Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi

Chương 68: Sinh nhật



Edit: Cua🌷_

Kể từ hôm đó, mỗi ngày Giang Dã đều sẽ gửi rất nhiều tin nhắn, chia sẻ tất cả mọi chuyện với Yến Hoa.

Dù có gặp mèo hoang trên đường cũng phải nói cho anh biết.

[Hôm nay em tan lớp về, nhìn thấy đàn anh đang ngủ trên ghế, tại sao anh ấy lại không đến lớp? Anh ấy sẽ bị đánh dấu là vắng mặt.]

Giang Dã luôn có thể nói rất nhiều điều khiến Yến Hoa vui vẻ một cách kì lạ.

Đó là một con mèo màu cam tên là "Đàn anh".

Giang Dã cũng gửi cho Yến Hoa một bức ảnh về đàn anh tròn trịa, mũm mĩm và mịn màng.

Giang Dã cất điện thoại vào túi, đút cho đàn anh một nắm thức ăn cho mèo.

Nhờ có đàn anh, Yến Hoa sẽ nhắn tin lại cho hắn mỗi khi nó được nhắc đến.

Quả nhiên, trên đường lên lầu, Giang Dã nhận được tin nhắn trả lời từ Yến Hoa.

[Vậy em hỏi học sinh cuối cấp xem tại sao anh ta lại không đến lớp?]

Giang Dã cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi không tự chủ mà nở nụ cười.

Bạn cùng phòng đi ngang qua vỗ nhẹ vai hắn, trêu chọc nói: "Lại nhắn tin à?"

"Còn chưa xong sao?"

Giang Dã chỉnh sửa tin nhắn, xoay người đi xuống lầu, trả lời bạn cùng phòng: "Chưa."

Ba người bạn cùng phòng đều biết ở quê Giang Dã có người yêu từ lâu, nhưng chưa từng gặp bao giờ mà chỉ thấy nhắn tin gọi điện cho nhau mỗi ngày.

Bạn cùng phòng thấy hắn lại xoay người đi xuống lầu, từ phía sau hét lên: "Đi đâu thế?"

"Tìm đàn anh." Giang Dã nhanh nhẹn bước xuống bậc thang, cả người tràn đầy năng lượng.

Đàn anh vừa mới ăn xong thức ăn cho mèo, đang liếm chân dưới bóng cây, nhìn thấy đàn em vừa cho mình ăn cũng không thèm ngước mắt lên, cái đuôi dài nhàn nhã đặt nhẹ xuống đất.

Giang Dã ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc hỏi đàn anh trước mặt.

"Đàn anh, sao anh không đến lớp?"

Người này có bệnh.

Đàn anh không để ý tới hắn.

Yến Hoa vừa mới gửi tin nhắn, đối phương đã lập tức trả lời.

[Em sẽ đi hỏi. ]

Yến Hoa nhìn tin nhắn với một nụ cười trong mắt.

Vài phút sau, Yến Hoa nhận được một tin nhắn khác.

[Đàn anh phớt lờ em T^T]

Yến Hoa bật cười.

Thật ngớ ngẩn.

Anh bấm điện thoại trả lời.

[Tính tình của đàn anh không tốt, tránh xa anh ta ra, đừng để bị cào.]

Đàn anh rất hung hãn, có mấy vị đàn em đã bị anh ta cào xước tay, Yến Hoa dặn Giang Dã cẩn thận.

Giang Dã luôn trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Được rồi, em sẽ tránh xa anh ta.]

Hắn từng trả lời tin nhắn trong giờ học, sau khi bị Yến Hoa phát hiện, hắn đã nhiều lần hứa sẽ không sử dụng điện thoại trong lớp nữa.

Yến Hoa biết lịch học của Giang Dã nên anh thường sẽ tránh trả lời tin nhắn khi hắn đang ở trong lớp.

Chỉ cần anh không trả lời ngay thì một lúc sau sẽ thấy có rất nhiều tin nhắn khiến anh không thể trả lời kịp.

Hắn sẽ nhắn khi đến thư viện, nhắn khi bắt đầu đọc sách, nhắn khi đã đọc xong sách, nhắn khi trước khi làm bài tập, trước khi thảo luận nhóm và nhắn sau khi đã hoàn thành bài thảo luận nhóm.

Tuy rằng không ở cùng Giang Dã nhưng Yến Hoa biết rõ nhất cử nhất động của hắn, hắn sẽ làm gì trong từng thời khắc.

Điều này khiến Yến Hoa thỉnh thoảng ảo tưởng rằng Giang Dã vẫn còn ở bên cạnh mình.

Kể từ khi Yến Hoa bắt đầu để ý tới Giang Dã, thời gian tiếp xúc với gián điệp của Giang Dã đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng hắn vẫn thường xuyên gọi điện cho Lục Cửu để hỏi về những điều Yến Hoa không nói với hắn và về kết quả học tập của Lục Thất.

Cho đến trước Tết hai ngày, Lục Cửu đột nhiên mất liên lạc.

Ngay cả Yến Hoa cũng ngừng trả lời tin nhắn.

Cuối cùng hắn đã gọi vào số của Yến Hoa trước khi lên máy bay.

Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ mệt mỏi.

"Ở nhà có chút chuyện, đợi em về sẽ nói sau."

"Được, em chuẩn bị lên máy bay, anh đang ở đâu, em sẽ trực tiếp tới tìm anh."

"Ở nhà."

"Em biết rồi, đợi em ở nhà."

"Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra cũng có em ở đây rồi." Giang Dã bình tĩnh trấn an Yến Hoa.

Sau khi xuống máy bay, Giang Dã bắt taxi đi thẳng về nhà.

Ngoài Yến Hoa, ở nhà còn có sĩ quan Hoàng.

"Tiêu Dã về rồi à." Sĩ quan Hoàng mặc thường phục đứng dậy nói.

"Chú Hoàng, xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Dã nôn nóng nhìn Yến Hoa, thấy đôi mắt anh xanh xao nhuốm vẻ mệt mỏi, lông mày và trong mắt hiện lên một nỗi buồn, anh cũng gầy đi rất nhiều, vừa nhìn liền biết không được nghỉ ngơi đầy đủ.

“Lục Cửu bị giam giữ vì tội cố ý gây thương tích.”

Giang Dã cau mày hỏi chi tiết.

Ngày 28 tháng 12, Yến Hoa và Tông Nguyên có việc ở Ôn Dương nên không có mặt ở Nam Giang. Các nhân viên khác đều tan làm vào buổi tối, trong cửa hàng chỉ có hai người là Lục Cửu và Lục Thất. Ngay trước khi đóng cửa, một khách quen đã đến cửa hàng, anh ta nói rằng xe của anh ta bị hỏng, yêu cầu Lục Cửu đi tận một cây số để bảo trì.

Anh ta đứng hút thuốc, giục Lục Cửu nhanh chóng đi sửa xe cho mình.

