Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 338: PN 14 •Cậu Muốn Trói Buộc Tôi ?



Edit + beta : Bella

.............................................

Dư Giản mang thai... Thật sự là con của hắn sao?

Hàn Kham không muốn nghĩ là vậy, đem tài liệu trợ lý đưa vò thành một khối rồi ném vào thùng rác.

Trên bàn làm việc bày ra rất nhiều văn kiện nhưng hắn không có cách nào tập trung được, cả người đều không có tinh thần, bình tĩnh ổn định lại, trong đầu liền sẽ nhớ đến ngày đó tại bệnh viện hắn nhìn thấy Dư Giản cẩn thận từng li từng tí che chở phần bụng lộ ra.

Rõ ràng Dư Giản đã nói là hắn và cậu không còn liên quan nữa, hắn lại vì cái gì còn muốn nhớ tới người này.

Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa hề chủ động đợi Dư Giản dù là một lần,mỗi lần đều là Dư Giản đến tìm hắn,hoặc là liên hệ qua điện thoại cho hắn.

Hàn Kham cảm thấy không cần thiết bởi vì người như cậu mà hao phí thời gian.

Đem văn kiện trên bàn xem qua một lượt, lông mày liền nhíu chặt lại, vẫn là nhịn không được liền cúi xuống đem viên giấy đã bị vo đến nhăn nhó trong thùng rác nhặt lên, sau đó chậm rãi mở ra, đặt trên bàn làm việc.

Phía trên mặt giấy đã nói rất rõ ràng Dư Giản sau khi bị Hàn thị sa thải, trên cơ bản là không tìm được việc làm phù hợp, không có chỗ nào nguyện ý nhận Dư Giản vào làm, liên quan nhiều nhất vẫn là Hàn Kham hắn, thời gian còn lại Dư Giản đều là ở trong nhà hoặc là ra ngoài tìm việc làm, nhưng là thành sự thì ít, bại sự thì nhiều.

Về sau mẫu thân Dư Giản đột phát bệnh tim phải nhập viện gấp, ngày thứ hai Dư Giản đến tìm hắn vay tiền.

Bản thân Dư bản cơ bản chính là cái ấm sắc thuốc, tiền thuốc lại quá cao, gần như muốn đem cậu ép vỡ, đến mức dù đã dùng hết số thuốc mà mẫu thân mua cho, cũng không nghĩ sẽ mua thêm thuốc.

Khó trách lần trước khi hắn làm Dư Giản bị thương, dù đã qua một đêm nhưng vết thương đều không có tự động ngưng kết.

Hàn Kham đối với Dư Giản thành kiến quá sâu, khi ấy hắn theo bản năng cho rằng Dư Giản sẽ không nhẫn nại được, nhiều năm như vậy đều phí hết tâm tư tiếp cận hắn, còn không phải là vì tiền?

Do dự hồi lâu, hắn mới cầm điện thoại lên gọi cho Dư Giản một cú điện thoại, nghe thấy bên trong truyền đến, báo thuê bao, mới hậu tri hậu giác nhớ tới Lục Việt đã sớm đem số của hắn kéo vào danh sách đen.

Sắc mặt liền lạnh xuống, lại cầm lấy máy riêng trên bàn làm việc, bấm số của Dư Giản gọi qua.

Thật bất ngờ, thanh âm hiển thị người sử dụng đã tắt máy.

Nghe thấy trong ống nghe truyền đến giọng nữ máy móc, Hàn Kham cảm giác tim khẽ giật, dù sao thì trong ấn tượng của hắn, Dư Giản chính là rất dễ dàng trông thấy, muốn liên hệ với cậu cơ hồ không cần tốn quá nhiều thời gian, chỉ cần nhẹ nhàng một câu, Dư Giản liền sẽ chủ động đến tìm hắn.

Gọi nhiều lần, trong ống nghe truyền ra vẫn luôn là giọng nữ máy móc, chưa từng thay đổi.

