Bệnh Sủng

Chương 82



Giản Chính Dương ôm Bạch Tiểu Thố liều mạng chạy về phía trước, Tiểu Thố nằm ở trong lòng anh thật ra đã lén khẽ mở một bên mắt, phát hiện phía sau không có nhân viên bảo vệ đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cảm nhận được hơi thở khẩn trường từ bên tai truyền đến khi Giản Chính Dương ra khỏi sân bay, Bạch Tiểu Thố nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chồng …”

Tuy chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng Giản Chính Dương nghe thấy, lập tức dừng lại đứng yên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thố “Vợ à, em tỉnh rồi, không thoải mái ở đâu, anh đưa em đến bệnh viện ngay.”

“Không cần đi bệnh viện.” Bạch Tiểu Thố vỗ vỗ bờ vai của anh “Đặt em xuống đi, em không sao, vừa rồi chỉ là có chút chóng mặt, sau đó sợ bảo vệ không chịu kết thúc nên em liền giả bộ ngất đi, anh xem, họ không đuổi theo sau em, có phải em rất thông minh không?”

Giản Chính Dương: “…”

“Mau bỏ em xuống em không sao, em nặng như vậy ôm không mệt sao?” Thấy Giản Chính Dương không nhúc nhích, Bạch Tiểu Thố lại thúc giục, có ý định chui xuống từ trên người Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương nghe theo Bạch Tiểu Thố nhẹ nhàng thả cô xuống đất, nhìn thấy dáng vẻ của cô không sao hết, hoàn hảo không sứt mẻ gì, chỉ là vừa rồi bộ dáng choáng váng kia thiếu chút nữa hù chết anh, tuy rằng tức giận cô nói dối mình, nhưng mà cô không sao là tốt rồi.

Nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua, tim anh vẫn đập rất nhanh, đó là bởi vì cảm giác sợ mất đi cô, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, hôn một cái.

“Ồ!”

Mọi người đang ra vào ở lối vào của sân bay giống như đang xem hai người họ trình diễn tại chỗ này, ngay lập tức đã thu hút được nhiều tiếng huýt sáo của khán giả.

“Chà…” Bạch Tiểu Thố nghe thấy tiếng huýt sáo của người khác, đột nhiên vừa vội vừa thẹn.

Thiếu chút nữa là ngạt cả thở anh mới buông cô ra, vừa định chỉ trích Giản Chính Dương, nhưng anh lại ôm cô vào trong lòng, lẩm bẩm, “Sao em… sao em lại hù anh như thế?”

Giọng nói kiệt sức đó khiến Bạch Tiểu Thố sững người, sau đó cô mới nhớ ra rằng mình vừa mới khiến anh sợ chết khiếp, “Em, em chỉ là…”

“Em chỉ là muốn giải quyết bảo vệ thôi nhưng em có biết không, anh thà rằng bị bọn họ đánh chết cũng không muốn để cho em có chuyện gì.” Giản Chính Dương nhắm mắt lại.

“Hứa với anh lần sau đừng làm anh sợ, em biết không, cho dù chỉ là rơi một cọng lông, chỉ cần là em thì anh sẽ rất đau lòng.”

Trái tim của Bạch Tiểu Thố nhất thời mềm nhũn “Thực sự xin lỗi chồng, em quá chú tâm vào chuyện thoát thân mà quên mất cảm giác của anh.”

“Hãy hứa với anh rằng sẽ không có lần sau.”

“Em hứa.”

“Vợ.” Giản Chính Dương ôm chặt Bạch Tiểu Thố, chứng tỏ tình yêu của mình bằng cái ôm thật chặt này.

Bạch Tiểu Thố cũng ôm Giản Chính Dương thật chặt lại, trong lòng ngập tràn màu hồng, bởi vì cô cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Giản Chính Dương, mỗi điều này thôi cho dù anh có làm gì đi nữa, cô cũng sẵn sàng nguyện ý phối hợp, ủng hộ và tin tưởng.

Không phải ai cũng lo lắng như vậy khi cô ngất xỉu đâu, Tiểu Thố mãn nguyện nghĩ, người chồng này là do ông trời ban cho cô, thuộc về một mình cô nên cô nhất định phải trân trọng.

Sau khi ôm một hồi, Tiểu Thố cảm thấy cảm thấy cổ của mình có chút cứng ngắc, cô vỗ vỗ lưng của Giản Chính Dương đang không muốn buông cô ra, “Chồng, buông em ra cổ cứng ngắc rồi.”

Giản Chính Dương lập tức buông Tiểu Thố ra, “Anh giúp em xoa.”

“Không sao đâu.” Bạch Tiểu Thố lắc đầu, nhưng cô không thể chống lại sự khăng khăng kiên trì của Giản Chính Dương, đành phải để anh nhẹ nhàng xoa cổ mình, nhìn người qua đường vẻ mặt ghen tị hiện lên trên mặt, thành thật mà nói điều này cũng khiến cô cảm thấy rất vui.

Một lúc sau, cô mới sực nhớ ra mình đi đến sân bay để tiễn người, “Chà, không biết mọi người đã lên máy bay chưa, đi nào, chúng ta mau cùng đi tìm đi.”

“Em không sợ nhân viên bảo vệ lại tới tìm chúng ta sao?” Những ngày này phải ở cùng với bọn họ, tuy rằng đều là trưởng bối của Tiểu Thố nhưng vì bọn họ mà thời gian riêng tư ở chung của anh và Tiểu Thố đã giảm đi một nửa, Giản Chính Dương trong lòng đã không vui từ lâu rồi.

“Hay là gọi điện thoại cho bọn họ, chúng ta đi trước đi, dù sao thì bọn họ cũng không bị lạc đâu, bắt taxi rồi về thôi.”

“Vậy à …” Tiểu Thố suy nghĩ một chút, “Để em hỏi họ trước.”

