Bí Mật Của Naoko

Chương 26



GÃ CẢM GIÁC NHƯ ĐÃ TRÔNG THẤY CẢNH tượng này trên phim. Có thể đó chỉ là ảo giác, một con người khác bên trong gã đang nhìn cảnh tượng đó mà thôi.

Xung quanh đông kín người nhưng giờ gã chỉ nhìn thấy mỗi Naoko và Soma. Hai bọn họ có lẽ cũng thế. Hai người hoàn toàn bất động, chăm chăm nhìn vào gương mặt gã đàn ông trung niên đang tiến về phía mình.

Hirasuke dừng lại. Vị trí của ba người bây giờ gần giống như một hình tam giác.

“Bố...” Người lên tiếng đầu tiên là Naoko. “Tại sao bố lại...”

Câu hỏi “tại sao” của Naoko chứa đựng một vài “tại sao” khác. Tại sao bố biết bọn con gặp nhau ở đây? Tại sao bố lại đến đây?

Hirasuke không trả lời câu hỏi của Naoko, gã nhìn cậu thanh niên.

“Cháu là... Soma?"

Cậu ta mấp máy môi, như muốn nói là “vâng” nhưng không phát ra tiếng.

“Cảm ơn cháu đã mời con gái bác đi chơi vào tối Noel.” Hirasuke hơi cúi xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn Soma. “Nhưng rất tiếc là Monami không thể làm bạn gái cháu. Cũng như không thể đi chơi với cháu.”

Soma mở to mắt, quay sang nhìn Naoko.

Hirasuke cũng quay sang nhìn Naoko. Naoko lần lượt nhìn hai người rồi cúi đầu im lặng. Nàng cắn chặt môi.

“Vì vậy, rất xin lỗi cháu, chú phải đưa Monami về.”

Hirasuke vòng ra phía sau Naoko, lấy tay ấn lưng nàng. Naoko không hề kháng cự. Nàng bước từng bước theo hướng Hirasuke đẩy đi.

“Khoan đã.” Soma gọi. “Tại sao? Tại sao lại không được ạ?”

Hirasuke quay lại nhìn cậu thanh niên. Gã rất muốn giải thích cho cậu. Nhưng đó là điều không thể. Giả sử gã có giải thích thì chắc gì cậu ta đã hiểu được. Chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ mình đang bị giễu cợt và tức điên lên.

“Vì thế giới khác nhau,” Hirasuke đành phải nói. “Thế giới của chú và con gái chú đang sống hoàn toàn khác với thế giới của cháu. Cháu có qua lại với Monami thì mọi chuyện cũng không thể suôn sẻ đâu.”

Hirasuke vòng tay quàng lưng Naoko rồi bước đi. Người Naoko nhẹ như một thanh kẹo bông.

Gã không hình dung được Soma đang nhìn theo gã và Naoko với gương mặt thế nào. Ngạc nhiên? Tức giận? Hay hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Dù thế nào thì việc cần làm bây giờ là nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Naoko như một người mộng du. Đi hay dừng đều không phải việc nàng làm nhờ ý thức. Nàng chỉ cử động giống như Hirasuke mà thôi, cả khi lên xe điện cũng vậy. Nàng chẳng nói câu gì, cứ nhìn xuống dưới chân bằng cặp mắt vô hồn.

Mãi tới khi tàu gần tới ga cần xuống, gã mới nhận ra nàng đang cầm một gói đồ. Chẳng cần hỏi cũng biết đó là gì. Gã đã hiểu tại sao nàng ra khỏi nhà sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn. Là để mua quà cho Soma Haruki.

Hirasuke đưa Naoko về nhà. Mặt nàng vẫn không biểu lộ cảm xúc. Gã đang mở cửa thì bà Yoshimoto Kazuko, nhà bên cạnh cất tiếng chào. Hirasuke mỉm cười đáp lại trong khi Naoko, vẫn gương mặt vô cảm, chẳng buồn nhìn bà Yoshimoto Kazuko. Gương mặt bà Yoshimoto đầy ngờ vực.