Cách lần trước đi bệnh viện tìm Dư Giản, hiện tại đã sắp qua một tháng, trong thời gian này Dư Giản cũng không có gửi tin nhắn cho hắn, mấy ngày nữa là giáng sinh, hắn lại vẫn phải tận lực đợi Dư Giản gửi cho hắn một tin nhắn.

Mỗi khi gặp ngày lễ, Dư Giản đều sẽ gửi tin nhắn chúc phúc cho hắn không ít, lần này hẳn là sẽ không có ngoại lệ.

Hắn nghĩ kỹ rồi, chờ Dư Giản gửi tin nhắn đến, hắn sẽ hồi âm một tin nhắn cho Dư Giản, khiến cho đối phương từ bỏ công việc ở chỗ Lục Việt, về phần hợp đồng đã ký với Lục Việt kia, hắn đều có cách xử lý cho thật sạch sẽ.

Nhưng từ cùng ngày 0 điểm chờ đến ngày thứ hai 0 điểm, giao diện tin nhắn vẫn như cũ dừng lại vào tháng trước ngày 22,

Dư Giản gửi cho hắn một cái tin nhắn nhận sai, hắn vẫn chưa trả lời lại Dư Giản.

Dư Giản không gửi tin nhắn cho hắn.

Hàn Kham là lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại tìm Dư Giản, thế mà lại không thành, hắn không tin Lục Việt lại có năng lực lớn như vậy, có thể biết trước là hắn sẽ dùng điện thoại công ty gọi, sau đó tại điện thoại của Dư Giản đem số kéo vào danh sách đen.

Hắn gọi trợ lý vào văn phòng, sau đó nói trợ lý đưa điện thoại cho hắn. Trợ lý mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn là đem điện thoại lấy ra, cung kính đưa tới tay hắn.

Hàn Kham dùng điện thoại của trợ lý lần nữa gọi cho Dư Giản, chẳng biết tại sao, chuỗi con số này hắn chưa từng lưu lại trong điện thoại, nhưng lại có thể theo bản năng đem toàn bộ dãy số đều một lần bấm đúng, kết quả vẫn là như cũ, điện thoại Dư Giản đã tắt máy.

Nam nhân khuôn mặt anh tuấn liền lạnh xuống.

Trợ lý tiếp nhận điện thoại của mình, thần sắc cẩn thận hỏi.

" Hàn tổng…… Anh còn có chuyện gì muốn phân phó sao? "

" Dư Giản hiện tại thế nào? "

" Mấy ngày hôm nay Lục tổng của Lục thị đều ở trong bệnh viện chăm sóc Dư Giản, tình trạng của Dư Giản rất lạc quan! "

Nói xong.

Tình trạng của Hàn Kham không quá lạc quan.

Không quá lạc quan cụ thể là chỉ phương diện nào, trợ lý không dám nói ra, dù sao người vẫn còn sống, mà hiện tại trên mặt Hàn Kham lại lạnh đến dọa người, rất khó không giận lây sang hắn, nói đến cũng là kỳ quái, đoạn thời gian trước Hàn Kham đối Dư Giản chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn cố ý đuổi Dư Giản đi, nói bảo vệ từ nay về sau không cho phép ở công ty xuất hiện người này.

Hiện tại…… Thế mà còn cố ý ra lệnh cho hắn đi nghe ngóng tin tức của Dư Giản, đúng là kỳ quái.

Cơ thể Dư Giản vốn không khỏe mạnh gì, công việc quá nhiều khiến Dư Giản mỗi ngày đều thật bận rộn, còn muốn dành nguyên thứ sáu đi tìm Hàn Kham.

Cơ thể đơn bạc gầy yếu như trang giấy, càng đừng đề cập đến trong lúc mấu chốt đã mang thai.

Nam nhân mang thai vốn là cùng nữ tử có chút khác biệt, huống chi Dư Giản thể chất quá yếu, không thích hợp với chuyện quá sức, cũng không thích hợp với việc giường chiếu.

