Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 57: Không có đường lui



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô siết chặt thuốc mỡ, vô thức hạ tay xuống chạm vào cổ mình. Dưới chiếc áo sơ mi mỏng, chiếc vòng kim cương đang được treo trên sợi dây kia.

Theo anh thì việc tặng cho cô một món quà thực sự lãng phí như vậy sao?

Cô cúi đầu bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng chán nản, thật lâu sau câu nói kia của anh vẫn còn vang lên trong tâm trí cô... So với Tô Hoàng Quyên, cô chẳng là cái gì cả!

Cô hừ một tiếng, ép bản thân phải ném câu nói này ra khỏi tâm trí mình. Chẳng có gì hay ho cả, dù sao thì... cô cũng chưa bao giờ muốn so sánh bản thân với Tô Hoàng Quyên.

Hơn nữa... Minh Đức mới là chồng chưa cưới của mình, chỉ cần Minh Đức cảm thấy mình tốt không phải là được rồi sao? Tại sao mình phải quan tâm đến ý kiến ​​của chú ba chứ?

Du Ánh Tuyết tự nói với mình nhiều lần như thế, tự an ủi bản thân, tự điều tiết bản thân, nhưng mà… tâm trạng lại không khá hơn được chút nào. Thay vào đó, cô càng ngày cảm thấy buồn chán hơn.

Vào lúc này, bên trong văn phòng tổng giám đốc.

Kiều Phong Khang sốt ruột đứng đó, dùng ngón tay thon dài nhấn nhấn giữa lông mày, trong lòng vẫn cảm thấy không vui.

Cà vạt đã được buông lỏng ra, thế nhưng lồng ngực vẫn như bị một tảng đá chặn lại, hô hấp cũng khó khăn hơn.

Thực sự là một câu nói hay: "Minh Đức dịu dàng hơn chú, cẩn thận hơn chú và chu đáo hơn chú!"

Cô có biết rằng tất cả sự dịu dàng, quan tâm, chu đáo của anh, dù chỉ là chút ít nhưng tất cả những gì anh có đều đã trao hết cho cô không? Thế mà cô lại...

Phản ứng của cô dành cho anh mãi mãi chỉ là không cần. Quà của anh, cô không cần; tâm ý của anh, cô không cần; tóm lại... tất cả sự dịu dàng của anh, tình cảm của anh, cô cũng đều không cần!

"Tổng giám đốc Khang.”

Nghiêm Danh Sơn nhận được điện thoại, sợ hãi bước vào.

Kiều Phong Khang hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lồng ngực, anh nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay rồi nói: "Thông báo cho bọn họ, nửa giờ sau tiếp tục họp.”

"Vâng." Nghiêm Danh Sơn gật đầu.

"Còn nữa...”

Kiều Phong Khang nhớ tới chuyện gì đó, lạnh lùng nói thêm: "Điều Tiêu Ngọc Trang đi, tôi không muốn gặp lại cô ta.”

Những hành động nhỏ của cô ta có thể che giấu được người khác nhưng lại… không thể lừa gạt được anh. Dám làm tổn thương Du Ánh Tuyết, không đuổi cô ta đã là sự khoan dung tối đa của anh với tư cách là một tổng giám đốc rồi.

Nghiêm Danh Sơn đã đoán được mọi chuyện sẽ kết thúc theo hướng này, anh ta cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: "Tôi sẽ lập tức thông báo cho bộ phận nhân sự và Tiêu Ngọc Trang.”

"Ừm.”

Kiều Phong Khang phất phất tay để anh ta ra ngoài.

Du Ánh Tuyết lấy thuốc mỡ lên bôi. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Trang, muốn hỏi gì đó nhưng ngập ngừng rồi lại thôi.

Vừa rồi trong phòng họp có thể nhìn thấy lờ mờ một số hình ảnh khiến mọi người đều tò mò, ai cũng vô cùng tò mò về quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Khang, cảm giác kia khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng nhưng lại không có tư cách để hỏi nhiều.

"Ánh Tuyết, bị thương có sao không?”

Đỗ Vĩnh Ái lại gần hỏi.

Du Ánh Tuyết lắc đầu: "May mà không phải là nước sôi.”

Nếu không chắc chắn cô sẽ bị tuột mất một mảng da rồi.

"Nào, để chị bôi giúp em. "

Đỗ Vĩnh Ái nói xong thì lập tức cầm lấy tăm bông, cô ấy liếc nhìn Du Ánh Tuyết rồi thấp giọng hỏi: "Tiêu Ngọc Trang cố ý sao?”

Du Ánh Tuyết lắc đầu: "... Em cũng không biết.”

Sau khi vừa cãi nhau với Kiều Phong Khang một trận thì bây giờ trong đầu cô đang ngơ ngác và không có bất cứ suy nghĩ nào cả.

"Em cũng thật sự quá bất cẩn rồi." Đỗ Vĩnh Ái nói.

