[BHTT] U Mê

Chương 84: Ta hiện tại rất khó chịu..



Hiện tại ta đang rất khó chịu..

Quý bà nằm ở trên giường bệnh xem TV, một bộ phim tâm lý gia đình dài năm mươi mấy tập, toàn những chuyện nhỏ nhặt ngày thường trong gia đình, mô tuýt lập đi lập lại giống nhau, vậy mà lão nhân gia vẫn có thể xem chăm chú.

Quý Hi nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng bệnh.

“ Hi Hi,” Quý bà dời sự chú ý từ TV ra, hướng Quý Hi nói: “ Đêm nay đừng ở lại đây nữa, về nhà ngủ đi.”

“ Không cần, ta ngủ bù ban ngày rồi.” Suốt hai ngày nay buổi tối Quý Hi đều ngủ lại đây, ban ngày thì quay lại chung cư nghỉ ngơi trong chốc lát, để bà ở lại một mình ban đêm, nàng không thể an tâm được.

“ Ngươi đứa nhỏ này, nếu có chuyện gì xảy ra ta có thể gọi hộ sĩ, người mỗi ngày đều ở đây như vậy sao mà chịu được.”

“ Ta ngày mai lại phải đi làm, chỉ có thể thuê người đến chăm sóc ngươi.”

Quý bà nghe thấy nàng muốn thuê người đến chăm sóc liền nói, “ Mời như vậy thì bao nhiêu tiền một ngày? Ta hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, đã có thể xuất viện đi về.”

“ Bác sĩ nói còn phải nằm viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”

Quý bà lẩm bẩm nói thầm: “ Bác sĩ khẳng định là muốn cho ta nằm thêm mấy ngày, để tính thêm tiền viện phí a.”

“ Trần Húc cũng nói như vậy.” Quý Hi ra đòn chí mạng, Quý bà liền tin lời Trần Húc nói, so với bác sĩ chủ trị còn tin hơn nhiều.

Quý bà không còn lời nào để nói.

“ Bà, tiền lương hiện tại của ta cũng không thấp, còn có tiền thưởng cùng chia phần trăm hoa hồng. Ngươi đừng lo lắng tiền bạc cho ta.” Quý Hi biết nàng có thể chi trả được, nói như vậy để cho bà khỏi lo lắng. Hai ngày nay, mỗi lần đi làm kiểm tra, Quý bà toàn lặng lẽ hỏi nàng vừa mới làm thăm khám, hết bao nhiêu tiền.

“ Tiền này còn để cho người làm nhiều việc, đây cũng không phải là tiền của ta.” Quý bà cau mày, khăng khăng nói: “ Ngươi hiện tại có tiền cũng cần phải biết tiết kiệm, đừng có tiêu xài phung phí, còn phải để dành làm vốn, biết không?”

Quý bà đau lòng cho cháu gái, số nàng thực khổ, trải qua bao nhiêu vất vả, hiện tại mới dần tốt đẹp lên.

Thật ra Quý Hi âm thầm đóng tiền học thanh nhạc cho Quý Nam cũng đã tốn rất nhiều tiền, nhưng nàng không có nói cho Quý bà biết, nếu mà nói ra, khẳng định Quý bà sẽ không cho Quý Nam tiếp tục đi học. Quý Hi tự nguyện làm việc đó, nếu không có bà cùng em gái, có lẽ căn bản nàng sẽ không chống đỡ được tới hiện tại, nàng còn nhớ rõ lúc đấy mới học cấp hai, nàng đặc biệt bi quan, thậm chí còn nghĩ đến việc cắt cổ tay tự tử.

“ Bà.” Quý Hi nói sang chuyện khác, “ Lát nữa sẽ có một người bạn của ta đến thăm ngươi.”

“ Là bạn gì?”

“ Chính là người bạn lần trước ta đã nói qua cùng ngươi, trong công việc rất chiếu cố ta...........” Quý Hi nói cho Quý bà nghe một ít chuyện về Kiều Chi Du, lúc trước từng nói qua là cấp trên, hiện tại mà tiếp tục nói là cấp trên thì hơi kỳ quái.

“ Vậy người đó là lãnh đạo rất tốt của ngươi sao?” Trí nhớ của Quý bà cũng không kém, còn nhớ rõ.

“ Ân, chính là nàng. Nàng nghe nói ngươi nằm viện, liền muốn đến thăm.”