Trong cửa hàng chỉ còn lại một mình Lục Thất.

Lục Thất xinh đẹp bất phân nam nữ, đang học lớp 9, dáng người mảnh khảnh yếu ớt, thoạt nhìn dễ bị bắt nạt.

Lục Cửu đứng bên đường đợi một lúc thì nhận ra có điều gì đó không ổn nên lập tức quay lại cửa hàng.

Mặc dù Lục Thất không sao nhưng Lục Cửu lại nhất thời mất khống chế, người kia hiện tại vẫn đang nằm trong phòng ICU.

Khi Yến Hoa vừa trở lại Nam Giang, Lục Cửu đã chủ động đi đầu thú, Lục Thất chỉ có thể dựa vào Yến Hoa.

Trước khi Giang Dã quay lại, sĩ quan Hoàng đã nói với Yến Hoa cách giải quyết, đó là tìm một luật sư giỏi để cố gắng giảm nhẹ bản án.

Cảnh sát Hoàng vỗ nhẹ vai Giang Dã trước khi rời đi, "Ở lại chăm sóc cho anh trai đi, cửa hàng đã xảy ra chuyện lớn như vậy."

"Em ăn gì chưa?" Yến Hoa dùng sức hỏi.

Cửa hàng mấy ngày nay đang đóng cửa vì sự cố của Lục Thất, Yến Hoa bận rộn chạy tới chạy lui, bên cạnh còn có thêm Lục Thất nhỏ tuổi, mệt đến mức không nói được lời nào.

"Em không đói." Giang Dã buông hành lý xuống ngồi bên cạnh Yến Hoa, lạnh lùng nhìn Lục Thất trông có vẻ hốc hác bất lực trước mắt, liếc nhìn cậu ta xong liền tập trung vào Yến Hoa. Chắc hẳn mấy ngày nay ăn uống không tốt, dạ dày sẽ có vấn đề. Hắn đau lòng nói: “Em sẽ giúp tìm luật sư, anh Kiều yên tâm.”

“Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, anh đang liên lạc với luật sư để chuẩn bị cho phiên tòa.” Yến Hoa không đói, chỉ hơi mệt.

Giang Dã có vẻ chán ghét nhìn Lục Thất, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc trong mắt, "Đối phương có sẵn sàng hòa giải không?"

Yến Hoa lắc đầu, nhặt một điếu thuốc lá trên bàn cà phê bỏ vào gạt tàn đang chất rất nhiều tàn thuốc.

"Em sẽ tìm luật sư, đừng lo lắng, hai người ăn cơm chưa?" Giang Dã ngước đầu hỏi Lục Thất.

"Đã ăn rồi, nhưng thầy ăn không nhiều." Lục Thất đáp, cậu ấy chưa đủ lớn để giúp Yến Hoa bất cứ việc gì, chỉ có thể cố gắng không gây thêm rắc rối cho Yến Hoa.

"Chúng ta đi ăn trước có được không, nếu anh bị bệnh thì sẽ không có ai cứu Lục Cửu ra."

Giang Dã thực ra không quan tâm đến sự sống chết của người khác, hắn chỉ quan tâm đến việc Yến Hoa có ăn cơm đầy đủ hay không.

Yến Hoa liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ rồi.

“Chúng ta đến nhà hàng Phong Tử ăn tối nhé.” Yến Hoa vỗ vai Lục Thất.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ cứu anh trai của cậu ra ngoài."

Lục Thất gật đầu, im lặng đi theo Yến Hoa.

Sau khi Lục Cửu vào tù, cậu chỉ có thể dựa vào thầy của mình.

Trên bàn ăn, Giang Dã không ngừng gắp đồ ăn cho Yến Hoa, mong anh ăn nhiều hơn.

Nhưng mà trị bệnh phải trị tận gốc, điều quan trọng nhất là giải quyết xong chuyện của Lục Cửu.

Buổi tối Lục Thất đang tắm trong phòng tắm, mấy ngày nay để cậu ở trong nhà mình, không yên tâm khi để cậu một mình trong tiệm sửa xe, Lục Thất vẫn còn đang học cấp hai, gặp phải chuyện lớn như vậy chắc chắn tinh thần sẽ không ổn định, Yến Hoa sợ cậu ở ngoài sẽ xảy ra chuyện.

Trong đêm, Yến Hoa tựa lưng vào lan can, hơi nheo mắt lại, nhìn lên bầu trời đen kịt, để lộ chiếc cổ thon dài, giữa hàng lông mày đọng lại nỗi buồn.

Giang Dã lại gần, đưa tay giật lấy điếu thuốc đang cháy dở trên môi Yến Hoa rồi vứt xuống lan can, cuối cùng xé vỏ kẹo bạc hà đặt ở miệng anh.

Yến Hoa liếc hắn một cái, nghiêng đầu không ăn viên kẹo trên tay Giang Dã: “Gan em càng ngày càng lớn.”

Ngay cả điếu thuốc Yến Hoa đang hút cũng dám dập tắt.

“Anh đã hứa với em sẽ bỏ thuốc lá.” Giang Dã lấy điện thoại ra, lật lại tin nhắn Yến Hoa hứa bỏ thuốc lá.

“Tự anh xem đi.” Giang Dã giơ bằng chứng khiến anh không thể chối cãi ra trước mặt Yến Hoa.

Yến Hoa nghiêng đầu không thèm nhìn.

"Anh lại định lừa em." Giang Dã cau mày, bất mãn nói.

Yến Hoa quay đầu nhìn xuống lầu, mệt mỏi nói: “Anh khó chịu.”

“Nếu như khó chịu thì có thể nói cho em biết, đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe, em không có ở nhà anh liền hút rất nhiều, rõ ràng anh đã hứa với em sẽ bỏ thuốc lá, đồ lừa đảo."

Giang Dã bám vào lan can, nhìn Yến Hoa không chớp mắt, đồng thời buộc tội anh.

Đã lâu rồi không gặp Yến Hoa, nhìn anh đã sụt cân đi không ít, vòng eo vốn đã gầy giờ đây trông còn nhỏ hơn trước.

Yến Hoa giải thích: “Anh không hút nhiều, mấy ngày nay chỉ hút vài điếu thôi, bởi vì cảm thấy khó chịu.”

Giang Dã thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Anh đừng lo, em đã tìm được luật sư rồi, nhà Đại Bân có một công ty luật riêng, bọn họ rất giỏi trong những việc này, về vụ kiện, đàn anh mà em từng gặp ở hội sinh viên đang làm việc tại một công ty luật ở Nam Giang, ngày mai em sẽ đến gặp họ, đừng lo lắng, có em ở đây rồi."

Yến Hoa lắng nghe Giang Dã sắp xếp mọi chuyện, trầm mặc một lát, chuyển tầm mắt nhìn về phía Giang Dã hỏi: "Có cần mang thức ăn cho mèo đến gặp đàn anh không?"

