Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 361: PN 37 • Thanh Tỉnh Sao



Edit + beta : Bella

.......................................

Thanh niên đột nhiên nghỉ việc chính xác là có điềm lạ, từ tư liệu mà cấp dưới điều tra ra được, thanh niên tại nhà trẻ kia công tác gần bốn năm, tình huống đến trễ về sớm đều rất ít, nói chi là xin nghỉ, duy nhất chỉ có bị hắn hỏi qua hai câu, ngày thứ hai lập tức liền nghỉ việc.

Thanh niên cũng không thể coi như là một người có kinh tế dư dả, liền tiền lương cũng không muốn cấp, vội vội vàng vàng liền muốn đi, nói là trong nhà có chuyện.

Nếu như lý do nghỉ việc là thật, vậy tại sao hắn lại ở chỗ này gặp phải thanh niên?

Nam nhân cơ hồ là đem môi dán lên mặt của cậu, cơ thể cậu đông cứng, cậu gần như là dùng toàn lực muốn đem đối phương đẩy ra, nhưng hiện tại toàn thân cậu nóng như lửa đốt, căn bản là không có bao nhiêu khí lực, lòng bàn tay đặt trên bả vai nam nhân mềm nhũn, nhìn ngược lại càng giống như là đang tán tỉnh.

Hàn Kham trào phúng mở miệng nói. " Cậu ngược lại là rất biết cách chơi, ngay cả thuốc cũng đụng tới! "

Nếu không phải bởi vì Sầm Tô đột nhiên nghỉ việc, khoảng thời gian này Hàn Dư liền một mực rầu rĩ không vui, hắn mới lười quản nhiều đến người tên gọi Sầm Tô này.

Hàn Dư đối với Sầm Tô ấn tượng không tệ, hắn cũng khó mà nhìn thấy Hàn Dư đối với người nào có cảm tình, mặc dù hắn là ba ba của Hàn Dư, nhưng thái độ của Hàn Dư đối với hắn hầu như là rất nhạt, nhóc chưa từng tỏ ra vui mừng mỗi khi thấy hắn.

Thanh niên đã rất khó để nói ra một câu đầy đủ, ngay lúc vừa mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, nam nhân dùng thẻ phòng mở ra cửa.

Nơi này…… Tựa hồ là khách sạn.

Hàn Kham không có ý định muốn chạm vào cậu, bởi vì không biết cậu có sạch sẽ hay không, cũng miễn cho lại tạo thêm phiền phức.

Hàn Kham thấy cậu đã tỉnh táo chút ít, trực tiếp đem cậu nhét vào trong phòng tắm, sau đó mở nước ra, hiện tại đã là cuối tháng 10, trong không khí nhiệt độ dần dần lạnh xuống, qua một lúc lâu, Dư Giản được nước lạnh dội đến tỉnh lại, nhìn thấy nam nhân trước mặt bên trong đôi mắt mang theo điểm chán ghét quen thuộc.

Cậu rùng mình một cái, nam nhân hỏi.

" Tỉnh lại chưa ?"

…… Dư Giản nhẹ gật đầu, cũng không lo khắp người đang chật vật, vội vàng đứng dậy giống như là muốn ngay lập tức rời đi.

Toàn thân đều dính nước ướt sũng, thời điểm dìu cậu tiến vào phòng tắm, Hàn Kham đã cởi đi áo ngoài của cậu, thanh niên mặc áo sơmi trắng, sau khi bị ướt cơ hồ là cùng làn da kề sát lại với nhau.

Hàn Kham thậm chí đã nghĩ là, thanh niên tên gọi Sầm Tô này trước đó đã cố ý tìm hiểu qua hình mẫu mà hắn yêu thích, sau đó tới câu dẫn hắn.

Trước đó lấy lòng Hàn Dư, để Hàn Dư sinh ra hảo cảm, sau đó thuận nước đẩy thuyền quen biết hắn.

Về sau lại nghỉ việc, giống như dục cầm cố túng, hôm nay còn chạy đến địa phương hắn cùng khách hàng ký hợp đồng, nửa đường liền lao vào trong ngực hắn, hơn nữa còn là bị người hạ thuốc, áo sơ mi mặc trên người, cũng là kiểu dáng mà Dư Giản thích nhất, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhưng không hiểu sao lại cùng với Dư Giản giống đến vậy.

Bộ dáng thanh niên chật vật không chịu chịu nổi, giống như là chờ đợi người đến khi dễ, đoán chừng liền ngay cả cửa khách sạn cũng chưa ra được, đã bị người từng bước một xâm chiếm sạch sẽ.

Thân thể dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, nhưng nam nhân lại đang ở ngay bên cạnh, Dư Giản không nghĩ là mình đã biến thành trò hề còn bị nam nhân nhìn thấy.

Còn chưa đi đến cửa phòng tắm, nam nhân ở phía sau đã lên tiếng. " Cậu muốn đi đâu? "

Trên mặt Dư Giản hiện lên một tầng ửng đỏ, nước theo tóc còn ướt còn lăn xuống dưới, cổ họng cậu khô khốc đến nóng lên. " Tôi... Tôi muốn về nhà. .."

Chẳng biết tại sao, bộ dáng này, liền khiến cho Hàn Kham sinh ra một cỗ cảm giác quen thuộc.

Rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, tư liệu điều tra được cũng không có chỗ nào chứng minh được trước kia cùng hắn có gặp qua.

Ý thức Dư Giản hoảng hốt, lại nhớ tới đời trước, Hàn Kham uống rượu say, đem cậu kéo vào trong nhà.

Nam nhân đột nhiên đem người giật trở về, phía sau lưng lập tức dán chặt lấy vách tường băng lãnh, khuôn mặt nam nhân giống như là mang theo mấy phần tức giận.

" Cậu rất đắc ý đi, trước tận lực đi lấy lòng Hàn Dư, sau lại tìm cơ hội tiếp cận tôi.?"

…… Dư Giản nghe không hiểu.

Nam nhân cười cười, dùng ngón tay nắm chặt lấy cái cằm của cậu, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người cậu, Dư Giản theo bản năng đưa tay ra, hoảng loạn nói.

" Anh…… Anh mau buông tôi ra, tôi muốn về nhà. "

Khí lực của cậu làm sao hơn được nam nhân, đại khái là bởi vì quá sợ hãi, cậu cúi đầu dùng răng hung ác cắn xuống tay nam nhân, cậu trước kia là không nỡ đả thương Hàn Kham, nhưng bây giờ cậu không lo được những thứ này.

Nam nhân hơi bỏ lực xuống, cậu liền dùng hết toàn bộ sức lực đẩy ra nam nhân, hướng phía cửa tháo chạy, nhưng vừa mới đi ra, liền bị sàn nhà trơn trượt nửa đường làm cho trượt chân, cũng không lo có đau hay không, vội từ dưới đất bò dậy, lại bị người phía sau nắm lấy mắt cá chân.

Toàn thân Dư Giản run rẩy không ngừng, nam nhân hiện tại là triệt để bị cậu chọc giận, ngay từ đầu lý trí cũng không còn sót lại bao nhiêu.

Nam nhân giống như muốn trừng phạt cậu đem hai tay cậu chụp lên đỉnh đầu, sau đó kéo xuống cà vạt chói tay cậu lại.

" Hình như là cậu đã tốn không ít tâm tư chuẩn bị nhỉ? Diễn tốt đến vậy, còn không phải là vì muốn câu dẫn tôi? "