“ Nàng cũng thật tốt bụng quá đi.”

Quý Hi cười cười, kiểu này thực sự có cảm giác dẫn bạn gái về ra mắt người lớn trong nhà, bất quá, hẳn là sẽ không có người không thích Kiều Chi Du đi, nàng ấy vừa xinh đẹp, lại có giáo dưỡng. Có một người bạn gái như vậy, Quý Hi có cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Kiều Chi Du mãi muộn mới đến bệnh viện, nàng còn đi mua ít lễ vật, là một giỏ quà, cùng một ít thực phẩm chức năng tốt cho xương khớp.

Quý Hi ở hành lang nhìn thấy bóng dáng Kiều Chi Du, hôm nay Kiều Chi Du mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác còn đang vắt trên cánh tay, xem ra là vội vàng đến đây.

“ Ngươi sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Quý Hi nhỏ giọng hỏi, nàng cầm giúp Kiều Chi Du, nhìn quà và túi trong tay mà nói.

“ Đến gặp mặt người nhà ngươi a.” Kiều Chi Du nhỏ giọng nói lại.

Nàng giống như rất để ý người nhà mình, đều này làm cho đáy lòng Quý Hi càng thêm cảm động. Lúc Quý bà nhìn thấy mặt, nàng lại không thể giới thiệu Kiều Chi Du là bạn gái. Lão nhân gia khẳng định không thể tiếp thu ngay được.

Nghĩ đến, lại thấy thật ủy khuất cho Kiều Chi Du.

Hài người sóng vai đi vào phòng bệnh.

Quý Hi lên tiếng gọi trước: “ Bà.”

Quý bà xoay đầu lại nhìn ra hướng cửa, hơi giật mình, nàng còn đang nghĩ nữ cấp trên hẳn là phải nhiều tuổi, nhưng sau khi nhìn thấy Kiều Chi Du, không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, so với Quý Hi có vẻ không lớn hơn bao nhiêu.

“ Chào bà, ta là bạn của Quý Hi, đến thăm ngài.” Kiều Chi Du nhiệt tình chào hỏi, “ Hiện tại ngươi cảm thấy khỏe hơn chưa? Chân có còn đau không?”

Thấy Kiều Chi Du, Quý bà tự nhiên lại có cảm giác khẩn trương không tên, “ Đỡ hơn nhiều rồi, vẫn còn đau. Ngươi hiểu được lời ta nói sao? Để ta nói tiếng phổ thông.”

Lời nói mang theo sự giản dị kèm một ít chua xót, thật ra ở Dung Thành người nói thành thạo được tiếng phổ thông không nhiều lắm, phải nói là rất ít. Chủ yếu là dùng tiếng địa phương giao tiếp với nhau.

“Bà, ta nghe hiểu được, ta khi còn nhỏ cũng từng ở Dung Thành. Nhưng cũng nhiều năm rồi ta chưa có nói qua tiếng địa phương.” Kiều Chi Du cẩn thận vừa nói vừa giải thích.

Nghe thấy Kiều Chi Du nói khi còn nhỏ từng sống ở Dung Thành, Quý Hi có chút mẫn cảm, thần kinh bỗng có chút xúc động bồi hồi.

“ Ngươi nghe được ta rất vui, ngươi mang đến nhiều đồ như vậy, hẳn cũng rất tốn tiền đi.” Quý bà lại nói, “ Người là lãnh đạo của Hi Hi sao, ta có nghe Hi Hi nói qua, cảm ơn ngươi ngày thường vẫn luôn chiếu cố cho Hi Hi.”

Lãnh đạo? Kiều Chi Du âm thầm lườm Quý Hi, ánh mắt như muốn gϊếŧ người, có thể nói là bạn bè, bạn gái hay bạn bình thường cũng được, so với lãnh đạo có phải thích hợp hơn không.

Quý Hi thấy Kiều Chi Du nhíu mày, nhất thời cũng không biết phải giải thích làm sao.

“ Nàng cùng ngài nói gì về ta sao?” Kiều Chi Du cười hỏi.

“ Bà, ta tên là Chi Du.”

“ Ân.” Quý bà gật đầu cười tủm tỉm, nhìn Kiều Chi Du, “ Thật giống cô gái trong Tv.”

