Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 64: Sứ giả từ kinh thành



Càng đi về phía bắc thời tiết càng lạnh, phảng phất như ngược trở về tháng hai, trên người Tuyên đế thậm chí đã khoác áo lông cừu nhưng vẫn không ngăn trở được hàn khí xâm nhập. Mấy ngày nay hắn hầu như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, tất nhiên không biết được trong kinh đã hỗn loạn tới cỡ nào rồi, bất quá lúc tới được quân doanh của Chu Hằng, hắn đã nhìn ra được một chút sự tình ― Chu thị tạm thời không có tính toán xưng đế, dù sao tại thảo nguyên này trời cao hoàng đế xa, Chu gia so với thổ hoàng đế cũng không khác biệt mấy.

Tuyên đế mỗi khi đi lại đều mang mũ che, cũng không thường cùng người khác nói chuyện, những người ở đây chỉ nghĩ hắn là nam sủng của Chu Huyên, ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt với hắn. Tuyên đế cũng không quá để ý, ngược lại càng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, hắn hiện giờ vẫn là hoàng đế, đang ở trong tay phản tặc, nếu có người biết được thân phận của hắn, vì sách lược an toàn không chừng sẽ ra tay ám sát hắn.

Chu Huyên cũng không suốt ngày ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng sẽ đi gặp Chu Hằng thương nghị quân vụ. Tuyên đế tuy nhìn không thấy y đang làm cái gì, nhưng đại thể cũng có thể đoán được, bất quá là mưu phản mà thôi, lúc hai người ở bên nhau trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, cũng không đề cập tới chuyện ban ngày y ở bên ngoài làm chuyện gì. Lại qua mấy ngày, Tuyên đế tính toán thời điểm tin tức hoàng tôn đăng cơ cũng nên truyền đến tái ngoại, liền túm lấy tên thân binh tiến vào đưa cơm hỏi: “Vị huynh đệ này, không biết tân hoàng đã tổ chức đại điển đăng cơ chưa?”

Thân binh kia kỳ quái mà nhìn hắn một cái: “Ngươi nóng vội cái gì, Đại tướng quân của chúng ta cũng không tính toán xưng đế, chính là nếu có xưng đế, một nam nhân như ngươi cũng thượng vị không được……” Nói đến nửa chừng lại im miệng, buông mâm đồ ăn vội vã chạy đi.

Tuyên đế “Ai” một tiếng, cái hắn muốn hỏi không phải là việc này a, mà là trong triều đã có tân đế hay chưa. Tuyên đế yên lặng ngồi trở lại trên thảm, tỉ mỉ hồi tưởng lại tin tức mới vừa nghe được kia ― hoàng tôn của hắn còn chưa đăng cơ, vậy tình hình hiện tại trong kinh rốt cuộc là như thế nào?

Hắn mất tích không chỉ một hai ngày, trong triều chắc chắn là giấu không được. Hơn nữa theo như lời của Chu Huyên, mê cục đã bày ra, cho dù có người tìm được gian tiểu viện kia cũng chỉ có thể nhìn thấy ba cỗ thi thể cùng vật tùy thân của hắn. Đến lúc đó, ngay cả khi còn có người không tin hắn đã chết, nhưng vì ổn định đại cục, cũng sẽ nâng đỡ hoàng thái tôn đăng cơ, trừ phi ―

Trừ phi là Phượng Huyền trở về.

Buổi tối Chu Huyên trở lại trong trướng, mỉm cười hỏi Tuyên đế: “Thất lang lo lắng chuyện trong kinh sao? Ngươi muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi ta là được, hà tất lén hỏi người khác, bọn họ không biết thân phận của ngươi, vạn nhất va chạm phải ngươi thì không tốt.”

Tuyên đế vô vị mà đáp: “Ta đã không có thân phận, hà tất nói va chạm hay không va chạm. A Huyên, hoàng thái tôn còn chưa đăng cơ sao? Trong triều còn chưa phát hiện ra gian tiểu viện kia, cho rằng ta chỉ là cải trang vi hành?”

