Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 63: Ôn tuyền 1



Từ thắt lưng lấy ra một khối ngọc Nhan Hi đưa tới trước mặt tên tướng lĩnh, "Mở cửa."

Không dám hỏi nhiều, hắn lập tức chỉ huy bọn lính mở ra khe cửa đủ đểngựa qua được, hắn cung kính mà nhìn bóng lưng Nhan Hi đi xa.

Đào Tiểu Vi lúc này mới từ trong áo choàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa nãy nguy hiểm thật, may là nàng lúc đó kịp giấu đi khuôn mặt, rút vàotrong lòng ngực Nhan Hi, nàng không muốn hiện tại bị người khác bắt gặpnàng đang càn rỡ mà tựa vào lòng một nam nhân, nhất định thế nào cũng bị rêu rao khắp nơi, ngày mai các vương công quý tộc không biết sẽ còntruyền ra lời đồn đãi khó nghe nào nữa.

"Người xấu, chúng ta lần sau đi ra cũng đừng đi ngựa như vậy." Lòng của nàng đã nhanh loạn lên.

Nhan Hi dò xét nhìn nàng, "Ngươi phải học được kỵ mã, kỹ năng vững vàngvì sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tọa trên lưng ngựa."

"Ta, hiện tại kỹ năng rất tốt nha." Chẳng phải vừa rồi một đoạn đườngdài, hắn đều là ngủ gật ở sau lưng nàng, còn nàng thì tư thế oai hùnghiên ngang khống chế kỵ mã một đường chạy thẳng.

Nhan Hi không nói gì, hắn không muốn phá đi tự tin nho nhỏ này của nàng, vừa nãy nếu không phải hắn dùng hai chân ra hiệu cho chiến mã, sợ lànàng sớm đã bị tính tình dữ dằn của nó bỏ rơi đi.

Bất quá hắn chính là thích nhìn nàng với bộ dạng dào dạt đắc ý, đôi mắt trong suốt trong bóng đêm càng thêm rạng rỡ phát sáng.

Đi thêm một hồi ngựa đã đứng ở trước một trang viện. Nhan Hi để Đào Tiểu Vi xuống ngựa, theo thường lệ nắm tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng đi tớitrước cửa, trọng trọng vỗ ba cái.

Chỉ chốc lát cửa không tiếng động mở ra, một lão nhân đôn hậu cười tủmtỉm lộ mặt ra, nhìn thấy là Nhan Hi vội vã hành lễ, "Gia, ngài đã tới?"

Nhan Hi gật đầu, trực tiếp đi vào.

Lão nhân theo ở sau người họ lên tiếng huyên náo, "Gia, ngài cùng tiểu thư xin đợi lát nữa, lão nô chuẩn bị vài thứ."

Chuẩn bị cái gì? Đào Tiểu Vi nghi hoặc nhìn hắn, vương gia lạnh lùngnghiêm nghị chỉ là đang cúi đầu uống trà, chính là không muốn giải đáphay là nói gì cả.

Không bao lâu, lão nhân vui vẻ chạy về bẩm báo nói tất cả đã được chuẩn bị, thỉnh hai người di giá đến hậu viện.

Đào Tiểu Vi đầu óc nhồi vào một đống dấu chấm hỏi, nàng theo thói quenđi tới đâu cũng nắm bàn tay to vững vàng của Nhan hi, lẳng lặng đi theophía sau hắn, yên lặng đi qua những phiến đá, khu vườn như có như khôngánh lên màu xanh của nhiều loại hoa cỏ. Đáng tiếc, theo đèn lồng của lão nhân đi tới hậu viện thì ngoại trừ một không gian rộng thông với phòngnhỏ ở ngoài, cái gì cũng không có.