Bệnh Sủng

Chương 76



Bởi vì Giản Tình bảo cô đi học lái xe nên tuy rằng có chút luyến tiếc tiền học nhưng cuối cùng Tiểu Thố vẫn báo danh, sau đó mới phát hiện tất cả các giáo viên dạy lái đều là nam, thế là Giản Chính Dương vô cùng quyết đoán mà cũng đi báo danh. Giáo viên dạy lái cũng chia ra nhiều loại nhiều cấp bậc, Giản Tình tìm cho họ một giáo viên có bằng cấp cao dạy kèm một với một. Giản Chính Dương yêu cầu giáo viên đồng thời dạy cho mình và Tiểu Thố, anh nghĩ Tiểu Thố ở đâu thì anh cũng ở chỗ đó.

Trong xã hội hiện đại này, bất kể là làm nghề gì thì chỉ cần có tiền có quyền đều là đại gia, cho dù điều kiện kỳ quái thế nào cũng chỉ cần có tiền là được, bởi vậy yêu cầu của Giản Chính Dương đương nhiên là được đồng ý.

Sau khi báo danh xong, lúc về giáo viên dạy đưa cho hai người hai quyển sách luật giao thông bảo về nhà xem.

Về việc này, hai người đều không có ý kiến gì. Buổi tối về nhà, Tiểu Thố vô cùng hào hứng bắt đầu đọc sách còn Giản Chính Dương xuống phòng bếp làm hết mọi việc của một người đàn ông của gia đình, hầu hạ Tiểu Thố ăn cơm, ngồi ở bên cạnh cô cùng nhau xem sách. Nhưng tốc độ đọc sách của anh nhanh hơn Tiểu Thố rất nhiều, tay cầm sách Tiểu Thố nghi hoặc nhìn anh:

“Sao anh lại không đọc nữa?”

Giản Chính Dương chỉ chỉ vào đầu mình: “Đều đã nhớ kỹ ở trong này hết rồi.”

“Nhớ toàn bộ rồi hả?” Cô trợn mắt ghen tỵ.

“Đúng vậy.” Giản Chính Dương gật gật đầu: “Thật ra thì anh đã biết hết rồi chỉ muốn đọc lại một chút xem có cái gì thay đổi hay không thôi.”

Hơn nữa anh lại có trí nhớ rất tốt, một quyển sách mới chỉ cần vài giờ là có thể ghi nhớ toàn bộ.

Tuy rằng Tiểu Thố không nói gì, nhưng Giản Chính Dương vô cùng nhạy cảm mà nhận thấy được sự ai oán nồng đậm từ cô nàng, cho nên anh vô cùng biết điều mà ngậm miệng không nói ra điều gì đả kích đến Tiểu Thố.

Thật ra nghe Giản Chính Dương nói như vậy Tiểu Thố cũng có chút tức giận nhưng kỳ thật là cô cảm thấy xấu hổ. Bình thường Giản Chính Dương không ra khỏi cửa nhưng đều hiểu tất cả luật giao thông, còn cô mỗi ngày đều chạy đi chạy lại ở bên ngoài cũng chỉ biết mấy biển báo đơn giản nhất có rất nhiều biên báo, đánh dấu mà cô không biết.

Nghĩ đến đây, lại dúi đầu vào trong sách, hiện tại cô không cần đi làm mà ở nhà cũng không có chuyện gì, cô không thể lười biếng suốt như vậy được, chỉ có nội hàm (1) phong phú thì mới có thể giữ vững mị lực, quan trọng nhất là không phải thấp thỏm lo âu một ngày nào đó Giản Chính Dương vứt bỏ mình. Nếu như thật sự có ngày ấy thì lúc ấy cô có thể tự ra ngoài tìm việc gì đó tốt chứ không phải như bây giờ cũng chỉ có thể làm nhân viên thu ngân hoặc là làm nghiệp vụ mà thôi.

(1) Nội hàm là tổng hợp những tính chất, thuộc tính cơ bản thể hiện bản chất của các lớp đối tượng do khái niệm phản ánh và miêu tả.

