Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 491



Chương 491:

 

Cô nhìn lại và thấy cậu bé ngày hôm qua, Tiểu Mộc.

 

“Dì về rồi nhưng mới trở lại” Cậu bé mở lòng bàn tay nghịch ngợm nhìn thứ trong tay: “Thật tiếc, hôm nay không tìm được vỏ đẹp, nếu không sẽ đưa cho dì nữa” Du Ánh Tuyết cười khổ. Ý của cậu bé là cô so với hôm qua cũng thật đáng thương có phải không?

 

“Không có gì đâu, dì tới đây tìm người”

 

“Dì tìm ai vậy?” – Đứa bé nghiêng người, giương đôi mắt to tròn tò mò.

 

“Ừm… đang tìm chồng của dì”

 

“Dì đẹp như vậy chắc chắn chồng dì cũng sẽ đẹp!” Du Ánh Tuyết bật cười, gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy rất đẹp trai” Vừa nói, mắt cô lại nhìn vào điện thoại, màn hình sáng lên và ảnh của anh ấy ở trên màn hình. Cô tiện tay đưa qua cho Tiểu Mộc xem.

 

Tiểu Mộc liếc mắt một cái gãi đầu nói: “Dì ơi, chồng dì nhìn thật quen mắt” Tim Du Ánh Tuyết đập loạn, phấn khích nhìn đứa nhỏ: “Những gì con vừa nói có phải thật không? Con nói con biết người này sao?” Vì sợ trẻ em có thể nhìn nhầm, cô đưa điện thoại cho cậu bé: “Con nhìn kỹ lại đi. Có thật là thấy quen không?”

 

“Thật, nhìn rất giống đại ma vương” – Đứa nhỏ gật đầu, sau đó lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu – “Nhưng… đại ma vương không đẹp như vậy, còn đáng sợ nữa?

 

“Con có biết đại ma vương sống ở đâu không? Con dắt ta đi tìm có được không?” – Du Ánh Tuyết nhanh chóng bật dậy khỏi mặt đất.

 

Có lẽ Anh vẫn còn dáng vẻ lạnh lùng như trước vì thế nên mấy đứa nhỏ mới sợ mà gọi anh là “đại ma vương”.

 

Lúc trước chính cô cũng rất sợ anh mà.

 

Tiểu Mộ rụt rè lắc đầu: “Nhưng… con không dám đi…”

 

“Không sao, đừng sợ. Có dì ở đây, đại ma vương không dám làm gì con”

 

“Có thật không?”

 

“Thật mà” – Ánh Tuyết giả vờ ra vẻ cường tráng đưa gồng cánh tay – “Nhìn xem, dì rất lợi hại, nhất định sẽ không để cho ai bắt nạt con” Tiểu Mộc Tử cuối cùng cũng tin, nắm tay cô, nói: “Vậy con dẫn dì đi” Du Ánh Tuyết đi theo đứa trẻ, tâm trạng của cô ấy lở lửng ở chín tầng mây.

 

“Có phải đại ma vương là người của làng con không?”

 

“Không. Con nghe mẹ tôi kể hẳn ta được chị Bối Bối vớt được trên biển.

 

Mọi người đều sợ hắn, chỉ có chị Bối Bối chơi với anh ta. Chị ấy thích hắn lắm”

 

“Chị Bối Bối?” – Du Ánh Tuyết nhớ đến là cô gái mà mình đã gặp hôm qua.

 

Khi Bối Bối nhắc đến ‘đại ma vương, biểu cảm và giọng điệu của cô ấy không chỉ dừng lại ở thích, mà còn là tính ý nồng đượm. Nếu ‘đại ma vương kia thật sự là anh, vậy cô hiện tại… có phải lại có thêm tình địch hay không?

 

Du Ánh Tuyến mím môi, xem ra anh xưa nay vẫn vậy vận đào hoa không lúc nào không kéo đến.

 

“Dì ơi, đến rồi” Tiểu Mộc đột nhiên dừng lại, chỉ vào một căn nhà có vẻ đơn xa vắng vẻ cách đó không xa: “Đại ma vương sống ở đó.” Du Ánh Tuyết nhìn căn nhà trong lòng chợt thắt lại. Nơi đây vừa hoang vắng lại còn đơn sơ nếu không muốn nói là quá tệ. Nơi này không thể so sánh được biệt thự của bọn họ hay thậm chí là một căn hộ đơn giản trong thành phố cũng không bằng. Đây thực sự là nơi mà anh đã sống trong hai năm? Không thể nào.

 

Nếu đó thực sự là anh, tại sao anh thà sống ở đây mà không quay về? Du Ánh Tuyết chìm trong những đang mớ suy nghĩ hỗn độn và không thể tìm ra.

 

Cô xoa đầu cậu bé và nói cảm ơn, Tiểu Mộc cũng nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Du Ánh Tuyết ôm theo chiếc chăn bước từng bước vào ngồi nhà nhỏ. Trong lòng cô như nặng nề, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

 

Cô nín thở vươn tay gõ cửa, bên trong nhà không có động tĩnh gì. Có lế là không có ai ở nhà. Cô ôm chăn ngồi xổm trên thềm nhà. Trời trở lạnh, gió cũng lớn nhưng lòng cô còn cồn cào hơn gió Thời gian cứ vậy mà trôi qua rất lâu, Du Ánh Tuyết không biết cô đã đợi bao lâu, khi cô gần như chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên có động tĩnh. Cô mở mắt ra nhìn thấy một đôi chân thon dài, cả người ngẩn ra, hoàn toàn tỉnh ngủ, kích động ngẩng đầu lên.

 

“Ai?” – Anh trầm giọng hỏi, đầy vẻ cảnh giác.

 

Du Ánh Tuyết chậm rãi đứng dậ Ánh trăng trong veo, trên đường có đèn đường tùy rằng mờ ảo nhưng vẫn đủ để cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

 

Anh vẫn là dáng vẻ như vậy, tay trái còn đang cầm một đống củi. Anh dường như không thay đổi bất cứ điều gì. Ít nhất, Du Ánh Tuyết có thể dễ dàng nhận ra anh chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.

 

Chính là Phong Khang… người mà mọi người điên cuồng tìm kiếm gần hai năm rồi. Nhưng anh rõ ràng đã thay đổi rồi, trước đây anh rất tráng kiện bây giờ lại quá gầy, ít nhất cũng gầy mất một vòng. Như cậu bé nói, khuôn mặt đẹp trai của anh giờ bị che bởi nửa chiếc nửa mặt nạ, che một bên mắt và nửa má.

 

Đôi mắt sâu dù vẫn lạnh lùng và sắc bén như mọi khi chỉ là sâu trong đó có chút không ổn. Anh đã gặp phải chuyện gì?