường.

Văn Thành Đồ nâng ly trà lên uống một hớp, hắn cố gắng áp chế tâm tư vui sướng, sau đó trầm giọng nói: - Cám ơn chủ tịch Cố đã tín nhiệm tôi, nhưng tôi biết rõ chuyện của mình. Tôi đến Mật Đông chưa lâu, hơn nữa bàn về lý lịch thì cũng không dày, chỉ sợ tiếp nhận gánh nặng sẽ là hữu tâm vô lực.

Khi Văn Thành Đồ quan sát Cố Tắc Viêm, tất nhiên Cố Tắc Viêm cũng quan sát Văn Thành Đồ. Sau khi nghe câu nói hữu tâm vô lực của Văn Thành Đồ, Cố Tắc Viêm thầm cười lạnh một tiếng, hắn biết Văn Thành Đồ căn bản cực kỳ động tâm ở sự kiện này.

Lúc này Cố Tắc Viêm cười hì hì nói: - Bí thư Văn, ngài không nên khiêm tốn vì mục đích chung, nếu không sẽ làm cho các đồng chí khác đau lòng.

Cố Tắc Viêm nói ra ba chữ "mục đích chung" rất mạnh mẽ có lực, giống như nói anh không phải chiến đấu một mình, mà là một quần thể tiến lên.

Văn Thành Đồ khẽ híp mắt, hắn nhìn qua Cố Tắc Viêm, sau đó trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Cố, anh hiểu rõ công tác của tôi, nếu như được bí thư Sầm coi trọng, tối nhất định sẽ không phụ lòng của bí thư Sầm, sẽ đẩy Mật Đông liên tục phát triển.

Ba chữ bí thư Sầm được Văn Thành Đồ nói rất căng, đây là hắn đang nói cho Cố Tắc Viêm, nếu anh muốn đẩy tôi lên, anh phải có được sự đồng ý của bí thư Sầm. Dựa vào chính bản thân anh căn bản là không dễ thực hiện được mục đích.

Nếu bí thư Sầm đề cử tôi, như vậy Văn Thành Đồ tôi sẽ tiến lên lên vị trí của Sầm Vật Cương, còn chủ tịch Cố anh cũng là phó chủ tịch thường vụ nắm công tác văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Cố Tắc Viêm trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói: - Bí thư Văn, bí thư Sầm luông khẳng định công tác của anh, anh ấy nói anh là nhân tài hiếm có trong ban ngành thường ủy.

Văn Thành Đồ không nói thêm điều gì, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Cố Tắc Viêm nói thêm vài câu thì xay người cáo từ.

Khi tiễn chân Cố Tắc Viêm, Văn Thành Đồ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn rất nhiều. Đúng là người ngồi yên trong nhà nhưng phúc kéo đến đầy bên mình. Lúc bắt đầu thì Văn Thành Đồ chỉ lén cảm thấy vui mừng, căn bản không ngờ Cố Tắc Viêm lại điên cuồng chạy đến tìm mình. Hắn nghĩ lại và cảm thấy nếu Cố Tắc Viêm không đến tìm mình thì mới không bình thường, người này không có năng lực gì thế nhưng lại am hiểu đầu cơ luồn cúi.

Cố Tắc Viêm là một người cạnh tranh chính yếu nhất của Vương Tử Quân, Cố Tắc Viêm cầm tìm một người trợ giúp. Cố Tắc Viêm căn bản không có cùng cấp bậc với Vương Tử Quân, thế nên ở tỉnh mật đông chỉ còn một mình mình mà thôi.

Cố Tắc Viêm là tâm phúc của Sầm Vật Cương, thế nên Văn Thành Đồ tin tưởng Cố Tắc Viêm thuyết phục Sầm Vật Cương không là vấn đề.

Văn Thành Đồ nghĩ như vậy mà không khỏi nhớ đến một câu kinh kịch trong bài Dùng Trí Dọa Hổ: Xuyên biển xuyên rừng vượt qua đồng tuyết hiên ngang, trữ hào hùng gửi chí khí đến non sông..."