Thấy Tiểu Thố chuyên tâm đọc sách, Giản Chính Dương khó có được lúc không quấy rầy cô, bởi vì hiểu biết về luật giao thông về sau nếu muốn lái xe ra ngoài mới không xảy ra những sai lầm không đáng có, anh không muốn sau này cô lái xe mà xảy ra chuyện gì nên không bằng hiện tại để cô học vững chắc kiến thức một chút.

Trong phòng hai người đều tự cầm trên tay một quyển sách mà đọc, thẳng đến mười một giờ tối, Tiểu Thố hắt xì một cái, Giản Chính Dương ngồi bên cạnh ngay lập tức ngẩng đầu lên:

“Mệt sao?”

“Có một chút.”

“Vậy đi ngủ đi.”

“Cũng được.”

Tiểu Thố chỉnh lại giường ngủ một chút, vừa nằm xuống thì Giản Chính Dương cũng nằm xuống theo, trước kia anh ngủ vào ban ngày còn buổi tối thức dậy làm việc. Nhưng từ sau khi Tiểu Thố đến đây bởi vì cô không có thói quen sinh hoạt ở giờ giấc lộn xộn như thế, hơn nữa như vậy cũng không tốt cho cơ thể cô, nhất là làn da sẽ bị sạm đi, mà là con gái ai cũng thích xinh đẹp nên Tiểu Thố luôn giữ mình ở trạng thái nghỉ ngơi khỏe mạnh, Giản Chính Dương đương nhiên là nghe theo bà xã. Khi nào Tiểu Thố nghỉ ngơi, anh cũng đi nghỉ ngơi theo, chỉ vài ngày đã đem cuộc sống của bản thân quay lại trạng thái cuộc sống giống người bình thường.

Ôm mỹ nhân trong ngực, Giản Chính Dương tự nhiên không thể làm chính nhân quân tử. Cuộc sống tính phúc của vợ chồng Tiểu Thố có thể nói là tương đối thường xuyên, nhưng không biết vì sao mà giống như vĩnh viễn đều không đủ, chỉ có thể nói là do Tiểu Thố có lực hấp dẫn quá lớn đối với anh, lớn đến mức ngoài dự đoán của anh. Có cô ở trước mặt, dù cô không làm bất kỳ động tác gì cũng có thể làm cho anh nổi lên phản ứng sinh lý.

Nhưng ham muốn tình dục quá lớn của anh khiến cho Tiểu Thố rất mệt, vật cứng rắn của anh ở sâu trong bụng cô, Giản Chính Dương không kìm nén được mà gầm lớn một tiếng, dùng sức luân động, ở trong sâu cơ thể cô lưu lại ký hiệu của mình rồi mới rút ra, không thể làm bà xã mệt nên cố hết sức áp chế phản ứng của người anh em bên dưới, Giản Chính Dương rầu rĩ nói:

“Ngủ đi.”

“Vâng.” Tiểu Thố rất hài lòng Giản Chính Dương ở thời điểm mấu chốt có thể kiềm chế lại được, quan tâm đến cảm nhận của cô, người đàn ông như vậy làm sao mà cô có thể không thương cho được chứ.

Cô cảm thấy mỹ mãn nằm trong lòng Giản Chính Dương ngủ, bỏ lại Giản Chính Dương trừng to mắt không chút buồn ngủ lòng tràn đầy bất mãn vì chưa được giải tỏa, im lặng nhìn cô gái ở trong lòng, anh rất hoài nghi là cô cố ý. Hiện tại cứ để cho cô ngủ trước đến buổi sáng ngày mai anh sẽ không bỏ qua cho cô, không chỉ thế mà còn đòi lại gấp bội, trong lòng hung tợn nghĩ. Song, Giản Chính Dương cũng ôm Tiểu Thố chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, bầu trời mới vừa xuất hiện lên đường chân trời, một số người đã thức dậy bắt đầu một ngày mới thật nhiều năng lượng, nhưng còn một số người vẫn chìm vào giấc ngủ.

Giản Chính Dương và Tiểu Thố chính là dạng người sau.