Chu Huyên ngồi vào bên cạnh hắn, tay giữ lấy lưng hắn lành lạnh: “Trong kinh không có động tĩnh gì, ta cũng phái người trở về tìm hiểu qua, việc ngươi và ta mất tích đều đã bị giấu kín đến nghiêm ngặt, những tin tức khác cũng khó tìm hiểu kĩ càng. Ngươi muốn biết cái gì chỉ cần hỏi ta, không cần thử, cũng không cần ủy khuất chính mình lấy lòng ta, ta từng thề qua, vĩnh viễn không phụ ngươi, đời này sẽ đem ngươi nâng niu trong lòng bàn tay.”

Tuyên đế hơi mỉm cười, nắm lấy tay Chu Huyên mười ngón giao hòa.

Chu Huyên đối với hắn thật sự là toàn tâm toàn ý, lúc này lại truy cứu chuyện trước kia cũng vô dụng, không bằng nắm chắc hiện tại, hưởng thụ tốt khoảng thời gian này của hai người.

Chu Huyên ở trước mặt Tuyên đế tuy rằng một bộ thong dong, nhưng thực tế y lại đang chịu áp lực rất lớn. Trong kinh càng không có tin tức, y càng lo lắng bố trí lúc trước của mình đã bị người nhìn thấu, càng lo lắng triều đình biết được chuyện mình đem theo Tuyên đế chạy đến Tây Bắc, phái binh tới đòi người.

Tới lúc đó, không muốn phản cũng phải phản, mà tình cảm giữa y cùng Tuyên đế cũng khó lòng duy trì…… Ngay cả chuyện không thể vãn hồi cũng đã làm, còn so đo điểm này làm cái gì! Y hung hăng đem ý niệm kia vứt ra khỏi đầu, kêu Chu Hằng cùng Từ Văn Chiêu lại đây, thương nghị việc phòng thủ biên cảnh, phòng trường hợp triều đình phái binh mã tới.

Mọi người đang thương nghị việc bố trí phòng bị như thế nào, thì bên ngoài chợt có thám tử hồi báo, có một đội sứ giả của triều đình xuyên qua Lương Châu đang hướng về phía quân doanh của bọn họ, người dẫn đầu nói là có điều lệnh mới cho Chu Hằng, muốn hắn ra ngoài tiếp chỉ.

Chu Hằng nhìn Chu Huyên liếc mắt một cái, đợi y gật đầu mới hỏi: “Người tới là vị đại nhân nào, cách đại trướng còn xa lắm không? Phái người canh chừng ở ngoài trướng, đợi đem sứ giả nghênh đón vào trong trướng xong thì nghe theo hiệu lệnh của ta.”

Thám tử kia đáp: “Tiểu nhân đã biết. Đoàn sứ giả kia chỉ có hơn mười người, đều là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, dẫn đầu chính là Trung Thư thị lang Thuần Vu Gia……”

Chu Huyên lắp bắp kinh hãi, lỡ lời thốt lên: “Là hắn!”

Chu Hằng vội vàng cho thám tử lui xuống, cau mày hỏi Chu Huyên: “Đường huynh, vị Thuần Vu đại nhân này có chỗ nào đặc biệt mà khiến ngươi phải để ý như vậy? Thánh thượng lúc này hạ điều lệnh mới, có thể hay không đối với chúng ta đã có lòng nghi ngờ?”

Thánh thượng đâu chỉ có lòng nghi ngờ, hắn biết được so với đệ đệ ngươi còn muốn nhiều hơn. Chỉ là Tuyên đế không ở trong kinh, không có khả năng hạ chỉ điều Chu Hằng đến nơi khác, hơn nữa mặc dù có người giả truyền thánh chỉ, cũng sẽ không phái Thuần Vu Gia tới truyền chỉ, trong này rõ ràng có điểm kỳ quái. Nhưng cho dù Thuần Vu Gia đoán ra y mang đi Tuyên đế, dựa vào một kẻ văn nhược như hắn đơn thương độc mã tìm đến thảo nguyên, bất quá là chịu chết mà thôi.

Chu Huyên nhất thời nghĩ không ra duyên cớ, liền dứt khoát buông tha: “Quản hắn có cái gì cổ quái, ngươi để hắn tiến vào, ta ở sau bình phong nhìn, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.”