Vào đến nhà, Naoko chậm rãi cởi giày, lê từng bước nặng nề dọc hành lang. Nàng đi đến thẳng cầu thang, có lẽ muốn vào phòng mình. Hirasuke không có ý định ngăn lại. Gã muốn để nàng ở một mình một lúc.

Tuy nhiên, khi đến cầu thang, Naoko dừng lại.

Gương mặt cứ cúi gằm suốt từ nãy đột nhiên ngẩng lên.

Hirasuke không kịp hỏi có chuyện gì. Naoko đặt phịch chiếc túi và gói quà xuống, đi thẳng vào phòng kiểu Nhật. Vào đến giữa phòng, nàng đứng nhìn chiếc tủ tường.

Hirasuke đứng ở cửa, nhìn Naoko. Gã không hiểu nàng định làm gì.

Naoko tiến lại gần chiếc tủ, cầm lấy cả chiếc máy điện thoại. Khi nàng nhấc điện thoại lên, dây điện thoại từ phía sau tủ tường cũng bị lôi ra theo. Nàng xô mạnh chồng báo cũ đặt cạnh tủ. Mấy tờ quảng cáo rơi xuống sàn.

Hirasuke quan sát xem nàng định làm gì. Gã biết là sắp có chuyện không hay. Nhưng gã vẫn đứng lặng, bần thần nhìn những hành động của nàng. Gã biết giờ có muốn ngăn nàng lại thì cũng đã muộn.

Có vẻ như Naoko đã tìm thấy vật cần tìm. Nàng thò tay vào khe tường, giật mạnh chiếc máy ghi âm ra.

“Cái gì đây...” Naoko cầm chiếc máy màu đen trên tay, thì thào hỏi. Mặt nàng từ từ co rúm lại, cuối cùng nàng hét lên: “Đây là cái gì?”

Hirasuke không trả lời được. Gã chỉ đứng đó.

Naoko bật máy. Nàng bấm nút tua lại. Nàng dừng một lát rồi bấm nút cho băng chạy. Có thể nghe thấy rõ tiếng phát ra từ loa.

(A lô, Sakahara xin nghe.)

(Rie hả? Tớ đây.)

(Ôi Monami, sao lại gọi vào giờ này thế?)

(Tớ có việc này muốn nhờ cậu, được chứ?)

(Gì thế? Có chuyện gì không hay hả?)

(Sắp sửa không hay.)

Naoko bấm nút tạm dừng. Hirasuke cũng nhận ra là bàn tay nàng đang run.

“Hóa ra anh làm việc này đây.” Giọng nàng cũng run. “Từ bao giờ thế?"

“Hai tuần...” Một cục đờm mắc trong họng gã. Gã ho một tiếng rồi nói lại: “Khoảng hai tuần trước.”

Naoko đau đớn.

“Em đã nghĩ là không bình thường. Làm gì có chuyện anh biết được việc ngày hôm nay. Thật không ngờ anh lại làm chuyện này...”

“Vì anh nghĩ đến em thôi.”

“Kể cả thế thì anh đâu có thể làm thế này.” Naoko quăng chiếc máy ghi âm xuống sàn nhà. Nắp máy bật mở, cuốn băng bên trong văng ra.

“Em cũng có quyền riêng tư chứ. Anh làm cái việc... việc hèn hạ thế này mà không thấy xấu hổ sao?”

“Vậy anh hỏi em. Em nói dối anh để đi gặp giai thì có hèn hạ không? Việc đó không xấu chắc?”

“Đấy là vì em không muốn anh lo lắng không cần thiết"

“Em đừng có biện hộ. Giả sử anh tin, chuyện này không bị lộ thì chắc em cũng đi ngoại tình rồi cũng nên”.

