Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 350: PN 26 • Trước Kỳ Hạn



Sau khi đưa Dư Giản về nhà, thái độ của Hàn Kham tựa hồ thay đổi một chút.

Tết âm lịch đến, Hàn Kham liền thả vài ngày nghỉ cho người hầu, công ty cũng đều nghỉ tết, thấy Dư Giản mấy ngày hôm nay thân thể có vẻ khó chịu, Hàn Kham lần đầu hạ mình xuống bếp.

Giao thừa đêm đó, trong phòng khách tivi đang chiếu chương trình cuối năm, Hàn Kham nấu chút táo đỏ, múc cho Dư Giản một bát, bưng đến trước mặt Dư Giản.

Bên trong bát canh tăng thêm đường đỏ, hương vị có chút ngọt, Hàn Kham nói. " Uống !''

……

Dư Giản không nói một lời, kỳ thật sau khi từ bệnh viện trở về cậu cũng rất ít cùng Hàn Kham nói chuyện, luôn luôn trầm mặc, Hàn Kham muốn cậu làm cái gì thì cậu sẽ làm cái đó.

Đại khái là vì thân thể vốn không tốt, cậu rất ít khi ăn đồ có dầu mỡ hoặc quá ngọt, cậu đem những thứ nam nhân yêu thích đều tìm thấy rồi cẩn thận ghi nhớ lấy, nhưng nam nhân lại chưa từng rõ ràng bất cứ chuyện gì có liên quan đến cậu, cậu sinh bệnh, nam nhân liền đưa cậu đi bệnh viện, sau đó bác sĩ chính miệng nói rõ sự tình cho nam nhân biết.

Dư Giản uống được nửa bát, trong dạ dày liền không thoải mái, nôn khan một chút.

Sắc mặt Hàn Kham liền thay đổi, khó có khi hắn vì Dư Giản mà tự thân xuống bếp, giống như là ban đại ân, Dư Giản thế nhưng lại còn dám biểu hiện không thích.

" Cậu cảm thấy thế nào? " Hàn Kham hỏi, hai ngày này hắn tự nhận là mình chăm sóc Dư Giản cũng không tệ lắm.

Dư Giản lắc đầu.

Thân thể nếu là khó chịu kỳ thật người sáng suốt một chút liền có thể nhìn ra, tựa như lúc trước cậu lưu lại máu nhuộm đỏ cả chăn, Hàn Kham cũng không có biểu hiện gì, rất nhiều lần cậu đối nam nhân nói mình đau, nam nhân cũng chưa từng nghe qua, cho rằng cậu lại giả vờ đáng thương.

Nếu thân thể khó chịu, cậu sẽ không lại nói với nam nhân.

Cổ họng không có bị hỏng, nhưng lại như là câm điếc, cảm giác tồn tại cũng cực kỳ bé nhỏ.

Hàn Kham thấy Dư Giản vẫn một mực im lặng, đột nhiên cảm giác thấy phiền, đem nửa bát canh còn xót lại trên mặt bàn ném xuống thùng rác. " Đồ người khác đưa cậu vẫn ăn bình thường, sao không thấy cậu nôn? "

…… Dư Giản vẫn là im lặng, bất luận cậu có nói thế nào, đều sẽ bị đối phương xuyên tạc ra một ý khác, mà bản thân cậu cũng không am hiểu cùng người tranh luận.

" Câm? " Hàn Kham hỏi.

Ôn như nhẫn nại mấy ngày hôm nay đột nhiên biến mất, Hàn Kham thấy Dư Giản một bộ muốn đứng dậy rời đi, trực tiếp nắm lấy cổ tay Dư Giản.

" Thật xin lỗi. "

Mặc kệ là phát sinh chuyện gì, bản thân đúng hay sai, Dư Giản đều theo bản năng hướng nam nhân nói xin lỗi.

Cái thói quen này, thậm chí cho tới bây giờ cũng còn không có thay đổi.