Rèm ở cửa sổ đã được kéo kín, nên dù trời bên ngoài mặt trời đã bắt đầu lên rồi nhưng trong phòng vẫn chưa tính là sáng. Mấy buổi sáng gần đây Tiểu Thố đều là bị đánh thức dậy trong mơ hồ, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại bị sự nhiệt tình hoạt động ở dưới thân làm tỉnh dậy, chỉ có thể vô ý thức lắc lư theo nhịp điệu của Giản Chính Dương. May rằng trong nhà này chỉ có hai bọn họ hai người nếu không sẽ nghe thấy tiếng âm thanh của cô, ngay chính Tiểu Thố nghe còn thấy xấu hổ, ngượng ngùng, cô đã cố nhịn nhưng không được, cô không nghĩ mình lại có thể phát ra âm thanh làm người khác thẹn thùng đến như vậy.

Theo bản năng cắn chặt môi lại, mà không biết bộ dáng muốn kêu lại cố gắng nhịn này của cô lại càng kích động thú tính của Giản Chính Dương, mỗi lần nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ đáng thương bị bắt nạt anh đều muốn hóa sói, một ngụm nuốt chửng cô vào bụng không để sót lại cái gì.

Bởi vậy, mỗi lần Tiểu Thố chịu đựng lại đổi lấy một Giản Chính Dương càng làm nhiệt tình, anh yêu chết cái bộ dáng thẹn thùng của của cô, lại cố ý làm mấy chuyện xấu để cô mất lý trí mà kêu lên thành tiếng, thẳng cho đến lúc bắn ra. Nếu đây là cổ đại, anh nguyện ý làm Phóng hỏa hí chư làm tất cả chỉ vì nụ cười của mỹ nhân (2).

(2) Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯). (Theo Wikipedia)

Buổi sáng tính dụ của đàn ông rất mạnh mẽ, đặc biệt là người đàn ông đã tích lũy cả đêm thì ham muốn ra trận lại càng thêm kịch liệt, chờ khi Giản Chính Dương thỏa mãn, Tiểu Thố quả thực mệt thở không ra hơi. Xong việc Giản Chính Dương giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi vô cùng dịu dàng mát xa khiến cô thoải mái hơn mà ngủ lại.

Nhìn Tiểu Thố ngủ thật sự rất yên tĩnh, lực trên tay Giản Chính Dương dần dần mạnh hơn, mày hơi nhíu lại, cơ thể Tiểu Thố thật sự quá yếu, sau mỗi lần hoan ái thì cô đã sớm mệt đến nỗi khôngg cử động được nữa rồi. Hai người sẽ sống chung với nhau cả đời, không thể để cho cơ thể cô luôn như vậy được, xem ra phải bồi bổ thật tốt mới được, hơn nữa trên ban công còn có máy chạy bộ, bình thường cũng muốn để cô tập chứ cô mỗi ngày đều làm tổ trong nhà không thích vận động một chút nào, dù bọn họ không có hoan ái nhưng nếu không vận động thì về lâu dài cũng không tốt cho sức khỏe.

Đừng thấy Giản Chính Dương hàng ngày đều ở nhà, nhưng trong nhà có máy chạy bộ còn có các loại máy vận động khác nên mỗi ngày đều tập thể dục một giờ đồng hồ.

Mấy kĩ năng mà Giản Chính Dương mát xa giúp Tiểu Thố bây giờ là anh mới học trên mạng, không thể không nói Giản Chính Dương rất thông minh rất, trừ bỏ vài lần đầu không quá thoải mái thì mấy lần sau kĩ năng ngày càng tốt hơn, đương nhiên là có công lao rất lớn là anh rất ham học hỏi, hơn nữa lúc nào không có việc gì làm sẽ thực tập ở trên đùi mình.

Anh không nỡ để cho Tiểu Thố mệt mỏi nhưng lại không thích người khác chạm vào Tiểu Thố dù là nữ anh cũng không thích cho nên anh đành phải tự tập luyện.

Cứ tiếp tục như cậy có khi anh sẽ trở thành một người mát xa chuyên nghiệp mất.

