Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 230: Không Thể Cứu Vãn



Cơ thể Kiều Nguyên khẽ run lên, cậu đặt tay lên bụng dưới, cúi đầu, đôi môi như mất hết máu, nhưng lại không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt Ninh Tu Viễn.

Cậu khẽ cắn môi dưới, thẻ ngân hàng vẫn đặt ở trên bàn, nhưng Ninh Tu Viễn không nhận lấy.

Kiều Nguyên nói: “Đừng làm trò cười trước mặt tôi, tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì, nhận tấm thẻ này đi."

Ninh Tu Viễn mặc một chiếc áo gió sẫm màu đang nhỏ nước tòng tòng, cốc trà tuy đã rót từ mấy phút trước nhưng vẫn còn nóng, mu bàn tay bị bỏng đỏ lên, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Lời nói của Kiều Nguyên như dao găm vào tim hắn.

Kiều Nguyên gọi người phục vụ đến, Ninh Tu Viễn đang định thanh toán, nhưng Kiều Nguyên lại liếc mắt nhìn hắn, hắn yên lặng ngồi lại chỗ của mình.

Đồ ăn trên bàn còn chưa động đũa được bao nhiêu, hắn đã gắp đầy đồ vào bát Kiều Nguyên.


Nhưng cái bát trước mặt Kiều Nguyên lại bị cậu đẩy sang một bên, trên mặt lộ rõ ​​vẻ chán ghét, "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh không cần phải giả bộ đáng thương trước mặt tôi, nếu thật sự muốn bù đắp thì tốt thôi. Đừng để tôi phải thấy anh lần nào nữa. Mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa..."

Không phải hắn không nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt Kiều Nguyên, mà là hắn muốn để lại một đừng lui cho mình.

Nhà hàng này mở gần tiểu khu của Kiều Nguyên, câu không muốn ở lại đây lâu. Khi bước ra khỏi nhà hàng, cậu cầm theo hai chiếc ô đặt ở quầy lễ tân. Cậu muốn về nhà sớm, quấn mình trong ổ chăn ấm áp.

Đối với việc mấy lần trước Ninh Tu Viễn ngủ lại ở nhà cậu, hoàn toàn là tình cờ.

Đứa nhỏ trong bụng đã được gần ba tháng, chỉ cần thời tiết trở nên lạnh hơn, có thể mặc dày quần áo thêm chút để che bụng đi, khi không che được nữa sẽ xin nghỉ phép.


Ở lại thành phố L cũng là bởi vì lo lắng cho Bạch Thành Úc, mấy ngày nữa sẽ trở lại trụ sở chính.

Do thời tiết nên trên đường không có nhiều người đi bộ, khi đi qua một con đường nhỏ, bên cạnh có đèn đường nhấp nháy, Kiều Nguyên nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình, lạnh mặt, quay đầu lại nói, "Ninh Tu Viễn, anh còn muốn gì nữa??

Dứt lời, cậu nhìn bóng người dần trở nên rõ ràng hơn, một sự khác biệt rất rõ ràng về hình dáng giữa người đàn ông này và Ninh Tu Viễn.

Trong đêm đen, tiếng sấm sét vẫn tiếp tục rầm vâng, một tia sét hạ xuống xé toạc bầu trời đêm, Kiều Nguyên nhìn thấy rõ con dao sáng chói phản chiếu trong tay người đàn ông, cơn đau dưới bụng khiến cậu không thể nào chạy nhanh hơn.

Sau khi Kiều Nguyên rời đi, Ninh Tu Viễn ngồi một mình bên bàn ăn với vẻ mặt ủ rũ.


Hắn cầm lấy thẻ ngân hàng mà Kiều Nguyên đưa cho hắn, lật đi lật lại trong tay, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn là khóc, trước đây nhà Sầm Lễ nghèo nên hắn thường dùng tiền để dọa cậu. Bây giờ Kiều Nguyên trực tiếp trả hắn một tấm thẻ ngân hàng, để vạch rõ ranh giới với hắn.

Nếu anh thực sự nghĩ cho tôi, vậy thì anh đừng để tôi phải gặp lại anh lần nào nữa.

Những lời này, như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào tim hắn.

Trước đây, đúng là hắn đã từng bị kết án tử hình vài lần, nhưng sau khi gặp lại Kiều Nguyên, hắn đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với người này, rõ ràng lúc đó ... Kiều Nguyên đã quen với sự tồn tại của hắn, cả hai ở chung cũng rất hài hòa.

