Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 352: PN 28 • Cậu Ta Được Cậu Cứu Đi Sao



Hàn Kham chưa từng cảm thấy Dư Giản cách hắn có bao nhiêu xa xôi, đối phương luôn luôn đứng tại vị trí rất dễ thấy chờ hắn, coi như tận lực đi xem nhẹ, nhưng ngẫu nhiên Dư Giản vẫn sẽ luôn xuất hiện trước mặt hắn.

Cửa phòng mở rộng, Hàn Kham đứng trước cửa dừng lại mấy giây, chính mình cũng không ý thức được tay đang khẽ run, hắn đẩy cửa ra, đập vào mắt là giường lớn màu lam nhạt, Dư Giản luôn thích ngồi ở mép giường, nghe thấy cửa mở liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong phòng trong không, trên giường đặt một kiện áo len tự đan màu hạnh nhân, bởi vì Dư Giản cảm thấy với màu sắc này bé trai hoặc bé gái cũng đều có thể mặc được, có thể thấy là áo len được đan rất cẩn thật, bên cạnh còn đặt vào hai cái bao tay con cũng được đan thật kỹ, nhìn qua giống như là chênh lệch kích thước, những thứ này chỉ khi hắn không có ở nhà Dư Giản mới dám đem đồ lấy ra, thời gian còn lại đều là đem giấu đi.

Đại khái là đã nghe quen hắn châm chọc, liền chuyện gì cũng không dám làm ở trước mặt hắn.

Sàn nhà pha tạp vết máu bên cạnh là một cái điện thoại, Hàn Kham hạ người nhặt lên, điện thoại hai ngày này đều không có người sử dụng, thừa lại còn đúng mười phần trăm lượng pin.

Đây là điện thoại hắn đưa cho Dư Giản sau vụ ném hỏng điện thoại của cậu.

Lịch sử trò chuyện ít đến đáng thương, về sau hắn lấy lý do mang thai không thích hợp dùng điện thoại, sẽ có phóng xạ ảnh hưởng không tốt tới bảo bảo trong bụng, đem điện thoại lấy đi.

Thỉnh thoảng sẽ để Dư Giản sử dụng vài lần.

Về sau không được hắn cho phép, Dư Giản sẽ không động vào bất kỳ sản phẩm điện tử nào.

Cuộc gọi cuối cùng dừng tại một ngày trước lúc bốn giờ chiều hai mươi lăm phút, hiển thị cuộc gọi là bị đối phương từ chối, Dư Giản cũng chỉ gọi cho hắn đúng một lần này.

Không biết vì sao, Hàn Kham đột nhiên nhớ tới trước đó Dư Giản bị lừa đi tây nhai, cũng chỉ gọi cho hắn ,giọng nói run run nói cho hắn địa chỉ, lúc ấy hắn cũng không quá để ý, đợi đến khi tan làm mới lái xe đi, cuối cùng nhìn thấy Dư Giản được Lục Việt ôm vào trong ngực trấn an.

Cho nên…… Lần này Dư Giản cũng là ở chỗ của Lục Việt ?

Không đợi Hàn Kham gọi điện thoại cho Lục Việt, Lục Việt đã tìm tới cửa.

Hàn Kham nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, giật mình tỉnh lại nghĩ rằng Dư Giản đã trở về.

Hắn đi qua mở cửa, đối diện là nam nhân người đầy tử khí, lúc Dư Giản còn tại thế nam nhân sẽ còn hơi thu liễm chút, hiện tại ra tay càng là không phân biệt nặng nhẹ, Hàn Kham chưa kịp phản ứng, bị người đè xuống đất đập hai quyền.

Nhìn thấy vết máu trong phòng, con ngươi Lục Việt đều phủ một tầng đỏ.

" Con mẹ nó hiện tại anh cao hứng lắm đúng không? Anh cho rằng tôi vì cái gì mà nhiều ngày như vậy không đến quấy rầy anh và cậu ấy, chính là vì để cho tên ngốc kia có thể cao hứng mấy ngày, miễn cho bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến, anh ngược lại thật sự là rất lợi hại, cũng không có bao lâu, cậu ấy sống lâu thêm một ngày liền khiến anh thấy phiền lắm sao? "

……

" Nếu tôi mà biết trước anh chính là loại người rác rưởi như vậy, lúc gặp được cậu ấy tại tây nhai, tôi liền nên trực tiếp theo đuổi cậu ấy, miễn cho cậu ấy về sau còn ngốc hề hề chạy theo anh !"