Động tác Hàn Kham dừng một chút, hắn cũng không biết mình là đang làm cái gì, trước kia thanh niên sẽ cầm lấy tay hắn đối với hắn nói xin lỗi cùng tình huống hiện tại cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng đến cùng là chỗ nào không giống nhau ……

Hàn Kham cẩn thận suy đoán qua, Dư Giản sẽ không lại giống như trước đây luôn đi theo hắn nữa, thấy Hàn Kham không mấy tập trung Dư Giản đem tay từ trong tay hắn kéo ra, thân thể xê dịch về sau vài bước, nhỏ bé cử động, khiến Hàn Kham cảm thấy cực kỳ vướng mắt.

Hàn Kham đột nhiên nở nụ cười. " Cậu khi đó đi theo tôi làm cái gì, hiện tại còn muốn trốn tránh tôi? "

……

Hành động này của cậu giống như là đã chạm tới vảy ngược của Hàn Kham.

Cũng không phải lần một lần hai, nam nhân nếu là bất mãn, liền sẽ đem loại tâm tình này phát tiết đến trên người cậu.

Dù sao thì từ lúc vừa mới bắt đầu cậu liền thấp hơn nam nhân một phần, ở vào vị trí cực độ hèn mọn.

Nam nhân mặt lạnh đối với cậu suốt một tuần lễ, khi về nhà lại mang theo một thiếu niên trở về.

Mặt mày thiếu niên cùng Kiều Nguyên có chút giống nhau, thời điểm Dư Giản mở cửa liền nhìn thấy Hàn Kham và thiếu niên kia đang ngồi trong phòng khách, để tránh quấy rầy đến hai người, cậu nhanh tay đem cửa phòng khóa gấp.

Giống như là lúc trước, Kiều Nguyên đến tìm Hàn Kham, Hàn Kham liền đem cậu khóa ở trong phòng cả ngày.

Lần này cậu sẽ tự mình nghe lời hiểu chuyện, không đi ra quấy rầy.

Thiếu niên trong phòng khách hỏi Hàn Kham. " Ai vậy? "

Hàn Kham nói. " Một người ăn nhờ ở đậu ."

" Vậy tại sao anh ta không đi nơi khác ở, lại ở trong nhà của anh? " Thiếu niên giống như là không quá cao hứng.

Kỳ thật Hàn Kham là đang chờ, chờ Dư Giản đi đến trước mặt chất vấn hắn tại sao lại có thêm một người trong nhà, nếu là vậy, hắn đều đã nghĩ sẵn lý do để thiếu niên rời đi.

Nhưng là không có.

Dư Giản lần này không có thận trọng tìm cách làm hắn vui lòng, cũng không có đuổi tới.

Mang thai sáu tháng, bụng dưới đã không cách nào dùng quần áo che lại được, Dư Giản đem mình nhốt tại trong phòng, dùng bàn tay khẽ vuốt quanh bụng, bên trong là một sinh mệnh nhỏ sắp chào đời.

Thanh âm của cậu rất nhẹ, như đang thì thầm, đối với bảo bảo trong bụng nói. " …… Sau này …… Tuyệt đối đừng thích người chán ghét mình …… "

Loại trải nghiệm không mấy tốt đẹp này, cậu đã thử nghiệm qua, liền không muốn để bảo bảo lại đi tiếp nhận.

Tại thời điểm Hàn Kham không ở trong nhà, cậu vụng trộm nói người hầu mua cho cậu vài cuộn len, cậu muốn tự mình đan khăn quàng cổ cùng áo len, hy vọng sau này có thể cho bảo bảo dùng.

Sợ nam nhân phát hiện được sẽ ghét bỏ quá xấu cùng quá rẻ, những thứ này cậu đều giấu ở dưới gầm giường, cậu tự nhận đây là chỗ an toàn nhất, tựa như lúc trước cậu đem quà tặng bị nam nhân vứt đi nhặt lên giấu ở dưới gầm giường đồng dạng.

Dư Giản không có bao nhiêu ảnh chụp, cậu rất ít khi chụp ảnh, điện thoại lúc trước cũng sớm đã bị rơi hỏng, nam nhân cũng không thích cậu lưu lại hình ảnh của mình trong điện thoại của hắn hoặc là bên trong máy ảnh, dấu vết cậu lưu lại trên thế giới này ít đến thương cảm, tựa như một hạt bụi nhỏ bé giữa trời.