Giang Dã sửng sốt, lát sau trong mắt mang theo ý cười nói: "Anh nhất định phải mang theo, nếu không đàn anh sẽ đói, cũng không có sức lực khởi kiện."

"Phải mang theo bao nhiêu mới có thể đáp ứng được đàn anh?"

Ngoài hành lang tối đen, nhưng hai mắt Giang Dã lại sáng ngời nhìn Yến Hoa, "Không cần lo lắng chuyện tiền bạc."

Yến Hoa thở dài, "Lục Cửu quá bốc đồng."

Giang Dã không cho là như vậy, nếu như đổi lại là Yến Hoa, hắn sẽ người đó chết không có chỗ chôn.

Hắn thậm chí không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tương tự với Yến Hoa.

Đó chỉ là ảo giác, mọi dây thần kinh trong Giang Dã giống như bị lửa thiêu đốt.

Giang Dã nhìn cửa phòng tắm đóng kín, sau khi cân nhắc lợi hại mới hạ giọng nói: “Lục Cửu Lục Thất không đáng.”

Tội của Lục Cửu chắc chắn sẽ phải đi tù, chỉ là không biết ít hay nhiều mà thôi.

Lục Cửu và Lục Thất là hai kẻ khốn cùng nên đây là một thương vụ thua lỗ.

Hắn không muốn Yến Hoa lãng phí thời gian cho hai người này.

Hắn chỉ hy vọng Yến Hoa sẽ dành thời gian và sức lực hơn cho bản thân.

Yến Hoa không biết cái gì đáng giá hay không đáng giá.

Giống như lúc anh lựa chọn nuôi dưỡng Giang Dã, anh cũng không hề cân nhắc xem có đáng hay không.

Anh muốn hút thuốc, nhưng lại nhịn xuống, cầm lấy viên kẹo bạc hà từ trong tay Giang Dã, nhẹ giọng nói: “Lục Cửu bằng tuổi với em, ngày mai em hai mươi tuổi, cậu ấy cũng sẽ hai mươi tuổi, anh không muốn cậu ấy dành cả tuổi trẻ ở trong tù."

"Nếu như có thể giảm bớt bản án vài năm."

"Có cậu ấy trong cửa hàng mấy năm qua mới khiến anh cảm thấy yên tâm, cậu ấy đáng để tin tưởng."

Yến Hoa ngừng một lúc, giọng nói khàn khàn, tuy buồn nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói: "Có đôi khi anh nghĩ, giá như có ai đó có thể giúp anh khi anh bị bắt cóc vào năm đó."

Cứu anh, chứng minh anh vô tội.

Giang Dã luôn nhìn sự việc của Lục Cửu từ góc độ bình tĩnh và có lợi, nhưng khi nghe Yến Hoa nhắc đến vụ bắt cóc, hắn lại không nói nên lời.

Cổ họng giống như tắc nghẹn bởi những cảm xúc cay đắng, tứ chi tràn ngập nỗi đau dày đặc.

Hắn run rẩy ôm thật chặt Yến Hoa vào lòng.

Khi Yến Hoa mười lăm tuổi, không có ai giúp đỡ anh cả..

Tất cả đều mặc kệ anh.

Có lẽ gần đây Yến Hoa thật sự mệt mỏi, cần một cái ôm để dựa vào.

Anh không đẩy Giang Dã ra, nhưng cũng không ôm hắn, hỏi chi tiết về việc ngày mai gặp luật sư.

"Lục Thất có cần phải đi không?"

Giang Dã ôm người trong lòng không buông, "Cần."

"Lục Thất vẫn còn là trẻ vị thành niên, người đàn ông kia tuy rằng thực hiện ý đồ không thành công nhưng vẫn có thể khởi kiện hắn, nếu như hai vụ kiện cùng nhau khởi kiện, chúng ta sẽ tìm cách buộc người đó phải hòa giải."

"Ngày mai anh có thể hỏi luật sư chi tiết cụ thể, đừng lo nữa nhé, em sẽ giải quyết."

Yến Hoa phải thừa nhận rằng mỗi khi có Giang Dã ở bên cạnh, anh đều cảm thấy thoải mái và tránh được rất nhiều rắc rối, anh không phải người máy, anh cũng chỉ là một người bình thường muốn có cho mình một điểm tựa riêng.

Anh dựa vào người Giang Dã, hai người nhỏ giọng thảo luận chi tiết về vụ việc của Lục Cửu.

Bởi vì Yến Hoa không đẩy hắn ra nên hành động của Giang Dã càng táo bạo hơn, hắn đặt tay lên lưng Yến Hoa, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi người trong lòng mình, giống như động tác Yến Hoa từng làm với hắn trước đây.

Cho đến khi Lục Thất từ ​​phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở hành lang.

Lục Thất đứng ở giữa phòng khách, vội vàng cúi đầu suy nghĩ có nên quay lại phòng tắm hay không.

Có phải cậu đã ra ngoài không đúng lúc không?

Trước khi Lục Thất cúi đầu xuống, ánh mắt cậu thoáng chạm mắt với Yến Hoa.

Mặc dù cả hai đều nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

"Buông ra." Yến Hoa thấp giọng nhắc nhở.

Giang Dã lúc này cũng không dám làm gì nữa, gọn gàng buông tay ra, coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Trong phòng đèn huỳnh quang chiếu sáng, bầu không khí trong phòng nhất thời có chút khó xử.

Cuối cùng, bố Yến vẫn là người lên tiếng trước: "Lục Thất, ngày mai theo tôi đi gặp luật sư."

"Cậu cần phải nói với luật sư một số chi tiết, đừng sợ, có Tiểu Dã và tôi ở cạnh cậu.”

Lục Thất nhìn anh vâng một tiếng, cảm kích nói: “Cảm ơn thầy.”

Cậu thực sự rất lo lắng Yến Hoa sẽ bỏ mặc hai anh em họ.

Nếu Yến Hoa không quan tâm tới bọn họ, Lục Cửu sẽ không biết phải làm gì.

Cậu biết việc thuê luật sư giải quyết kiện tụng sẽ tốn rất nhiều tiền, cậu không có tiền nên chỉ có thể âm thầm viết lại hết khoản này đến khoản khác, chỉ sợ mình sẽ quên mất khoản nào đó.

Cậu đã từng đưa giấy nợ cho Yến Hoa nhưng bị anh trả lại.

"Chờ anh trai cậu ra ngoài rồi làm việc cho tôi. Thằng nhóc này còn đang đi học, sao lại viết giấy nợ?"

Mấy ngày nay Yến Hoa ở nhà cũng đã chăm sóc cậu rất chu đáo, không chỉ mấy ngày nay mà còn trong mấy năm qua, Yến Hoa luôn chăm sóc hai người họ rất chu đáo.

