Bệnh Sủng

Chương 145



Sau khi gửi rất nhiều lời chúc sinh nhật cho Chu Vượng Vượng, một số người bắt đầu gửi lời chào tạm biệt, từng người dần dần rời đi, mãi đến khi tất cả mọi người đã gần rời đi hết rồi, Cảnh Nhạc Nhạc cũng theo người lớn cùng rời khỏi đây, Tiểu Thố nhìn những người còn lại ở xung quanh, còn có người không ngừng tạm biệt anh Chu, cô nghĩ mình cũng nên đưa Tần Nguyệt Thăng rời đi rồi, vậy mà nhìn quanh lại ngoài ý muốn trông thấy Diêu Tuyết Thiến vẫn còn ở đây.

Người phụ nữ này với anh Chu có quan hệ như thế nào nhỉ?

Cùng lúc đó, Diêu Tuyết Thiến cũng chú ý đến ánh mắt của Tiểu Thố, bèn mỉm cười gật đầu với cô, trái lại như thế này khiến cho Tiểu Thố cũng bị bối rối rồi, trước đó cô ta đi khắp nơi nhắc đến việc bị Giản Chính Dương cưỡng hôn lúc còn nhỏ, mình với Giản Chính Dương đều bày tỏ sự bất mãn với cô ta, sao bây giờ cô ta lại có thể xem như không có việc gì mà chào hỏi cô chứ? Chí ít, cô không hề nhìn thấy sự ác ý trong mắt đối phương.

Không biết Diêu Tuyết Thiến có ý gì, dù sao, trực giác của cô cũng đã tự nói với mình, quá thân cận với Diêu Tuyết Thiến sẽ không có chuyện gì tốt, cho nên sau khi Diêu Tuyết Thiến gật đầu với cô xong, cô thô lỗ vờ như không nhìn thấy rồi quay đầu đi.

Diêu Tuyết Thiến sững sờ một chút rồi lập tức hiểu rõ, cô ta cũng không hề tức giận khi bị Tiểu Thố xem nhẹ như thế, khoanh hai tay trước ngực, trực tiếp đi thẳng về hướng Tiểu Thố.

Phát giác Diêu Tuyết Thiến lại cư nhiên đi về phía mình, Tiểu Thố hơi khẽ giật mình, lúc cô vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Diêu Tuyết Thiến đã đi đến bên cạnh cô rồi.

“Bạch Tiểu Thố.”

“Hả.”

“Bỏ những chuyện lúc nhỏ qua một bên đi, sau này tôi sẽ không trêu đùa với người đàn ông của cô nữa, bây giờ tôi muốn làm bạn với cô, có được không?” Ấn tượng trước đây không được tốt lắm, suy nghĩ kỹ mấy ngày cũng không biết nên hàn gắn lại mối quan hệ với Tiểu Thố như thế nào, nếu họ Chu đã nói người quan trọng nhất chính là Tiểu Thố, vậy không bằng thử nói thẳng ra một chút, xem thử có khả năng hay không.

Quả thật, Tiểu Thố bị Diêu Tuyết Thiến làm cho sửng sốt, chuyện này sẽ đi đến đâu đây chứ, cô tuyệt đối không tự luyến đến mức cho rằng đối phương đến đây để thông báo chuyện nam nữ với mình, nhất là hơn một tiếng đồng hồ trước, rõ ràng mình còn châm chọc đối phương, chỉ trong một tiếng không hề làm gì cả, đối phương lại đột nhiên muốn làm bạn với cô, cô tình nguyện tin tưởng trăm phần trăm rằng đối phương như thế này, nhất định có nguyên nhân mà cô không biết.

Mà càng như thế này thì cô càng cảnh giác: “Cảm ơn cô đã nể mặt tôi, có điều tôi cảm thấy tất cả tuỳ duyên là được rồi, đôi khi nghĩa khí giữa những người với nhau đều rất quan trọng, có người rõ ràng mới quen nhưng lại như bạn bè lâu năm, khi một bên có chuyện họ không hề do dự mà vươn tay ra, còn có người xem ra đã là bạn bè nhiều năm, khi một bên thật sự gặp khó khăn, bên kia lại chọn dứt áo ra đi, hai chữ bạn bè này, cũng không phải cứ nói ra là đúng, còn phải xem ở giữa có bao nhiêu chân thành nữa.”

“Ý của cô là, tôi chân thành thì cô sẽ chân thành sao?” Diêu Tuyết Thiến không ngờ Tiểu Thố lại trả lời với cô ta thế này, có điều, cô ta cũng âm thầm đồng ý với những câu phía sau.

“Hả.” Ánh mắt của Tiểu Thố chợt tối lại, nếu như Diêu Tuyết Thiến thật sự chân thành, vậy một trong những điều kiện tiên quyết, chắc chắn là sẽ không đánh chủ ý với Giản Chính Dương rồi, có điều nói những lời này ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa, nếu Giản Chính Dương ở bên cạnh, e rằng anh cũng không muốn trở thành bạn bè với Diêu Tuyết Thiến đâu, dù cho cô ta thật sự chân thành đi nữa, cho nên, cô tuyệt đối sẽ không nói mấy lời nói đầy cứng nhắc kia, miễn cho Giản Chính Dương không vui.