Khi còn bé một nhóm bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa, Dư Giản lại chỉ đứng một bên nhìn, không có quá nhiều người nhớ kỹ cậu, về sau khi đi học, bởi vì thành tích kém, giáo viên liền xếp cậu ngồi cuối lớp, trong tiết học cậu cũng rất ít khi giơ tay phát biểu bài, bạn học đối với cậu có ấn tượng đoán chừng cũng không có mấy người, tại trường học cậu không có bao nhiêu nổi bật, phàm là có chút thời gian nhàn rỗi liền hướng Hàn Kham chạy đi, lúc tốt nghiệp lớp học có tổ chức một chuyến du lịch cho học sinh, vậy mà chẳng biết do đâu lại đem cậu bỏ quên lại.

Hàn Kham cảm thấy tâm tư của mình không ở trên người Dư Giản, đối với cậu luôn thờ ơ, từ trước đến nay hắn đều rất lãnh đạm, khi nghe tin mẫu thân Dư Giản đã qua đời thần sắc cũng là cực kì lạnh nhạt, phảng phất như đang nghe trợ lý đang trình bày một kiện hành trình công việc cho hắn, chỉ cần biết là được rồi, không cần phải bỏ thêm tình cảm vào bên trong.

Sang năm người hầu quay trở lại, công việc của Hàn Kham cũng trở nên bận rộn, cùng thiếu niên qua lại lại rất thường xuyên, có đôi khi thiếu niên đến nhà Hàn Kham nhìn thấy Dư Giản, sẽ nhỏ giọng thầm thì một câu quái vật.

Thiếu niên ỷ lại được sủng mà kiêu, sẽ cố ý tìm cách ngáng chân Dư Giản.

Hàn Kham đi H Thị đi công tác hai ngày, thiếu niên liền cầm chìa khóa mà mình lặng lẽ trộm được, đăng đường nhập thất mở cửa đi vào.

Người hầu nhận biết thiếu niên, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Dư Giản mang thai đã tám tháng, thiếu niên liền cửa cũng không thèm gõ trực tiếp đẩy cửa ra, nhìn thấy Dư Giản đang đan len, trong miệng ngăn không được phát ra tiếng cười nhẹ khinh bỉ, sau đó nói. " Anh ấy căn bản là không thích anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao? "

……

" Còn ở lại nơi này làm cái gì, nếu tôi là anh, thì đã sớm rời đi rồi, miễn cho anh ấy cảm thấy phiền! "

……

" Dùng bảo bảo chói trặt anh ấy là không thực tế, huống hồ anh ấy đều đã đưa chìa khóa nhà cho tôi, anh cảm thấy trong lòng anh ấy anh chiếm bao nhiêu phần? "

……

Toàn bộ quá trình Dư Giản vẫn im lặng, thiếu niên cảm thấy cậu rất dễ khi dễ, nói chuyện càng lúc càng làm càn không kiêng sợ gì.

Kỳ thật ý tứ trong những lời nói của thiếu niên Dư Giản đều hiểu, cậu sẽ không đi, trừ khi Hàn Kham muốn cậu đi, đến cùng vẫn là có một chút tư tâm còn xót lại.

Cậu xác thực là rất tiện.

Ở lại chỗ của Hàn Kham lâu như vậy, tại cửa ra vào ngồi chờ nam nhân không dưới mười lần, nhưng chìa khoá căn nhà, Hàn Kham lại chưa từng một lần đưa cho cậu.

Dư Giản có chút không quan tâm, cậu đúng là đã tuyệt vọng rồi, giống như tiểu tam bị chính thất tìm đến cửa, hung hăng dạy dỗ một trận.

Hàn Kham đưa chìa khóa cho thiếu niên kia, là đã trực tiếp nói cho cậu kết quả

Buổi chiều người hầu đi ra ngoài có chút việc, báo lại Dư Giản một tiếng, đại khái khoảng hai đến ba giờ liền có thể trở về, thời gian rất ngắn, liền không có nói cho Hàn Kham.