Lại đợi ước chừng một bữa cơm, đoàn người của Thuần Vu Gia rốt cuộc thong thả ung dung tới bên ngoài trướng. Chu Hằng tự mình ra ngoài nghênh đón, cùng hắn hữu lễ một hồi, liền dẫn hắn vào trong trướng tuyên chỉ. Lúc đoàn sứ giả tiến vào đại trướng, thủ hạ của Chu Hằng liền ngăn cản những người khác ở bên ngoài, chỉ cho phép một mình Thuần Vu Gia tiến vào. Thuần Vu Gia đối với hành động này nhìn như không thấy, phân phó mọi người chờ ở bên ngoài, một mình bước vào trong trướng.

Sau khi đi vào trong trướng, thần sắc trên mặt Chu Hằng liền thay đổi, không sang sảng giống như ở bên ngoài, mà là mang theo ẩn ẩn đề phòng, hữu ý vô tình đứng ở trước tấm bình phong, che đậy tầm mắt Thuần Vu Gia: “Thảo nguyên khổ lạnh, đại nhân đường xa vất vả tới tuyên chỉ, không biết bệ hạ có ý chỉ gì cho ta?”

Thuần Vu Gia cười nói: “Chu tướng quân nói đùa, ta lấy đâu ra ý chỉ cho ngươi? Ta là tới đưa ý chỉ cho Chu ‘đại tướng quân’.”

Đồng tử Chu Hằng bỗng nhiên co rút, sát khí tỏa ra, trên mặt lại mang theo vài phần nhàn nhạt ý cười: “Thuần Vu đại nhân thật biết nói giỡn, gia huynh đang ở kinh thành, đại nhân sao lại đến nơi này tuyên chỉ?”

Thuần Vu Gia bình thản ung dung mà đáp: “Chu tướng quân cùng Đại tướng quân thủ túc tình thâm, cũng không nên cản trở tiền đồ của hắn. Ta ở kinh thành từng vô tình nghe người ta nói qua, trước đó vài ngày Đại tướng quân mượn cớ gả muội muội đem cha mẹ cùng muội muội đưa đến Ninh Hạ. Đáng tiếc bên kia có chút không yên ổn, ta lại nghe nói hai ngày trước nơi đó có thổ phỉ náo loạn, trong lúc triều đình phái đại quân bao vây tiêu diệt thì……”

Chu Hằng tức giận gằng giọng: “Ngươi có ý gì!”

Thuần Vu Gia thần sắc bất động, đạm nhiên đáp: “Ta không có ý gì cả, chỉ là triều đình hiện giờ muốn thỉnh Đại tướng quân rời núi diệt phỉ, cho nên ta mới đến truyền chỉ. Chu tướng quân yên tâm, ta là một văn thần tay trói gà không chặt, tuyệt đối không thể làm gì Đại tướng quân. Ta thân mang thánh chỉ, chỉ muốn cùng Đại tướng quân giáp mặt một hồi ―”

“Thuần Vu đại nhân không sợ sau khi gặp mặt, liền không ra khỏi quân trướng này được nữa hay sao?” Thanh âm Chu Huyên từ sau bình phong truyền đến, thân ảnh cũng lập tức xuất hiện trước mặt Thuần Vu Gia, hướng Chu Hằng liếc mắt một cái, kêu hắn trước lui ra ngoài.

Thuần Vu Gia hướng y thi hành đại lễ, thần sắc bình tĩnh giống như đang gặp nhau ở trên triều: “Đại tướng quân đã lâu không gặp. Hơn một tháng không thấy, khí sắc của Đại tướng quân ngược lại càng tốt hơn so với trước kia, ta thật hâm mộ.”

Chu Huyên tự nhiên minh bạch ‘hâm mộ’ trong lời nói của Thuần Vu Gia là có ý gì, trực tiếp thừa nhận: “Ngươi đoán không tồi, ta mấy ngày nay quả thật là bình sinh chưa bao giờ được vui vẻ như vậy, hơn nữa cũng tính toán sẽ không tiếp tục chịu người quản chế. Chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, ý đồ của Thuần Vu đại nhân ta cũng rõ ràng, chỉ sợ phải khiến ngươi mất hứng…… A, ngươi đã tới, cũng liền không cần trở về nữa.”