Nghe được Lục Việt ở trong bệnh viện bồi Dư Giản, bàn tay nam nhân đặt trên bàn làm việc đều nắm chặt lại.





Hàn Kham không nghĩ tới là mình sẽ còn đi đến bệnh viện lần nữa.

Trạng thái Dư Giản hôm nay tựa hồ cũng không tệ lắm, một mình ngồi dưới sân bệnh viện phơi nắng, thế giới này có mấy ai chịu được cái giá rét của mùa đông, chỉ hy vọng mặt trời sẽ rọi chiếu khắp mùa đông.

Nhìn thấy Dư Giản, trong lồng ngực Hàn Kham dâng lên một cỗ cảm giác mất mà quen thuộc.

Hắn đang muốn đi qua, lại nhìn thấy sau lưng Dư Giản có người đi đến, nam nhân bỏ ra áo khoác của mình, sau đó khoác ở trên vai của Dư Giản.

Phát giác động tác của đối phương, Dư Giản ngẩn người, nhìn thấy ở phía sau là Lục Việt với sắc mặt ôn hòa.

" Tuy mặt trời vẫn cứ mọc, nhưng kỳ thật hôm nay nhiệt độ cũng không cao hơn mười độ, cậu bây giờ cũng không thích hợp để sinh bệnh, tôi là sợ đến lúc đó cậu lại cho tôi thêm phiền phức. "

Nói là sợ hãi thêm phiền phức, kỳ thật vì Lục Việt lớn nên bất tất quản hắn.

Nhưng Lục Việt cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện thăm cậu, thời gian lâu dài Dư Giản cảm thấy rất áy náy, Lục Việt kỳ thật không cần thiết phải đối tốt với cậu như vậy, bèo nước gặp nhau, cậu và hắn quen biết thời gian đều chưa quá nửa năm, nhưng Lục Việt đã giúp cậu quá nhiều, rõ ràng trên hợp đồng đã ký là muốn cậu làm việc cho công ty mười năm, hiện tại chỉ cần cậu muốn xuất viện về công ty làm việc, Lục Việt đều sẽ nói. " Có phải cậu muốn để cho tất cả mọi người đều biết là tôi rất khắt khe với nhân viên, nhân viên dù có bị bệnh cũng đều phải đi công ty? "

Dư Giản tựa hồ muốn mở miệng cùng Lục Việt nói gì đó, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Hàn Kham.

Nam nhân hình như là trực tiếp từ trong công ty tới, âu phục trên người vẫn chưa kịp thay, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đậm, người khác mặc như vậy có thể sẽ hơi dở dở ương ương, nhưng là bởi vì dáng người nam nhân vô cùng tốt, liền đem bộ quần áo này mặc thành phảng phất

như là người mẫu thời thượng trong tạp chí.

Nhìn thấy Hàn Kham, Dư Giản theo bản năng lui về sau hai bước. Đại khái là lần trước nam nhân đến bệnh viện tìm cậu, thời điểm đó còn rõ mồn một trước mắt.

Lục Việt sắc mặt liền rất khó coi. " Anh tới làm gì? Không phải đã nói là không còn liên quan sao? "

" Tôi không phải là tới tìm cậu. "

Hắn đi tới trước mặt Dư Giản, sắc mặt khó được nhu hòa mấy phần.

" Dư Giản, nghỉ việc có được hay không? Cậu không phải vẫn luôn muốn cùng tôi ở chung một chỗ sao? "

…… Dư Giản giật mình, trên mặt nam nhân là ý cười ấm áp giống như gió xuân tháng sáu, này là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ……

Nam nhân đứng ở trước mặt cậu, hướng cậu rõ rằng lộ ra ý cười.

Lục Việt nói. " Anh bớt lừa Dư Giản lại đi. "

Hàn Kham không phản ứng Lục Việt, hắn hướng Dư Giản đưa tay ra. " Vì cái gì mang thai cũng không nói cho tôi biết? "

…… Kỳ thật Dư Giản đối với chuyện này đều là hậu tri hậu giác phát hiện, lần đó trong phòng bếp ở nhà của Hàn Kham bởi vì thân thể khó chịu liền nôn một trận, nhưng khi đó cậu lại bị Hàn Kham đuổi đi.