Gọi cho Cừu Tần, biết được rằng Ada thế mà không trở về nước nữa, vừa gọi cho họ báo xong, hơn nữa họ sắp vào kiểm tra an ninh nhưng lại gặp một chút vấn đề không thể rời khỏi vì vậy cần Tiểu Thố đi qua giúp đỡ.

“Có vấn đề gì vậy, có nhân viên bảo vệ ở đó à chú?” Vừa nghe thấy có vấn đề, Tiểu Thố liền hỏi cái này, nếu có nhân viên bảo vệ chẳng khác gì tự mình chui đầu vào rọ sao?

“Không.” Mặc dù thấy rất lạ khi Tiểu Thố hỏi như vậy, nhưng Cừu Tần vẫn trả lời, “Hình như là gặp người quen cũ rồi.”

“Ồ chúng cháu lập tức vào ngay thôi.” Vừa nghe nói không có bảo vệ, Tiểu Thố nhanh chóng quyết định đi vào xem, bất đắc dĩ kéo anh chạy vội vào trong, vừa chạy vừa nhớ tới Bạch Tiểu Vũ và Ada, vừa rồi cô không có thời gian chiếu cố hai người bọn họ, đáng tiếc Bạch Tiểu Vũ luôn ôm điện thoại, cô lại không có số của cậu nên chỉ có thể chờ cậu liên hệ với mình, về phần Ada, cô ấy không sợ người lớn như vậy xem ra cô ấy có chút quan tâm đến em trai của mình, thật là, người phụ nữ này sao mà luôn có hứng thú với những người đàn ông bên cạnh cô thế này? Đây có thể coi là một sở thích đặc biệt không?

“Ông bà ngoại, chú dì…”

Chỉ một lát là tìm được vị trí của họ, Tiểu Thố liền chạy đến phía họ và kêu lớn lên. Khi chạy tới nơi đột nhiên phát hiện người ngồi đối diện không phải là người quen cũ sao?

Người ngồi đối diện là ông bà ngoại của Giản Chính Dương. Thật trùng hợp, làm sao họ có thể ở đây được? Và hơn nữa còn ngồi đối diện với ông bà, có vẻ như họ chính là người quen cũ, không đúng, không phải là người quen cũ, hẳn nên là kẻ thù mới đúng.

Khi cô gọi Nhiếp Tiểu Phương là bà, sự lạnh lùng trên mặt của bà ngoại Giản Chính Dương rõ ràng là trầm trọng hơn, Tiểu Thố biết điều đó có nghĩa là gì, có lẽ trước đây cô đã nói rằng không biết Nhiếp Tiểu Phương và bây giờ cô lại gọi bà, họ sẽ nghĩ rằng cô đã nói dối, dù sao đều đã đắc tội, Tiểu Thố cũng không có gánh nặng tâm lý gì, cũng không cần mang ý cố gắng làm hài lòng ông bà Giản Chính Dương, tự nhiên đứng lên trả lời, dễ dàng hơn rất nhiều.

“Thật là trùng hợp khi gặp ông bà ở đây.”

Nhìn thấy Tiểu Thố chào hỏi, Nhiếp Tiểu Phương có chút kinh ngạc, “Tiểu Thố, cháu biết bọn họ?”

“Cháu biết họ.” Tiểu Thố mỉm cười đứng bên cạnh Nhiếp Tiểu Phương “Ông, bà, chú, dì cho cháu giới thiệu, hai người này là ông bà của Giản Chính Dương. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trước đây, bà Giản đã hỏi cháu và bà có mối quan hệ gì, bởi vì người khác nói lúc nhỏ cháu và bà giống hệt nhau như đúc, lúc đó cháu nói không có quan hệ gì mà bà ấy vẫn không tin, hơn nữa còn nói sau này mặc kệ bà và cháu có quan hệ hay không thì cũng không cho phép cháu làm cháu dâu, sau này do bản tính quật cường của cháu trồi lên nên cháu nghĩ rằng cho dù có quan hệ với bà hay không thì cũng sẽ không được họ chấp nhận, thế thì còn không bằng có quan hệ với bà đâu. Hơn nữa nghe mẹ nói qua cháu còn có cha mẹ cho nên cháu đã nghĩ rằng trên đời này nếu người không cùng huyết thống thì hẳn là sẽ không có dáng vẻ giống nhau như đúc như vậy, cho dù là có cũng không trùng hợp đến mức rơi vào đầu cháu đâu, vì thế cháu liền tra cứu thông tin, sau đó thấy rằng họ của ông thật sự giống với họ của mẹ cháu, tất cả chuyện sau này thì mọi người cũng đều biết rồi. Không ngờ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chúng ta thực sự có quan hệ huyết thống với nhau. Nói đến đây còn muốn cảm ơn bà Giản, nếu bà không nhắc tới tên bà của cháu thì cháu còn không biết tìm như thế nào đâu.”

Ngập ngừng một chút, Tiểu Thố có vẻ rất thành khẩn cảm ơn bà Giản Chính Dương, nếu bỏ qua ánh mắt đắc ý của cô thì có lẽ sẽ nghĩ rằng cô thật lòng. Chẳng qua, cô quả thật cũng rất chân thành, do bà của Giản Chính Dương hồi đó đã nhẫn tâm với cô lắm, suýt chút nữa giết chết người đàn ông của cô và không cho cô và anh ở bên nhau. Mối hận này không chút ra cho đáng thì thật sự là ăn không ngon ngủ không yên.

“Bà Giản, có thể tìm thấy ông bà ngoại cháu thật sự phải cảm ơn bà, có thời gian sẽ mời bà ăn tối.”

Bà Giản nghe xong lời của Tiểu Thố, sắc mặt càng thêm trắng xanh. Ông Giản ngược lại từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nghe xong câu nói của Tiểu Thố thì bất ngờ bật cười.