Thuần Vu Gia mỉm cười, nhìn chằm chằm Chu Huyên nói: “Đại tướng quân thật vô tâm, thế nhưng mặc kệ Ninh Hạ……”

“Bên kia đã có Từ Văn Chiêu, nếu còn để ta lo lắng, hắn nên tự sát tạ tội. Ngươi hoa ngôn xỏa ngữ lừa được A Hằng, nhưng không lừa được ta, ta cũng không kiên nhẫn nghe ngươi nói nhảm.”

Thuần Vu Gia cũng không thèm để ý thái độ của Chu Huyên, lại tiếp tục nói: “Có Phượng học sĩ làm chứng, trong triều đã biết việc làm của Đại tướng quân, Đại tướng quân tính mặc kệ Ninh Hạ, chẳng lẽ không sợ đại quân triều đình……”

Chu Huyên thập phần tùy ý mà ngồi dạng chân ở trên thảm, hướng Thuần Vu Gia lắc đầu: “Không có bằng chứng, một câu liền muốn quét sạch quân Tây Bắc, cho dù Chu gia ta không nói, cũng sẽ có khác người nói, huống chi ta cũng không phải thúc thủ liền chịu chết…… Thuần Vu đại nhân còn có chuyện gì muốn nói không?”

“Có.” Thuần Vu Gia thái độ như cũ bình thản: “Ta còn muốn khuyên Đại tướng quân một câu, ngẫm lại lúc trước Thành Đế chết như thế nào.”

Hai mắt Chu Huyên bỗng nhiên nheo lại, thoáng chốc liền thả lỏng như không có chuyện gì, cười lạnh nói: “Ta cũng là người sóng vai cùng bệ hạ đi tới ngày hôm nay, ngươi nghĩ chỉ có Thuần Vu đại nhân ngươi là trung thần hay sao? Mặc kệ ngươi làm sao biết được việc này, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, nơi đây là thảo nguyên, không phải Trung Thư tỉnh của ngươi, Trung Thư thị lang ở chỗ này bất quá chỉ là một cái hư danh mà thôi.”

Thuần Vu Gia mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Ta cũng chỉ là nói thật, Đại tướng quân hà tất phải tức giận? Bất quá đem ngươi so sánh với Thành Đế, đúng là có chút ủy khuất ngươi. Ta có một thứ muốn cho Đại tướng quân xem, chỉ mong ngươi sau khi nhìn thấy có thể sửa lại ý tưởng trong lòng……”

Thuần Vu Gia tháo xuống vật luôn đeo ở sau lưng, từ giữa lôi ra một cuộn tranh, hướng về phía Chu Huyên chậm rãi mở ra, bên trong là một bức mỹ nhân đồ. Chu Huyên không rõ ý tứ của Thuần Vu Gia, tiếp nhận bức họa nhìn kỹ hai lần, cảm thấy không giống muội muội của mình cho lắm, lại mơ hồ giống như nhìn thấy chính mình.

Thuần Vu Gia đem bức họa ra xa một chút, chỉ vào mỹ nhân đang nghiêng người nhìn về nơi xa kia hỏi: “Đại tướng quân vậy mà không nhìn ra người trong bức họa này giống ai sao? Ta cùng với tiểu Phượng học sĩ đều nhìn ra được. Nếu không phải chúng ta nhìn ra khí thế phong nghi của người trong bức họa tựa như ngươi, sợ ngươi đi sai đường lỡ bước, khiến bệ hạ thương tâm, ta hôm nay cũng sẽ không tới nơi này chịu chết……”

Chu Huyên bỗng nhiên giất lấy bức họa kia, nhìn kỹ một lần nữa, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ đây là vẽ…… ta? Nhưng thế nào lại là nữ tử……”