Diêu Tuyết Thiến nhìn Tiểu Thố: “Ha ha, tôi rất kỳ vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”

“Kỳ vọng à.”

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, tôi nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi.” Diêu Tuyết Thiến tiêu sái rời đi.

Giản Chính Dương nhíu mày nhìn bóng lưng của cô ta, khẽ hướng sang Tiểu Thố cảnh cáo: “Anh không thích người phụ nữ đó, cách xa cô ta ra một chút đi, đừng làm bạn gì đó với cô ta nữa.”

Tiểu Thố đã có hai người bạn là Hạ Đoá và Tiểu Hùng rồi, thỉnh thoảng còn dành một ít thời gian cho hai người bạn này nữa, bên cạnh còn có Bạch Chính Nghĩa, sau đó còn có hai nhà Giản Cừu, lúc có chuyện gì xảy ra, có hôm có thể bận từ sáng đến tối, nếu như lại có thêm bạn bè gì đó, sau này làm gì còn thời gian dành cho anh nữa chứ?

Hơn nữa, anh thật sự khó có thiện cảm với Diêu Tuyết Thiến, thực chất, từ tận trong xương cốt anh đã không hề tình nguyện tiếp xúc quá nhiều với Diêu Tuyết Thiến rồi, đặc biệt là sau khi nhận ra anh, cô ta còn nhắc đến chuyện lúc còn nhỏ tận mấy lần, khiến cho anh hận không thể điên cuồng đánh cô ta một trận.

Tiểu Thố gật đầu: “Em biết rồi.”

Cô quay đầu, trông thấy Tần Nguyệt Thăng và Chu Vượng Vượng vẫn còn đang chơi đùa vui vẻ, bèn nhíu mày: “Nguyệt Thăng này, có phải là chúng ta nên đi rồi không?”

Bình thường, Tần Nguyệt Thăng chơi thân nhất với Chu Vượng Vượng, đám bạn học đều đã rời đi rồi nhưng cậu vẫn còn chưa muốn rời đi, lúc này vẫn chơi đến vô cùng vui vẻ, nghe thấy câu nói này của Tiểu Thố, bèn quay đầu nhìn cô một cách cầu khẩn.

“Chị dâu, lại chơi thêm một chút nữa đi.”

Giản Chính Dương nhíu mày: “Đã không còn sớm nữa rồi, về nhà ngủ thôi.”

Tần Nguyệt Thăng nhìn sắc mặt của Giản Chính Dương, xác định không có cơ hội để nói ân tình, bèn dẩu môi: “Vâng ạ.”

Ai bảo cậu không sợ ai nhưng lại chỉ sợ Giản Chính Dương thôi chứ.

Trông thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cậu, Tiểu Thố mỉm cười xoa xoa tóc Tần Nguyệt Thăng đến mức lộn xộn: “Mỗi ngày, em đều gặp Vượng Vượng ở trường, nhà mình cũng có rất nhiều đồ chơi, sao phải dùng đến dáng vẻ này chứ?”

Nghe câu nói này của Tiểu Thố, Tần Nguyệt Thăng nghĩ, cũng đúng nha, mỗi ngày mình đều cùng chơi với Vượng Vường, làm gì phải thế này chứ?

Nghĩ thông suốt rồi, lập tức mỉm cười, nói lời chào tạm biệt với Chu Vượng Vượng rồi vui vẻ theo Tiểu Thố và Giản Chính Dương rời khỏi đó, muốn rời khỏi đương nhiên phải nói một tiếng tạm biệt với chủ nhà rồi, đợi anh Chu nói chuyện với người khác xong, Tiểu Thố dắt tay hai người con trai một lớn một nhỏ đến trước mặt ông Chu.

“Anh Chu này, chúng tôi cũng về đây.”

Anh Chu nhìn ba người Tiểu Thố một cái, ánh mắt loé lên: “Mọi người cũng phải đi sao? Ở lại thêm một lúc nữa đi.”

“Ha ha, không cần đâu, bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi phải đưa Nguyệt Thăng về nhà ngủ rồi.” Tiểu Thố mỉm cười từ chối, vốn cũng không còn nhiều thời gian lắm, anh Chu lại khách sáo vài câu với Tiểu Thố rồi lại tiễn cô đến cổng, cuối cùng ba người bọn họ cũng đã rời khỏi nơi này rồi.

“Chị dâu, lát nữa các chị còn phải quay về nơi ở của mình à?” Lên xe, Tần Nguyệt Thăng hỏi Tiểu Thố.

“Ừm.” Tiểu Thố gật đầu: “Bây giờ, đưa em về nhà trước.”

“Bằng không thì cho em cùng đến chỗ các chị với.” Tần Nguyệt Thăng chợt nảy ra một ý: “Chị dâu, có được hay không, đêm nay em đến nhà các chị ngủ nhé, cũng cho em nếm thử mùi vị ngủ bên ngoài đi mà.”

Tiểu Thố vẫn còn chưa mở miệng, Giản Chính Dương đã lạnh lùng nghiêm nghị mở miệng: “Không được.”

“Sao lại không được chứ, anh cũng quá hẹp hòi rồi đó.” Tần Nguyệt Thăng không chịu.

“Trong nhà chỉ có một cái giường thôi, không có chỗ cho em ngủ đâu.”