" Tôi biết cậu cùng Lục Việt không có quan hệ gì.

……

" Đứa nhỏ trong bụng cậu thật ra là con của tôi phải không? "

Hàn Kham đã từng nói qua, loại người như cậu dù có đem đứa nhỏ sinh ra cũng chưa chắc là đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh, những lời nói cay nghiệt kia vẫn tàn nhẫn không ngừng ghé vào lỗ tai cậu quanh quẩn liên tục, khi biết tin mình có thai, cậu vốn không có ý định để Hàn Kham biết, đại khái cậu cũng đã đoán trước được thái độ của hắn, nhưng khi nghe hắn chính miệng nói ra những lời này, tim vẫn là không khỏi bị chấn động.

Thấy Dư Giản một mực đem thân thể lùi về sau, ý cười ngụy trang trên mặt Hàn Kham dần rút đi. " Dư Giản. "

……

Dư Giản sợ hãi nhìn thoáng qua HànKham, thanh âm cực nhỏ nói. " Chúng ta đã không còn liên quan! ……"

Nghe thấy câu nói này, Hàn Kham sắc mặt lập tức liền lạnh xuống.

" Thời điểm cậu cố ý câu dẫn tôi tại sao cậu không nói như vậy? Hiện tại mang thai con của tôi rồi, cậu còn muốn đi theo thằng khác? "

Nghe thấy lời Hàn Kham nói, hốc mắt Dư Giản hơi đỏ lên, Lục Việt đứng ở trước mặt cậu chặn Hàn Kham lại, sắc mặt cực kỳ khó coi nói. " Hàn tổng, là tự anh nói muốn phủi sạch liên quan, hiện tại anh quên rồi? Anh nguyên bản là kiểu người lật lọng, xem ra nếu như muốn hợp tác với anh đều phải cẩn thận một chút. "

Hàn Kham cười. " Cậu ta một bên câu dẫn tôi, một bên lại dính lấy cậu, đến bây giờ mà cậu vẫn còn nói chuyện với cậu ta, quả nhiên cậu ta vẫn là thủ đoạn cao minh."

Rõ ràng là đã nhìn qua tài liệu trợ lý đưa, nhưng lời nói từ bên trong miệng nói ra lại trở nên cực kì khắc nghiệt, hắn nguyên bản lại cảm thấy Dư Giản rất hèn hạ, chỉ là không nghĩ đến loại người này cũng có ngày phải để cho hắn phí tâm tư.

" Dư Giản, đứa nhỏ cậu đang mang trong bụng chính là con của tôi, chẳng lẽ cậu muốn để đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã phải gánh lấy một cái thân phận con riêng ? "

…… Dư Giản tuy không hiểu nhiều, nhưng cũng biết con riêng không phải là cái gì tốt.

" Cùng tôi trở về. "

Kỳ thật từ lúc đọc tài liệu mà trợ lý đưa, hắn biết hiện tại Dư Giản không thích hợp xuất viện, lại chỉ là không nghĩ Dư Giản ở lại bệnh viện, mỗi ngày đều bị Lục Việt làm phiền.

Giống như là do dự hồi lâu, Dư Giản nâng lên một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi mỏng khẽ nói. " Anh…… Là vì bảo bảo sao? "

Hàn Kham thần sắc hơi dừng.

" Anh…… Vì bảo bảo …… Nên muốn cùng em ở bên nhau!? "

Dư Giản cũng là đã lấy hết can đảm, mới ấp a ấp úng đem những câu nói này nói ra.

Cũng không biết là Dư Giản lại mang ý nghĩ hão huyền gì vẫn là thủ đoạn cao minh, Hàn Kham cười. " Cậu muốn dùng đứa nhỏ để trói chặt tôi? "