……

Hàn Kham im lặng tiếp nhận cú đánh của Lục Việt, nếu là lúc trước, khẳng định là hắn nên cùng Lục Việt đấu một trận.

Cả người hắn đều ở vào ý thức mờ mịt, hắn hỏi. " Dư Giản…… Là được cậu cứu đi sao? "

Nhưng kỳ thật hắn biết, Dư Giản đến cuối cùng kia cũng chỉ gọi cho một mình hắn, trong lòng của Dư Giản, đã sớm coi hắn là người đáng tin cậy nhất.

Lần này không phải tại tây nhai, cũng không phải bởi vì mẫu thân sinh bệnh, Dư Giản liền đi tìm người vay tiền, rất rõ ràng là tro cốt của Dư Giản đang đặt trên mặt bàn, hắn cũng tận mắt nhìn thấy thanh niên khuôn mặt tái nhợt được bác sĩ đẩy ra từ bên trong phòng cấp cứu.

Dù có đánh bao nhiêu cũng sẽ không hả được cơn giận, Lục Việt nhìn thấy bình sứ tinh xảo đặt trên mặt bàn, phía trên khắc kinh văn, liền ý thức được đây là gì, vội muốn mang đi.

Hàn Kham đột nhiên từ dưới đất đứng dậy nhào tới, tại lúc đang giằng co, đồ vật trên bàn rơi xuống, mặt đất lập tức tối tăm mờ mịt, bao trùm lên tầng vết máu kia.

Lục Việt nói. " Dư Giản lúc còn sống đã vì anh mà gặp rất nhiều chuyện, bây giờ cậu ấy đã không còn anh còn giữ cậu ấy lại làm gì? "

" Dư Giản sẽ đến tìm tôi! "

Tựa như vô số lần bị hắn đẩy ra, Dư Giản vẫn là sẽ đồng dạng gửi tin nhắn cho hắn.

Có lẽ qua thêm mấy ngày nữa, hắn liền có thể nghe thấy trong công ty có người đàm luận hôm nay Dư Giản lại xuất hiện ở công ty, có lẽ lúc hắn về đến nhà, sẽ nhìn thấy thân ảnh đơn bạc ngồi trước cửa, thanh niên đem cánh tay lạnh đến phát xanh khép tại trong ngực, thấy hắn đến gần mới đứng dậy.

Dư Giản sẽ đến tìm hắn.

Lục Việt lạnh cười, nói. " Chỉ sợ nếu có kiếp sau người Dư Giản không muốn nhìn thấy nhất chính là anh."

Cuối cùng Lục Việt cũng không mang tro cốt của Dư Giản đi, nghĩ đến bộ dáng hiện tại Hàn Kham, hắn cảm thấy tất thảy đều là xứng đáng.

Hàn Kham mỗi ngày đều là lời nói lạnh nhạt, không phải quát lớn cũng chính là nhục nhã, hiện tại người không còn, vừa lúc quay đầu, còn ai nhìn thấy đâu?

Lục Việt muốn Hàn Kham vĩnh viễn nhớ kỹ lấy Dư Giản, vĩnh viễn cũng không quên được sinh mệnh mà hắn từng nhẫn tâm chà đạp.

Nếu như Dư Giản không mang thai, mỗi ngày hảo hảo dùng thuốc nuôi, không còn va chạm ra vết thương dư thừa, khẳng định so với hiện tại sống còn muốn tốt hơn.

Ở lại chỗ của Hàn Kham, Dư Giản quả thực là đến chết rồi cũng không đổi lấy được một câu quan tâm từ nam nhân.

Chờ Lục Việt đi rồi, Hàn Kham ý thức hoảng hốt gọi cho trợ lý gọi một cú điện thoại, một lần nữa đem người từ dưới đất ôm lên, lúc trợ lý chạy tới nhìn thấy trong nhà một trận rối bời, có chút quan tâm đến trạng thái của Hàn Kham, hỏi hắn có cần hay không gọi nhân viên tới quét dọn một chút.