Quý Hi lúc này ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “ Là khen ngươi đẹp giống diễn viên.”

Kiều Chi Du cong môi cười.

Quý Hi thấy Quý bà cười với Kiều Chi Du, mắt đều đã híp lại, khẳng định là rất thích đi. Nàng đoán quả nhiên là không sai, Kiều tổng cười lên, làm sao mà lại có người không thích cho được.

Kiều Chi Du thấy lão nhân gia thích mình, tự nhiên nàng cũng thấy vui vẻ theo, “ Bà ơi, để ta rửa trái cây cho người ăn.”

“ Vậy sao mà được, Hi Hi, ngươi mau đi rửa ít trái cây cho cấp trên ăn đi.”

Lại là cấp trên, Kiều Chi Du đành chịu, nghe như thế nào cũng thấy kỳ quái, nàng âm thầm liếc Quý Hi vài lần.

Quý Hi nhanh chóng lấy trái cây đi rửa, nói với Kiều Chi Du: “ Ta đi rửa trái cây, người ở lại cùng bà đi.”

Lão thái thái nằm giường bên cạnh thấy Quý bà lúc nào cũng có người đến thăm, không khỏi hâm mộ, cười nói: “ Ai da mỗi ngày đều có người cùng ngươi nói chuyện, ta thật hâm mộ ngươi.”

Quý bà liền thỏa mãn, sống đến từng này tuổi, mà không bị cô đơn thật sự quá đủ.

Quý Hi rửa trái cây ở trong bồn rửa tay, tiếng xả nước ào ào vang lên. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một trận bước chân, càng ngày càng đến gần, cuối cùng dừng lại ở cửa. “ Bà, hôm nay đã khỏe hơn chưa?”

Kiều Chi Du nghe thấy thấy tiếng nói, vừa quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc áo khoác thoải mái đứng trước cửa, nhìn có chút quen mắt, nàng nhận ra rồi, là bạn học cũ lần trước đã gặp qua của Quý Hi.

“ Đến là được rồi, sao lại mua thêm trái cây làm gì a.” Quý bà nói chuyện với Trần Húc liên tiếp, rõ ràng là thân thiết hơn đối với Kiều Chi Du rất nhiều lần, giống như đối với người một nhà hơn.

Trần Húc nhìn đến Kiều Chi Du, cũng nhìn cái liền nhận ra, “ Ngươi khỏe, lần trước ở bên xe chúng ta đã từng gặp qua, ngươi cũng tới thăm bà sao. Đúng rồi, ta tên là Trần Húc.”

Kiều Chi Du cười qua loa: “ Ngươi khỏe.”

Quý Hi vừa rửa trái cây ra, liền gặp phải Kiều Chi Du đang trả lời Trần Húc.

“ Để ta làm cho.” Trần Húc đi đến trước mặt Quý Hi, nhận lấy trái cây, lại nói với Quý bà trên giường bệnh, “ Bà ơi, để ta gọt táo cho người ăn trước.”

Thấy Trần Húc làm động tác quen thuộc như vậy, hiển nhiên không phải là đột ngột mà đến, Kiều Chi Du không khỏi mà dời ánh mắt qua nhìn Quý Hi. Bàn tay Quý Hi vẫn còn ướt do nãy đi rửa táo, lạnh lạnh căm căm, không khí hiện tại hình như có điểm gì đó không đúng.

Vô tình lúc này, lão thái thái giường bên cạnh lại tiếp tục nải nhải không dứt với Quý bà: “ Ngươi thật là quá có phúc a, cả cháu gái cùng cháu trai đều hiếu thảo như vậy, mỗi ngày đều tới chăm sóc ngươi.”

Trong phòng bệnh chợt an tĩnh xuống. Giờ phút này đây Kiều Chi Du càng thêm mẫn cảm hơn, ý cười trên mặt nàng cũng phai nhạt dần.

Quý Hi vội vàng giải thích với não thái thái bên cạnh, “ Ngài hiểu lầm rồi, ta với hắn chỉ là bạn học cũ, hắn đi làm tại bệnh viện này.”

Trần Húc cũng nói phụ họa theo: “ Chúng ta là đồng hương.”

Lão thái thái cười giả lả: “ Ai da, thật xấu hổ ta không biết.”

Quý bà nhìn Trần Húc, nói giỡn thêm câu: “ Nếu có được đứa cháu trai như vậy nữa thì thật sự tốt biết bao.”