“Đề nghị của Tiểu Thố không tồi nha Ông Cừu, Ông Nhiếp chúng ta cũng coi như là bạn bè quen biết nhiều năm vậy mà lâu rồi không có gặp mặt, vẫn nên tụ tập một bữa đi, hơn nữa bây giờ chúng ta là người nhà rồi. Cuộc tụ họp này rất là cần thiết đó, nhưng lại xuất hiện ở sân bay, hai người có muốn rời đi không? Nếu vậy, có vẻ như thời gian không thích hợp lắm.”

Ông Giản đã lên tiếng rồi, Cừu Quốc Vinh dừng một chút mỉm cười và gật đầu, “Quả thực đã đến lúc nên gặp nhau, chúng tôi vừa tìm được cháu gái nhưng con bé lại không muốn đi Pháp với chúng tôi, đương nhiên phải ngây ngốc ở đây một thời gian, hôm nay đến sân bay là để tiễn con dâu và con trai tôi, họ phải về nước bàn bạc làm một số việc. Bạn già à khi nào rảnh sẽ gặp mặt một lần.”

“Ha ha, chúng tôi vốn dĩ muốn ra nước ngoài chơi, nhưng bây giờ gặp lại bạn cũ, đương nhiên là có thể dời lại. Dù sao đi chơi cũng vậy thôi, thật ra nhiều năm đã không liên lạc với hai người gặp nhau cũng không dễ dàng gì.”

Cừu Quốc Vinh mỉm cười, “Bây giờ khi chúng ta thành người nhà thì sẽ có rất nhiều cơ hội để liên lạc với nhau trong tương lai.”

“Ai muốn làm người nhà với ông.” Bà Giản Chính Dương lạnh lùng nói.

Vừa mở miệng, bầu không khí vốn dĩ hòa hợp bỗng trở nên lạnh lẽo, đột nhiên Tiểu Thố lạnh lùng ngậm miệng, bà lão này thật sự quá khó ưa, nhưng đây là lần đầu tiên trải qua sự bảo vệ lợi hại của trưởng bối, ít nhất như bây giờ không cần phải mở miệng, chỉ cần xem ông bà xử lý như thế nào. À há cảm giác này cũng không tồi đâu.

Quả nhiên, Cừu Quốc Vinh nghe thấy bà Giản nói vậy chỉ mỉm cười nhìn ông Giản, “Ông Giản, thật không ngờ ông lại lấy bà ấy, xem ra đã nhiều năm như vậy, tính tình cũng không thay đổi thực sự khó cho ông rồi.”

“Ôi, ai bảo tôi yêu bà ấy cơ chứ, nếu tôi thật sự yêu bà ấy thì cứ chiều chuộng thôi, tôi nguyện ý như vậy.” Ông Giản không thèm để ý nói.

Nghe người bạn già mình nói lời này, bà Giản chợt cứng cả người, tuy bà luôn biết ông Giản yêu mình, nhưng sau bao nhiêu năm ở trước mặt tình địch và vị hôn phu cũ mà nói ra lời này, để cho bọn họ cảm thấy bà đang sống một cuộc sống hạnh phúc, hồi đó không có Cừu Quốc Vinh bà cũng sống không tồi, loại cảm giác này có vẻ khá tốt, trong tiềm thức thẳng lưng lên.

“Hừ …”

Nhìn ông bà Giản Chính Dương và ông bà của chính mình giằng co, bên người của cô chỉ có ông ngoại ra nghênh đón địch liền đè nén khí tức của bọn họ, nghĩ đến thời điểm khi cô một mình đối mặt với bọn họ, hào quang đó gần như không làm cho mình mất mặt, quả thật nói không ra lời, đây là sự khác biệt đó! Ông ngoại của cô sao có thể mạnh mẽ như vậy, giờ phút này, Tiểu Thố quyết định sẽ ngưỡng mộ đối với ông ngoại, đồng thời lấy ông làm gương, nếu có một nửa khí chất của ông lần sau nếu gặp họ một mình thì cũng không sợ.

Lợi dụng lúc này về phần tiểu bối thì không có chuyện gì Cừu Tần kéo Tiểu Thố hỏi chuyện trước đó, làm sao đi tìm Ada lâu như vậy, không về lại nhận được tin Ada nói không về nước, vì vậy đã gọi cho cô ấy một lần nữa nhưng máy đã tắt.

Tiểu Thố nói đại khái một lần nữa, vì vậy khi Cừu Tần hiểu rõ chuyện của con gái mình thì có thể chắc chắn rằng con gái đang đuổi theo một người đàn ông mà đối phương lại là em trai cùng cha khác mẹ Tiểu Thố.

“Em trai con thế nào?”

“Tính cách hơi nghịch ngợm, nhưng là một cậu bé ngoan.” Tiểu Thố đã đánh giá em trai của mình như vậy.

“Tốt đấy.” Lòng tin tưởng xuất phát từ Tiểu Thố nên Cừu Tần không hỏi thêm câu nào.

Tiểu Thố xấu hổ. Phải chăng sau khi ở nước ngoài, đầu óc của người nào cũng trở nên rất cởi mở? Cô còn nhớ khi còn học cấp 3, có một lần mẹ cô nhìn thấy bức thư qua lại của cô và bạn học cũ, trong đó vô tình nhắc đến bạn trai của cô, lúc đó Tiểu Thố nói đã chia tay bạn trai rồi nhưng mẹ vẫn xem trộm thư còn phải hỏi chuyện gì đang xảy ra, đối với hành vi yêu sớm của cô đã bị mẹ cô chỉ trích, lúc đó cô không muốn nói gì, kết quả mẹ tức giận đến phát khóc, khi đó cô chỉ nghĩ rằng mẹ không tôn trọng chính mình, bây giờ nghĩ lại cũng bởi vì mẹ sợ con còn nhỏ đi sai đường, nhưng đáng tiếc bây giờ… không còn có thể nghe thấy mẹ mắng nữa.