Văn Thành Đồ đi qua đi lại trong phòng và hát như vậy...

Ánh sáng cuối cùng trong ngày chậm rãi tiêu tán, Vương Tử Quân đứng bên ngoài Phòng làm việc trống rỗng mà cảm thấy rất mỏi mệt.

Sau bảy tám giờ chạy từ thành phố Rừng Mật đến Linh Long, Vương Tử Quân mãi tọa trấn ở nơi này. Tuy hắn chỉ là người chế định phương châm, giao nhiệm vụ giải quyết các vấn đề cho người có chuyên môn, thế nhưng dù thế nào thì người ôm toàn cục vẫn cảm thấy mỏi mệt.

- Chủ tịch Vương, khách sạn bên kia đã làm cơm xong, nếu không chúng ta sang đó dùng cơm? Miêu Dược Hổ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ mở miệng đề nghị.

Vương Tử Quân thật sự rất nổi giận với Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, thế nhưng khi nhìn bộ dạng quần áo mất trật tự của Miêu Dược Hổ thì hắn không khỏi thở dài một hơi: - Đi thôi.

Miêu Dược Hổ tiếp đãi Vương Tử Quân với tinh thần khá cao. Hắn là chủ tịch thành phố Linh Long, hắn biết rõ thành phố Linh Long tiếp nhận thế cục như thế nào. Sau khi Lỗ Đỉnh Thành rời đi, tất cả ông chủ lớn nhỏ trong thành phố Linh Long đều bỏ đi, bây giờ có hơn một trăm công trường còn ở lại, sự việc phát sinh làm cho cả thành phố chợt rối loạn.

Nhưng những ông chủ bất động sản đã bỏ chạy mất tích, người mua phòng dù muốn trả phòng cũng không tìm được người nào.

Càng làm cho Miêu Dược Hổ cảm thấy khó chịu là Sầm Vật Cương lại sinh bệnh. Tuy tin đồn bên ngoài là bí thư Sầm chỉ bị chút bệnh nhỏ, thế nhưng Miêu Dược Hổ là người có xúc giác chính trị rất mạnh, hắn biết bí thư Sầm là người khắc ghi nhiều tình cảm cho thành phố Linh Long, bây giờ thành phố Linh Long xuất hiện vấn đề thế này, rõ ràng là bí thư Sầm ngã xuống vì quá tức giận.

Ngay sau đó bí thư Sầm còn tiếp tục giúp đỡ cho Đồ Phấn Đấu và mình nữa không?

Đây là vấn đề đầu tiên mà Miêu Dược Hổ nghĩ đến, nhưng nếu so với vấn đề này thì hắn còn cảm thấy có một phương diện quan trọng hơn, đó chính là con đường mình phải đi sau này thế nào?

- Chủ tịch Vương, chúng tôi không làm tốt công tác nên gây ra tình trạng nhiễu loạn vào lúc này. Tôi đại biểu cho cấp ủy chính quyền thành phố Linh Long nhận kiểm điểm với ngài. Đồ Phấn Đấu chờ Vương Tử Quân trong khách sạn, sau khi thấy Vương Tử Quân thì không khỏi mở miệng nhận kiểm điểm.

Đối với một người kiêu ngạo như Đồ Phấn Đấu, nếu như ép hắn nhận kiểm điểm với một người mình không thích thì thật sự còn khó hơn lên trời. Nhưng với thế cục hôm nay thì sự kiêu ngạo của Đồ Phấn Đấu đã bị đánh rơi xuống địa ngục, hắn không thể không nhận kiểm điểm.

Miêu Dược Hổ nhìn gương mặt khổ sở đau đớn của Đồ Phấn Đấu, hắn cảm thấy có vài phần đau xót. Hắn và Đồ Phấn Đấu công tác với nhau nhiều năm, tuy hai bên có không ít ma xát thế nhưng phần giúp đỡ nhau là nhiều hơn. Hắn hiểu rõ Đồ Phấn Đấu là hạng người gì, bây giờ một người kiêu ngạo lại có bộ dạng như vậy, hắn không khỏi sinh ra cảm giác sói khóc thỏ.