Căn nhà trống không, chỉ có Dư Giản một người.



Đan được một nửa áo len cho bảo bảo, cậu đột nhiên cảm thấy bụng dưới ẩn ẩn truyền đến một chút cảm giác đau, cậu đứng dậy nghĩ muốn ra phòng khách rót một chén nước ấm, đầu óc mê man, động tác cũng rất chậm, sàn nhà chưa kịp khô, có thể là vừa mới lau qua, người hầu đi tương đối gấp cũng chưa kịp thu dọn cho xong, sau khi Hàn Kham đi công tác người hầu cũng tỏ ra lãnh đạm hơn, tính cậu vốn mềm, cũng không nghĩ muốn làm to chuyện, người hầu liền có chút lười biếng.

Dư Giản không còn tâm trạng để nhìn đường đi, dưới chân tích đến là một tầng nước đọng lại, thân thể của cậu không khống chế được liền hướng phía trước ngã xuống, dù cậu đã nhanh tay che lấy bụng, nhưng bụng lại càng lúc càng phát đau đến lợi hại.

Dưới thân chảy xuôi huyết dịch cùng mặt đất đọng nước xen lẫn cùng một chỗ, tầm mắt Dư Giản biến thành màu đen, mảnh vỡ của ly pha lê rơi tán loạn trên mặt đất, đâm vào lòng bàn tay, cả người đều sa vào khủng hoảng đến cực hạn, cậu không đứng lên nổi, cơ hồ là dùng hết sức chống đỡ lấy thân thể bò lại phòng của mình, chỗ cậu đi qua lưu lại một đạo vết máu.

Nắm lấy điện thoại, theo bản năng, bấm xuống dãy số của Hàn Kham.

Lúc này Hàn Kham đang cùng đối tác bàn chuyện chính sự, nhìn thấy điện thoại của Dư Giản, lông mày cau lại, trong nhà vẫn luôn có người hầu chăm sóc cho Dư Giản, mấy ngày nay hắn đi công tác đã nói người hầu ban đêm cũng phải lưu lại trong nhà, Dư Giản có vấn đề gì, trước hoàn toàn có thể nói với người hầu.

Hàn Kham trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ qua nửa giờ sẽ gọi lại, khoảng thời gian này liền cùng người câm muốn giống nhau, không quan tâm đến Dư Giản một hồi hẳn là cũng không sao.

Kỳ thật càng tới gần thời điểm Dư Giản sắp sinh, hắn không rõ bản thân mình vì cái gì sẽ cảm thấy rất hoảng, cũng không có bao nhiêu phần vui sướng khi sắp được làm cha, không biết là đang sợ thứ gì, khoảng thời gian này giấc ngủ cũng không được tốt.

Trong âm thầm hắn có nghe ngóng qua phương thức chữa trị liên quan tới bệnh tình của Dư Giản, kết quả cũng không quá khả quan.

Cho nên hắn chọn lý trí, tránh đi tình cảm của Dư Giản, hắn không cho rằng mình lại bởi vì người như vậy, mà ảnh hưởng đến cuộc sống.

Hàn Kham đem công việc bàn xong, bật lên điện thoại, màn hình hiển thị là cuộc gọi của Dư Giản khoảng 30p trước.

Hắn đem điện thoại gọi lại, thế nhưng lại không có ai nghe máy.

Hắn trầm mặt xuống, lại gọi cho người hầu một cú điện thoại, hỏi Dư Giản đang làm cái gì, người hầu sợ hãi bị Hàn Kham biết mình đi ra ngoài hơn hai giờ, nàng hiện tại đang trên đường ngồi xe buýt về, qua ba mươi phút nữa liền có thể về đến, chút thời gian này hẳn là cũng không thể sảy ra được sai lầm gì, nàng nói. " Dư tiên sinh vừa rồi nói hơi mệt, hiện tại đang ngủ trong phòng. "

Người mang thai hay ngủ là chuyện rất bình thường, Hàn Kham liền không suy nghĩ nhiều.