Đôi khi con người là thế đấy, mất đi mới biết quý trọng. Tuy nhiên, với sự khác biệt về giáo dục giữa phương Đông và phương Tây, mặc dù bây giờ Ada cũng đã trưởng thành, nhưng nếu mẹ vẫn còn, Tiểu Thố là chắc chắn rằng nếu mấy ngày trước còn đang có hảo cảm đối với người đàn ông này, vài ngày sau lại thay đổi mẹ nhất định sẽ không đồng ý cho cô làm như vậy. Có thể sẽ nổ ra chiến tranh thế giới với cô mất. Nhưng nhìn bộ dáng Cừu Tần lạnh lùng bình tĩnh kia, Tiểu Thố thật muốn đến hỏi một câu.

“Đó thực sự là con gái của chú sao?”

Mặc dù Bạch Tiểu Vũ có quan hệ với cô nhưng nếu người đàn ông của Ada nhất định phải có quan hệ với mình, đương nhiên Tiểu Thố đương nhiên mong muốn người đàn ông đó là Bạch Tiểu Vũ chứ không phải là Giản Chính Dương, miễn là Ada đừng quấy rầy cô và Giản Chính Dương. Nên chỉ còn mỗi Bạch Tiểu Vũ thôi, bị bỏ rơi bởi mỹ nữ, Bạch Tiểu Vũ thật tội nghiệp quá đi, nếu cậu biết cậu bị bán bởi người trọng sắc hơn huynh đệ không biết có phát điên lên không?

Thời điểm Tiểu Thố đang nói chuyện với Cừu Tần tthì nghe thông báo rằng chuyến bay của họ sắp bắt đầu kiểm tra vé, cảm phiền ai chưa làm thủ tục thì nhanh lên, vì vậy Cừu Tần vội vàng lôi kéo vợ đi vào kiểm tra an ninh, lúc rời đi còn dặn Tiểu Thố chăm sóc ông bà, một khi có việc gì thì hãy gọi điện thoại, đương nhiên cũng nhân tiện chăm sóc Ada, biết Tiểu Thố có chút khó chịu vì “hoa tâm” Ada, nhưng dù sao cũng là em cô cậu của chính mình, chỉ cần Ada không làm ra điều gì bất lợi trái các nguyên tắc luật pháp thì cô không phải quản.

Ada – Một người lớn lên ở nước ngoài rất có tinh thần tôn trọng và làm theo pháp luật nên về điểm này thực ra Tiểu Thố cũng không phải lo lắng, nếu pháp luật của Pháp và Trung Quốc khác nhau, Ada vô tình vi phạm cũng không phải là chuyện của cô.

Tuy nhiên, Ada cũng chỉ là một người bình thường, pháp luật của Pháp và Trung Quốc dù có khác nhau do nếu phạm tội thì đi đến đâu cô ấy cũng mang quốc tịch Pháp, nếu phạm tội, có lẽ phải gửi về Pháp để bị xử lý bởi tòa án địa phương bên đó, cho nên căn bản không liên quan gì đến Bạch Tiểu Thố, hiện tại cô cũng không biết Bạch Tiểu Vũ đã đi đâu, nếu tìm thấy Bạch Tiểu Vũ thì sẽ có thể tìm được Ada.

Bạch Tiểu Vũ tuy rằng thích chơi đùa nhưng tính tình vẫn rất đáng tin cậy, cho nên Tiểu Thố không có chút lo lắng nào, mà là bốn vị người lớn này, nói chuyện phiếm nhưng cũng thật sự sẵn sàng cùng nhau tụ tập uống trà, thấy hai cặp vợ chồng Cừu Tần vào kiểm tra an ninh, Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh đứng lên niềm nở chào Ông Bà Giản, hai cặp vợ chồng chuẩn bị tìm một nơi để ôn chuyện cũ.

Tận dụng cơ hội này, Tiểu Thố cũng nhanh chóng nói về thái độ của bà Giản Chính Dương đối với mình, Nhiếp Tiểu Phương là người cực kỳ bao che khuyết điểm cư nhiên cũng báo thù cho cháu gái của chính mình, vì vậy bà xua tay, để cho để cho Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương tự đi chơi với nhau, dù sao cũng ở đây một khoảng thời gian rồi, thành phố nhỏ như vậy lại có tiền mang theo ở trên người, dù đi bao xa cũng có thể về, đừng lo lắng hai người bọn họ không có hai đứa thì không tìm được đường về nhà, bọn họ muốn cùng ông bà Giản Chính Dương có một cuộc trò chuyện đàng hoàng.

Bốn người lớn lên xe taxi rời đi, Tiểu Thố vẫn có chút lo lắng, nghĩ ngợi một chút liền đi theo phía sau, đề phòng lỡ như có tình huống bất ngờ phải xử lý thật tốt, vấn đề là trước đây bà Giản Chính Dương có vẻ cao tay trong việc này nên cô mới không thể yên tâm, ông bà tuổi cao lắm rồi chú lại nói giao cho quyền trông nom cho mình, nếu không bảo vệ được họ thì sẽ không thể có cách nào giải thích được.

Ông Giản Chính Dương là người đầu tiên chú ý đến chiếc taxi đang theo sau, cũng đoán rằng đó là Tiểu Thố và Giản Chính Dương. Với sự hiểu biết của ông về tính tình của Giản Chính Dương, ông biết rằng chắc chắn anh sẽ không làm chuyện như vậy, lời giải thích duy nhất là Tiểu Thố lo lắng cho bọn họ, ông còn nói đùa với Cừu Quốc Vinh.

“Ông Cừu à, xem ra ông có cháu gái ngoan quá, chỉ là đi có một chút thôi, chẳng lẽ là sợ chúng tôi ăn thịt hai người nên mới không yên lòng đi theo hay sao!”

