Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 367: PN 43 • Không Có Quyền Từ Chối



Mấy ngày nay Hàn Kham đã đem sơ yếu lý lịch của Sầm Tô đều mò thấy hết, thời gian lúc trước, tính cách của Sầm Tô tương đối quái gở, sinh hoạt cũng chỉ là vây quanh Phương Minh, cho tới hiện tại cũng sẽ không chủ động đi kết giao bằng hữu, tại thời điểm bị Phương Minh đưa ra yêu cầu chia tay kia, còn không hết hi vọng mà đi tìm Phương Minh mấy lần, về sau liền đem bản thân nhốt ở trong nhà, nửa bước chân cũng không bước ra, thẳng đến khi bốn năm tiếng sau, hàng xóm phát hiện trong nhà dấy lên khí ga tự sát, chạy vội đến gõ cửa, mở cửa vẫn còn êm đẹp nói. Không sao!

Theo như hiện tại mà hắn biết, Sầm Tô tại nhà trẻ của Hàn Dư có không ít người yêu thích, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, khiến cho không ít nữ lão sư đều đối với thanh niên thiện lương ôn nhuận này có hảo cảm.

Ở trên người của Sầm Tô, Hàn Kham tìm được rất nhiều địa phương mà hắn quen thuộc, có lẽ là ảo giác đi, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, hắn như thế nào mà lại cảm giác được đây hoàn toàn là một người.

Vậy tất cả đều là Sầm Tô cố ý?

Hàn Kham cũng không phải là chưa từng gặp qua người tận lực làm hắn vui vẻ, có không ít người đều vận dụng hết tất cả vốn liếng mà mình có, tình dục cũng không ngoại lệ, chỉ là chưa từng có người nào biểu hiện chân thực giống như Sầm Tô vậy.!

Dư Giản hốt hoảng, cậu không có lường trước được nam nhân ngay cả ghi chép bệnh án của cậu cũng tra ra tới.

Tiếng nói của cậu mang theo sự run rẩy. " Tôi... Xác thực là có quen biết cậu ấy, tôi đi bệnh viện không phải là để khám bệnh, mà là đi thăm một người quen, cho nên liền quen biết được Dư Giản. "

Con ngươi nam nhân u ám như động không đáy, khiến khắp người Dư Giản run lên một biên độ nhỏ, Hàn Kham đối với lời cậu nói là nửa tin nửa ngờ, dù sao thì loại chuyện này làm sao lại có khả năng xảy ra được chứ, bên trong cơ thể của Sầm Tô đã sớm là một linh hồn khác.

Chuyện này nói ra xác thực là sẽ có rất ít người dám tin.

Hàn Kham cười lạnh, vươn tay cầm chặt hàm dưới của Dư Giản. " Cậu thích Phương Minh? "

…… Dư Giản nhất thời không biết phải trả lời thế nào!

" Hắn đã chạm vào cậu chưa? " Hàn Kham lại hỏi.

Những lời này, khiến cho cả người Dư Giản không được tự nhiên tới cực điểm, quá khứ bị nam nhân xem như bạn giường, cậu chưa bao giờ cùng người khác có hành vi vượt quá mức thân cận, thậm chí ngay cả phương diện này độ hiểu biết cũng chỉ là con số không.

Thấy cậu trầm mặc không nói gì, Hàn Kham còn tưởng là cậu đã ngầm chấp nhận, lực đạo trong tay liền tăng thêm mấy phần, khiến cậu đau đến mức đôi mắt đều chảy ra nước mắt óng ánh.

Cũng không biết là vì cái gì, rõ ràng cùng Sầm Tô quen biết còn chưa đến một tháng, nhưng Hàn Kham lại thường xuyên sinh ra một loại tâm tư quái dị, có lúc nhìn thấy Sầm Tô đang bồi Hàn Dư chơi đùa, hình ảnh kia đúng là ngoài ý muốn rất hài hòa.