Làm xong, Giản Chính Dương ôn nhu giúp Tiểu Thố đắp lại chăn. Tiểu Thố của anh cả lúc ngủ cũng đáng yêu như vậy, trong lòng tràn đầy mật ngọt của tình yêu hôn nhẹ lên trán của cô, nhẹ chân bước ra ngoài đóng cửa lại rồi đi qua phòng khách đến thư phòng.

Đồng đồng hồ đã một giờ chiều, cổ có chút cứng ngắc rồi, nhìn thời gian cũng đến lúc phải làm cơm trưa, từ sáng đến giờ hai còn chưa ăn gì, chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng hạ quyết tâm về sau nhất định phải ăn một ngày ba bữa đúng giờ. Giản Chính Dương đi xuống phòng bếp. Sau khi trở về anh liền nghỉ ngơi dưỡng sức rồi ngay sau đó đã dọn dẹp lại mấy đồ trong tủ lạnh, vứt hết mấy đồ ăn ở trong rồi cùng Tiểu Thố đi siêu thị mua lại đồ.

Lúc ấy Tiểu Thố nói rằng mấy thứ kia cô mới mua, chưa bị hỏng nhưng Giản Chính Dương kiên trì đem mấy thứ đồ đó vứt đi làm cho Tiểu Thố rất là tức giận nói rằng quá lãng phí. Nhưng sau đó được Giản Chính Dương dỗ dành nên nguôi giận.

Thực ra Tiểu Thố không biết, Giản Chính Dương kiên trì vứt đi những thứ kia là có nguyên nhân. Trong thời gian ở nhà họ Giản, anh với Tiểu Thọ bị tách ra, bà ngoại Giản Chính Dương thuê người chụp ảnh gửi cho Giản Chính Dương xem, nhưng bà không biết rằng anh vô cùng xuất sắc ở phương diện khoa học kỹ thuật, ngoại trừ rất giỏi về máy tính thì ánh mắt nhìn phương diện chữ số chữ cũng vô cùng lợi hại. Bà ngoại Giản Chính Dương đem ảnh của Tiểu Thố cho anh xem, nhất là Tiểu Thố cùng ôm ấp cùng người đàn ông kia, liếc mắt một cái là biết có tình chọn góc, cũng bởi vậy mà biết âm mưu của bà ngoại. Mặc dù người đàn ông đi siêu thị cùng Tiểu Thố, nhìn qua thì thấy hai người có vẻ rất quen thuộc, còn cùng nhau đi nhưng Giản Chính Dương nguyện ý tin tưởng Tiểu Thố. nhưng mặc dù biết rõ người chụp là cố tình làm méo sự thật nhưng bức ảnh này vẫn kích thích thần kinh của Giản Chính Dương, cho nên mới lâm vào trạng thái hôn mê.

Nếu không phải Tiểu Thố tìm được nhà họ Giản, nói không chừng Giản Chính Dương thật sự sẽ phát bệnh nghiệm trọng.

Tiểu Thố có thể chạy tới nhà họ Giản tìm anh, còn làm tay mình bị thương, trong một tuầnngắn ngủi đã gầy đi một vọng, điều này đã chứng minh tình cảm của Tiểu Thố đối với anh, không gì phải nghi ngờ.

Vì thế về chuyện ảnh chụp, Giản Chính Dương không có nghi ngờ gì, dù vậy biết Tiểu Thố cùng người đàn ông kia không có bất kỳ quan hệ ái muội gì nhưng hai người bọn họ cùng đi vào siêu thị hôm đó là sự thật, hơn nữa người đàn ông kia còn xách giúp Tiểu Thố, tuy rằng có lẽ là thấy Tiểu Thố cầm quá nhiều nên mới giúp, nhưng tất cả nhưng gì anh ta chạm vào Giản Chính Dương sẽ không cho Tiểu Thố động vào.

Cho nên cơ thể vừa mới hồi phục, Giản Chính Dương lập tức dọn dẹp hết mấy đồ ăn trong tủ lạnh, sau đó lôi kéo Tiểu Thố đi lại mua thức ăn, vì việc này, Tiểu Thố còn mắng anh lãng phí, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của anh nên đành đầu hàng.