Nghe lời của bạn cũ, Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương đều quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một chiếc xe taxi đang theo đuôi bọn họ, mặc dù không nhìn thấy người trên taxi nhưng cứ ngang nhiên đi theo họ như vậy, không sợ bị phát hiện nên có lẽ ngồi bên trong là Bạch Tiểu Thố và Giản Chính Dương.

Cừu Quốc Vinh rất tự hào khi có một cô cháu gái luôn quan tâm đến sự an toàn của mình, hạnh phúc giống như lần đầu ông được làm cha và có một cô con gái chu đáo như thế.

“Đều là huyết mạch của Cừu gia của tôi, cũng trọng tình trọng nghĩa giống như tôi vậy.”

Bà Giản Chính Dương hừ lạnh một tiếng, “Trọng tình trọng nghĩa? Thật buồn cười, nên là bạc tình quả nghĩa mới đúng.”

Biết rằng bà Giản có thành kiến với mình, Cừu Quốc Vinh cũng không không chấp nhặt với bà, chỉ nghĩ rằng bây giờ Tiểu Thố đã kết hôn với Chính Dương, với tư cách là một người ông, ông đã không chăm sóc cô từ khi còn là một đứa trẻ nhỏ, bây giờ có lẽ đã đến lúc phải làm điều gì đó, từ trước đến giờ quan hệ mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ khó hòa hợp nhất, tuy rằng bọn họ đã từng thấy qua Giản Tình đối với Tiểu Thố cũng không tệ lắm, nhưng nếu bà Chính Dương một mực không thích Tiểu Thố, về lâu dài sẽ có chút ảnh hưởng, bọn họ không muốn Tiểu Thố phải chịu dù chỉ là một chút ủy khuất.

Nghĩ đến đây, Cừu Quốc Vinh cho rằng mấy chục năm ân oán cũng đã đến lúc phải giải quyết, không thể ảnh hưởng đến thế hệ tương lai, rõ ràng là Nhiếp Tiểu Phương và người bạn già của bà đã yêu nhau nhiều năm sớm tâm ý tương thông, cả hai nắm tay nhau nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương cũng đọc được ý nghĩ, không khỏi hiểu ý nhau mà mỉm cười.

“Thế nào, tôi nói quá đúng rồi nên không có gì để nói?” Thấy Cừu Quốc Vinh không lên tiếng, bà Giản thoải mái trút được một cơn nhưng khi bà thấy ông và Nhiếp Tiểu Phương tay trong tay lại cảm thấy chướng mắt.

“Đã nhiều tuổi rồi mà còn bày trò lãng mạn, e rằng người khác sẽ không biết hai người là một cặp, thực sự buồn cười, cũng không ngại người ta chê cười à.”

“A Li (* biệt danh bà ngoại Giản Chính Dương), mười mấy năm rồi tôi không gặp, mỗi lần cô mở miệng trước sau đều cay nghiệt, thật làm khó cho ông Giản.” Cừu Quốc Vinh nói một cách thờ ơ, khiến bà ngoại Giản Chính Dương bị tổn thương trong lòng.

Ông ngoại Giản Chính Dương khi nghe câu nói đó đã mỉm cười an ủi vợ ông, “Con người trong cuộc đời này luôn sẽ cò người mình không thể có cách nào đối với cô ấy. Ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên, nếu là một người khác, tôi sẽ không bao giờ kiên nhẫn như vậy, nhưng nếu là Ali, có vẻ như tôi mắc chứng chịu ngược, chớp mắt mà cả đời trôi qua như thế này, tôi cùng cô ấy cũng đã trải qua một kiếp người, nếu khi còn trẻ có ai đó nói với tôi rằng tôi sẽ sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc như vậy, tôi e rằng bản thân cũng sẽ không tin đâu.”

“Ông nó, ông lại sến súa rồi.” Bà Giản Chính Dương trách người bạn già của bà là người hay nói nhiều, bà cũng vô cùng xúc động, chỉ là khi thấy Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương ân ân ái ái, bà có chút không thoải mái.

Xe taxi dừng trước một tiệm trà, bốn người xuống xe đi vào phòng riêng đã yêu cầu, ngồi xuống, gọi một bình trà, sau đó chính thức bắt đầu trò chuyện, Cừu Quốc Vinh đứng dậy, cầm tách trà trên tay, nghiêm túc nhìn Bà Giản Chính Dương.

“A Li, năm đó tôi thật sự có lỗi với em, thật ra trong lòng tôi vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là chưa từng có cơ hội nói với em một tiếng xin lỗi, mặc kệ em có muốn tha thứ hay không, lời xin lỗi này là tôi nợ em, tôi thật sự xin lỗi em.”

Bà Giản Chính Dương tay cầm ấm trà run lên một chút thiếu chút nữa đổ trà ra, có chút không thể tin được nhìn Cừu Quốc Vinh, bà thật sự không nghĩ tới Cừu Quốc Vinh sẽ chân thành xin lỗi mình như vậy.

Thấy bà không nói lời nào Cừu Quốc Vinh tiếp tục, “Tôi biết rõ năm đó, cách làm như vậy sẽ làm em tổn thương rất nhiều, nhưng tôi cũng không có lựa chọn nào khác, trước khi chúng ta kết hôn, tôi đã xin em hủy hôn lễ, nhưng em vẫn luôn cố chấp không muốn, năm đó còn trẻ nên kiêu ngạo em càng không đồng ý thì tôi càng tức giận, cuối cùng lựa chọn phương thức như vậy để tổn thương em thể hiện rõ mục đích của tôi, kỳ thật tôi đã hối hận. Cách đây vài năm tôi đã cố gắng liên lạc với em nhưng lúc đó lại không thể liên lạc với số điện thoại di động của em, cả bố mẹ em tôi cũng không liên lạc được, phương thức liên lạc với người thân bạn bè của em tôi cũng không có, cộng với việc tôi có con gái lớn phải dành nhiều thời gian chăm sóc, mặt khác tôi cũng nghĩ kiếp này chúng ta có lẽ chẳng liên quan gì đến nhau, thay vì để em có hy vọng thì tôi còn muốn để em ghét bỏ tôi, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút nên tôi đã không tìm em nữa. Nhưng không ngờ số phận đôi khi thật kỳ lạ, không hiểu sao chúng ta lại trở thành thông gia, vì vậy ông trời thực sự muốn tôi nói một tiếng xin lỗi với em, tôi Cừu Quốc Vinh, ở nới đây thật sự xin lỗi em, xin em hãy tha thứ cho tôi.”

