Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 370: PN 46 • Chạy Thoát.



Edit + beta : Bella

..........................................

" Cậu có ý gì? " Khuôn mặt nam nhân biến sắc đến ngoan lệ, người trước mặt bất quá chỉ là một món trang sức, có tư cách gì để quở trách hắn.

Trên người thanh niên không có lấy một mảnh vải che thân, trên người cơ hồ là tìm không thấy một tấc da hoàn hảo nào, rõ ràng…… Hiện tại những thứ này đều không phải là cậu nguyện ý, cậu đã không còn giống như trước đây, không hiểu được sắc mặt của người khác.

Giọng nói Dư Giản đứt quãng. " Rõ là... Anh đã có người trong lòng, vì cái gì cứ không chịu buông tha cho tôi? "

Phảng phất là bị câu nói này của thanh niên đâm cho một đao, nếu là có thể tìm tới Dư Giản, hắn cũng xác thực là không cần thiết không chịu bỏ qua một món đồ dỏm như Sầm Tô.

Nghĩ đến Sầm Tô trước đó từng thích một người, còn vì người đó mà bỏ ra nhiều như vậy, hắn thế mà đem so ra lại còn muốn kém hơn người tên Phương Minh kia? Sầm Tô còn luôn ầm ĩ muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, là vì muốn rời khỏi hắn để cùng một chỗ với người khác. ?

Cử chỉ điên rồ giống như, Hàn Kham lại nghĩ đến Dư Giản, cũng là giống nhau như thế.

Không biết sống chết khơi lên lửa giận của nam nhân, toàn thân Sầm Tô đều đau đến cực điểm, sau khi tính sự kết thúc, cậu nghe thấy cửa truyền đến một tiếng vang vọng.

Nam nhân rời đi, lưu lại trên người cậu một đống bừa bộn.

Thân thể không thể tránh khỏi bị thương, ngày cả mở mắt cũng đều rất phí sức, chớ nói chi là đi đến trong phòng tắm đem cơ thể tẩy rửa cho sạch sẽ.

Dư Giản nghĩ, mình sống thêm một lần, thì có ý nghĩa gì chứ?

Toàn thân cậu nóng bừng, cửa phòng bị Hàn Kham khóa trái, trong phòng có lắp đặt nhà vệ sinh, một cái tủ lạnh cỡ nhỏ cùng nhà bếp, thuận tiện để cậu khi nào thấy đói bụng là có đồ ăn ngay, thậm chí để tránh việc cậu cảm thấy nhàm chán, Hàn Kham còn để lại trên bàn một chồng sách mà trước kia cậu thích đọc.

Cậu cảm giác được ý thức của mình đang dần yếu đi, thời gian tựa như là lại trôi về thời điểm ngày đó, thời điểm bất lực đến khó chịu nhưng lại không có ai tới giúp cậu.



Hai ngày sau, Hàn Kham quay lại, mới nhìn thấy thanh niên nằm trên giường trạng thái rất yếu, dường như là do thiếu nước, cánh môi nguyên bản là màu hồng mềm mại hiện tại lại bong tróc hết, sắc mặt nhạt nhẽo như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, trong nháy mắt đó trái tim Hàn Kham như ngừng đập.

Hàn Kham ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu, trận cảm giác mãnh liệt khủng hoảng kia tựa hồ con chưa có vơi đi, bàn tay nắm vào rồi lại buông, bên trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, khi nãy lúc hắn vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy là Sầm Tô yên tĩnh nằm trên giường, giống như là nhìn thấy ngày đó Dư Giản được bác sĩ đẩy từ trong phòng sinh ra, khi đó Dư Giản chính là mãi mãi cũng sẽ không lại mở mắt ra nữa.

Hắn vẫn cho là mình đối với Dư Giản là phiền chán tới cực điểm, rõ ràng đều đã bị hắn cự tuyệt nhiều lần như vậy, nhưng đối phương lại giống như là nghe không hiểu lời nói của hắn.

Cho đến khi Dư Giản hoàn toàn biến mất ở ngay trước mặt hắn, hóa thành một vò tro cốt, ngực của hắn giống như bị vạn kiếm xuyên qua, hắn ôm "Dư Giản" trở về nhà, lúc Dư Giản còn ở hắn chưa từng để cậu ngủ cùng hắn trong phòng hắn quá lâu, thực tại Dư Giản vẫn luôn ở trong phòng của hắn, chỉ khác là trong cái ôm kia không còn là cỗ cơ thể ấm áp kia nữa, mà là bình sứ băng lãnh lạnh lẽo, sau tất cả chỉ còn lại một mảnh hư không.

Bác sĩ từ bên trong phòng cấp cứu đi ra, Hàn Kham bước tới, vội hỏi.

" Tình huống của cậu ấy thế nào? "

Lông mày bác sĩ cau lại, dấu vết bị người ngược đãi trên người thanh niên quá mức rõ ràng, .... bác sĩ uyển chuyển nói.

" Vết thương của bệnh nhân lây nhiễm rất nghiêm trọng, trong vòng một tháng tốt nhất là không nên đụng đến chuyện phòng the. "

Dứt lời, bác sĩ do dự hai giây, lại nói. " Tiên sinh là thân nhân của bệnh nhân sao? "

Hàn Kham nói. " Không phải. "

Kỳ thật trong bệnh viện loại tình huống này cũng không phải là chưa từng phát sinh qua, chỉ là chưa từng có người nào tình huống nghiêm trọng như người được đưa đến hôm nay, rõ ràng là đã thụ thương không hề nhẹ nhưng cũng không có người quản, đã cách mấy ngày rồi mới đem người đưa tới, sợ là nếu chậm trễ thêm một ngày, liền sẽ bởi vì mất nước mà không qua khỏi.