Cậu và Lục Cửu đã lang thang rất lâu, cuối cùng cũng gặp được một vị Thần mềm lòng giúp họ.

Yến Hoa ngồi trên ghế sô pha, viên kẹo bạc hà trong miệng đã tan từ lâu, anh tìm một viên khác cho vào miệng nói: “Không có việc gì thì đi ngủ sớm đi, mấy ngày nay cậu cũng mệt rồi.”

Ánh mắt Lục Thất đảo qua Yến Hoa và Giang Dã, cậu do dự một chút rồi nói: "Thầy, tối nay em ngủ trên sô pha."

Sau vụ việc này mấy ngày trước, Yến Hoa đã để Lục Thất ở lại trong nhà.

Yến Hoa vẫn đang cầm tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nói: "Tốt nhất là cứ ngủ trên giường đi."

"Còn thầy thì sao?"

"Tôi sẽ ngủ trên giường của Tiểu Dã."

Lục Thất lại nhìn Giang Dã hỏi: "Vậy ông chủ nhỏ thì thế nào?"

Dưới ánh mắt mong chờ của Giang Dã, Yến Hoa tạt xuống một gáo nước lạnh nói: "Nó ngủ trên sô pha."

Khóe miệng Giang Dã nhanh chóng trễ xuống, không vui nhìn Yến Hoa.

Yến Hoa mặc kệ hắn, tiếp tục xem qua các tài liệu ủy thác khác nhau.

"Đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta phải đi gặp luật sư."

Lục Thất không dám phản đối sự sắp xếp của Yến Hoa, dù sao Yến Hoa là người có tiếng nói cuối cùng trong gia đình này, Giang Dã khó chịu cũng vô dụng, cậu xoay người yên lặng đi ngủ, không hỏi nhiều nữa.

Sau khi Lục Thất đi vào phòng ngủ, Giang Dã ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt oán hận.

“Em không muốn ngủ trên sô pha.”

Yến Hoa sắp xếp các loại tài liệu cho Lục Cửu, rũ mắt nói: “Vậy em đi tìm khách sạn bên ngoài ngủ đi.”

"Em không muốn đâu.” Giang Dã chen vào gần hơn về phía Yến Hoa nói: “Em không muốn ngủ trên sô pha, em đã về nhà rồi, vì sao phải ngủ ở khách sạn?”

Yến Hoa nghiêng đầu liếc nhìn hắn “Vậy em xuống lầu ngủ với Phong Tử đi, dù sao cậu ta cũng ở nhà một mình, em có thể xuống đó chơi game."

"Em không muốn chơi game với anh ấy, cũng không muốn ngủ với anh ấy." Giang Dã lập tức bác bỏ phương án này.

“Vậy em chỉ có thể ngủ trên sô pha.”

“Anh Kiều, em không muốn ngủ trên sô pha.” Giang Dã lại lặng lẽ vòng tay qua eo Yến Hoa.

Yến Hoa cuộn tờ giấy A4 lại, vỗ nhẹ vào tay Giang Dã, "Buông ra."

"Nếu em buông ra, em sẽ không ngủ trên ghế nữa, có được không?"

"Vậy em muốn ngủ ở đâu? Hay em muốn trải chăn nằm trên sàn?" Ánh mắt Yến Hoa vẫn dừng trên đống tài liệu.

Thấy Yến Hoa không đẩy hắn ra nữa, Giang Dã liền dựa sát vào anh, “Trên sàn lạnh lắm, em muốn ngủ cùng anh cơ.”

Yến Hoa ngước mắt nhìn Giang Dã, đáp án thế nào không cần nói cũng biết.

"Em sẽ không làm gì cả, em thề." Giang Dã háo hức nói.

Yến Hoa không tin, đêm đó Giang Dã cũng đã nói điều tương tự.

"Anh Kiều, anh thương em đi mà? Ban đêm lạnh lắm, em có thể ngủ với anh được không?" Giang Dã vừa nói, phần lớn cơ thể áp vào Yến Hoa, ép anh nằm giữa hắn và ghế sofa.

Yến Hoa tựa người vào ghế, không biết đặt ánh mắt ở đâu nên chỉ có thể nhìn Giang Dã làm nũng trong lòng mình, ánh mắt dừng lại mấy giây, đột nhiên nói: “Có phải em đã đen đi khi tham gia khóa huấn luyện quân sự không?"

"A." Giang Dã đang cầu xin được ngủ cùng anh, nghe anh đột ngột hỏi vậy thì với tay lấy ra một chiếc gương từ ngăn kéo bàn cà phê, một tay vẫn ôm Yến Hoa, tay kia thì cầm gương, nghiêm túc nhìn bản thân trong đó.

“Hình như em cũng sụt cân rồi.” Từ khi vào đại học, hắn đã sụt cân một chút, trong mắt Yến Hoa có chút đau lòng.

“Ý anh là em gầy và đen?”

“Đúng vậy.” Yến Hoa khẳng định.

Giang Dã trong gương vội vàng cau mày, vẻ mặt buồn rầu, cất gương đi không muốn nhìn nữa, vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, trầm giọng nói: "Anh chê em xấu à?"

Yến Hoa nhìn Giang Dã làm nũng tỏ vẻ tủi thân, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất lực.

Lớn như vậy rồi mà vẫn như trẻ con.

Mối quan hệ giữa hai người dường như đã quay trở lại khoảnh thời gian trước năm thứ hai trung học, nhưng Giang Dã biết rõ bây giờ vẫn không giống với khi đó, Yến Hoa chỉ là không muốn nghĩ về chuyện này, trong tiềm thức, anh luôn cố gắng tránh né đối mặt với nó, chỉ cần Giang Dã không ép anh đối mặt, anh có thể làm đà điểu cả đời.

Bởi vì Yến Hoa “không thích” nên Giang Dã tựa hồ rất đau lòng, ôm lấy eo Yến Hoa không chịu buông ra, suýt nữa thì bật khóc.

"Anh cho rằng em xấu." Giang Dã giọng điệu chứa đầy nước mắt phàn nàn.

Yến Hoa liếc nhìn người trong ngực, nói: “Đừng giả khóc.”

“Hừ.” Giang Dã xoa xoa cổ Yến Hoa, “Em muốn khóc.”

“Bây giờ anh cảm thấy em xấu xí, còn bắt em ngủ trên sofa, em ấm ức muốn khóc lắm rồi."

"Vậy thì khóc đi." Yến Hoa chậm rãi nói, "Chỉ cần đừng làm ướt quần áo của anh là được."

"Anh Kiều, sao anh lại thế này?" Giang Dã ngẩng đầu nhìn thẳng Yến Hoa, bặm môi như thể mình rất oan ức.

“Anh thế nào?”

“Em ngủ trên sô pha, có thể sẽ bị cảm lạnh.”

