Bí Mật Trại Tâm Thần

Chương 12



Một giấc ngủ say bên bờ vực, tôi cảm nhận được ai đó thổi hơi vào cổ tôi.

Không giống như làn gió mát tự nhiên trong thiên nhiên, đó là luồng gió ấm áp, ẩm ướt.

Tôi thức tỉnh đột ngột, bật đèn trên bàn đầu giường.

Không có gì cả!



Như là một giấc mơ của tôi, hoặc là ảo giác nằm trong cơ thể tôi.

Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhịp tim không kiểm soát càng ngày càng nhanh.

Gối ngủ an thần mà Tề Hữu tặng toát lên một mùi hương lạnh lẽo nhưng lại mang một sức mạnh kỳ diệu làm tinh thần của con người yên tĩnh.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi mới nhặt cái cốc trống bên cạnh giường và ra bếp.

Sau khi rửa sạch cặn bã sữa ngọt trong cốc, tôi đi vào phòng khách lấy nước và bất ngờ chợt nhìn thấy rèm cửa rung động.

Đằng sau bức rèm... là một hình bóng đen phải không?

Cảnh tượng quen thuộc này, cảm giác sợ hãi quen thuộc này.

Đây là giấc mơ?! Hay là hiện thực?!

Tôi nắm chặt cái cốc, đôi chân như nặng ngàn cân, cuối cùng tôi đã di chuyển tới bên cạnh bức rèm.

Tay tôi run rẩy, từ từ kéo rèm lên.

Cốc rơi xuống sàn, vang lên tiếng vỡ giòn.

Bên ngoài cửa kính, có một khuôn mặt!!!

Anh ta cười rạng rỡ, đôi môi đỏ rực, những chiếc răng đáng sợ...

Nỗi sợ từ xương sống dâng lên, thẳng đến đỉnh đầu, tôi không thể thốt lên tiếng cầu cứu, rồi từ từ đổ xuống mặt đất.