“Anh ngủ trên sofa đi, em với chị dâu cùng ngủ trên giường là được rồi.” Tần Nguyệt Thăng tuỳ ý nói.

“Kít…” Trong nháy mắt, tiếng thắng xe chói tai vang lên, sự chú ý của Tần Nguyệt Thăng cũng không hề đặt ngoài xe, lúc này lại đột nhiên có tiếng thắng xe chói tai vang lên, Tần Nguyệt Thăng cho rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, cậu bị doạ đến mức hét toáng lên, đợi đến khi ngừng lại rồi mới phát hiện phía trước chẳng hề có cái gì cả, chỉ có một con đường cái rộng lớn, Tần Nguyệt Thăng im lặng nhìn Giản Chính Dương: “Anh, dừng lại làm gì thế?”

Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn Tần Nguyệt Thăng: “Sau này, không cho phép đến gần vợ anh trong vòng một mét.”

“Hả? Vì sao chứ?” Tần Nguyệt Thăng trợn tròn mắt.

“Bởi vì nhìn thấy em rất khó chịu.” Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn Tần Nguyệt Thăng: “Còn nữa, mặc dù bây giờ em vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng là con trai, phải có lúc phân chia nam nữ, sau này, đừng để cho anh còn nghe thấy mấy lời như em ngủ cùng một giường với chị dâu nữa, bằng không, anh sẽ xem như không có đứa em trai này mà trực tiếp bóp chết em đấy.”

“Chậc, cũng đâu cần hung dữ như vậy đâu chứ.” Tần Nguyệt Thăng hơi toát mồ hôi lạnh nhìn anh cả, cậu sợ người anh trai không có quá nhiều tình cảm này sẽ làm ra chuyện gì đó tổn thương mình.

“Hừ…” Giản Chính Dương dùng một tiếng hừ lạnh lẽo để thể hiện đáp án của mình.

Lần này, Tần Nguyệt Thăng chỉ có thể im lặng, cũng may, khả năng chống trả từ nhỏ của cậu tương đối mạnh, đã sớm miễn dịch với những đả kích và sự đối xử lạnh nhạt của anh cả rồi, bằng không có lẽ đã nghẹn chết rồi.

Đưa Tần Nguyệt Thăng về nhà xong, Tiểu Thố nói chuyện một lúc với đám người Giản Tình, lúc này mới quay người trở về với Giản Chính Dương.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, lúc Giản Chính Dương và Tiểu Thố đều ở nhà lại có người đến thăm, lúc đó Giản Chính Dương đang lau nhà, anh cầm cái đồ lau nhà đi đến mở cửa, lại sững sờ một chút khi trông thấy người ngoài cửa.

“Anh…” Diêu Tuyết Thiến trông thấy dáng vẻ của Giản Chính Dương, có hơi bất ngờ, anh đây là đang làm nội trợ à?

Ở trong lý niệm của cô ta, loại chuyện nội trợ thế này hẳn là phải nên do Tiểu Thố làm mới đúng.

“Rầm…” Giản Chính Dương không nói một câu nào, đóng cửa tiếp tục lau nhà.

“Moá!” Bị người ta trực tiếp đóng cửa, Diêu Tuyết Thiến sửng sờ một chút mới có thể phản ứng lại được, cô ta đột ngột thốt ra một tiếng chửi tục, rồi lại tiếp tục gõ cửa.

“Ông xã, ai đang gõ cửa thế?” Tiểu Thố buộc tóc đuôi ngựa, từ trong phòng ngủ bước ra ngoài.

“Diêu Tuyết Thiến.” Giản Chính Dương không vui mở miệng, bởi vì người này quá đáng ghét, trái lại khiến cho anh nhớ kỹ tên cô ta.

“Sao cô ta lại biết chúng ta ở đây chứ?” Tiểu Thố sững sờ một chút.

“Không biết.” Nghe thấy câu hỏi này của Tiểu Thố, Giản Chính Dương cũng nhíu mày một cái, xem ra Diêu Tuyết Thiến đã hạ quyết tâm muốn tham gia vào cuộc sống của bọn họ rồi, càng như thế này càng khiến cho người ta hoài nghi.

“Em đi đánh răng.” Tiểu Thố nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt, cũng không thể không chỉnh đốn được, chương cửa cứ một mực vang lên, đi mở cửa, Diêu Tuyết Thiến một tay chống nạnh, một tay không ngừng ấn chuông cửa, đột nhiên cửa bật mở khiến cho cô ta có hơi bất ngờ, có điều cô ta phản ứng rất nhanh, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn dáng vẻ không chỉnh tề lắm của Tiểu Thố.

“Tôi còn cho rằng các người sẽ không mở cửa đây này.”

Đáy mắt Tiểu Thố hiện lên vẻ không vui, dù sao bị ai đó sáng sớm đến không ngừng nhấn chuông cửa cũng đều sẽ không vui, nhất là người này lại còn là người mà họ không thích nữa.

“Có chuyện gì không?”

Diêu Tuyết Thiến ngẩng đầu lên: “Hôm nay tôi vừa dọn đến sát vách, vốn muốn đến chào hỏi hàng xóm mới, không ngờ hàng xóm mới lại không chào đón như thế, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn tôi đã quay người rồi, không ngờ hàng xóm mới lại là các người, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như quen biết, các người lại có thái độ thế này, thực sự là khiến cho người ta khó chịu, tôi càng muốn nói lễ độ.”