Dư Giản nằm trong bệnh viện một tuần lễ mới tỉnh lại, Hàn Kham ở công ty, sắp xếp một hộ công chăm sóc cậu.

Phát hiện Dư Giản đã tỉnh, hộ công liền gọi cho Hàn Kham một cuộc điện thoại.

Toàn thân Dư Giản đều rất đau, thoáng động đậy một chút liền đụng phải vết thương chưa lành, cậu chậm rãi xốc chăn lên, muốn bước xuống giường nhưng cơ thể lại hư mềm bất lực, tựa hồ là từ rất sớm trước kia gặp phải Hàn Kham về sau, không có ngày nào là cậu không bị thương, chỉ là khi đó cậu còn quá ngu dốt, không thể sớm ngày nhìn thấy rõ.

Thấy cậu muốn rời đi, hộ công vội nói. " Sầm tiên sinh, cậu hiện tại không thể đi được! "

Nếu hiện tại còn không đi, cậu sẽ lại tiếp tục bị Hàn Kham cầm tù trong phòng, xem như một công cụ phát tiết, chỉ trách cậu trước kia quá ngốc, mỗi tuần còn trông mong thứ sáu nhanh đến một chút, tự mình tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó đi tìm Hàn Kham.

Hiện tại, cậu đã trở nên thông minh hơn nhiều rồi.

Tiếng nói khô khốc đối với hộ công nói. " Cô có biết, hắn đã làm ra những việc gì với tôi không? Nếu như tôi báo cảnh sát, cô chẳng lẽ cũng muốn làm đồng phạm? "

Hộ công là một tiểu cô nương, thật sự là đã bị câu nói này của Dư Giản hù cho sợ.

Khoảng thời gian khi Dư Giản chưa tỉnh lại, y tá vẫn luôn giúp cậu đổi thuốc, cũng thỉnh thoảng cùng hộ công nói qua vài câu, cậu là bị thương ở phía sau, mà trên người rõ ràng là vết tích bị ngược đãi mà thành, những vết tích này cũng không phải là ngày một ngày hai hình thành.

Dư Giản muốn nhanh chóng rời khỏi trước khi Hàn Kham kịp đuổi tới.

Mỗi một bước đi đường, Dư Giản đều cảm thấy như là có đao thịt đang róc lấy cơ thể của cậu, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác nữa, phải nhanh chân về nhà đem đồ đặc thu thập xong, nhưng thời gian cậu mất tích trong một tháng này, Hàn Kham đã sớm phái người đến thanh lý đồ đặc của cậu.

Dư Giản tìm chủ nhà thuê giúp cậu đem cửa phòng mở ra, chủ nhà thuê nghi ngờ hỏi. " Sầm Tô? Không phải cậu đã sớm dọn đi rồi sao? Gian phòng hiện tại đã có người khác thuê rồi! "

Dư Giản nói. " Kia…… Vậy đồ đặc của tôi đang ở đâu? "

" Có mấy người đến nói là bằng hữu của cậu, sau đó giúp cậu đem đồ đặc lấy đi, tôi còn gọi điện thoại hỏi qua cậu, chính cậu gửi tin nhắn hồi âm nói đồng ý. "

…… Khi đó, điện thoại của cậu là bị Hàn Kham cầm đi.

Hiện tại liền một điểm tiền lẻ cậu cũng không có, vẫn là phải tìm hộ công mượn, còn phải bổ sung thêm thẻ căn cước, bên trong thẻ ngân hàng là mấy vạn tiền mà cậu đã tích góp bốn năm qua, đoán chừng cũng đã không còn.

Mặt mũi Dư Giản tràn đầy đau khổ, sau khi từ trong bệnh viện sau đi ra, cậu còn chưa uống ngụm nước nào, đi trên đường cũng không dám rầm rộ.

Cậu đột nhiên nghĩ tới căn phòng mà mình ở trước kia ở vùng ngoại thành, mẫu thân từng nói với cậu, thẻ ngân hàng đặt ở trong giường khe, nhưng cậu cũng không biết những năm này Lục Việt có hay không đã đem căn phòng kia xử lý.

Ôm theo một tia hi vọng, Dư Giản đổi mất mấy chuyến xe, lần theo ký ức tìm được căn nhà đã năm năm cậu chưa lần nào trở về, bước vào thang lầu cũ kỹ, khắp người Dư Giản đều sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt không chân thật

Ngoài sức tưởng tượng chính là, cái chìa khóa dự bị kia vẫn nằm ở dưới đáy chậu hoa trước cửa.

Dư Giản đem cửa mở ra, bố cục bên trong vẫn giống y đúc như lúc trước, tựa hồ là có người thường xuyên ghé đến, đồ dùng trong nhà dính rất ít bụi bẩn.

Dư Giản tất nhiên là không dám ở lại lâu, hiện tại cậu chỉ cần một khoản tiền, đủ để cậu rời khỏi L Thị.

Cậu ở bên trong phòng của mẫu thân tìm được thẻ ngân hàng, trên thẻ là thân phận thật của cậu, nghĩ tới nghĩ lui, khóe mắt Dư Giản liền có chút đỏ lên.

Hiện tại không phải là lúc để sầu não, Dư Giản đem thẻ cất vào trong túi, đang muốn đẩy cửa ra ngoài, lại nghe thấy phía cửa truyền đến thanh âm tra chìa khóa, răng rắc một tiếng, lập tức cửa liền mở ra.