Yến Hoa ừ một tiếng, “Cảm lạnh thì uống thuốc thôi, không phải em có rất nhiều sao?"

Thấy Yến Hoa nhắc đến chuyện này, Giang Dã vội vàng cúi đầu, vùi đầu vào hõm cổ Yến Hoa, nhỏ giọng nói: "Em không uống đâu."

"Ha."

Giang Dã không dám nói nữa, lặng lẽ ôm Yến Hoa không buông.

Yến Hoa liếc nhìn thời gian trên tường, nhắc nhở: “Đừng ôm nữa, em nặng quá.”

"Vừa rồi anh nói em gầy, bây giờ lại bảo em nặng.” Giang Dã hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn.

Yến Hoa không để ý đến lời buộc tội của hắn, “Buông ra, cũng muộn rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”

Giang Dã bất đắc dĩ nói: “Em thật sự phải ngủ trên sô pha sao?”

Yến Hoa không nhìn hắn, xoa xoa lông mày nói: "Nếu em không buông anh ra, em chắc chắn sẽ phải ngủ trên sô pha."

Anh vừa dứt lời, Giang Dã lập tức buông tay ra, ngồi thẳng dậy, giả vờ lật xem tài liệu.

“Em buông rồi.”

“Tối nay chúng ta phải ngủ cùng nhau.”

Yến Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, thu dọn các loại tài liệu.

Hai người lại ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục thảo luận các vấn đề về Lục Cửu Lục Thất.

“Lục Thất còn muốn học trường nghệ thuật không?” Giang Dã nhìn phòng ngủ hỏi.

"Cậu ấy không muốn học nữa, trước khi xảy ra chuyện, cậu ấy có tham gia vài buổi thử vai đóng phim nhưng mà chưa có kết quả." Yến Hoa cau mày nhớ lại những chuyện này.

"Anh không biết có phải là thật hay không, chưa có thời gian hỏi cậu ấy."

Mỗi ngày Yến Hoa phải xử lý rất nhiều chuyện, ngoại trừ Giang Dã, anh không biết phải nói với ai, cũng không muốn nói với ai ngoại trừ Giang Dã.

“Ngày mai em sẽ hỏi cậu ta.” Giang Dã rót cho Yến Hoa một ly sữa nóng rồi nói.

Lúc vào phòng, Lục Thất đã ngủ rồi, Yến Hoa cau mày nhìn Lục Thất đã ngủ say, lo lắng chuyện của Lục Cửu.

Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ hối hận mà ngủ với Lục Thất nên vội đẩy Yến Hoa về phía giường của mình, kéo tấm rèm màu xanh xuống.

Hắn vội vàng nằm xuống giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói: "Ngủ thôi, Kiều Kiều."

"Đã muộn rồi, ngày mai anh phải gặp luật sư."

Giang Dã ngồi trên giường, hai mắt sáng ngời, nhìn Yến Hoa đầy mong đợi.

Yến Hoa quay mặt đi ngồi vào bàn làm việc, anh không muốn đi tới đó. Mặc dù đồng ý ngủ cùng Giang Dã nhưng trong lòng anh không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó.

“Em ngủ trước đi.”

“Lát nữa anh ngủ.”

Giang Dã bước khỏi giường, không nhịn được vòng tay ôm lấy eo Yến Hoa, ý định ôm anh lên giường.

“Thả tay ra.” Yến Hoa vỗ vỗ tay hắn nhắc nhở.

"Không, nhưng anh có thể nói to hơn, nếu như đánh thức Lục Thất, cậu ta sẽ hỏi ông chủ nhỏ đang làm gì thấy vậy?" Giang Dã ghé vào tai Yến Hoa, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy tiếng, môi hắn lướt qua chiếc cổ mảnh mai của Yến Hoa.

“Đến lúc đó, anh hãy nói với Lục Thất là em cứ ôm eo anh không chịu buông.” Giang Dã nói xong còn hôn lên dái tai đã đỏ bừng của Yến Hoa một cái.

Đôi mắt quyến rũ của Yến Hoa mở to, anh không thể tin quay đầu nhìn người phía sau, run rẩy đưa tay ra, mấp máy môi: "Em, em, em..."

Hồi lâu mà không nói được gì.

"Ngủ thôi, Kiều Kiều, em thật sự sẽ không làm loạn." Giang Dã kiên định nói.

"Ngày mai có rất nhiều việc phải làm, chúng ta phải đi ngủ sớm."

Vẻ mặt Giang Dã cực kì nghiêm túc.

Yến Hoa có chút bán tín bán nghi.

Nhưng Yến Hoa thật sự sợ sẽ đánh thức Lục Thất nên để mặc Giang Dã ôm eo rồi bế anh lên giường.

Mọi thứ có vẻ bình thường.

Giang Dã cũng ngủ rất yên tĩnh ở bên kia, quay lưng vào nhau.

Nhưng giường của Giang Dã chỉ là một chiếc giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành nằm cạnh nhau không thể không chật chội.

Nhưng sự yên tĩnh của Giang Dã chỉ là tạm thời.

Khi Yến Hoa thả lỏng cảnh giác, Giang Dã bất ngờ xoay người, đặt tay lên eo Yến Hoa, ôm người vào lòng.

Yến Hoa trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.

Ý tứ cảnh báo trong mắt anh rất rõ ràng.

Dưới ánh mắt của Yến Hoa, Giang Dã lại mỉm cười hôn lên trán anh.

Yến Hoa muốn đánh người.

Nhưng anh không dám mắng Giang Dã vì sợ đánh thức Lục Thất.

Anh chỉ có thể bất mãn nhìn chằm chằm Giang Dã, đôi mắt phượng đẹp đẽ hơi nhướng lên, lông mày nhíu chặt.

Giang Dã đành phải dùng tay che mắt anh lại.

Thật dễ thương.

Kiều Kiều vẫn dễ thương ngay cả khi anh trừng mắt nhìn hắn.

Hắn không thể tiếp tục nhìn nó được, hắn sẽ không nhịn được.

Giang Dã vùi đầu vào cổ Yến Hoa, nhỏ giọng nói: “Cho em ôm một lát được không.”

Đây là giọng điệu muốn xin phép sao? Tay hắn đã vòng qua eo Yến Hoa rồi.

“Ngủ đi, đừng để anh phải đánh em.” Yến Hoa trốn ở trong chăn, thấp giọng cảnh cáo.

Giọng nói của Yến Hoa bị bóp nghẹt dưới chăn, khiến tim Giang Dã ngứa ngáy.

Hắn cũng rúc vào trong chăn, vòng tay siết lấy Yến Hoa càng chặt hơn, cười khúc khích: "Vậy anh đánh em đi."

Ngay khi Yến Hoa cho rằng Giang Dã sẽ làm chuyện gì đó quá đáng hơn thì hắn chỉ ôm Yến Hoa, không có bất kỳ động tác nào khác, hắn thì thầm vào tai anh với nỗi khao khát sâu sắc, “Em nhớ Kiều Kiều lắm.”