Trên đường đến đây, hắn vẫn ảo tưởng mong chờ sự thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người.
Nếu không phải lúc trước thiếu chút nữa hắn mời stylist tới giúp thay đổi hình tượng, nhưng hiện tại, quần áo chỉnh tề lẫn lộn nước trà, rúm ró khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Bên tai có tiếng sét đánh, Ninh Tu Viễn nghĩ tới lần trước đến nhà Kiều Nguyên, dường như cậu có chút sợ hãi với kiểu thời tiết này.

Cho dù khiến cậu cảm thấy khó chịu, hắn vẫn muốn bảo vệ Kiều Nguyên.

Bởi vì họ đã bị Kiều Nguyên phát hiện, đám người thường đi theo bảo vệ Kiều Nguyên cũng tạm thời sơ tán, Ninh Tu Viễn đi cách Kiều Nguyên một đoạn xa xa tránh để cậu phát hiện. Một bóng người xuất hiện sau lưng Kiều Nguyên, lúc đầu Ninh Tu Viễn nghĩ đó là một người qua đường, và một tia sét chớp lóe trên bầu trời khiến hắn nhìn thấy con dao trên tay của người đàn ông.

Tim hắn gần như nhảy vọt lên cổ họng, không dám chậm trễ dù chỉ một chút, vội vàng chạy tới sau khi vứt bỏ hai chiếc ô đen trên tay.
Người đàn ông nhìn quanh không thấy ai, hơi hoảng hốt khi thấy hắn chạy tới, dùng dao đâm về phía hắn, Ninh Tu Viễn đá mạnh vào thắt lưng người đàn ông, dùng tay nắm lấy lưỡi dao của gã dật phăng đi.

Ninh Tu Viễn nổi cơn thịnh nộ, đấm vài cú lên mặt người đàn ông.

"Đừng đánh ... đừng đánh nữa ..." Người đàn ông van xin hai lần, thấy Ninh Tu Viễn vẫn không định dừng lại, mặc dù đã nhìn thấy nhiều kẻ độc ác, nhưng gã ta vẫn thấy sợ hãi trước ánh mắt của con sói hung hãn kia. Người này muốn gϊếŧ gã, anh ta la lớn lên.

"Đ*t con mẹ, mày thử kêu một câu nữa xem?" Ninh Tu Viễn đấm mạnh xuống.

Gã kia bị đấm cho đầu óc choáng váng.

Gần đây gã đánh bạc thua nặng, có người thuê gã đi bắt cóc một người, quan sát mấy ngày gã phát hiện xung quanh Kiều Nguyên có rất nhiều người bảo vệ cậu, tối nay xảy ra chuyện đám bảo tiêu kia bỗng không thấy đâu nữa, gã mới hành động.
"Thưa ngài...." gã đàn ông mặt mũi bầm dập kêu, muốn hắn dừng tay. Ninh Tu Viễn cảm thấy chuyện lần này không hề đơn giản, hỏi, "Có người sai mày tới đây đúng không?? Chịu khai ra thì tao sẽ thả mày một đường sống."

Người đàn ông do dự hai giây, khi nhìn thấy cú đấm của Ninh Tu Viễn lại rơi xuống, anh ta nhanh chóng nói: “Đúng vậy, là một vị thiếu gia."

Ninh Tu Viễn trong lòng đã có đáp án.

"Cậu ta vẫn còn liên lạc với mày đúng không ?"

Gã đàn ông gật gật đầu.

"Chỉ cần giả vờ như vậy là xong, gửi tin nhắn cho tôi ngay bây giờ đi."

Ninh Tu Viễn hít sâu một hơi, vừa rồi hắn sợ tới mức suýt nữa lên cơn đau tim, ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên không bị thương, tránh đi ánh mắt của cậu," Em đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt."

Toàn thân Ninh Tu Viễn ướt đẫm, vết máu trên con dao bị ném ra xa đã bị hai ba dòng nước rửa sạch, lửa giận lúc trước không còn trên mặt nữa, chỉ còn lại sự yếu ớt.
Kiều Nguyên không muốn còn bất cứ liên quan nào với Ninh Tu Viễn nữa, nhưng lần này, cậu không thể khoang tay đứng nhìn.

Hai chiếc ô mà cậu cầm trong tay chia cho Ninh Tu Viễn một cái, sắc mặt sợ hãi tái nhợt như tờ giấy, đôi môi mỏng khẽ mím lại, “Trước tiên phải xử lý vết thương đã."

*****