Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 470



“Phong Khang!” Hoảng hốt thì thầm, Du Ánh Tuyết chợt tỉnh giấc.



Trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.



Cô giữ chặt chăn bông, lòng bàn tay cũng lạnh.


Phùng Linh Nhi cũng bị đánh thức, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô: “Ánh Tuyết, cậu không sao chứ?”



“Đánh thức cậu rồi sao?” Du Ánh Tuyết thở gấp mấy lần mới nhẹ nhàng thở ra.



“Cậu gặp mơ à?”



“Không sao” Du Ánh Tuyết lắc đầu nói nhỏ: “ Cậu ngủ tiếp đi” Sợ làm phiền cô ấy, cô lại chui vào chăn bông.



Phùng Linh Nhi thật sự ngủ mê man, cũng không biết cô gặp phải ác mộng, cô ấy chỉ nghe thấy cô gọi tên chú ba, liền lẩm bẩm: “Đáng ghét, ban đêm bày trò yêu đương, cố ý kích thích tớ…” Du Ánh Tuyết cười khổ, không trả lời, chỉ quay ngang, phóng tâm mắt ra ngoài cửa sổ tối om.



Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô lại không buồn ngủ nữa.



Bản thân mình bị sao vậy?



Rõ ràng ngày mai là một ngày trọng đại, ngày họ tổ chức hôn lễ, sao có thể đột nhiên có một giấc mơ như vậy?



Và…



Giấc mơ này không phải là lân đầu tiên.



Hoảng sợ.



Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra xem, đã hai giờ sáng.



Lúc này, có lẽ anh đã ngủ rồi?



Du Ánh Tuyết ôm chặt chăn bông, như muốn ôm anh, nhưng đêm nay, cô không ngủ nữa.
Ngày hôm sau.



Sau năm giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.



Trịnh Thanh Vy đến đúng giờ.



Ngay sau đó, chuyên gia trang điểm và đội ngũ đến, Du Ánh Tuyết, người hơi buồn ngủ sau một đêm dài, được Phùng Linh Nhi lôi từ trong chăn ra.



Lúc trang điểm, mí mắt chạm nịí, cô buồn ngủ quá. Bà chủ nhà nấu bánh bao gửi vào.



“Viên mãn, viên mãn. Nào, ăn nhiều vào, gặp điềm lành. Tương lai, cháu và anh Khang sẽ luôn viên mãn, bên nhau đến già.” Viên mãn…



Du Ánh Tuyết nhớ tới giấc mộng đêm qua, không dám lơ là, ngoan ngoãn ăn mấy cái bánh bao.



Vợ của chủ nhà gọi Phùng Linh Nhi và Trịnh Thanh Vy đến cùng ăn.



Sau đó, Kiều Minh Đức và những người khác đến.



Pháo nổ vang bên ngoài, trong nhà cũng chật ních người, dần dần trở nên sôi động.



Nhìn khuôn mặt tươi cười kia, lo lắng trong lòng Du Ánh Tuyết cuối cùng cũng biến mất, cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.



Một ngày tốt lành như vậy, cô nên vui vẻ, đừng vì một giấc mơ mà ảnh hưởng đến tâm trạng.



Không biết mất bao lâu, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ, vợ chủ nhà chạy vào: “Đây rồi, chú rể đây! Mau lên, cô dâu, ra ngoài!” Du Ánh Tuyết nở nụ cười quyến rũ.



Đến bây giờ cô mới thực sự cảm nhận được niềm vui khi kết hôn…



Trong chiếc váy cưới, cô cùng phù dâu Phùng Linh Nhi đi ra ngoài.



Lúc này, mọi người rất sôi nổi.



Đám đông trên đường phố cũng đông đúc, ống kính của giới truyền thông đã bị vệ sĩ chặn cách đó vài mét, nhưng ánh đèn sân khấu vẫn nhấp nháy một cách điên cuồng.



Du Ánh Tuyết đứng đó, và khoảnh khắc nhìn thấy anh, cả thế giới như mờ đi trong khoảnh khắc đó.



Trong mắt cô, anh là tất cả…