“Ngủ trong vòng tay em có được không?”

Yến Hoa từ chối, “Không.”

“Anh không cho thì cũng vô ích, em không nghe." Giang Dã ôm chặt người trong lòng.

Không nghe còn hỏi làm gì.

"Kiều Kiều mau ngủ đi, ngày mai là sinh nhật của em đó."

Yến Hoa sửng sốt một chút, ngày mai quả thực là sinh nhật Giang Dã.

Anh không nói nữa, chỉ nhắm mắt lại.

Giang Dã biết Yến Hoa đã cho phép, âm thầm nở một nụ cười hài lòng trong đêm tối.

Giang Dã trở về vào ngày 31, hắn được nghỉ phép ba ngày, mấy ngày nay vì bận rộn chuyện của Lục Cửu nên không thể tổ chức được cho hắn sinh nhật lần thứ hai mươi.

Yến Hoa làm cho hắn món mì trường thọ vào ngày hôm đó.

Yến Hoa có chút không vừa lòng, nhưng Giang Dã cũng không để ý, chỉ là ban đêm quấn lấy Yến Hoa, nói rằng chờ hắn nghỉ đông về sẽ bù đắp lại sinh nhật cho hắn, Yến Hoa đồng ý.

Chuyến bay của Giang Dã là vào đêm ngày 3, đến trường thì gần như trời đã sáng.

"Chúng ta đã liên lạc với luật sư rồi, tiếp theo chỉ cần yêu cầu Lục Thất và Thập Cửu hợp tác là được."

"Tiền bạc đừng lo lắng, em sẽ trực tiếp đưa cho bọn họ."

Yến Hoa nghe Giang Dã nói qua về chuyện hai anh em họ Lục, anh lại hỏi: “Nếu sáng sớm đến trường, em không vào được ký túc xá thì ngủ ở đâu bây giờ."

“Em sẽ tìm chỗ ngồi một lát, đợi đến khi nào vào được ký túc xá."

Yến Hoa cau mày nói, "Nhưng sáng mai em sẽ có tiết đầu tiên."

"Không sao đâu, em có thể ngủ trên máy bay."

Thấy Giang Dã đã nói xong lời muốn nói, Lục Thất vội nói: "Thầy, em đi vệ sinh một lát."

"Ừ, tôi ở chỗ này chờ cậu."

Yến Hoa có chút đau lòng nhìn Giang Dã.

Giang Dã khẽ nói: "Đợi em học xong tiết đầu tiên thì sẽ về ký túc xá ngủ bù, không sao cả."

"Khi nào đến trường nhớ gọi lại cho anh." Yến Hoa vẫn chưa yên tâm dặn dò.

“Em biết rồi.”

Trên môi Giang Dã xuất hiện một nụ cười, hắn mở rộng tay ra, đầy mong đợi nói: “Ôm một cái.”

“Chúng ta sẽ không gặp trong một tháng nữa.”

Yến Hoa chỉ nói: “Sao lại một tháng? Ngày 25 em về rồi."

"Thì cũng là lâu mà, nếu anh không từ chối, em sẽ coi như anh đã đồng ý." Giang Dã chưa kịp nói xong đã ôm lấy Yến Hoa.

Chờ Yến Hoa chủ động ôm hắn quá khó khăn, nhưng không sao, chỉ cần Yến Hoa cho phép ôm là được.

Ai ôm ai đối với Giang Dã chỉ là chuyện nhỏ.

Hắn luôn có thể là người chủ động, chỉ cần Yến Hoa không từ chối thì hắn sẽ coi đó là sự đồng ý.

Yến Hoa để Giang Dã ôm hồi lâu, nhắc nhở: “Đã đến lúc rồi.”

“Được rồi, gặp lại Kiều Kiều sau, đợi em quay lại nhé.” Giang Dã không nỡ buông tay.

Yến Hoa xua tay, cau mày nhìn Giang Dã rời đi.

Anh ghét loại cảm giác này, bất lực nhìn Giang Dã từng bước rời xa anh.

Anh đã quen với việc Giang Dã mỗi lần đều lao về phía mình._

Khi Giang Dã về nhà vào nghỉ đông, Lục Thất không còn ở nhà nữa.

"Đạo diễn mà anh nhắc đến lần trước đang tuyển diễn viên cho một bộ phim mới, Lục Thất đã được chọn, cậu ấy đã đi cùng bọn họ rồi."

"Thật ra anh không quá yên tâm, cậu ấy vẫn chưa trưởng thành đã phải đến nội Mông Cổ quay phim, nói cái gì mà quay cảnh đồng cỏ, nhưng mà đạo diễn kia xác thực đã từng xuất hiện trên TV, hai chúng ta cũng đã từng xem phim của ông ấy trước đây."

"Lục Thất nhất quyết muốn đi, cậu ấy nói mau chóng kiếm tiền nên anh không ngăn cản nữa."

Giang Dã dựa vào cửa bếp nghe Yến Hoa kể chuyện.

"Cậu ấy muốn đi thì cứ đi, dù Lục Cửu có làm việc trong cửa hàng trong ba năm không ăn không uống cũng không thể trả hết nợ."

Yến Hoa cúi xuống rửa rau, Giang Dã nhìn bóng lưng anh bằng ánh mắt chăm chú, lưng gầy, eo thon, chân dài.

“Nhưng cậu ấy mới mười sáu tuổi.” Yến Hoa đứng thẳng người rồi lại cúi đầu thái rau.

"Mười sáu tuổi, không phải năm đó anh cũng đã đi học việc kiếm tiền sao?" Giang Dã đi tới bồn rửa bát, mở vòi nước rửa tay rồi cầm lấy con dao làm bếp của Yến Hoa nói: "Để em nấu cơm, anh đi nghỉ đi.”

“Nhưng anh ở Nam Giang, còn Lục Thất phải một mình đến thảo nguyên xa lạ.”

Giang Dã lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao?”

“Em không cảm thấy đau lòng cho đứa bé này hửm?” Yến Hoa khoanh tay nhìn Giang Dã thái rau.

“Có cái gì đáng để đau lòng?” Giang Dã chẳng có chút đồng cảm nào với Lục Thất.

Ngay cả chuyện hắn cứu Lục Cửu cũng là vì Yến Hoa.

Hắn không cảm thấy đau lòng cho ai cả, chỉ đau lòng cho mình Yến Hoa.

Một cậu bé mười lăm tuổi cô đơn và chật vật trong xã hội, ai đã giúp đỡ anh?

Lục Thất không có, Lục Cửu không có, Giang Dã cũng không có.

“Không nói chuyện với em nữa.” Yến Hoa xỏ dép ngồi trên ghế sofa, “Chiều nay anh đến cửa hàng, em có thể ở nhà chơi.”

