Bí Mật Showbiz: Hôn Em

Chương 2: Bạo lực học đường



Cậu bạn cùng bàn với Triệu Lam Khê là Vương Kiệt kéo nhẹ tay áo cô, nói thầm: “Bốn kẻ ngồi ở cuối lớp kia đều không phải người tốt. Đừng có nhìn họ!”

Triệu Lam Khê nghe xong thì giật mình quay đầu lại, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn Vương Kiệt.

Đang giờ lên lớp, nên dù ngồi cùng bàn nhưng hai người cũng không dám nói chuyện nhiều. Mà Lam Khê sau khi nghe được lời cảnh báo cũng không dám quang minh chính đại ngắm nghía thần tượng của mình nữa.

Dù có không tin rằng Phó Hi Du không phải người tốt, nhưng cô biết mấy cậu bạn ngồi xung quanh cậu nhất định chính là người xấu. Những ánh mắt trêu ghẹo không đúng mực với cô lúc vừa vào lớp đã khiến cô chẳng có chút thiện cảm nào với bọn họ.

“Này! Cho xin điếu thuốc!” Trong lúc Lam Khê còn đang chăm chú nghe thầy giảng bài thì bị tiếng thì thầm của ai đó làm phân tâm. Khẽ quay đầu lại, cô nhìn thấy Trương Lâm Tùng đang nói chuyện với Phó Hi Du ở bàn trên.

Lúc này, Phó Hi Du lại đang gục mặt xuống bàn ngủ gật. Nghe thấy tiếng gọi, cậu nhíu mày đáp: “Trong cặp, tự lấy.”

Trong cặp? Tự lấy?

Triệu Lam Khê tròn mắt nhìn Trương Lâm Tùng thò tay vào trong cặp Phó Hi Du rồi lấy ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa.

Ngay sau đó, cậu ta đứng dậy xin phép thầy đi vệ sinh, nhưng Lam Khê dù nghĩ bằng đầu gối cũng biết cậu ta sẽ lén đi hút thuốc. Chỉ là, cô không nghĩ rằng Phó Hi Du mang thuốc lá và bật lửa trong người.

Vậy có nghĩa… là cậu cũng hút thuốc?

Triệu Lam Khê dù không muốn tin nhưng cũng không thể không tin, lại không thể điều khiển bản thân ngừng việc nhìn chăm chăm vào người con trai đang gục mặt xuống bàn.

Bất chợt, cậu quay mặt về phía cô rồi mở mắt, bắt trọn được khoảnh khắc mà Lam Khê đang nhìn cậu không rời.

Như bị bắt gian tại trận, Lam Khê quay ngoắt mặt lên bảng, còn Phó Hi Du không quan tâm mà tiếp tục từ từ đi vào giấc ngủ.

Giờ ra chơi đến.

Thầy giáo chủ nhiệm rời khỏi lớp. Phó Hi Du đứng dậy chào thầy rồi ngay lập tức gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.

Triệu Lam Khê còn rất băn khoăn với những lời Vương Kiệt nói, liền định bắt chuyện với cậu thì một giọng nói đã vang lên trước: “Vương Kiệt! Mua cho bọn tao mấy lon nước ngọt với vài cái bánh lên đây. Nhanh lên đấy!”

Vương Kiệt nghe vậy thì từ từ đứng dậy, nơm nớp lo sợ mà đáp lại Trương Lâm Tùng: “Hôm nay… Tớ không mang tiền.”

“Không mang tiền?” Trương Lâm Tùng ngồi ở bàn cuối dãy ngoài cùng, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội nói, “Mày biết là ngày nào chúng tao cũng ăn sáng mà mày kêu không có tiền à?”

Nói dứt câu, cậu ta đứng phắt dậy khỏi ghế, ngón tay trỏ ra hiệu gọi Vương Kiệt lại gần.

Triệu Lam Khê lúc này đã có dự cảm không lành, mắt nhìn theo cậu bạn cùng bàn đang từ từ đi đến gần Trương Lâm Tùng.

Kết quả, Vương Kiệt vừa mới tới gần, Trương Lâm Tùng đã dùng chân đạp một cước vào bụng khiến cho cậu ngã sõng soài ra đất.

Lam Khê hốt hoảng định đứng dậy can ngăn thì cô bạn bàn dưới vội túm chặt áo cô lại, nói nhỏ: “Đừng có can thiệp!”

Nghe vậy, Lam Khê quay xuống nhìn cô bạn, rồi lại nhìn một vòng xung quanh lớp học. Cô nhận ra rằng ngoài mình ra thì mọi người ai ai cũng bình thản, không hề có ý định đứng dậy ngăn cản.

Tại sao chứ?

Lúc này, Vương Kiệt bị đạp một cước cũng đã gắng gượng ngồi dậy, chắp tay xin lỗi kẻ vừa đánh mình, miệng liên tục hứa ngày mai sẽ mang tiền.