Nghe người bạn già nói như vậy, Nhiếp Tiểu Phương cũng đứng lên, “A Li, lời xin lỗi của lão Cừu lần này bao gồm cả lời xin lỗi của tôi, hồi đó nếu tôi không xuất hiện, có lẽ cô sẽ kết hôn ông ấy rồi, tôi đã gây ra tổn thương nặng nề cho cô, tôi cũng thành thật xin lỗi cô, không cầu mong cô tha thứ, chỉ mong ân oán của chúng ta đừng gieo lên đầu của thế hệ sau, để cho tiểu bối của chúng ta không khó xử cô nói có được không?”.

“Lời xin lỗi của hai người, chúng tôi chấp nhận nó, nhưng những gì xảy ra hồi đó đã là quá khứ, đã trôi qua rồi.” Ông Giản Chính Dương lần đầu tiên xuất hiện để pha trò, bị bà Giản Chính Dương trừng mắt.

“Ông nói quá khứ nên đã trôi qua rồi?”

“Sao thế vợ, bà vẫn là không chịu buông bỏ?” Ông Giản Chính Dương cau mày, “Bà ôm mối hận nhiều năm như vậy, hãy tự hỏi bản thân mình, có phải là còn yêu Lão Cừu không? Hay chỉ là một chấp niệm chỉ muốn nghe một lời xin lỗi từ ông ta? Nếu là vế sau, bây giờ ông ấy đã thành thật xin lỗi bà mà bà lại còn làm ông ấy khó xử, chuyện đã qua rồi, chúng ta già rồi, thay vì hận thù một người như vậy, thà cùng nhau uống trà hàn huyên, cùng hưởng phúc của con cháu, như vậy thật tốt,… Hay bà vẫn một mực cố chấp người ở quá khứ?”

Khi nói đến đây, giọng của ông Giản Chính Dương rõ ràng là trở nên nặng nề, “Nếu là vế trước thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi đã là chồng của em rất nhiều năm nhưng thật sự ngay cả trái tim của em tôi cũng không có được thì thật là thất bại. A Li, em biết trái tim tôi một mực yêu em nhiều như thế nào, tôi có thể chiều chuộng em và cho em mọi thứ. Khi biết trong lòng em đã có người khác, tôi vẫn âm thầm đứng bên cạnh em, chỉ muốn dùng sự dịu dàng của mình để chữa lành vết thương trong lòng và khiến em quên đi người không nên yêu, mong em có thể yêu tôi như một người chồng. Bây giờ chúng ta đã như bước một chân vào trong quan tài vừa hay những ngày tháng còn lại chúng ta lại gặp được những người năm xưa ấy, A Li, tại sao em không cho tôi một câu trả lời? Tôi muốn biết nhiều năm như vậy trong lòng em có tôi hay không! Nếu không, tôi mặc dù đã lớn tuổi như vậy, nếu muốn chúng ta có thể ly hôn, có thể rất buồn cười và mất mặt nhưng tôi thà mất mặt còn hơn ở bên cạnh ngắm nhìn giữ lấy một người phụ nữ mà trong tim cả đời không thể buông bỏ được tình cũ.”

“Ông đây là đang uy hiếp tôi à?” Gương mặt bà Giản Chính Dương hơi cứng ngắc.

“Không, tôi chỉ muốn một câu trả lời, em biết câu trả lời này quan trọng như thế nào đối với tôi, vì nó, tôi đã đợi cả đời rồi, A Li, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em tôi đã nói với em rằng tôi yêu em.”

“Chị A Li…” Nhiếp Tiểu Phương cũng tranh thủ lúc này lên tiếng, “Trên đời này không phải ai cũng có thể dành cả đời chỉ để chờ đợi một người khác, Anh Giản là một người đàn ông tốt, chị nên trân trọng.”

“Có cần cô nói à?” Bà Giản nghiến răng nghiến lợi, “Tôi ghét nhất dáng vẻ mềm mại nhu nhược của cô nên tôi cố tình gây sự không nói đạo lý, vì vậy mới khiến người ta không thích.”

“Ai nói em vô lý vô cớ, trong lòng tôi A Li sẽ luôn là người tốt nhất, không ai có thể so sánh, ngay cả Nhiếp Tiểu Phương, cũng không thể so sánh.” Ông Giản Chính Dương giơ một tay nắm chặt tay vợ, thổ lộ tình cảm sâu sắc.

Già như vậy rồi, trước khi gặp Tiểu Thố, tình cảm của ông bà ngoại Giản Chính Dương thực ra rất tốt, nhiều năm không nhắc tới Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh, họ gần như đã quên mất hai người này, lúc nào cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi gặp mặt Tiểu Thố, vấn đề đã giấu kín trong lòng bà ngoại Giản Chính Dương đã bị moi móc ra, không chỉ làm cho bà ngoại Giản Chính Dương trở nên có chút đáng ghét, ngay cả ông ngoại Giản Chính Dương cũng không nguyện ý giữ im lặng như vậy cả đời, ông cần phải có một câu trả lời rõ ràng.