“ Bà………” Quý Hi sốt ruột đánh gãy lời Quý bà, muốn cho lão nhân gia đừng nói đùa kiểu đó nữa. Nàng lại nhìn sang Kiều Chi Du, biểu tình Kiều Chi Du bây giờ trở lên lạnh lùng rõ ràng, nàng đột nhiên có cảm giác “ Thôi xong rồi.”

“ Quý Hi, tối nay ta có ca trực đêm, để ta tiện đường chăm sóc bà luôn cho, ngươi về nghỉ ngơi đi. Thấy ngươi hai ngày nay buổi tối đều ở đây suốt rồi.” Trần Húc xuất phát từ sự nhiệt tình, vốn hai người bọn họ là bạn học cũ, không những vậy còn là cùng quê, hắn nghĩ, giúp đỡ mấy việc này cũng đơn giản như một cái nhấc tay mà thôi.

Kiều Chi Du nhìn Quý Hi, biểu tình trên mặt giờ còn lạnh hơn, có thể lạnh đến độ đông chết người.

“ Không cần.” Quý Hi không muốn Trần Húc tiếp tục nói, “ Ngươi còn bận việc của mình, ta cũng không phải không biết xấu hổ mà làm chậm trễ thời gian của ngươi.”

“ Có sao đâu, chúng ta đều là bạn bè.” Trần Húc cười nói.

Bầu không khí trong phòng bệnh từ lúc Trần Húc bước vào liền thay đổi, thẳng cho đến lúc Trần Húc đi, cũng không hòa hoãn lại được, Quý Hi cảm nhận rõ ràng được không khí lạnh phát ra từ người Kiều Chi Du. Nhưng Quý bà còn ở đây, nàng cũng không tiện giải thích.

Hai người ở cùng Quý bà nói chuyện cho đến tối, mãi đến khi Quý bà phải truyền dịch, mệt mỏi, sau một lát liền ngủ, Quý Hi lúc này mới giúp bà đắp chăn cẩn thận lại, để cho nàng ngủ, không tiếp tục làm phiền.

Kiều Chi Du ngồi ở trước giường bệnh, nhưng tâm trạng đang ở nơi khác, đại não nói cho nàng biết, từ lúc nhìn thấy Trần Húc quen thuộc việc chăm sóc Quý bà, khiến cho nàng thực bực bội, nhưng hiện tại đang cố gắng nhẫn nhịn xuống, không ai nhìn ra được.

Quý Hi thấy thế, muốn kéo lấy tay Kiều Chi Du, dẫn nàng đi ra ngoài nói chuyện.

Kiều Chi Du không để cho Quý Hi chạm vào tay mình, nàng trực tiếp đứng dậy, ánh mắt ra hiệu, ra ngoài nói.

Quý Hi đi theo phía sau Kiều Chi Du, ra khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa lại. Bên ngoài hành lang phòng bệnh có vài dãy ghế nhựa để ngồi, lúc này cũng không có ai, khung cảnh bệnh viện buổi tối có phần cô quạnh không lên lời.

Vừa mới ngồi xuống. Qúy Hi liền nhỏ giọng giải thích: “ Ta cùng Trần Húc là đồng học, ông của hắn là hàng xóm của bà ta, khi còn nhỏ bà của ta rất quan tâm đến hắn, cho nên hắn mới giúp đỡ bà của ta như vậy. Ngươi đừng hiểu lầm.”

“ Ta là ghen.” Kiều Chi Du hiểu rõ tính của Quý Hi, Quý Hi tuyệt đối sẽ không có khả năng đi chơi trò mập mờ với người khác, về điểm này nàng tin tưởng Quý Hi 100%.

Nhưng chính nàng vẫn không hiểu, vì sao Quý Hi thà nói Trần Húc chứ không chịu nói với nàng? Vì sao Trần Húc mới là người ở bệnh viện chăm sóc Quý bà chứ không phải nàng, mà nàng còn là bạn gái……

Kiều Chi Du nhẫn nhịn cảm xúc đầy một bụng, nhưng thấy Quý Hi mệt mỏi tiều tụy, lại không bùng nổ được, nàng nỗ lực bình tâm mà nói với Quý Hi: “ Chúng ta nói chuyện đi. Ta hiện tại rất khó chịu.”