Một người đàn ông làm bộ đáng thương nói ra có chút mất mặt, nhưng bình thương anh có cho ai bộ mặt hòa nhã, mỗi khi làm bộ đáng yêu thì dễ dàng làm trỗi dậy bản năng làm mẹ muốn ôm ấp tình cảm của Tiểu Thố, hơn nữa anh chỉ làm bộ dáng đáng thương trước mặt Tiểu Thố cho nên nếu có thể sử dụng cách thức này mua vui cho Tiểu Thố hoặc được cô tha thứ thì cớ sao mà không làm chứ.

Hiện tại trong tủ lạnh, phần lớn đều là đồ Tiểu Thố thích ăn. Từ lúc ở cùng Tiểu Thố, cô muốn thứ gì Giản Chính Dương cũng nhanh chóng đáp ứng bởi vậy mà hai người ngày càng ăn ý.

Nhưng Tiểu Thố không biết cô chỉ nghĩ là mình với Giản Chính Dương sao mà lại khéo có cùng sở thích, còn tưởng rằng là trời sinh một cặp.

Lấy sườn cùng với củ cải từ trong tủ lạnh ra, Giản Chính Dương muốn làm canh củ cải nấu sườn(3) cho Tiểu Thố uống, rồi lấy thêm mấy đồ ăn để làm mấy món khác.

(3)

Trong phòng bếp chỉ có tiếng anh nấu cơm, có thể nấu cơm cho người con gái mình yêu Giản Chính Dương cảm thấy rât hạnh phúc. Ở trong phòng bếp gần ba mươi phút cuối cùng cũng chuẩn bị xong ba món một canh.

Đi vào trong phòng thấy Tiểu Thố vẫn còn đang say sưa ngủ, Giản Chính Dương âu yếm vỗ vỗ của nàng mặt:

“Bảo bối, rời giường thôi nào, bà xã!”

Đang ngủ say lại bị đánh thức Tiểu Thố vô cùng bất mãn phồng má trừng mắt nhìn Giản Chính Dương nếu anh mà không nói ra lý do chính đáng thì anh sẽ không xong với cô đâu.

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô Giản Chính Dương thiếu chút nữa không nhịn được hóa thân thành sói, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ lí do vào gọi cô nên hôn một cái thật mạnh trên miệng Tiểu Thố, cười cười nhìn bộ dáng càng bất mãn của cô.

“Bà xã, đã giữa trưa rồi, mau dậy ăn cơm, ăn xong lại ngủ tiếp.”

Đã giữa trưa rồi sao? Tiểu Thố nhìn ra cửa sổ, rèm cửa rất dày cũng không ngăn được ánh nắng chói chang nên ngoài, có thể thấy được là trời đã sáng lắm rồi. Điều gì hành phúc sơn so với việc vừa tỉnh dậy nhìn thấy người mình yêu, Tiểu Thố khó có được lúc muốn làm nũng:

“Em không muốn, em còn muốn ngủ.”

Cô cố ý nói bằng âm thanh mềm mại đáng yêu, làm cho Giản Chính Dương không thể từ chổi chỉ cảm thấy tất cả máu nóng đều tập trung một chỗ, khụ, đồng chí tiểu Dương cả ngày chỉ suy nghĩ làm chuyện xấu có dấu hiệu tỉnh dậy, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Kiềm chế xúc động dưới thân Chính Dương ôn nhu dỗ cô, có lẽ so với dỗ con gái mình còn dịu dàng hơn, sau này điều này đã được chứng minh.

“Bà xã, nếu không thì ăn ngay trên giường cũng được, ông xã mang đồ ăn đến đây em ăn xong rồi lại ngủ tiếp ông xã không làm phiền em nữa, được không?”

Mọi người đều nói con trai bám mẹ, con gái thì bám cha nhưng từ năm năm tuổi Tiểu Thố đã không cảm nhận được sự ôn nhu của cha nên thật sự trong lòng vẫn luôn khát vọng, vì thế càng giống như đứa trẻ quấn chăn kín người lăn qua lăn lại, chu chu môi lắc đầu nói:

“Không chịu đâu, người ta không cần.”