“Không phải thế. Em không hề có ý định hẹn gì với Soma hôm nay cả. Anh nghe trộm cũng thấy rồi. Cậu ta bảo dù thế nào cậu ta cũng sẽ đợi em. Em không muốn để cậu ta đợi nên em mới đến chỗ hẹn xem thế nào. Em chỉ định đưa quà cho cậu ta xong rồi về luôn. Em sợ nếu không làm thế thì cậu ta sẽ không yên lòng được.”

“Cứ để cậu ta đợi cũng được chứ sao. Càng giải quyết nhanh mọi chuyện.”

“Em không thể làm thế khi biết cậu ấy đang đợi.”

“Thế ban đầu tại sao lại xảy ra chuyện này. Em làm thế để thân thiết hơn với cậu ta phải không? Hẳn em phải nhìn cậu ta tình ý thế nào thì cậu ta mới để ý đến em chứ. Ngay từ đầu nếu em đừng để ý tới cậu ta thì có phải đã không có chuyện không.”

“Em cư xử rất bình thường. Người ta hỏi chuyện thì trả lời, gọi điện thì nghe máy. Thế thì có gì là không được?”

“Em không có quyền cư xử như bình thường.” Hirasuke dõng dạc.

Naoko mở to mắt ngạc nhiên. Vai nàng run lên vì thở dốc.

Hiraske nhìn vào mắt Naoko và nói.

“Phải không nào, em là vợ của anh. Dù bề ngoài em là Monami thì em vẫn không thể trốn được sự thật em là vợ anh. Em đang có một cơ thể trẻ trung nên có vẻ em muốn được làm lại cuộc đời nhưng em đừng quên là chỉ trong phạm vi cho phép của anh thôi.”

Naoko ngồi thụp xuống. Nước mắt nàng bắt đầu rơi lã chã.

“Em không quên.”

“Không, em đang quên. Em đang muốn quên. Anh bây giờ vẫn là chồng của em. Vì thế anh không thể phản bội em. Anh đâu có đi ngoại tình. Ngay cả việc lấy vợ anh cũng không nghĩ đến. Trước có cô Hashimoto dạy em hồi cấp I ấy. Anh cũng đã từng thích cô ấy. Anh còn muốn đi lại với cô ấy cơ. Nhưng cuối cùng, ngay cả gọi điện cho cô ấy anh cũng không làm. Em biết tại sao không? Vì anh không muốn phản bội em. Vì anh biết anh là chồng em.”

Hirasuke nắm chặt hai tay lại, đứng nhìn Naoko. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng nhỏ. Gã nghe thấy tiếng ù ù, như thể tiếng gió thổi qua đường hầm. Một lúc sau gã mới nhận ra rằng đó là tiếng hơi thở của chính mình.

Naoko đứng dậy. Trông nàng như một con rối bị ngã gục đang được người ta kéo dậy. Nàng không nói gì, lẳng lặng ra khỏi phòng. Nàng leo lên cầu thang, bước chân xiêu vẹo hơn cả lúc đi về nhà.

Hirasuke ngồi sụp xuống. Cảm giác trống rỗng như một đám mây đen u ám bao trùm lấy gã. Kèm với đó là một cảm giác tuyệt vọng vì không tìm thấy đường đi tiếp trong khi không thể quay đầu lại.

Gã nhìn máy ghi âm và cuộn băng lên. Nhưng gã không có tâm trạng để lắp lại nó. Gã thọc tay vào phía sau tủ, giật phích cắm ra.

Đâu đó vọng lại một âm thanh, nghe như tiếng thổi sáo. Hirasuke lẳng tai nghe rồi đi ra phía hành lang.

Âm thanh đó phát ra từ trên tầng hai. Không phải tiếng sáo mà là tiếng khóc thút thít của Naoko.