Lam Khê nhíu mày, rõ ràng người xin lỗi phải là Trương Lâm Tùng cơ mà. Sao người bị đánh lại phải xin lỗi vì mình không mang tiền chứ?

Trương Lâm Tùng nhếch mép cười khinh miệt, túm lấy cổ áo Vương Kiệt rồi bắt đầu chửi rủa cậu bằng những lời lẽ thô tục.

Triệu Lam Khê ngôi ngây ngốc tại chỗ. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy cảnh tượng này.

Trước kia học ở trường chuyên, các bạn trong lớp chỉ nỗ lực học tập, đoàn kết cùng nhau tiến bộ. Thỉnh thoảng có xảy ra mâu thuẫn thì đánh nhau, nhưng cũng sẽ nhanh chóng làm hòa chứ không hề giống như bây giờ.

Trương Lâm Tùng đánh Vương Kiệt, sỉ nhục Vương Kiệt bằng những lời lẽ khó nghe, còn Vương Kiệt thì không thể nào phản kháng. Đây không phải là đánh nhau đơn giản, mà là bạo lực học đường, một người là kẻ bắt nạt, còn một người là người bị hại.

Làm cách nào đây? Làm cách nào để ngừng lại chuyện này? Lam Khê sợ hãi suy nghĩ. Cô vừa muốn chạy đến can ngăn, nhưng lại không đủ sức mạnh, cũng không đủ dũng khí. Bởi vì hiện tại trong lớp này, ngoài cô ra thì chẳng ai có ý định ngăn cản cả.

Có thể thấy, hầu như tất cả mọi người đều sợ Trương Lâm Tùng, chỉ trừ hai người bạn của cậu ta là đang thưởng thức tiết mục bắt nạt người yếu thế, và Phó Hi Du đang nằm gục mặt xuống bàn ngủ.

Triệu Lam Khê cảm thấy bản thân thật vô lực, chẳng có cách nào để giúp đỡ Vương Kiệt cả. Cô muốn nhắm mắt lại để không nhìn thấy cái cảnh cậu bị bắt nạt. Cô muốn bịt tai lại để không nghe thấy những lời nói nặng nề, ghê tởm của Trương Lâm Tùng. Nhưng cuối cùng, cô lại chẳng thể vờ như bản thân không biết chuyện gì.

Ma xui quỷ khiến, cô rút chiếc điện thoại trong cặp sách ra, lén lút chĩa máy quay về phía Trương Lâm Tùng đang bắt nạt Vương Kiệt.

Cô nghĩ, nếu không thể ngăn cản, vậy quay video rồi nộp cho thầy chủ nhiệm là có thể giúp được Vương Kiệt, phải không?

Thế là cô ngồi tại chỗ lén ghi hình kẻ bắt nạt, bao gồm Trương Lâm Tùng đang đánh mắng bạn học, cùng với Triệu Đàm và Đào Hiên đang giương mắt cười cợt, thỉnh thoảng cũng tham gia mắng chửi vài câu.

Nhưng đột nhiên, Phó Hi Du - người vốn đang say ngủ bỗng tỉnh dậy, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía Lam Khê.

Tim cô lỡ mất một nhịp, không rõ là vì giật mình, hoảng sợ hay là vì người đang nhìn mình là Phó Hi Du.

Mà lúc này, Triệu Đàm thông qua ánh nhìn của Phó Hi Du đã phát hiện ra hành động bất thường của Lam Khê nên liền gọi Trương Lâm Tùng và Đào Hiên.

Lam Khê nhận ra mình bị phát hiện thì vội vàng xóa video đi rồi giấu điện thoại vào trong cặp. Nhưng không may, Trương Lâm Tùng đã chạy vụt đến rồi giật phăng điện thoại của cô.

“Mày dám quay bọn tao à?” Trương Lâm Tùng lớn tiếng.

Lam Khê sợ hãi nhưng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt rồi đáp: “Tôi không hiểu cậu nói gì cả. Mau trả điện thoại cho tôi!” Vừa nói, cô vừa vùng dậy với lấy điện thoại nhưng ngay lập tức bị Lâm Tùng đẩy xuống ghế.

Cậu ta trừng mắt nhìn cô: “Mày còn giả vờ à? Mày nghĩ tao bị mù sao? Hả?”

Nói đến từ “Hả”, cậu ta quát lớn khiến Lam Khê sợ đến run tay run chân. Tuy nhiên, cô ngay lập tức nghĩ ra một cách cứu vãn tình trạng của bản thân.

Nhìn thẳng vào mắt Trương Lâm Tùng, cô dõng dạc nói: “Tôi không hề quay các cậu. Tôi chỉ chụp ảnh Phó Hi Du thôi.”