“Cô ở sát vách nhà chúng tôi?” Tiểu Thố nhíu mày một cái, nếu như cô nhớ không lầm, căn nhà cạnh họ là bán đi chứ không phải cho thuê, sao đột nhiên lại cho thuê vậy chứ?

“Đúng vậy đó.” Diêu Tuyết Thiến cười cười: “Xem ra, chúng ta thật sự có duyên rồi, cô nói có đúng không?”

“Không cảm thấy vậy cho lắm.”

“Ài, đừng có như vậy mà, hôm qua tôi đã từng nói với cô tôi muốn làm bạn với cô rồi mà.”

Tiểu Thố hít sâu một hơi: “Bạn thì tôi không làm nổi, mặc dù, những chuyện lúc nhỏ là lỗi của cô, nhưng cũng có thể dùng việc còn trẻ người non dạ để hình dung, không nên trách cô, bây giờ chúng tôi đi so đo cũng không có gì hay, chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi, chồng tôi không muốn giao lưu với cô cho lắm, cô cũng đã nhìn ra, tôi không muốn khiến anh ấy không vui, cho nên chúng ta không thể làm bạn được, hơn nữa, tôi cũng không cho rằng sức hút của tôi quá lớn khiến cô muốn làm bạn với tôi, cho nên, cô cũng không cần lấy lòng tôi đâu, tôi nhận ra được, thật ra tính tình của cô cũng không hề tốt như thể hiện ngoài mặt đâu, cho nên, nếu như cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, và đừng nhắc đến chuyện làm bạn với tôi nữa.”

“Con người của cô sao lại thế này vậy?” Diêu Tuyết Thiến bất mãn nhìn Tiểu Thố: “Cô không biết cô nói như vậy khiến cho người ta tổn thương lắm không?”

“Nếu là như vậy, tôi xin lỗi cô.”

Nếu như Tiểu Thố dùng cứng rắn, vậy Diêu Tuyết Thiến sẽ dùng cứng rắn để chống lại cứng rắn, ở trong quân đội lâu như thế, tính cách của cô ta cũng trở nên càng lợi hại hơn rồi, là một người không bao giờ chịu thua thiệt, nhưng cô ta lại có một mặt mạnh mẽ của phụ nữ, không muốn ức hiếp người nhỏ yếu, dáng vẻ không nổi đoá của Tiểu Thố trong mắt cô ta chính là người nhỏ yếu, cho nên, lúc cô khách sáo với cô ta, Diêu Tuyết Thiến không biết phải làm sao.

“Hoan nghênh cô trở thành một thành viên của tiểu khu này.” Thấy Diêu Tuyết Thiến không nói chuyện, Tiểu Thố cười cười: “Tôi có thể đóng cửa chưa?”

Cô ta có thể nói không thể với câu hỏi lễ phép như thế này sao?

Diêu Tuyết Thiến bất lực vẫy vẫy tay: “Cô đóng cửa đi.”

“Cảm ơn.” Tiểu Thố cười cười: “Bình thường chúng tôi đều không thích bị người khác quấy rầy, nếu như cô Diêu đây muốn xây dựng quan hệ tình cảm với hàng xóm, tôi đề nghị cô Diêu đây đi xuống lầu dưới để giao lưu với hàng xóm bên dưới một chút nhé.”

Thế này là đang bày tỏ tôi không chào đón cô, Diêu Tuyết Thiến nhìn cánh cửa bị đóng lại, có một loại kích động bùng phát, được thôi, vì nhiệm vụ, cô ta nhịn.

Tiểu Thố đóng cửa lại, luôn có một cảm giác nói với cô, phải cách xa người phụ nữ này một chút.

Giản Chính Dương lau nhà xong, sắp xếp những thứ còn lại xong, sau đó đi đến tủ lạnh lấy chè đỗ xanh đã ướp lạnh ra cho Tiểu Thố ăn, bây giờ khí trời đã bắt đầu chuyển nóng, để không bị nhiệt, mỗi ngày anh đều một ít chè đỗ xanh để uống.

Thấy Tiểu Thố giống như chú thỏ làm ổ trên ghế sofa, trong mắt Giản Chính Dương loé lên vẻ cưng chiều: “Đến đây, ăn chè đỗ xanh này.”

“Ừm.” Tiểu Thố nhận lấy bát chè đỗ xanh mà Giản Chính Dương đưa sang: “Cảm ơn ông xã.”

“Ở đây chơi đi nhé, anh đi lên mạng một chút.”

“Đi đi, đi đi.” Mỗi lần Giản Chính Dương chạm vào máy tính đều là có chuyện phải làm, lúc chơi game như bình thường thì đã gọi cô cùng chơi rồi, vì vậy, lúc anh không gọi cô chơi mà chỉ nói mình phải lên mạng, ám chỉ rằng anh có chuyện phải làm, Tiểu Thố sẽ không làm phiền anh.

Giản Chính Dương mở máy tính lên, không ngừng nhập vào các lệnh, quen cửa quen nhà xâm nhập vào một hệ thống nào đó, có thể nhìn ra, đối phương lại đổi tường lửa một lần nữa, nhưng đối với Giản Chính Dương mà nói, cũng chính là chỉ dùng nhiều hơn mấy phút so với lần trước để phá giải mà thôi, cho dù sự xuất hiện của Diêu Tuyến Thiến là ngẫu nhiên hay cố ý, anh cũng đều muốn tra cho rõ ràng, anh ghét việc mình không thể nắm chắc mọi việc, càng ghét việc có người đến uy hiếp mình với Tiểu Thố hơn.