Chương 36

NỬA THÁNG ĐẦU TIÊN CỦA NĂM MỚI ĐÃ TRÔI qua. Lâu lắm rồi Hirasuke mới ghé qua xưởng sản xuất vòi phun. Vừa mới gặp tay tổ trưởng Nakao ở phòng nghỉ, gã đã bị Nakao nói: “Cậu Hirasuke có vẻ gầy nhỉ?”

“Thế hả.” Hirasuke sờ lên má mình.

“Gầy thật. Mọi người nhỉ?"

Mấy người xung quanh cũng gật đầu đồng tình với Nakao.

“Sắc mặt cậu không được tốt lắm. Chắc có chỗ nào không ổn rồi. Cậu nên đi khám đi.” Nakao nói.

“Em thấy trong người rất ổn.”

“Không nói thế được đâu. Đến lúc tự mình nhận ra có bệnh thì muộn rồi. Không phải tôi trù ẻo gì đâu, cậu nên đi bác sĩ đi. Mình đâu còn trẻ trung gì cho cam.” “Ừ, em biết rồi." Hirasuke tiếp tục sờ vào má mình. Gã thấy hình như mình gầy đi thật. Gã biết tại sao. Nhưng đó không phải là bệnh. Lý do rất đơn giản. Gần đây gã ăn uống khá thất thường.

Không phải là gã không được ăn. Đi làm về đều có sẵn cơm tối, ngày nghỉ thì đủ cả ba bữa. Nhưng gã không ăn được. Cứ có Naoko bên cạnh là gã thấy lồng ngực như nghẹn lại, chẳng nuốt nổi thứ gì.

Kể từ sau hôm Noel, Naoko hiếm khi mở miệng nói chuyện. Nét mặt cũng không hề biến đổi. Ngoài những lúc làm việc nhà, nàng ở lì trong phòng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Gã tưởng nàng chỉ tỏ thái độ thế trước mặt gã. Nhưng gần đây gã mới biết là không phải vậy. Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho gã hỏi có phải Monami không được khỏe không. Hình như ở trường nàng cũng chẳng có tinh thần học hành. Sau kỳ nghỉ năm mới, nàng còn nộp đơn xin ra khỏi câu lạc bộ tennis nữa.

Có lẽ vụ việc hôm Noel đã để lại cú sốc cho Naoko. Hirasuke nhận ra việc gã làm, những điều gã nói đã gây tổn thương sâu sắc cho Naoko. Tuy nhiên, gã không tìm được câu trả lời cho câu hỏi giờ gã phải làm gì.

Chuông hết giờ vừa điểm, gã rời khỏi công ty. Sang năm mới, gã cố gắng không ở lại làm thêm giờ vì lo cho Naoko.

Về đến nhà, mở cửa, việc đầu tiên là gã kiểm tra giày. Sau khi thấy giày của Naoko được xếp ngay ngắn, gã mới yên tâm. Hôm nay nàng vẫn về nhà bình yên vô sự.

Gã lúc nào cũng lo sợ một ngày nào đó, Naoko sẽ đi mà không quay về. Nếu ở một nơi mà không bị gã bám theo, nàng có thể sống bình thường như một thiếu nữ mười sáu tuổi. Nàng có thể yêu, có thể lấy chồng có thể sống một cuộc đời hoàn toàn khác.

Nàng chưa bỏ đi có lẽ tại chưa đủ quyết tâm. Có lẽ nàng lo về chỗ ở, về tiền để sinh sống. Cũng có thể nàng đã quyết rồi, giờ chỉ còn đợi bao giờ sẽ hành động thôi. Có thể ngày mai khi gã trở về, trên thềm nhà sẽ không có giày của nàng nữa.

Không thấy Naoko ở phòng khách. Hirasuke đi lên gác, gõ cửa phòng nàng.

“Dạ.” Có tiếng Naoko đáp khe khẽ.

Hirasuke lại thở phào nhẹ nhõm.

