Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 538



“Cô ta kiếm mấy trăm tỷ lại không dám cho cha mình cứu mẹ hai tỷ, đúng là lòng dạ rắn độc. Không hiểu sao vẫn có fan yêu thích được.”

“Mau quay lại đăng lên mạng, thật muốn xé nát bộ mặt giả dối của cô ta” Tống Ân lạnh lùng nhìn ông ta làm trò hề khi đó mẹ ruột của cô bị mẹ Tống Trinh làm cho tức chết, người cha này còn là động phạm nữa đó.

“Ân Ân, cha biết cha vô dụng, không cho con cuộc sống tốt nhưng con không thể chỉ vì điều này mà không nhận cha”

– Ông ta vừa nói vừa khóc.

Tống Ấn cảm thấy ông ta diễn xuất rất tốt, đáng lẽ phải đi làm diễn viên. Cô càng nhìn càng ghê tởm.

“Tống Minh Sinh, tôi đã nói rằng muốn lấy tiền của tôi, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới!”

– Giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại dứt khoát và tàn nhẫn.

Cô nhìn bàn tay đang ôm lấy đùi mình của ông ta, khó chịu nói: “Tôi có bệnh sạch sẽ, ông hãy bỏ bàn tay dơ bẩn đó ra đi” Cô đợi mãi không được, ông ta vẫn cứ bám lấy cô không buông. Tống Ân không nhịn được nữa, nhấc chân đá ông ta.

Tống Sinh Minh ngay lập tức rên rỉ và lăn ra khỏi một vòng tròn. Tống Ân cảm thấy ông ta diễn quá đạt rồi.

Đúng lúc này, nhân viên an ninh của khách sạn đã vội vàng chạy đến sau khi biết tin. Tống Ân lạnh nhạt nhìn ông ta: “Loại người này cũng có thể được ra vào nơi đây?”

“Thật xin lỗi”

– Nhân viên an ninh cúi đầu.

“Giúp tôi ném ông ta ra ngoài.” ‘’À… vâng”

– Nhân viên này mặc dù cũng đang nghĩ rằng cô thật độc ác nhưng vẫn phải nghe theo.

“Dừng lại!”

– Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông đột nhiên truyền đến.

Mọi người giật mình, cũng chậm rãi nhìn theo giọng nói nhìn sang. Lê Tiến Minh một thân âu phục cao cấp bước qua đám đông.

Tống Ân chỉ liếc anh một cái, liền dời đi ánh mắt nói với bảo vệ: “Còn chưa mang ông ta rời đi?”

“Ai dám đem người này đi?”

– Lê Tiến Minh cao giọng, sắc bén nhìn chăm chằm vào Tống Ân.

“Đây là muốn làm sao?”

– Cô cau mày.

Bên cạnh Lê Tiến Minh còn có một cô gái, cô gái này vội lên tiếng: “Anh Tiến Minh thấy chuyện chướng mắt sao có thể ngồi yên. Đại minh tinh xấu xa như cô đúng là lần đầu mới gặp” Cô gái đó nói xong còn lấy khăn giấy muốn giúp Tống Sinh Minh lau vết máu nhưng rồi lại sợ bẩn ném khăn giấy đến bên người ông ta.

Tống Ân càng nhìn càng thấy buồn cười: “Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho trót chứ” Cô gái kia giận dữ mím môi.

Lần này người lên tiếng là Lê Tiến Minh: “Nói tới chăm sóc đàn ông cô Tống đây chắc chắn là chuyên nghiệp hơn Tư Ngữ: Anh thật sự không thích cô gái nhẫn tâm, có giàu quên nghèo này, anh dặn dò người đưa Tống Sinh Minh đến bệnh viện.

Tống Ân cười nhẹ, rũ mắt nói: “Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ cho anh thấy chuyên nghiệp là như thế nào” Vừa nói, thang máy vừa đến. Cửa thang máy từ từ mở ra.

Cô định đi vào nhưng hai bóng người đã đi trước cô. Lê Tiến Minh và cô gái đã chiếm một nửa thang máy.

Bàn tay của anh đột nhiên chặn lại ở cửa: “Xin lỗi cô Tống, cô có thể đợi lần sau không? Tôi có bệnh sạch sẽ”

“Bệnh sạch sẽ?”

– Tống Ân nhướng mày.

Anh cười như không cười, nhìn cô chằm chằm: “Hít thở chung một không gian với người ở bẩn thỉu sẽ rất khó chịu” Bất ngờ nhận ra, Tống Ân Nhã gật đầu đồng ý: “Anh nói rất đúng nhưng tôi sẽ nhẫn nhịn, hy vọng chúng ta không phải đi chung qua lâu”