Không qua bao lâu, hồ sơ của Diêu Tuyết Thiến đã hiện ra trước mặt anh, thông qua điều tra một lần nữa, anh biết được Diêu Tuyết Thiến đang chấp thành một nhiệm vụ, tuy rằng nhiệm vụ của cô ta đã được bảo mật, thế nhưng không thể làm khó được Giản Chính Dương, không qua bao lâu, anh đã giải được mật mã, tra được nhiệm vụ mà Diêu Tuyết Thiến đang chấp hành, chỉ là nhiệm vụ này khiến cho anh cảm thấy hơi kì quái, bởi vì nhiệm vụ của Diêu Tuyết Thiến chính là làm bạn với anh và Tiểu Thố.

Để một nữ bộ đội đặc chủng đến chấp hành nhiệm vụ đơn giản như thế này? Chắc chắn rằng trong này có chuyện mà anh không biết, có điều, trai lại trước mắt có thể khẳng định rằng tạm thời Diêu Tuyết Thiến vô hại.

Để một nữ bộ đội đặc chủng đến bên cạnh làm bạn với mình, mục đích là gì đây nhỉ? Hoặc phải nói là anh có cái gì có thể khiến cho đối phương phải làm như thế?

Giản Chính Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, anh nhanh chóng có được đáp án, những gì mà anh có thể làm đó chính là kỹ thuật máy tính, lẽ nào đối phương nhìn trúng điểm này của anh?

Trước kia đã có người đến mời anh gia nhập quân đội, nhưng mà anh không hề đồng ý, nếu như nói đối phương chưa từ bỏ ý định, trái lại còn nghe được, bằng không sao lại phái Diêu Tuyết Thiến đến chứ?

Hừ, với người phụ nữ này, cho dù chuyện anh muốn làm anh cũng sẽ không làm, phái người như cô ta đến để chấp hành nhiệm vụ thế này, không phải đồ ngốc thì chính là thằng ngu.

Chỉ là anh Chu nằm không cũng dính đạn…

Thật ra, Giản Chính Dương còn rất nhiều chuyện chưa biết, Diêu Tuyết Thiến không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà cô ta là người có lý do chính đáng để xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, thứ nhất là làm bạn với họ, thứ hai, cũng vào lúc họ gặp nguy hiểm thì có thể bảo vệ họ một chút.

Rất nhanh, Giản Chính Dương cũng biết vì sao nhà nước lại phái người tiếp cận mình, hoá ra là đối phương nhìn trúng một chương trình mà anh đã nghiên cứu thiết kế tận mấy năm và muốn mua trọn quyền sở hữu nó.

Mà cùng lúc này, Mike cũng gọi điện thoại cho anh và bảo rằng có người gọi điện thoại cho anh ta, cũng nói là muốn mua trọn một chương trình mà Giản Chính Dương mới thiết kế được, Mike gọi điện thoại đến chẳng qua là muốn hỏi ý anh một chút, dù sao mặc dù họ là đối tác với nhau, nhưng thứ đó dù sao cũng do Giản Chính Dương thiết kế ra, trừ phi nhận được sự đồng ý từ anh, bằng không Mike cũng không được quyền sắp xếp.

Anh chưa từng nói với ai về chuyện thiết kế chương trình này, thế nhưng vẫn có người biết, xem ra đã sớm có người để mắt đến anh rồi, Giản Chính Dương nhíu mày nghĩ.

Thực ra cũng không thể trách anh, chủ yếu là danh tiếng hacker lớn này của anh quá lớn, tuy rằng mấy năm qua anh đã ít xuất hiện hơn rất nhiều rồi, nhưng lúc cao giọng mấy ngày trước cũng đủ để cho mọi người chú ý đến anh, mặc dù anh rất lợi hại, nhưng nếu như một nước muốn tìm được anh, bảo nhân tài cả nước dốc hết sức lực, lãng phí một ít thời gian thì vẫn có thể tìm ra được anh.

Ở thời đại công nghệ thông tin bùng nổ như hiện nay, nhân tài hàng đầu như anh đây đủ để khiến cho các nước động tâm, trước đây đã từng có người mời anh, nhưng đều bị anh từ chối, đây cũng không có nghĩa là sự chú ý của người khác đối với anh cứ biến mất như thế, nếu có người cứ theo dõi động tĩnh của bạn trong hai mươi bốn giờ, dù có lợi hại như thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ có một mình, tóm lại là có chuyện khó lòng phòng bị, cho nên, ngoại trừ nước mình, còn có nước Mỹ có công nghệ thông tin phát triển nhất cũng nhận được tin này, mà chương trình mà Giản Chính Dương thiết kế thật ra chính là một chương trình bảo vệ, nếu dùng chương trình bảo vệ này trong máy tính, chẳng những đại biểu cho một bước tiến lớn của kỹ thuật, đồng thời, chương trình này được Giản Chính Dương viết rất xảo trá, với kỹ thuật hiện đại anh dám nói không ai có thể phá giải được, cho dù có phá được cũng sẽ sinh ra hậu quả không thể lường trước đối với người công kích, một khi có người tấn công vào, sau khi thành công phá vỡ được tường bảo vệ của anh, đối với người công kích mà nói đó mới bắt đầu là bi kịch, bởi vì tường bảo vệ của anh trước sự tấn công của người khác sẽ biến thành một con virus siêu cấp, trực tiếp theo mạng tấn công vào máy tính của người đó.