Có một điều gã còn sợ hơn cả việc Naoko bỏ nhà đi. Đó là việc có thể nàng sẽ tự sát. Ngẫm ra thì đó là con đường đơn giản nhất để nàng thoát khỏi những đau khổ hiện tại. Mà không, có khi nàng cũng đang nghĩ thế cũng nên.

Tuy vậy trước mắt thì hôm nay gã không bị những ám ảnh đó chi phối.

Hirasuke mở cửa: “Bố về rồi.”

“Chào bố.” Naoko đang ngồi ở bàn học, không quay lại. Hình như nàng đang đọc sách. Dạo này nàng đọc sách suốt.

“Con đọc gì thế?” Hirasuke lại gần hỏi.

Thay vì trả lời, Naoko hơi lùi lại phía sau để Hirasuke nhìn thấy quyển sách. Trang sách để mở phía bên trái có đề tên sách.

"Anne tóc đỏ à. Hay không?”

“Cũng tàm tạm. Quyển nào mà chả được.” Naoko nói. Giọng điệu nàng như thể muốn nói tiếp câu “miễn là quên được hiện tại”. “Con đi chuẩn bị bữa tối đây.” Nàng gập sách lại.

“Không cần vội đâu.”

Hirasuke trông thấy bên cạnh thùng rác có rơi một tờ giấy trắng gập lại. Hirasuke nhặt nó lên. “Ối!” Naoko khẽ kêu lên.

Hirasuke mở ra, đập vào mắt gã là dòng chữ: “Thông báo về buổi trượt tuyết của lớp 10-2”. Nội dung được đánh bằng máy đánh chữ.

“Cái gì đây?” Hirasuke hỏi.

“Bố nhìn thì biết. Bọn lớp con lên kế hoạch đi trượt tuyết vào kỳ nghỉ xuân. Giờ đang kêu gọi mọi người đăng ký.”

“Không phải hoạt động của trường à?”

“Không phải. Vì vậy con không tham gia. Như thế thì hơn phải không?” Naoko giật tờ giấy khỏi tay Hirasuke, xé vụn ra rồi ném vào thùng rác. “Con phải đi chuẩn bị cơm tối.” Nói rồi nàng đứng dậy.

“Naoko.” Hirasuke gọi. “Em ghét anh lắm phải không?”

Naoko cụp mắt xuống rồi cúi gằm mặt.

“Em không ghét anh.” Nàng thì thầm. “Chẳng qua là em không biết phải làm thế nào.”

"Phải. Anh cũng vậy. Anh cũng chẳng biết phải xử sự ra sao đây."

Hui người im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Tiếng gió lùa bên ngoài cửa sổ. Hirasuke có cảm giác như chỉ có mỗi gã và nàng đang đứng giữa một vùng đất hoang.

Gã bỗng nhớ Naoko. Không phải Naoko của bây giờ. Naoko với hình dáng của đúng Naoko xưa kia. Một Naoko hay nói, hay cười. Ngôi nhà giờ đây chẳng còn tiếng cười nữa.

“Anh này...," Naoko nói, “hay là làm đi...”

Hirasuke nhìn Naoko. Nàng đang nhìn xuống chân mình. Cái cổ trắng ngần lấp ló sau mái tóc dài óng mượt.

“Cái đó... hả?" Hirasuke hỏi lại.

"Em nghĩ có lẽ chỉ có mỗi cách đó. Có những trường hợp không thể giải quyết bằng lòng với nhau là xong.”

“Có lẽ vậy.”

“Anh vẫn không muốn?”

“Anh cũng chẳng biết. Tự nhiên bị nhắc tới... ý vợ thế nào?"

Hỏi xong, Hirasuke ngạc nhiên với chính lời nói của minh. Lần cuối cùng gã nói từ "vợ” là khi nào nhỉ?

"Em á... Em phải hỏi chính cơ thể mình mới biết được.” Naoko đặt tay lên ngực,

"Vậy à? Có khi anh cũng thế." Hirasuke đưa tay gãi đằng sau gáy.