Bộ dáng này khiến tâm Giản Chính Dương hơi xao động suýt nữa đem Tiểu Thố ăn vào bụng. Cũng may Tiểu Thố ý thức được nguy hiểm kêu dừng đúng lúc, tuy rằng dừng lại nhưng Giản Chính Dương lại cảm thấy khó chịu, rõ ràng là cô câu dẫn hắn vì sao đến cuối cùng cô lại kêu ngừng nàng kêu ngừng, cô không biết nhịn quá nhiều sẽ không tốt với đàn ông sao?

So với việc Giản Chính Dương nghẹn khuất thì Tiểu Thố lại có vẻ thích thú (thực ta cô muốn trả thù anh chuyện buổi sáng không cho cô ngủ). Ăn canh bồi bổ mà ông xã nấu cho mình, ừm công nhận là rất ngon.

Sau khi ăn no cô xuống giường vận động một chút, bỏ đi ý đồ gây rối người đàn ông của cô. Vốn định là sẽ đi đọc sách một lúc kết quả lại ăn quá no nên đành thay đổi kế hoạch đến thăm Tiểu Tình một chút tiện thể vận động luôn khi về sẽ đọc sách sau.

Nghe thấy cô muốn đi đến bệnh viênn, Giản Chính Dương lập tức dọn dẹp bát đũa đi cùng với cô. Thực ra anh không muốn cô đi lắm nhưng không ngăn cản được nên đành phải đi theo cô.

Nhưng sau khi hai người đến bệnh viện nghe y tá nói mới biết được đêm qua Tiểu Tình đã xuất viện. Tiểu Thố tùy tiện hỏi là có chuyện gì lại nghe được câu trả lời khiến cô giật mình.

Thì ra Tiểu Tình lại là người thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác, bị vợ ông ta đến làm náo loạn, chủi bới. Cha mẹ của Tiểu Tình biết được con gái của mình đi làm tình nhân suýt nữa ngất xỉu, nửa đêm đã mang Tiểu Tình ra viện đến sáng hôm nay mới đến làm thủ tục xuất viện.

Nghe y tá kể lại Tiểu Thố nhất thời cảm thấy đứng hình, tuy rằng lúc cô thấy Tiểu Tình yêu đương với một người đàn ông lớn tuổi cứ nghĩ là đã li dị nhưng không ngờ ông ta còn có vợ.

Tiểu Tình thật sự học theo người thứ ba sao, chẳng lẽ thật sự không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài sao? Nếu so sáng Tiểu Tình với loại người kia thì Tiểu Thố nguyện tin tưởng là cô ấy bị lừa.

Gọi điện thoại cho Tiểu Tình mấy cuộc đều là thuê bao không liên lạc được, đến nhà cô cũng không co người, theo bảo an ở đó nói thì ra chỗ ở mà cô vừa đến không phải của Tiểu Tình, sáng nay đã có người đến thu về. Đổng Nhuận Phong lặng lẽ mua nhà ở bên ngoài để kim ốc tàng kiều, bây giờ chuyện Tiểu Tình bị bại lộ đương nhiên vợ ông ta sẽ biết và đến thu hồi lại phòng.

Nghe được chuyện này trong lòng Tiểu Thố có chút khó chịu, cảm thấy người đàn ông này thật đáng khinh mà, lừa Tiểu Tình thì không nói, bây giờ còn như thế nữa?

Không tìm thấy Tiểu Tình cô vốn muốn đi đến công ty của Đổng Nhuận Phong nhưng là bị Giản Chính Dương giữ chặt bảo cô không cần xen vào việc người khác, miễn cho đến lúc đó người ta lại nghĩ cô giống như Tiểu Tình đến lừa tiền.

Vả lại Tiểu Thố với Tiểu Tình cũng không phải là quá thân thuộc, loại tình yêu tam giác này vẫn nên để bọn họ tự giải quyết. Quan trọng là nếu không phải là nếu Tiểu tình không ham hư vinh thì sẽ không đến ở nhà một người đàn ông lớn tuổi như vậy, rõ ràng là nhìn trúng tiền của ông ta, mặc kệ cô ta có biết Đổng Nhuận Phong đã có vợ hay không, tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy.