Nghe được hai chữ “bệ hạ”, Thuần Vu Gia âm thầm thở phào. Cuối cùng Chu Huyên còn biết Tuyên đế là hoàng đế, nói không chừng có thể dựa vào chút tình nghĩa này khuyên y quay đầu. Thuần Vu Gia lấy lại bình tĩnh, áp xuống ghen tuông trong lòng, tha thiết khuyên nhủ: “Thánh thượng cực kì sĩ diện, vì sợ người nhận ra, nên không trực tiếp vẽ chân dung của ngươi, Đại tướng quân hẳn là cũng biết đấy. Nhưng Đại tướng quân càng nên biết mấy năm nay bệ hạ rộng rãi với ngươi, với Chu gia như thế nào. Đại tướng quân có quân công không phải giả, nhưng ngươi nhận ân sủng bổng lộc từ thánh thượng, chia sẻ ưu phiền cùng thánh thượng là chuyện đương nhiên. Ngươi lúc trước có công phò tá bệ hạ lên ngôi, sau lại phòng thủ biên quan, khai cương thác thổ, bệ hạ có từng ủy khuất ngươi, để ngươi chịu thiệt thòi? Tước vị bổng lộc hiện tại của ngươi, địa vị người nhà cùng thủ hạ của ngươi, cũng vượt xa công tích mà ngươi lập được. Bệ hạ còn chuyên sủng ngươi, vì ngươi mà kiên dè các mối quan hệ cùng người khác, ta nếu là ngươi……”

Thuần Vu Gia nhất thời lỡ lời lộ ra tâm tư ghen ghét của chính mình, vội vàng thay đổi đề tài: “Ta nghe Phượng học sĩ nói, Tạ Nhân lúc rời kinh từng nói một câu, là bởi vì ngươi dung không được hắn, bệ hạ mới đặc chỉ để hắn rời kinh, hậu đãi như vậy có ai hơn được? Đại tướng quân không thể phụ tâm ý của bệ hạ, đi lên lối rẽ sai lầm!”

Chu Huyên nắm chặt bức họa trong tay, đầu ngón tay có chút run rẩy khó phát hiện, hít một hơi thật sâu áp xuống cảm động trong lòng, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thuần Vu Gia, lời thốt ra lại đầy ghen tuông chất vấn: “Vì ta mà đuổi người khác đi? Thuần Vu đại nhân thật là xem trọng ta, bệ hạ nếu chịu vì ta không nạp người mới, đại nhân lại như thế nào cũng được thánh sủng?”

Thuần Vu Gia gấp đến độ trong lòng bốc hỏa, sắc mặt lại vẫn trấn định như thường, mỉm cười nói: “Đại tướng quân không cần loạn tưởng, ta lúc trước bất quá là hầu bệnh cho bệ hạ……”

“Liền hầu tới trên giường?”

Thuần Vu Gia nhìn bộ dáng ghen tuông đúng lý hợp tình của Chu Huyên, tức đến nỗi khí nghẹn ở yết hầu, ủy khuất đến cơ hồ muốn bóp chết hắn, dứt khoát thẳng thắn đáp: “Khi ấy bệ hạ mới đăng cơ, Đại tướng quân vì giặc Tây Nhung xâm phạm biên quan mà phải rời đi. Lưu dân Tây Bắc tràn vào kinh thành mang theo ôn dịch, trong lúc bệ hạ chủ trì lễ cày bừa thì bất hạnh nhiễm phải loại ôn dịch này, ngự y trong cung toàn bộ đều bó tay, ta vừa khéo thông hiểu chút y thuật, liền vào cung hầu bệnh. Khi đó ta mới phát hiện thân thể bệ hạ bị Thành Đế hạ độc gây tổn thương…… Đại tướng quân sau đó cũng đã thừa sủng qua, ta không nói ngươi cũng nên tự hiểu rõ. Nếu phải chờ tới lúc ngươi trở về, sợ là đời này của bệ hạ liền phải phế đi, chẳng lẽ ta vì sợ Đại tướng quân ghen ghét, mà không màng tới long thể?”

Chu Huyên nghe xong lập tức bắt lấy cánh tay Thuần Vu Gia hỏi: “Lời ngươi nói là thật?”

Thuần Vu Gia cười lạnh: “Ta vì bệ hạ điều chế thuốc giải độc, Đại tướng quân sợ là cũng dùng qua không ít đi?” Thuần Vu Gia vẫn luôn chú ý Chu Huyên, thấy hai vai hắn hơi lung lay sụp đổ, ánh mắt đã có chút ngây dại, liền tiến lên khuyên nhủ: “Đại tướng quân là ái tướng tâm phúc của bệ hạ, há có thể vì nhất thời nghi hoặc cùng sinh khí mà làm ra việc phụ lòng thánh ân bực này? Bệ hạ tính tình như liệt hỏa, Đại tướng quân nếu cứ quyết ý hành động như vậy, sợ là tình nghĩa quân thần liền phải đứt đoạn!”