Hàn Kham đáp ứng.

Giữ lại vết máu này, chẳng khác nào là đang im lặng khiển trách hắn lúc trước đã phạm vào sai lầm gì.

Hắn đem Dư Giản đặt trong phòng ngủ của mình.

Thiếu niên biết Dư Giản không còn, liền cao hứng bừng bừng tới tìm hắn, dù sao thì vật vướng chân đã không còn, cậu liền có thể đường đường chính chính mà tới.

Kỳ thật nếu như giữ lại thiếu niên thì cũng không phải là không có tác dụng, bất quá lại nghĩ nếu như Dư Giản vẫn còn để ý đến hắn, nếu như Dư Giản nói muốn thiếu niên rời đi, hắn cũng sẽ không mang thiếu niên về, nhưng từ đầu đến cuối Dư Giản đều biểu hiện rất yên tĩnh, thậm chí nhìn thấy hắn và thiếu niên ở phòng khách liền tự giác đem cửa đóng lại, không có ý định muốn đi ra.

Hắn cùng thiếu niên phủi sạch quan hệ, thiếu niên khóc sướt mướt nói thật nhiều, cuối cùng phát giác được là đã tới lúc kết thúc thật rồi, liền ngẩng mặt đòi tiền bồi thường.

Đây đều là chuyện rất bình thường, nhưng Hàn Kham cảm giác tim giống như là bị cái gì đó đâm một cái.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ Dư Giản bởi vì mẫu thân ngã bệnh mà tìm hắn vay tiền, chưa hề chủ động nghĩ tới sẽ ở chỗ của hắn chiếm được cái gì tốt, hắn nghĩ tới hắn từng nói qua, đem bảo bảo sinh ra tới hắn sẽ cho Dư Giản một trăm vạn.

Hắn còn nợ Dư Giản một trăm vạn, rốt cuộc không có chỗ để trả.

Thiếu niên rất biết nhìn sắc mặt người, biết không với tới được liền tận lực tranh thủ đi tìm thứ khác đối với mình sẽ có kết quả tốt hơn, cũng không cần phải tìm cách dây dưa.

Trên thế giới này sẽ còn có ai, liền một phân tiền hay chỗ ở tốt đều không có lòng muốn chiếm lấy, luôn nhặt lại đồ đem đi tặng không thành, bị kim đâm đến đầu ngón tay đều đỏ lên, còn cố gắng đi đan một cái khăn quàng cổ nhìn không đẹp mắt lắm.

Hắn lúc ấy còn nghĩ, này chắc chắn không phải là bỏ tiền ra mua mà là Dư Giản tự tay làm.

Đợi thiếu niên rời đi rồi, Hàn Kham bước tới mở ra một căn phòng bí mật, không được hắn cho phép, Dư Giản sẽ không tuỳ tiện đi lung tung trong nhà ngoại trừ phòng của cậu, vách tường bên cạnh có đặt một cái hộp, này là mang từ nhà Dư Giản tới, bên trong hộp đặt thêm một con gấu lông nhung, là quà sinh nhật năm ngoái Dư Giản đưa cho hắn, lúc ấy hắn uống rượu say, nhìn thấy ngoài cửa là một người đang ngồi trước cửa đợi hắn.

Gấu bông lông nhung thiếu mất một bên mắt, không biết đã rơi đi nơi nào, đường kim mũi chỉ không quá tinh xảo, nhưng miễn cưỡng cũng coi như hợp mắt.

Ngoại trừ gấu nhỏ, bên trong hộp toàn bộ đều là những món quà sinh nhật Dư Giản đưa cho hắn trong những năm qua, bị hắn ném đi về sau được Dư Giản từ trong thùng rác nhặt về.

Hộp đựng không lớn, đồ vật trong hộp chỉ chiếm một nửa, bên trong tất cả đều là đồ vật có liên quan với hắn, có vài tấm ảnh chụp chính hắn cũng không bao nhiêu có ấn tượng, ảnh này chắc là lưu từ website của trường, sau đó đem in ra.