Từ lúc mới bắt đầu có ý tưởng đến khi viết xong, có thể nói là tận mười năm, suy nghĩ như Giản Chính Dương đây, mười năm làm được một món đồ, có thể tưởng tượng khiến cho người khác đỏ mắt như thế nào.

Mặc kệ là đối với vấn đề bảo vệ quốc gia hay là vấn đề liên quan đến hiệu quả và lợi ích kinh tế, thì đây cũng là vật khiến cho bọn họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế để có được.

Giản Chính Dương thật không muốn bán đi quyền sở hữu, đây là tâm huyết thiết kế tận mười năm của anh, chưa từng có thiết kế nào được tạo ra trong thời gian dài như vậy, đồng thời còn tiêu phí một lượng lớn tâm huyết của anh nữa, tình cảm anh đối với chương trình này cũng không hề tầm thường chút nào.

Anh vốn chính là một người máu lạnh, cho dù là nhà nước cũng không thể nào khiến cho anh có quá nhiều lòng trung thành, nhưng mà, trong lòng anh ngoại trừ Tiểu Thố ra thì chính là chương trình này quan trọng nhất, cho nên, anh chắc chắn sẽ từ chối tất cả những người muốn mua chương trình này.

“Bà Giản.”

“Anh Chu?” Lúc anh Chu xuất hiện ở nhà mình, Tiểu Thố thấy có hơi bất ngờ, khi cô nhìn thấy Diêu Tuyết Thiế nở phía sau anh Chu, lại thầm đoán không biết anh Chu với cô ta có quan hệ thế nào.

“Mạo muội đến chơi, không quấy rầy mọi người chứ.”

“Ừm, không có, mời anh Chu vào.”

“Cảm ơn.” Anh Chu vẫn ôn hoà giống như trước.

Diêu Tuyết Thiến không mời mà tự vào, bởi vì cô không biết cô ta có quan hệ thế nào với anh Chu, cho nên Tiểu Thố cũng không hề đuổi cô ta ra ngoài, sau khi mời hai người ngồi, Tiểu Thố đi rót hai ly nước lọc cho cả hai.

“Trong nhà không có trà, chỉ có thể dùng nước lọc đãi khách thôi, xin anh Chu bỏ qua cho nhé.”

“Ha ha, không sao đâu, cũng vừa may tôi chỉ thích uống nước đun sôi để nguội thôi.” Anh Chu mỉm cười uống một ngụm: “Bà Giản, anh Giản có ở đây không?”

“Có, anh đến tìm anh ấy à, để tôi gọi giúp anh.” Dù Tiểu Thố cảm thấy bất ngờ khi anh Chu đến đây, nhưng cũng không có hề hỏi anh biết địa chỉ nhà mình là nhờ người nhà hay là nhờ Diêu Tuyết Thiến.

“Chính Dương, có khách đến này.”

“Ừm.” Giọng Giản Chính Dương truyền đến, chưa đầy một lát anh đã xuất hiện trước mặt khách, trông thấy là anh Chu, rõ ràng anh hơi sững sờ một chút, lúc nhìn thấy Diêu Tuyết Thiến thì lại nhếch miệng, bởi vì anh đã tra được mục đích mà cô ta muốn tiếp cận anh, với điều kiện tiên quyết cô ta không đề cập đến chuyện lúc còn nhỏ, anh có thể trực tiếp xem cô ta là không khí.

“Bà Giản, hôm nay tôi đến tìm anh Giản thật ra là một vài chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

“Ừm.” Tiểu Thố ngồi một chút, thấy anh Chu chưa mở miệng mới hỏi: “Vậy các người bàn đi nhé, tôi vào phòng ngủ nghe nhạc.”

Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố một cái: “Không cần đâu, cứ ở đây với anh đi, có việc gì thì cứ nói.”

Thấy Giản Chính Dương như thế này, anh Chu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được thôi, nếu anh Giản đã không để ý, vậy tôi cũng xin nói thẳng, trước tiên, xin cho tôi thận trọng giới thiệu bản thân một chút, tôi, Chu Mậu Sinh, thuộc cục an toàn của nhà nước, chủ tịch công ty XX, có điều tôi phải che giấu thân phận một chút, đây là giấy chứng nhận của tôi, hai người có thể xem thử một chút.”

Lúc này, trên mặt Diêu Tuyết Thiến cũng không còn dáng vẻ không thèm đếm xỉa như bình thường nữa, cô ta ngồi thẳng lưng, xem ra chính là người từng được huấn luyện khi đi lính, sau khi anh Chu đưa giấy chứng nhận của bản thân ra, cô ta cũng lấy giấy chứng nhận từ trong túi của mình ra.

“Diêu Tuyết Thiến, thuộc đơn vị bộ đội đặc chủng nữ XX.”