Thật ra, phụ nữ là động vật dễ động lòng, cả đời làm vợ chồng, dù làm gì cũng đều ủng hộ vô điều kiện, trong thâm tâm vô tri vô giác bà ngoại Giản Chính Dương có lẽ đã yêu chồng từ lâu, những người phụ nữ trong thời cổ đại chỉ khi cưới mới biết chồng của họ, nhưng cuối cùng đều ân ân ái ái đến tuổi già, có rất nhiều, vì sao ư, chính là do lâu ngày sinh tình.

Có lẽ bà ngoại Giản Chính Dương chỉ nhất thời để ý đến tâm tình của chính mình, nhưng không thể không thừa nhận rằng cả cuộc đời này, ngoại trừ ân oán với Cừu Quốc Vinh, bà đã sống rất hạnh phúc, trong chuyện của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, ông nội Giản Chính Dương đã nổi cơn thịnh nộ khiến bà Giản Chính Dương nhận ra tầm quan trọng của chồng, chỉ là bà chưa bao giờ thừa nhận điều đó.

Hôm nay lại nghe được lời thổ lộ của chồng, nhất là khi đối mặt với tình địch và vị hôn phu cũ của bà rằng ông ấy thích bà nhất, cho dù Nhiếp Tiểu Phương dịu dàng như thế nào, ông cũng không thích, trái tim của bà Giản Chính Dương giống như nở hoa.

Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương thầm mắng trong lòng một tiếng xảo trá, biết rằng ông Giản Chính Dương cố tình nịnh nọt bà Giản Chính Dương, nhưng vì cuộc sống sinh hoạt của Giản Chính Dương và Tiểu Thố sẽ không có áp lực từ gia đình, họ quyết định giả vờ không quan tâm mà để cho ông Giản Chính Dương đả kích.

Chỉ có điều, bà Giản Chính Dương đã có đáp án trong lòng, và bà ấy không thể thừa nhận điều đó trước mặt Cừu Quốc Vinh vì điều đó sẽ khiến bà ấy cảm thấy yếu đuối và tổn thương, mất hết mặt mũi.

Người ta vẫn nói rằng trên đời này luôn có một người hiểu rõ bạn hơn chính bạn và ông Giản Chính Dương là người hiểu rõ bà Giản Chính Dương nhất.

Nhìn thấy sự e dè và do dự trong mắt vợ mình, ông Giản Chính Dương đáy lòng đã nắm chắc, cũng không uổng công ông đã trả giá nhiều năm như vậy, lập tức một niềm vui mừng xuất hiện dâng tràn trong lồng ngực.

Tuy nhiên biện pháp bây giờ, là tìm một bậc thang cho người bạn già bước xuống nhưng cũng nhân tiện để cho người bạn già và vợ chồng Cừu Quốc Vinh biến những ân oán khô khan thành hòa bình, như vậy cũng giải quyết được mâu thuẫn giữa hai vợ chồng cháu ngoại.

Thành thật mà nói, nhìn thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố có thái độ thù địch với mình, trong lòng ông Giản Chính Dương khá khó chịu, họ đều đã lớn tuổi rồi và thứ họ muốn là gia đình, có thể có cháu bồng, trêu chọc con cháu dưỡng già mà thôi!

Thế là, ông Giản Chính Dương hôn lên tai bà Giản Chính Dương: “VVợ à, kỳ thật có một câu tôi chưa từng nói, tôi luôn thấy em so với Nhiếp Tiểu Phương đẹp hơn rất nhiều…”

Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh mặc dù không biết ông bà Giản đang nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy bà Giản rõ ràng là càng ngày càng tự mãn cũng đại khái biết có lẽ chuyện đã nói không phải là chuyện tốt, còn có thể liên quan đến bọn họ, nhưng có sao đâu, mục đích của bọn họ là muốn làm lành với bà Giản Chính Dương, sau đó để bà đừng làm khó cháu gái và cháu rể của họ nữa, chỉ cần bọn họ đạt được mục đích thì chịu thiệt thòi một chút cũng không có gì.

Nghĩ đến điều này, cả Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương đều sẵn sàng đối mặt với những lời xúc phạm ô nhục làm khó dễ của bà Giản Chính Dương.

Khi lời nói của người già cuối cùng đã nói xong, bà Giản Chính Dương nhìn người bạn già của mình với một nụ cười tự mãn, “Chiêu tâng bốc cùng phép khích tướng tiến hành cũng lúc không tệ ha.”

Ông Giản Chính Dương sờ lên mũi có chút ngượng ngùng, “Bà đã nhìn ra rồi à.”

“Ông thật sự là người hiểu rõ tôi nhất, tuy rằng tôi biết mục đích cuối cùng của ông nhưng tôi phải nói rằng tôi chấp nhận sự tâng bốc cùng phép khích tướng của ông.” Bà Giản Chính Dương cười nhẹ.

“Em yêu, tôi biết em là người tuyệt nhất.”

Khóe miệng Bà Giản Chính Dương nhếch cao lên một chút, “Sau khi sống gần hết cuộc đời, tôi mới nhận ra rằng ông không chỉ biết ăn nói ngọt ngào mà còn vô cùng khéo léo.”

“Nếu vợ thích, từ nay về sau ngày nào anh cũng nói với em.”

“Được.”

“Hử?”

Một tia gian xảo lóe lên trong mắt bà Giản Chính Dương, nhìn người bạn già có cảm giác nhấc đá đập chân chính mình, “Ông đã nói thì đừng quên đấy, nếu không, tôi không tha cho ông đâu.”

Dáng vẻ bạn đời như này ông chưa từng thấy qua nhưng cũng đủ để cho ông Giản Chính Dương hài lòng, mặc dù mỗi ngày nói lời yêu thương sẽ có chút xấu hổ, nhưng, hiếm khi có thể làm cho người bạn già hào hứng sau đó ngại ngùng, cũng phải đồng ý, “Được, tôi hứa.”