Trong hộp là một tập hình của hắn rất dày, còn có mấy quyển sách thời cao trung của hắn, là hắn về sau dọn ra ngoài liền lười mang theo, thuận tay vứt.

Dư Giản…… Trước kia nói chung thật chỉ là thích hắn, nhưng lại thường xuyên bị hắn phỏng đoán ra tâm tư dư thừa.

Hàn Kham đem điện thoại của Dư Giản lấy ra mở vào album ảnh, phát hiện bên trong đúng là liền một tấm hình đều không có, điện thoại của hắn tự nhiên cũng sẽ không chủ động đi lưu lại ảnh của Dư Giản, hắn cuống quýt gọi trợ lý đi tra sơ yếu lý lịch của Dư Giản, cuối cùng nhận được là bằng tốt nghiệp của Dư Giản.

Tướng mạo thanh niên trong ảnh rất đoan chính, biết có người đang chiếu ống kính về phía mình liền xoay người nhìn vào ống kính.

Cái này hẳn là là sáu năm trước đi, lúc ấy Dư Giản vừa lúc tốt nghiệp, còn cố ý gọi điện nói hắn biết.

Hắn nhớ khi đó Dư Giản mặc một kiện áo cử nhân, trên đầu đội mũ màu xanh đậm, nhìn qua không giống như sinh viên tốt nghiệp đại học, ngược lại càng giống cao trung hơn, Dư Giản đến trong trường học tìm hắn, hỏi qua vài học sinh, đứng dưới lầu gặp được hắn, lúc ấy hắn hướng Dư Giản nhìn một chút, sau đó xem như không nhìn thấy gì cùng một đám người vừa nói vừa cười rời đi.

Thấy hắn ở cùng nhiều người như vậy, Dư Giản cũng không có đi đến quấy rầy, chỉ là rủ xuống mí mắt, tựa như bị người bỏ rơi.

Trời nắng chang chang, lửa nóng của mặt trời như thiêu sạch đại địa, người khác đều là chạy tới dưới gốc cây tránh, Dư Giản thế nhưng lại đứng ngốc dưới trời nắng, giống như là sợ đám đông sẽ đem cậu che mất khiến Hàn Kham nhìn không thấy cậu, Dư Giản trời sinh da vốn rất trắng, rất khó cháy đen, đứng dưới ánh nắng càng dễ thấy.

Có một nữ sinh đi tới hỏi hắn. " Thiếu niên kia là tới tìm thầy sao? "

Hắn nói. '' Không phải. "

" Em thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào thầy, chắc là hai người có quen biết đi, cậu ấy hẳn là học sinh cấp ba ?"

" Không biết. "

Chỉ cần là chủ đề có liên quan tới Dư Giản, hắn đều dùng thái độ thờ ơ phản ứng, nữ sinh cảm thấy không có gì vui, liền đổi đề tài cùng hắn nói chuyện.

Đồ vật lưu trữ trong hộp, lần đầu được Hàn Kham lật ra nhiều lần, khi đó lúc hắn nói trợ lý mang vứt đi ,Dư Giản còn gấp đến độ kém chút nữa là khóc.

Hoá ra…… Bên trong hộp toàn bộ đều là đồ có liên quan tới hắn.

Bảo bảo bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt chăm sóc, tầm nhìn bị bóng tối bao phủ, Hàn Kham chợt nhớ tới lúc ấy hắn uống rượu say đem Dư Giản kéo vào trong phòng, bốn phía đều là đồng dạng một màu đen.

Hắn đem người đặt trên vách tường, không thấy rõ mặt.

Lúc ấy Dư Giản theo bản năng muốn bật đèn, bị hắn nắm lấy tay đem người kéo trở về, nói. " Đừng để tôi nhìn thấy cậu! "

Trước không cho phát ra âm thanh, sau lại không muốn nhìn thấy mặt.

Lần này Hàn Kham đem đèn trong phòng bật lên, bên trong lại vẫn là trống không, rốt cuộc hắn cũng không còn nhìn thấy Dư Giản sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn nữa, cũng không còn cùng hắn nói chuyện nữa.