Chính thức giới thiệu bản thân thế này, Tiểu Thố cũng bị động tác của hai người làm cho bị choáng, thậm chí còn chấn động mạnh hơn những nghi ngờ về thân phận của anh Chu, có thể thấy lúc cô chú trọng và điểm chính, có hơi thiên vị.

Giới thiệu bản thân xong, anh Chu mở miệng: “Anh Giản, lần này tôi đến tìm anh, thật ra là vì…”

“Nếu như các người muốn mua chương trình của tôi, không có vấn đề gì, chỉ cần có tiền là được.” Giản Chính Dương không đợi anh Chu mở miệng đã chủ động nói trước, anh nhìn vẻ vui mừng trên mặt của anh tra rồi bảo:

“Trước tiên anh đừng vội mừng, tôi vẫn còn chưa nói xong đâu, muốn mua cũng được thôi, nhưng quyền sáng chế phát minh và quyền sở hữu phải thuộc về tôi, mà lại, tôi còn muốn đưa nó ra thị trường nữa.”

Anh Chu hơi nhíu mày, đưa ra thị trường cũng được, nhưng bọn họ phải lấy được quyền sở hữu, vậy Giản Chính Dương mới có thể nói nguyên lý thiết kế cho bọn họ biết, bằng không bảo bọn họ nghiên cứu họ cũng không thể nghiên cứu ra, vậy bọn họ mua được cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?

Mấu chốt nhất là nếu đối xử bình đẳng với Giản Chính Dương, trước mắt mặt kỹ thuật thông tin trong nước thấp hơn rất nhiều quốc gia ở nước ngoài, nếu như cùng nghiên cứu, đến lúc đó, chắc chắn là đối phương sẽ bẻ gãy nguyên tắc của mình trước, vậy bọn họ sẽ bị rơi vào cục diện bị động.

Vất vả lắm nước mình mới xuất hiện một nhân tài, bên trên cũng đã ra lệnh rồi, cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải thu thứ này vào trong đoàn đội của quốc gia, chỉ cần đối phương tình nguyện, anh có thể tự đặt ra phúc lợi, chỉ cần là hợp lý và có thể thực hiện được thì họ đều có thể đồng ý.

Có thể nói là để tuyển được Giản Chính Dương, nhà nước đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí từ mấy năm trước, chuyện con mình học cùng một nhà trẻ với con của Giản Chính Dương cũng là một sắp xếp trong đó, chính là hi vọng có thể mượn vào việc làm quen một chút với anh, khiến cho anh đồng ý với lời thỉnh cầu của mình, đương nhiên, đây cũng không còn cách nào xử lý nữa, trước đó quốc gia đã từng sắp xếp nhân viên công tác khác đến tiếp xúc với anh, nhưng mà anh lại nhanh chóng từ chối mà chẳng hề do dự, cho nên mới đến lượt anh ta ra trận.

“Anh Giản, anh nên biết, thứ trên tay anh đại diện cho cái gì, đây đại diện cho một bước tiến kỹ thuật, đối với lĩnh vực kia của các người mà nói, mỗi một bước tiến kỹ thuật là một cuộc cách mạnh lớn, anh sẽ có được sự hậm mộ đồng thời cũng sẽ được tôn kính và còn cả ghen ghét nữa, trong đó, khó tránh khỏi những người có tính cách cực đoan, có thể nói, đặt ở trên ngườ ianh cũng không an toàn.”

Giản Chính Dương cười: “Mấy thứ này đều ở trong đầu tôi, cho dù tôi có bán quyền sở hữu cho các người đi nữa, đối với bọn họ mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cho dù bảo tôi nói ra nguyên lý thì kết quả cũng như nhau thôi.”

“Cho nên tôi mới khuyên anh hợp tác với chúng tôi.” Sắc mặt của anh Chu vô cùng nghiêm túc: “Theo tin tức mà chúng tôi nhận được, trước mắt người đánh chủ ý vào anh, tạm thời chỉ là nước Mỹ thôi, tôi nghĩ hẳn là họ đã từng tiếp xúc với tôi rồi, thêm một người là biết thêm một đối thủ cạnh tranh, bây giờ họ vẫn còn chưa tiết lộ tin tức ra ngoài, nhưng mà đã phái người đến rồi, nếu như tôi không có đoán sai, trong hai ngày nay họ sẽ trực tiếp tiếp xúc với anh, cho dù nói như thế nào đi nữa, anh cũng là người Trung Quốc, có đồ tốt hẳn là phải cân nhắc đến quốc gia trước mới đúng, hơn nữa, quốc gia cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ cho các người, các người cũng có thể đưa ra yêu cầu, nếu người nước Mỹ kia có đến, chỉ sợ sẽ không ôn hoà ngồi đây khuyên nhủ anh giống như chúng tôi đâu.”

“Anh đang uy hiếp tôi à?” Giản Chính Dương lạnh lùng nói.

“À, không, tôi không có ý này.” Anh Chu cười lắc đầu: “Tôi chỉ lo cho an toàn của các người mà thôi, cho dù anh không để ý đến an toàn của mình, vậy còn người nhà và vợ con anh thì sao nhỉ?”

Biết được nhược điểm của Giản Chính Dương, anh Chu trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Tiểu Thố.