Khi hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng thư ký bị đẩy ra. Nhìn thấy người ở cửa, tất cả mọi người đều vô thức căng thẳng, cúi đầu làm việc chăm chỉ.

"Tiêu Ngọc Trang, cô thu dọn một chút đi, bắt đầu từ hôm nay Đỗ Vĩnh Ái sẽ là người phân phó tất cả công việc, mọi người nhất định phải hoàn thành công việc được bàn giao.”

Nghiêm Danh Sơn đứng ở cửa, mở miệng giải quyết mọi việc.

"Bàn giao công việc?”

Tiêu Ngọc Trang bắt đầu lo lắng: "Trợ lý Sơn, vừa rồi tôi thật sự không cố ý khiến Du Ánh Tuyết bị bỏng, tôi…"

"Cố ý hay không cố ý thì tôi cũng không thể tự quyết định được. Ba mươi phút sau cô hãy thu dọn đồ đạc, đi đến bộ phận nhân sự, sẽ có người sắp xếp công việc khác cho cô.”

Gương mặt Nghiêm Danh Sơn không hề có chút thay đổi, nói xong thì quay người bước ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa được đóng lại, tất cả mọi người đều nhao nhao hướng mắt về phía Du Ánh Tuyết. Ngay cả khi Đỗ Vĩnh Ái biết mối quan hệ của bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, ngay cả thư ký Thanh là người chưa từng thay đổi cảm xúc, giờ phút này cũng bị sốc không thôi.

Tiêu Ngọc Trang ấm ức đến mức rơi nước mắt, cô ta vừa căm hận vừa sợ hãi liếc nhìn Du Ánh Tuyết.

Trong lòng Du Ánh Tuyết cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô biết rõ chuyện lần này Tiêu Ngọc Trang bị chuyển đi có liên quan đến mình nhưng…

Rốt cuộc chú ba đang có ý gì? Rõ ràng đã nói cô chẳng là gì trong lòng anh nhưng lại… hay là… do cô tự mình đa tình?

"Du Ánh Tuyết, cô… sức ảnh hưởng của cô cũng quá lớn rồi đấy?”

Cuối cùng có một đồng nghiệp không thể nhịn được nữa mở miệng nói: "Có khi nào… sau này cô sẽ trở thành vợ của tổng giám đốc của Kiều Thanh chúng tôi không…"

Người kia còn chưa nói hết câu đã bị Du Ánh Tuyết ngắt lời.

"Đừng nói những lời vớ vẩn như thế này nữa, tôi đã có bạn trai rồi… hơn nữa bạn trai của tôi cũng ở trong công ty này.”

"Có thật không?”

Trước những câu hỏi của người khác, Du Ánh Tuyết không đáp lại nữa. Cô chỉ chỉ cúi đầu giả vờ nghiêm túc bôi thuốc, nhưng mãi một lúc lâu sau trong lòng cũng không bình tĩnh lại được.

Buổi trưa, Du Ánh Tuyết không trực tiếp đến phòng ăn mà chạy ra ngoài công ty tìm kiếm xung quanh.

Một vật nhỏ bằng vòng tay được ném xuống từ độ cao của tầng tám mươi tám, bay xuống gốc cây hoặc bên kia đường, việc tìm kiếm không có mục đích của cô như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể nhưng Du Ánh Tuyết vẫn vô cùng tiếc nuối.

Mặc dù món đồ chơi nhỏ đó không đắt tiền nhưng cho dù thế nào thì đó cũng là quà mà Minh Đức đã bỏ tâm tư ra. Cứ như vậy bị vứt đi, trong lòng cô cũng cảm thấy tiếc nuối băn khoăn, cô luôn cảm thấy bản thân mình nợ Kiều Minh Đức rất nhiều…

"Tổng giám đốc Khang, là cô Ánh Tuyết.”

Kiều Phong Khang bước ra khỏi cánh cửa xoay nặng nề của công ty, đứng yên trên sàn đá kim cương.

Nghiêm Danh Sơn nhìn thấy Du Ánh Tuyết bèn nhắc nhở một câu, thế nhưng anh ta lại không biết ánh mắt anh đã nhìn chằm chằm vào đó từ lâu, đôi môi mỏng mím lại thật chặt không nói lời nào. Ánh mắt lạnh lùng kia chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng thanh tú ngồi xổm trên mặt đất.

Buổi trưa là thời điểm ánh sáng mặt trời sắc bén nhất, nhiệt độ bên ngoài cao gần bốn mươi độ C!

Cô giỏi lắm, dường như cô không hề cảm thấy hơi nóng, đối diện với mặt trời to lớn trên đỉnh đầu mà mò tới mò lui trong bụi cỏ, nghiêm túc đến mức không kịp lau mồ hôi trên mặt.

Rất tốt, cô thực sự quan tâm rất nhiều đến món đồ chơi mà Kiều Minh Đức tặng, còn món quà anh tặng thì cô lại tự tay tháo xuống, vứt bỏ như rác rưởi.