Việc gã nhìn nhận Naoko của hiện tại là thiếu nữ là có thật. Chính vì thế mà gã mới nổi lòng ghen tuông với Soma Haruki. Nhưng chuyện gã muốn làm việc đó với nàng lại là chuyện khác. Gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nói đúng hơn, một cách vô thức, gã vẫn luôn tránh nghĩ tới việc đó.

“Thử làm nhé.” Cuối cùng gã bảo.

Naoko không nói gì, đi đến bên giường. Nàng ngồi xuống bên mép giường.

“Anh tắt đèn đi.” Naoko bảo.

Hirasuke tắt công tắc trên tường. Đèn tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Nhờ ánh sáng từ bên ngoài lọt qua khe cửa sổ nên gã quen được ngay với bóng tối.

Naoko bắt đầu cởi quần áo. Gã mờ mờ nhìn thấy tấm lưng trắng ngần của nàng. Nàng chui vào trong chăn, lưng vẫn quay về phía gã.

"Được rồi đấy.” Naoko nói.

Hirasuke nghĩ không biết phải làm gì. Cuối cùng gã cũng nghĩ ra trước mắt phải cởi quần áo cái đã.

Gã cởi quần áo, chỉ để lại độc chiếc quần lót. Gã lần mò tiến lại gần giường. Chân chạm vào bàn học.

Naoko trùm chăn lên tận mặt. Hirasuke túm lấy mép chân nàng, hơi nhấc lên. Có thể cảm nhận thấy cơ thể Naoko đang cứng lại.

“Anh này... em nói thế này cũng là điều dễ hiểu thôi, anh làm nhẹ nhàng thôi nhé. Có thể em đã quên rồi. Với em đây là lần đầu.”

“À... ra thế!"

Sau một chút ngập ngừng, Hirasuke cởi nốt quần lót. Gã vẫn chưa lên được. Nhưng gã có cảm giác là sẽ lên.

“À... nhưng không có cái đó. Làm thế nào?”

“Cái đó?”

“Bao cao su ấy.”

“À...” Naoko nói, mặt vẫn quay sang hướng khác. “Em sắp đến kỳ rồi. Không sao đâu.”

“Vậy hả.”

Hirasuke nhớ lại ngày xưa gã và nàng vẫn thường nói chuyện kiểu này với nhau.

Gã luồn tay vào trong chăn. Đầu ngón tay gã chạm vào làn da nàng. Người nàng run lên. Gã luồn vào sâu hơn. Bàn tay gã chạm vào cánh tay nàng.

Da nàng trơn đến kinh ngạc. Nếu cơ thể nàng không mềm và ấm thì gã đã tưởng đang chạm vào một bức tượng cẩm thạch được mài nhẵn thín. Khối tạo hình kỳ diệu ấy làm gã choáng ngợp.

Trong một khoảnh khắc, nửa thân dưới của gã có sự biến đổi. Rất nhanh, cái đó của gã cương lên.

Tay gã ướt đầy mồ hôi. Naoko gồng cứng người.

Hirasuke chuyển động bàn tay. Gã định tìm tới nơi gần giữa cơ thể nàng.

Nhưng tay gã không cử động nổi. Có thứ gì đó trong gã kiên quyết không cho tay gã cử động. Ai đó đang hét lên: “Quay lại, quay lại, quay lại.”

Chỉ có thời gian là trôi đi. Cả Hirasuke và Naoko hoàn toàn bất động trong bóng tối.

“Naoko này, dừng ở đây nhé.”

Naoko thở dài rồi bảo: “Vâng.”

Hirasuke rút tay ra khỏi chăn. Gã đưa mắt tìm chiếc quần lót vừa vứt xuống, nhặt lên rồi mặc vào.

Gió bên ngoài cửa sổ vẫn thổi mạnh. Vọng lại cả tiếng chiếc lon rỗng đang lăn theo gió.