Tiểu Thố ngồi bên cạnh nghe một lát cũng hiểu được đại khái, cô biết Giản Chính Dương thường ngồi trước máy tính, ngẫu nhiên lúc nửa đêm nghĩ ra gì đó cũng đột nhiên tình trong chăn chui ra mở máy tính lên, nhưng bây giờ xem ra anh đã thiết kế ra được một chương trình không hề tầm thường, thế mà đến nước bạn là nước Mỹ cũng đều muốn, chồng mình lại lợi hại đến như vậy sao?

Mặc dù cô vẫn luôn biết chồng mình lợi hại, nhưng đột nhiên quốc gia lại sắp xếp người cục an toàn quốc gia đến tiếp xúc, Tiểu Thố cảm thấy có phải là mình đã đánh giá thấp chồng mình quá rồi không.

Tuy rằng mấy năm nay cô đã theo chồng chứng kiến rất nhiều việc đời, Tiểu Thố vẫn cảm thấy bản thân chưa thấy đủ việc đời, nhất là rõ ràng mình vẫn luôn ở bên cạnh Giản Chính Dương, từ nhỏ Giản Chính Dương đã mắc chứng tự kỷ, theo lý mà nói khi gặp phải chuyện lớn thì cô phải bình tĩnh hơn anh mới đúng, nhưng nhìn tình hình bây giờ, Tiểu Thố liền biết cuối cùng bản thân cũng thua kém chồng.

Có điều, có một người chồng ưu tú thế này, là một chuyện vô cùng đáng để cao hứng.

Lời kế tiếp, Tiểu Thố cũng không hề chú ý nghe, cô chỉ si mê nhìn một bên sườn mặt của Giản Chính Dương, sao càng nhìn lại càng đẹp trai thế này, sao vận số cô may mắn mà tìm được một người đàn ông đẹp trai thế này chứ?

Tiểu Thố không hề che giấu sự si mê của mình một chút nào, nhưng cô lại không biết người bên cạnh nhìn thần thái của cô lại không ngừng giật giật khoé miệng, sao họ lại cảm thấy Tiểu Thố hơi bất thường thế nhỉ?

Anh Chu nói hết mấy lời tốt xấu ra, Giản Chính Dương vẫn nhàn nhạt, ngoại trừ dáng vẻ bày ra từ đầu, sau đó anh cứ để mặc cho anh Chu nói, cũng không thèm tỏ một chút thái độ nào, cũng không phản bác, anh Chu nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, uống gần hết ly nước lọc Tiểu Thố rót cho, Giản Chính Dương cũng không hề tỏ thái độ gì, anh Chu cẩn thận theo dõi hai người, phát hiện Tiểu Thố đang si mê nhìn Giản Chính Dương, trái lại Giản Chính Dương ngồi rất ngay ngắn, đến động cũng chẳng thèm động một cái, khiến cho anh ta hoài nghi có khi nào Giản Chính Dương đã hoá đá luôn rồi không.

“Anh Giản, anh có đang nghe không?”

“Vẫn đàng.”

“Bà Giản, cô có ý gì không?”

Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Tiểu Thố dùng vẻ mặt đầy hoa đào, hết nhìn anh Chu rồi lại nhìn Giản Chính Dương: “Anh nói cái gì?”

“… Tôi hỏi bà Giản, có ý kiến gì với lời đề nghị của chúng tôi không?” Mặc mũi anh Chu đầy hắc tuyến, hỏi lại.

“Ý kiến? Cũng đâu phải các anh đến tìm tôi chứ, tôi thì có ý kiến gì? Tôi không có ý kiến gì cả.” Tiểu Thố lắc đầu, sau đó tựa đầu lên cánh tay của Giản Chính Dương, ngắm sườn mặt của anh rồi si mê nói:

“Gả chồng thì theo chồng, chồng tôi nói sao thì ý tôi như vậy, các người không cần phải hỏi ý kiến của tôi đâu.”

“Bà xã.” Giản Chính Dương thấy Tiểu Thố si mê nhìn mình, lập tức khí tức nam tính tăng mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra sự mạnh mẽ của mình, để cho bà xã cảm thấy cô không hề si mê sai người.

Diêu Tuyết Thiến không chịu nổi: “Anh Chu, anh chắc chắn bọn họ là người mà anh muốn tìm à?”

Sau khi biết được nhiệm vụ của mình bị thay đổi từ chỗ anh Chu, Diêu Tuyết Thiến hết sức giật mình, bởi vì bây giờ vai trò của cô ta chính là vệ sĩ của Giản Chính Dương với Tiểu Thố, cho nên, cô ta cũng có quyền hiểu rõ tình hình chuyện này, có điều dù đã biết rồi nhưng cô ta vẫn luôn ở trạng thái không tin, quãng thời gian này cô ta đã nắm chắc trong tầm tay những chuyện Giản Chính Dương trải qua trong hai mươi mấy năm, có thể nói trước khi gặp được Tiểu Thố, thế giới của anh chính là một mảng màu xám, cả ngày chỉ trốn ở trong nhà, mãi đến khi gặp được Tiểu Thố mới có thể thay đổi nhiều thế này, có điều sau khi Tiểu Thố từ chức rồi, anh liền chuyển từ nhà một người sang nhà hai người, thế này cũng không khác gì với người bình thường, thật sự khó mà tưởng tượng nổi anh có thể năm giữ kỹ thuật khiến cho quốc gia cũng phải choáng váng.