"Hình như cô Ánh Tuyết đang tìm kiếm thứ gì đó, có cần phái người giúp cô ấy không?”

Nghiêm Danh Sơn hỏi.

Vẻ mặt Kiều Phong Khang không chút cảm xúc: "Mặc kệ cô ấy.”

"Nhưng mà... ngồi xổm kiểu này lâu thì sợ sẽ say nắng mất, có lẽ cô Ánh Tuyết đến giờ vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu!"

"Như thế bị cảm nắng cũng đáng đời!" Sắc mặt của anh càng lúc càng lạnh hơn.

Đúng lúc này, Du Ánh Tuyết ở phía bên kia đứng dậy nghe điện thoại. Ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Du Ánh Tuyết, anh đã nói với em rồi, không được phép tìm nữa! Trời nắng nóng như vậy, em mà bị cảm nắng thì anh sẽ cho em biết tay đấy? Nếu em thích thì anh sẽ lại làm mười cái, một trăm cái để tặng cho em, em muốn bao nhiêu cái cũng được, được chứ?”

Người này không phải ai khác mà chính là Kiều Minh Đức.

Ngay khi Nghiêm Danh Sơn nghe thấy lời này, cậu lập tức hiểu ra bảy tám phần. Thảo nào... sắc mặt của sếp lớn lại khó coi như thế này. Thì ra là thế!

"Tổng giám đốc Khang, xe tới rồi.”

Chiếc xe dừng ở trước mặt, Nghiêm Danh Sơn mở cửa xe phía sau ra.

Kiều Phong Khang liếc nhìn bóng dáng dưới ánh mặt trời lần cuối rồi mở cửa xe, cúi người, lạnh lùng ngồi vào trong.

Kiều Minh Đức lao ra không nói hai lời, trực tiếp chạy đến bắt người. Bỏ qua ánh mắt của những người khác, anh ta lập tức ngồi xổm bên cạnh Du Ánh Tuyết rồi bế cô lên.

"A!"

Du Ánh Tuyết không ngờ anh ta lại giở trò này, cô bất giác kinh ngạc ôm cổ lấy anh ta. Sau khi bình tĩnh lại, cô lập tức đánh anh ta một cái: "Kiều Minh Đức, anh làm cái gì vậy? Bỏ em xuống!"

"A!"

"Cô gái ngốc nghếch!" Kiều Minh Đức mắng cô ngoài miệng nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô thì trên mặt lại anh ta nở một nụ cười ngọt ngào: "Sao em lại ngốc như thế chứ? Trời nắng chang chang bốn mươi độ C mà em ngồi xổm bên ngoài lâu như vậy không thấy chóng mặt sao?”

"Anh bế em như thế này thì em mới chóng mặt đấy, mau buông ra đi!" Du Ánh Tuyết giãy giụa.

Đột nhiên, cô lại cảm thấy có một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau khiến lưng cô như sởn gai ốc. Cô nghi ngờ quay đầu lại thì ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của anh như một lưỡi dao sắc lạnh đối diện với mình.

Cô khẽ giật mình, trong lòng chợt cảm thấy hơi bối rối. Thậm chí nhiệt độ cơ thể vốn đã cao, ngay lúc đó dường như lại giảm xuống mức đóng băng. Gần như theo bản năng, cô càng giãy giụa càng mạnh hơn.

"Minh Đức, anh mau thả em xuống, có nhiều người nhìn như thế!"

"Nhìn thì nhìn, em là vợ tương lai của anh, anh ôm em thì có chuyện gì đâu?”

"Nhưng mà...”

"Ngoan, anh đưa em vào ngồi điều hòa một chút. Đừng ở đây tìm sợi dây kia nữa, lát nữa anh tặng em cái khác.”

Tâm trạng Tiêu Minh Đức rất thoải mái, khóe môi gần như chạm tới sau tai cô.

Ánh mắt của Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm người trong xe một lúc lâu, mãi cũng không thể rời đi được.

Nhưng… cuối cùng... anh lại lạnh lùng dửng dưng nhìn đi chỗ khác, hơn nữa còn thờ ơ đóng cửa kính xe lại.

Cửa kính đen, lạnh lùng cách biệt hai người với nhau... chiếc xe tiến thẳng về phía trước không hề dừng lại...

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong dòng xe, không thể nhìn thấy nữa thì Du Ánh Tuyết mới từ từ thu lại ánh mắt. Cho dù hiện tại đang bị Kiều Minh Đức giữ chặt, cô cũng không vùng vẫy nữa.

chapter content

chapter content



"Ừm, dù sao thì anh cũng đã là người của em rồi. chờ thêm hai năm cũng không sao. Nhưng mà Du Ánh Tuyết, em phải đảm bảo với anh rằng anh không được phép liếc mắt với những người đàn ông khác trong thời gian anh vắng mặt, hơn nữa cũng không được động tâm với người khác, em biết chưa? Tất cả các loại quan hệ hữu nghị, câu lạc bộ, tiệc trà, những hoạt động như vậy em đều không được phép tham gia!"