Lục Cửu vừa đi nên cửa hàng lập tức mất đi một trong những nhân viên có năng lực nhất, Tết đang đến gần nên tuyển người rất khó, công việc lại bận rộn nên ông chủ Yến chỉ có thể đích thân ra trận.

"Em đi với anh, em không muốn ở nhà." Giang Dã thò đầu ra khỏi phòng bếp nói.

“Tùy em.” Yến Hoa ngẫu nhiên bấm vào điều khiển từ xa.

Buổi tối tắm rửa xong, hai người ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, Giang Dã đột nhiên nghiêng người nói: “Lần trước anh đã hứa bù đắp cho sinh nhật của em mà.”

"Không phải anh đã quên rồi chứ?"

Yến Hoa ngước mắt nhìn Giang Dã, hai mắt hắn nóng rực nhìn thẳng vào anh, như thể muốn nhìn thẳng vào trái tim đang đập qua lớp da thịt.

Yến Hoa rời mắt khỏi Giang Dã, thấp giọng nói: "Không quên."

“Lúc đó anh cũng không có tặng quà sinh nhật cho em.” Giang Dã kiên quyết nhắc nhở, hắn cố tình xóa đi sự thật rằng đêm đó hắn đã yêu cầu ôm anh ngủ như một món quà. Yến Hoa thậm chí cũng quên mất chuyện này.

Thân thể của hắn áp sát Yến Hoa, hắn vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn dính đầy sữa tắm hương bạc hà giống như Yến Hoa.

“Anh nói sau này sẽ bù đắp cho em.”

“Quà đâu?”

Giang Dã xòe lòng bàn tay ra hỏi.

Yến Hoa rời mắt đi, không nhìn thẳng Giang Dã nữa, thậm chí không dám hỏi Giang Dã muốn quà gì mà chỉ nói: “Anh đưa cho em một phong bao màu đỏ."

"Anh tặng quà qua loa."

Hiển nhiên Giang Dã không hài lòng với món quà này.

“Vậy em còn muốn cái gì?” Yến Hoa đứng dậy, nghiêng giọng hỏi, cố gắng tăng thêm khí thế.

Người này chắc chắn không có ý tốt.

Giang Dã ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Yến Hoa, "Nếu em muốn thì anh sẽ cho em chứ?"

Yến Hoa không chút do dự nói, "Không thể nào."

Giang Dã nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Em còn chưa nói em muốn gì."

"Đừng đòi hỏi quá phận." Yến Hoa nghiêng đầu nhìn Giang Dã nói.

"Cái gì gọi là quá phận? Kiều Kiều, anh có thể đưa ra một ví dụ không?" Giang Dã không chỉ trưởng thành về tuổi tác, mà còn có thêm kinh nghiệm đối phó với Yến Hoa.

Còn biết cách vuốt lông đúng lúc.

“Em tự hiểu đi.” Yến Hoa xoay người đi vào phòng, lỗ tai đỏ bừng, không muốn nói chuyện cùng Giang Dã nữa.

Nhìn mái tóc rối loạn của Yến Hoa, Giang Dã cảm thấy thật đáng yêu, ở bên ngoài xem TV một lúc rồi mới tắt đèn quay về phòng ngủ.

Yến Hoa vốn đã chuẩn bị tinh thần bị người này quấy rầy, nhưng kì lạ là không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh đã lo lắng trong một thời gian dài.

Giang Dã yên lặng vén chăn trở về giường ngủ, không nói chuyện với Yến Hoa nữa.

Yến Hoa không quen với sự im lặng của Giang Dã, do dự một lát rồi hỏi: “Em muốn quà gì?”

Trong đêm tối, Giang Dã khẽ mở mắt ra, khóe miệng nở nụ cười khó phát hiện.

"Em nói rồi anh cũng không đồng ý, em còn nói gì nữa?" "

"Nhưng em phải nói cho anh biết trước, sau đó anh mới có thể quyết định có đồng ý hay không."

Yến Hoa nói rành mạch với Giang Dã như thế, thông qua tấm rèm xanh, dường như anh nghe tấn hắn đã nói gì đó rất nhanh, nhưng anh không nghe rõ.

"Cái gì?" Yến Hoa hỏi.

Giang Dã lại mơ hồ lặp lại.

Yến Hoa cau mày hỏi: “Em đang nói cái gì vậy?”

“Nói to lên đi, anh không nghe rõ.”

Nhưng tối nay khi nói chuyện, giọng của Giang Dã luôn không rõ ràng, anh không thể nghe rõ từng âm tiết.

Yến Hoa thậm chí còn tự hỏi liệu tai mình có vấn đề gì không.

Anh nhịn không được rời khỏi giường, kéo rèm đi tới trước mặt Giang Dã hỏi: “Vừa rồi em đã nói gì?”

Giang Dã ngồi dậy, miệng lại nói cái gì đó.

Yến Hoa không hiểu hắn đang nói cái gì.

Giang Dã vẫy tay, Yến Hoa đi đến gần hắn, tò mò hỏi: "Tối nay em làm sao vậy?"

Anh vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên bị kéo lên đè xuống giường.

Giang Dã nở nụ cười đắc thắng trên môi.

"Em nói là em muốn Kiều Kiều làm bạn trai của em, anh có nghe rõ không?” Ánh mắt Giang Dã phản chiếu hình ảnh Yến Hoa nằm trên giường, hắn đè lên người anh, nắm lấy cổ tay anh, nói rõ ràng từng chữ một.

"Thả anh ra." Yến Hoa cau mày, bất mãn nói.

"Nếu em không buông thì sao?" Giang Dã nhướng mày hỏi.

“Vậy anh sẽ đánh em.”

“Đánh đi.”

Giang Dã chủ động đưa mặt về phía anh.

Lần nào hai người cũng nói những lời này.

Nhưng không có trận đánh đập nào xảy ra cả.

"Sao anh không đánh em." Thấy người bên dưới hồi lâu không có phản ứng, Giang Dã kéo dãn khoảng cách giữa cả hai người một chút nhưng vẫn không buông cổ tay Yến Hoa ra.

Yến Hoa nghi hoặc nói: "Em nắm tay anh thì sao anh đánh em được?"

"Vậy để lần sau đánh đi.” Giang Dã đi thẳng vào vấn đề: “Quà của em đâu?”

“Anh không biết em vừa nói cái gì."

Giang Dã tựa hồ đã sớm biết đáp án, "Vậy em đổi quà khác nhé?"

"Đổi đi." Cổ tay Yến Hoa vẫn bị nắm chặt, Giang Dã dựa vào anh bằng một tư thế khiến anh cảm thấy rất khó xử, dời ánh mắt đi nơi khác, không muốn nhìn thẳng vào Giang Dã.

"Nếu em đổi thì anh có đồng ý không?" Giang Dã cười tủm tỉm hỏi.