Tiểu Thố nghe Giản Chính Dương nói xong phát hiện mình không thể phản bác được gì, đành phải rầu rĩ không vui đi theo Giản Chính Dương trở về nhà, chỉ hy vọng một ngày nào đó Tiểu Tình liên lạc lại với cô, không cần nói gì nhiều chỉ cần cô ấy vẫn khỏe mạnh là tốt rồi.

Khoảng thời gian sau đó Tiểu Thố chăm chỉ đọc sách khi nào có thời gian rảnh thì đi học lái xe với Giản Tình, giáo viên dạy lái không có nhiều thời gian luyện cho cô nên tốt nhất vẫn là luyện tập bằng xe của nhà trước.

Không nghĩ tới phương diện này Giản Chính Dương lại rất có thiên phú, bất kỳ những gì Giản Tình dạy qua một lần thì đến lần thứ hai Giản Chính Dương đã làn được hơn nữa còn làm rất tốt, Tiểu Thố một bên nhìn mà thấy ngứa ngáy tay chân muốn tự mình lái kết quả chân tay luống cuống lại quên bài đến nỗi Giản Tình giận tím người.

Thử đi vài lần nhưng không được Tiểu Thố thở dài囧 cảm thấy bản thân không có năng khiếu lái xe.

Thấy bộ dáng uể oải của cô, Giản Chính Dương thấy đau lòng liên tục an ủi Tiểu Thố, về sau dù sao bọn họ sẽ không tách ra nữa cô đi đâu thì Giản Chính Dương sẽ làm tài xế cho cô.

Nhìn con trai lo lắng cho vợ làm cho Giản Tình ở bên cạnh xem có chút đỏ mắt, cuối cùng cũng mở miệng an ủi Tiểu Thố, đến lúc đó mua xe số tự động là được. (4)

(4) Số sàn có chân côn, số tự động thì không. Đối với xe ô tô dùng số sàn, cần ngắt côn để sang số. Tuy nhiên, với xe số tự động, chân côn được thiết kế “tự động”. Điều này có nghĩa là lái xe không cần sử dụng, do đó, chân côn sẽ biến mất. Các bộ phận còn lại chỉ là còn chân phanh và chân ga. (theo google)

Sự khác biệt giữ xe số sàn và xe số tự động: https://thethao247.vn/305-nen-chon-mua-xe-so-san-hay-xe-so-tu-dong-d204232.html

Vốn Tiểu Thố nói muốn mua xe Chery QQ (5), Giản Tình đương nhiên sẽ không đồng ý mua cho cô, vốn là tham khảo ý kiến của các con sau đó mua một chiếc nhưng hiện tại xem ra đơn đặt hàng kia phải sửa rồi.

(5)

Biết là có xe số tự động trong lòng Tiểu Thố mới tốt lên một chút, ít nhất cũng có loại xe mà cô có thể lại chứ nếu không cả đời không biết lái xe thì thật đáng tiếc.

Nếu có bằng lái xe số sàn thì có thể lái mọi loại xe cả xe số sàn lẫn xe số tự động nhưng nếu thi lấy bằng xe tự động thì chỉ có thể lái xe số tự động mà thôi.

Tiểu Thố với Giản Chính Dương bàn bạc một chút rồi quyết định trước tiền là vẫn học xe số sàn đợi đến khi cuộc thi bắt đầu thì quyết định là thi xe số sàn hay là xe số tự động

Dù sao chỉ cần Tiểu Thố nộp tiền thì giáo viên dạy lái cũng mặc kệ Tiểu Thố thi cá gì, bọn họ chỉ phụ trách dạy thôi.

Sau khi hai người làm xong bài thi luật, Tiểu Thố vội vã lôi kéo Giản Chính Dương đi học xe vì phát hiện mấy học viên nữ thỉnh thoảng cứ liếc nhìn Giản Chính Dương làm Tiểu Thố khá là khó chịu. Khi giáo viên dạy lái định bắt tay Tiểu Thố, Giản Chính Dương đen mặt đẩy tay anh ta ra, Tiểu Thố xấu hổ không biết nói gì cuối cùng hai người mặt xám xịt nắm tay nhau rời đi.