Hắn biết, vị trí của Dư Giản ở trong lòng hắn không phải là người khác muốn thay liền có thể thay, cho nên hắn cực kỳ phiền chán vì bản thân ngẫu nhiên trong nháy mắt, lại cảm giác được Sầm Tô đối với hắn quan trọng, quần áo có nhiều kiểu như vậy, hà cớ gì Sầm Tô lại thích mặc quần áo kiểu dáng giống với Dư Giản, ngay cả khẩu vị ăn uống cũng giống nhau, lúc nói muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ cũng đều là một bộ run run giống nhau, không muốn cùng hắn có bất kỳ liên quan gì, rất nhiều phương diện, Sầm Tô đều giống như đang bắt chước Dư Giản.

Bất quá là vì ở trên người đối phương tìm được bóng dáng của Dư Giản, lúc trước Dư Giản đối với hắn chính là quan tâm một cách độc nhất vô nhị, sao có thể đem loại cảm tình này đặt ở trên thân người khác.

Trên mặt nam nhân nhiều thêm tức giận, thần sắc kia Dư Giản cảm giác được rất quen thuộc, mỗi lần nam nhân chất vấn quan hệ của cậu cùng Lục Việt, đến cuối cùng đều sẽ dùng mỗi loại phương thức khác nhau để cậu cảm nhận, để cậu biết cậu là thuộc về quyền sở hữu của ai.

Lúc ở nhà hàng là chuyện ngoài ý muốn…… Dư Giản không nghĩ lại muốn trải qua lần thứ hai.

Coi như bộ thân thể này là khỏe mạnh, cậu cũng không nghĩ sẽ lại cùng Hàn Kham phát sinh loại hành vi kia.

Dư Giản vươn tay chống đỡ tại bờ vai của nam nhân, không biết lượng sức muốn đem nam nhân đẩy ra.

Dư Giản nhỏ giọng nói. " Anh đã nói, một tháng sau sẽ để tôi đi. "

Câu nói này, không những không đạt được hiệu quả, ngược lại còn làm cho nam nhân tức giận càng thêm sâu.

" Bây giờ còn chưa được nửa tháng, gấp như vậy đã muốn đi, là muốn đi tìm tên khốn Phương Minh kia sao? "

"…… Không phải. " Dư Giản giải thích. " Tôi cùng hắn, sớm đã không còn quan hệ gì. "

Trên mặt nam nhân xuất hiện một tia thần sắc mỉa mai.

" Vậy lúc ở nhà trẻ chuyện tôi nhìn thấy thì tính là cái gì? Ở nhà hàng gặp phải chính là ai? Chỉ sợ thời điểm đó nếu không phải là gặp được tôi thì cậu có biết là sẽ xảy ra chuyện gì không? Sầm Tô, loại sự tình này, không lẽ cậu đã tập mãi thành thói quen a? Cậu nếu là muốn tiền, tôi có thể cho cậu! "

"…… Tôi không cần tiền của anh. "

Ánh mắt nam nhân sắc bén như như chim ưng nhìn chằm chằm Dư Giản, toàn thân Dư Giản đều gấp đến run không ngừng, cậu sợ sẽ chọc giận đến nam nhân, nhưng dù có thế nào đi nữa thì cậu cũng phải cùng nam nhân trước mặt này đem quan hệ rũ sạch sẽ, đời trước bị gắn tội danh giả dối không có thật, đời này cậu không muốn lại tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.

Chí ít…… Cậu trước kia là bởi vì thích Hàn Kham, nhưng phần tình cảm ấy đã bị Hàn Kham tự tay bóp chết.

Khuôn mặt anh tuấn trước mắt đột nhiên phóng đại, còn chưa kịp phản ứng, cánh môi mềm mại ấm áp đã dán tới, rất rõ ràng mang theo ý vị muốn xả giận.

Sau khi ý thức tỉnh lại, cậu chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn này, bèn liều mạng đem đầu nghiêng qua một bên, lại bị nam nhân giữ chặt lấy ót, không còn bất kỳ chỗ trống nào để cự tuyệt.