Yến Hoa lười trả lời câu hỏi: “Em phải nói cho anh biết trước, anh mới có thể quyết định có đồng ý hay không.”

“Vậy thì em muốn làm tình với Kiều Kiều.”

Món quà này còn khiến Yến Hoa sốc hơn cả lần trước, đồng tử không nhịn được mở lớn.

"Xem ra Kiều Kiều cũng không đồng ý." Giang Dã thở dài.

"Kiều Kiều không đồng ý bất cứ điều gì, vậy mà còn nói sẽ bù đắp cho sinh nhật của em, thì ra anh chỉ lừa em thôi." Giang Dã nói trong sự buồn bã.

Yến Hoa cao giọng nói: “Nghe hai món quà này của em, cái sau lại…”

Yến Hoa không nghĩ ra được tính từ thích hợp nào, bối rối nhíu mày.

Nhìn Yến Hoa cau mày nghiêm túc suy nghĩ, Giang Dã không nhịn được cúi xuống hôn lên trán Yến Hoa: “Kiều Kiều thật đáng yêu.”

Yến Hoa chưa bao giờ được khen đáng yêu, đến giờ vẫn tức giận không nói nên lời.

Tóm lại, anh đã không nói nên lời trong một thời gian dài.

Giang Dã sắp tan chảy rồi, hắn sẽ chết chìm trong sự đáng yêu của Kiều Kiều.

“Thả anh ra.”

Yến Hoa thẹn quá hóa giận, đột nhiên vùng vẫy.

Giang Dã vội vàng xoa dịu anh: "Em không nói nữa, Kiều Kiều, em không nói gì nữa, chúng ta tiếp tục bàn về quà tặng."

Yến Hoa nghe vậy thì hạ hỏa một chút, không cố gắng giãy dụa nữa.

"Em nói món quà nào anh cũng đều không đồng ý, có cái gì cần thương lượng?"

Giang Dã liếm môi, "Nhưng em muốn nhất hai cái này."

Yến Hoa quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.

“Vậy em đổi cái khác nhé?”

“Đổi đi đổi đi.” Tốt nhất là nói cái gì bình thường một chút.

"Như đêm đó có tốt không?" Giang Dã khàn giọng hỏi.

Chỉ đơn thuần nhìn Yến Hoa thôi cũng có thể khiến cơ thể Giang Dã mất kiểm soát, nhưng Yến Hoa lại không có bất kỳ phản ứng nào khác ngoài trừ việc tức giận vì xấu hổ.

Đúng là không thể yêu cầu quá nhiều ở một thẳng nam.

Giang Dã cúi đầu nhìn Yến Hoa, hắn có phản ứng rồi.

Vành tai Yến Hoa vốn đã đỏ bừng, tức giận nói: “Anh không đồng ý, buông anh ra.”

Giang Dã cau mày, đột nhiên thả tay ra, ấn vào người Yến Hoa, trong giọng điệu ẩn chứa sự bất lực, "Kiều Kiều."

"Cái này anh không đồng ý, cái kia anh cũng không đồng ý."

Yến Hoa đẩy người sang một bên để cố gắng đứng dậy, nhưng eo lại nhanh chóng bị giữ chặt.

"Em cảm thấy khó chịu lắm, Kiều Kiều."

Giang Dã càng nói càng đáng thương.

“Em tự mình giải quyết.”

“Em không muốn tự mình giải quyết, anh có thể giúp em được không, Kiều Kiều.”

Giang Dã nắm lấy tay Yến Hoa.

“Quà này được không?”

“Giúp em.”

Có lẽ yêu cầu về món quà trước đó quá lố bịch, điểm mấu chốt của Yến Hoa đã vô tình bị hạ xuống, trong đêm tối, anh nhắm mắt lại, mặc cho Giang Dã dẫn dắt bàn tay.

Trong khoảnh khắc lòng bàn tay ấm áp của Yến Hoa chạm vào mình, thân thể Giang Dã bất giác run lên, hắn ghé sát vào tai Yến Hoa lẩm bẩm: “Em rất yêu Kiều Kiều.”

"Kiều Kiều, Kiều Kiều.”

Trong đêm yên tĩnh, hơi thở và giọng nói của Giang Dã không ngừng khuếch đại bên tai, Yến Hoa nhắm mắt lại, giãy dụa muốn trốn thoát, “Đừng nói nữa.”

Giang Dã không phát ra âm thanh nào, nhưng vẫn không ngừng hôn lên người Yến Hoa.

Chỉ nghĩ đến động tác của tay Yến Hoa và vẻ mặt nhắm mắt ngượng ngùng của anh, Giang Dã liền run lên.

Yến Hoa đứng trước bồn rửa tay không ngừng cọ rửa tay trái, nhiệt độ và xúc giác trong lòng bàn tay không chịu tiêu tán, sao anh có thể hồ đồ đến mức đồng ý chuyện như vậy với Giang Dã.

Anh ngẩng đầu nhìn gương, người trong gương đang cau mày, trên cổ để lại một dấu hôn cực kỳ rõ ràng không thể ngó lơ.

Tục ngữ có câu, nước ấm luộc ếch.

Nhưng đối với Giang Dã, nước ấm đun sôi Kiều Kiều.

Giang Dã nằm trên giường, vẫn đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Nhưng càng nghĩ về nó, hắn càng khao khát nhiều hơn nữa.

Hắn ôm gối khóc lớn trong lòng.

Ah, đến khi nào Kiều Kiều mới đồng ý làm bạn trai của hắn đây.

Yến Hoa ở trong phòng tắm rửa tay hồi lâu, nhưng lại không thể gột rửa được ký ức trong đầu.

Anh choáng váng, về sau không thể đưa ra quyết định vào đêm khuya.

Yến Hoa rửa tay xong trở lại, yên lặng trở về giường ngủ, không nói chuyện với Giang Dã nữa.

Nhưng hiện tại từng tế bào trong cơ thể Giang Dã đều vô cùng hưng phấn, hắn im lặng chưa đến ba phút liền hỏi: "Kiều Kiều, anh ngủ rồi à?"

Yến Hoa đương nhiên chưa ngủ, anh đang suy nghĩ tại sao mình không uống rượu hay say mà lại đồng ý làm chuyện này với Giang Dã.

Quên đi, hôm nay là sinh nhật của hắn, lần sau sẽ không xảy ra nữa.

Trong tiềm thức, anh không muốn nghĩ quá nhiều.

Yến Hoa không nói gì, trong khi Giang Dã cứ nhìn chằm chằm giường Yến Hoa như thể không biết chán.

Hắn không biết mình đã nhìn bao lâu cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, Yến Hoa đã đi tới cửa hàng, trên bàn đầu giường có một phong bì dày màu đỏ.

Đằng sau phong bì màu đỏ là nét chữ mạnh mẽ của Yến Hoa.

Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Giang Dã.