Nhìn thấy người bạn già đồng hành kín đáo đồng ý yêu cầu của mình, bà Giản Chính Dương ánh mắt lóe lên một tia hài lòng, nhìn về phía vợ chồng Cừu Quốc Vinh, “Tôi biết rõ, nếu không có mục đích gì thì thà rằng tôi hận ông cho đến chết ông cũng sẽ không xin lỗi.”

“Bà nhìn ra à.” Cừu Quốc Vinh ân cần thừa nhận, “Tôi đã làm điều đó cho Tiểu Thố và Giản Chính Dương.”

“Ông có thể vì Tiểu Thố mà cúi cái đầu cao quý đó xuống, thì tôi cũng có thể hào phóng mà tha thứ vì cháu trai của tôi.”

“Nói như thế, vậy bà…” Cừu Quốc Vinh rất vui, nhưng bị bà Giản Chính Dương cắt ngang.

“Tôi còn chưa nói hết lời.”

“Bà tiếp tục đi.”

“Muốn tôi tha thứ cho hai người cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Mời nói.”

“Tôi muốn đãi một bữa tiệc lớn, tại bữa tiệc, ông ở trước mặt mọi người phải xin lỗi tôi, cái khác thì không cần nhiều lời nữa, chỉ cần nói đã làm chuyện có lỗi với tôi sau đó liền cúi xuống nói 3 chữ tôi xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ cho.”

“A Li …” Ông Giản Chính Dương có chút kinh ngạc nhìn vợ của mình, hiển nhiên không ngờ bà ấy lại nói như vậy, sống đến độ tuổi này rồi mặt mũi đối với bọn họ rất quan trọng, đã lớn tuổi ncòn phải cúi người xin lỗi người khác, đây không phải là trắng trợn sỉ nhục sao?

“Chị A Li, tôi sẽ làm được không?” Nhiếp Tiểu Phương cũng không thể để bạn đời của bà chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.

“Xem ra cô cũng rất là đau lòng đấy!” Bà Giản Chính Dương hừ lạnh, “Nếu cô cảm thấy ủy khuất quá thì đừng miễn cưỡng, dù sao tôi cũng quen bá đạo vậy rồi, tôi cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi.”

“Tiểu Phương, anh không sao.” Cừu Quốc Vinh kéo tay Nhiếp Tiểu Phương để bà không được bốc đồng, nhìn Bà Giản Chính Dương, “Nếu như tôi thực sự xin lỗi bà ở trước mặt mọi người, bà sẽ tha thứ cho tổn thương năm đó mà tôi đã gây ra cho bà và hứa sẽ không phản đối cháu trai của bà và cháu gái của tôi đến với nhau?”

“Tôi không chỉ tha thứ mà còn sẽ đích thân tổ chức đám cưới cho bọn nó, đảm bảo sẽ còn nháo nhiệt hơn đám cưới của tôi hồi đó.” Bà Giản Chính Dương nói chắc nịch.

“Được rồi, tôi đống ý với bà.”

“Ông Cừu!”

“Quốc Vinh!”

Cừu Quốc Vinh hứa một cách rõ ràng dứt khoát đến nỗi nhận được ba cặp mắt khiếp sợ.

Cừu Quốc Vinh mỉm cười và nhìn vợ mình, “Phương Phương đã không còn ở đây nữa, hãy để tôi làm một điều gì đó cho Tiểu Thố, so với thể diện thì hạnh phúc của Tiểu Thố mới là điều quan trọng nhất.”

“Quốc Vinh.” Nhiếp Tiểu Phương trong mắt đầy sự đau lòng.

“Hừm …” Bà Giản Chính Dương nhìn hai người kia mắt qua mày lại, mất hứng hừ lạnh một tiếng, tất nhiên không phải ghen tị, mà chỉ vì Cừu Quốc Vinh đã làm điều lo lớn này cho Tiểu Thố, như vậy nói chung khiến bà cảm thấy bà rất nhỏ bé. Thay vào đó, cảm giác bị xúc phạm nhưng lại giống như không bị xúc phạm, mà bà sẽ không thu hồi lại những gì mình đã nói.

Khẽ xoa dịu vợ, Cừu Quốc Vinh nhìn vị hôn thê cũ của mình, mỉm cười, “Mặc dù tôi đã từng cảm thấy em rất hống hách và vô lý, nhưng vẫn có một điều chắc chắn, đó là một khi em đã hứa điều gì đó thì nhất định sẽ thực hiện. Ở vấn vấn đề chữ Tín, tôi hoàn toàn tin tưởng em cho nên tại sao bây giờ chúng ta không cùng nhau cố gắng tổ chức tiệc, em nghĩ sao?”

“…”

Lúc này trong gian phòng xảy ra chuyện gì tiếp theo thì Tiểu Thố và Giản Chính Dương hoàn toàn không biết, Giản Chính Dương đi tới đây lúc đi vào mới phát hiện không biết ông bà vào phòng nào. Vất vả dò hỏi, lại phát hiện quán trà làm cách âm rất tốt, muốn trực tiếp đi ra hành lang để nghe ngóng lại sợ để người ta nhìn thấy sẽ nói này nói nọ, càng sợ người bên trong phát hiện, đề phòng trường hợp đàm phán có một sự thay đổi tốt thì đột nhiên nhảy ra người nào đó thì thật đáng xẩu hổ!

Cho nên chỉ có thể đứng ngồi không yên ở trong phòng riêng uống trà. Ngược lại, môi trường ở đây lại là điều mà Giản Chính Dương thích, sau khi phục vụ đưa trà lên liền kêu họ rời đi, anh không thích ánh mắt nóng rực kia nên đã đuổi người phục vụ đi, khóa cửa lại. Mặc kệ cho Tiểu Thố trong phòng vò đầu bứt tai, anh chỉ ngồi một bên vừa thưởng thức trà vừa thưởng thức “kỹ thuật nhảy múa” của Tiểu Thố.