Bỏ lại người giáo viên ngơ ngác xoa xoa đôi tay bị đập ra đang đỏ lên, tên kia ra tay thật ác động nhưng vì đồng tiền nên anh nhẫn nhịn, có điều người đàn ông có chiếm hữu mạnh thế cũng thật hiếm thấy.

Không biết ở cạnh một người đàn ông có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy thì cô gái kia rốt cục là hạnh phúc hay bất hạnh đây.

Giản Chính Dương quyết định tự mình dạy lái cho Tiểu Thố, có xe của Giản Tình anh luyện qua vài lần là có thể đi được rồi. Có thể thấy được ở phương diện lái xe này anh rất có thiên phú, hoặc cũng có thể là trời sinh người đàn ông ở phương diện này làm tốt hơn phụ nữ. Vì thế, Tiểu Thố bắt đầu mỗi ngày đều học lái, sau khi học lái được một tuần đầy gian nan, mỗi lần mắc lỗi thì Giản Chính Dương kéo cô về nhà tiến hành trừng phạt ? rốt cục Tiểu Thố cũng bất đắc dĩ thừa nhận bản thân không có năng khiếu lái xe, tốt nhất là mua cái xe tự động chỉ cần nhấn phanh ga là có thể là đến nơi. Nếu ngay cả xe tự động mà cô còn không học được thì thật sự là chết quách cho xong.

Cơ hội trừng phạt Tiểu Thố của Giản Chính Dương cũng tan thành mây khói khi biết cô chuẩn bị học lái xe tự động, thật đáng tiếc mà anh muốn nhân cơ hội đòi một ít phúc lợi mà cũng không được.

Cả ngày chỉ biết nghĩ lung tung, Tiểu Thố hung hăng khinh bỉ liếc một cái là có thể đoán được ý đồ của Giản Chính Dương. Một tuần này eo cô đều đau còn người kia thì như bắt nạt cô thành nghiện, hừ đáng tiếc về sau cô sẽ không dễ dàng cho anh bắt nạt mình nữa, hừ hừ.

Mà Giản Tình ở phía sau cũng dự định mua xe, tuy Giản Chính Dương học lái xe số sàn nhưng vì Tiểu Thố bà quyết định mua một chiếc xe số tự động.

Sau khi mua xe về Giản Chính Dương lái thử hai ngày sau đó bắt đầu dạy Tiểu Thố lái. Tuy rằng anh vẫn chưa lấy bằng lái mà đã muốn làm giáo viên của Tiểu Thố rồi. Mặc dù không muốn thừa nhận mình vô dụng nhưng cô lái xe thực sự rất tệ. Song, nhờ có Giản Chính Dương kiên nhẫn dạy, Tiểu Thố cũng được tính là rất nhanh đã biết lái xe.

Mỗi ngày đều luyện lái xe thật sự rất mới mẻ, Tiểu Thố vô cùng hào hứng. Thấy cô vui vẻ như vậy đương nhiên Giản Chính Dương cũng vui vẻ theo. Nháy mắt mà đã qua nửa tháng, Tiểu Thố đã quên chính chuyện cuộc điện thoại lúc trước thẳng cho đến khi Cừu Tần gọi điện thoại lại nói rằng sáng ngày mai ông sẽ đến và bảo cô đến sân bay đón, lúc này cô mới nhớ chuyện khả năng mình còn có người thân

Thấy cô có chút khẩn trương, Giản Chính Dương an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy cũng đã làm cho Tiểu Thố bình tĩnh trở lại. Sáng sớm hôm sau thức dậy vệ sinh cá nhân rồi chỉnh trang lại quần áo, tuy không trang điểm nhưng quần áo trên người đều là hàng cao cấp nên đến khi gặp mặt người ta sẽ không cảm thấy mình keo kiệt. Dù sao chưa chắc là bọn họ có quan hệ huyết thống với mình, nếu họ thật sự không thích cô thì cô cũng không định đi vuốt mông ngựa, hừ, Tiểu Thố cô cũng không phải quả hồng mềm để mặc người ta bóp.

Tự an ủi bản thân xong, Tiểu Thố vội vàng lôi kéo Giản Chính Dương lái xa ra sân bay đón người……